Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

ẻ hiền lành, kì thực trong lòng nham hiểm.

Tổ Yểu cúi đầu, bước chân vội vàng hấp tấp, vừa ra cửa liền chạy về phía phòng vệ sinh.

Không chú ý đến hàng ghế ngoài hành lang gọi điện thoại cho Giang Ngự Sênh.

Giang Ngự Sênh chỉ nhìn thấy một bóng lưng lúng túng, cũng không có để ý nhiều, đoán chừng là đôi trai gái nào đó đang làm việc ở phía sau cánh cửa, kết quả không nghĩ tới một giây kết tiếp cửa thoát hiểm bị mở ra một lần nữa, Lục Đông Đình đi ra.

Anh há hốc miệng, hiển nhiên là ở ngoài dự đoán.

Sau khi đi ra ngoài, Lục Đông Đình thấy Giang Ngự Sênh, sắc mặc không tốt lắm.


Giang Ngự Sênh bấm điện thoại, chỉ ngón tay về hướng Tô Yểu vừa đi, "Người nọ là?"

Trong đầu anh đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của Ninh Khâm trước lúc đi, cho nên đó là...

"Tô Yểu?"

Thấy Lục Đông Đình không có lên tiếng, còn dùng ngón tay lau qua khóe môi, trong lòng Giang Ngự Sênh cũng có đáp án.

"Từ khi nào cậu không phân biệt trường hợp liền làm? " Giang Ngự Sênh cười tán dóc, giữa đàn ông với nhau nói chuyện không cần kiêng nể cũng không có gì ngạc nhiên.

Lục Đông Đình liếc mắt nhìn anh, "Con mẹ nó vì sao cậu cũng nhiều chuyện giống phụ nữ."

Nói xong cau mày tự tay đốt một điếu thuốc, Giang Ngự Sênh thấy anh cau mày, sắc mặt tối tăm, thoạt nhìn cũng không giống bộ dạng vừa phát tiết xong, trong lòng có một cái dự đoán, trong nháy mắt cười lên, thế nhưng cũng không có tận lực khiến anh không thoải mái, đều là đàn ông, tự nhiên biết nghẹn có bao nhiêu nổi giận.

Kỳ thực Lục Đông Đình cũng không còn muốn cầu bất mãn như vậy, cũng không phải không thể làm, không thành thì đã không thành, vừa rồi là nhất thời động tâm, lúc này tỉnh táo lại cảm thấy cũng không có gì, huống hồ anh cũng phải người ham muốn dục vọng.

Chỉ là khi đụng tới cô, không khỏi nghĩ tới đêm đó, liền có một chút không cầm được.

Giang Ngự Sênh hỏi, "Đêm đó, Ninh Khâm mời ăn cơm, cậu đi ra ngoài rồi không quay lại, là đi cùng với cô ấy? Cũng chính là...người phụ nữ muốn kết hôn với cậu?"

Lục Đông Đình im lặng không lên tiếng.


Giang Ngự Sênh hiểu rõ giễu cợt, "Hiện tại những cô gái như thế này, thật lợi hại." Anh dừng một chút, nhìn chằm chằm ngòn đèn màu trắng ở hàng lang, như nhớ ra cái gì đó, âm thanh có loại buồn vô cớ, "Người phụ nữ mang lòng dạ không tốt, dây dưa cậu, cậu cũng không bỏ được. Cái này cũng không đáng sợ nhất, cậu biết đáng sợ nhất là cái gì không?"

Không đợi Lục Đông Đình trả lời, anh nói ra đáp án, "Chính là chờ tới lúc cậu không muốn vứt bỏ, cô ta lúc nào cũng có thể bỏ cậu mà đi."

Anh nói, lại lắc đầu, "Bụng dạ khó lường, vững tâm như đá."

Lục Đông Đình thấy bộ dạng này của anh, ah một tiếng, "Bản thân không muốn vứt bỏ thì tự mình tìm trở về, từ lúc mình học giáo dục ái tình đến bây giờ, cái này tính là gì?"

Một lúc lâu, Giang Ngự Sênh giống như thở dài một hơi, lau mặt một cái, ngũ quan lạnh lùng hiện lên mấy sợi uể oải, nhắm mắt nói: "Không dám tìm."

Đảo mắt anh lại hướng Lục Đông Đình nói: "Cậu cũng giữ ở mức độ vừa phải. Nếu như ngay từ đầu Tô Yểu thật sự là người lòng dạ khó lường, vậy cô ta cũng là người nhìn thì hiền lành, kì thực trong lòng nham hiểm. Người bằng giá nào cũng phải đạt được như vậy, cậu tốt nhất nên điều tra mục đích của cô ta một chút."

Lục Đông Đình híp mắt, ánh mắt thâm sâu khó lường, hôn một cái liền đỏ mặt, còn bò lên giường của anh, là người bằng giá nào cũng phải đạt được.


_____

Tô Yểu ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại một chút.

Cô Liên Y gửi tin nanh cho cô nói có việc cùng Ninh Khâm đi trước, nhờ cô nói với các bạn cùng lớp một tiếng.

Tô Yểu âm thầm mắng một tiếng ai đó trọng sắc quên bạn.

Cô chống tay lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt lóng lánh giọt nước và đôi môi sưng đỏ, dùng ngón tay vân ve vòng quanh môi của mình, hổi tưởng đủ loại về Lục Đông Đình, ánh mắt dần dần trở nên thanh minh tĩnh lặng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận