Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Editor: Xiu Xiu

Tô Khê đối với thái độ lãnh đạm của Tô Yểu đã sớm quen thuộc, trước kia khi Tô Yểu vừa mới biết cô có người chị này tồn tại, dường như lúc nào bắt được cơ hội đều châm chọc khiêu khích.

Mà cô ngay cả phản bác cũng không có, đơn giản là mẹ cô trong miệng Tô Yểu chính là tiểu tam phá hoại gia đình người ta.

Nhưng hôm nay mẹ cô mới đúng là Tô phu nhận, này xem như... phong thủy luân chuyển?

Cái loại nhận thức này, Tô Khê cũng nâng cằm lên rất cao: “Rất lâu rồi không thấy em, sao đột nhiên trở lại?”

Tô Yểu vô tâm ứng phó với dáng vẻ ra vẻ của cô, nhìn cũng không thèm liếc lấy một cái: “Thì ra tôi còn không thể trở lại?”

Nét cười trên mặt Tô Khê cứng đờ.

“Chị cũng không nói như thế.” Cô chẳng muốn gây sự, Tô Yểu ôn hòa, cô cũng cười làm lành: “Chỉ là sau khi mẹ em và ba ly hôn, em liền không trở về nữa, chị còn tưởng rằng em không cần cái nhà này nữa.”

Tô Yểu thoáng chốc bị châm chọc đầy thương tích.


Nhà?

Tô Yểu quét mắt xung quanh Tô Khê, không thể không nói hoàn cảnh sống thay đổi một người, hiện giờ cả người Tô Khê đều là hàng hiệu, gợi cảm xinh đẹp, cũng không thấy dáng vẻ khúm núm nói chuyện trước mặt người khác của năm đó nữa. Còn có thể đâm người.

Thật có chút quá quen với cái loại con gái riêng có ngày không thể lộ ra ngoài này, rốt cục thủ đoạn cũng được mây mờ trăng tot, liền tỏ ra ưu việt so với con gái danh chính ngôn thuận.

“Không đúng ý chị sao? Tôi thấy chị cũng rất vui vẻ, nhưng tôi cũng không thích bị thường xuyên quấy rầy.”

Một người khác trong thang máy cũng cảm nhận được mùi vị ngày càng đậm khói thuốc, mắt thấy mặt của Tô Khê lúc đỏ lúc trắng, vừa lúc mở miệng cắt ngang: “Tô Khê, đây là ai? Không giới thiệu một chút sao?”

Tô Yểu liếc nhìn anh ta một cái, vừa lúc mất đi hứng thú nói chuyện.

Lúc này Tô Khê mới phản ứng kịp: “A... thiếu chút nữa đã quên, đây là em gái em...”

“Cùng cha khác mẹ...”

Tô Khê tối sầm mặt mũi: “... Đúng, em gái cùng cha khác mẹ của em” sau đó giới thiệu người đàn ông bên cạnh cho Tô Yểu: “Đây là bạn trai của chị, Tần Hoành...”

Tần Hoành vươn tay: “Lần đầu gặp mặt.”

Tô Yểu mím môi, nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng, rũ lông mi xuống che đậy băng lãnh và mỉa mai trong mắt, cô không có đáp lại, chỉ cười nhạt trả lời: “Xin chào.”

Người đàn ông tuấn dật có chút xấu hổ, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tô Khê kiềm nén không nổi lên tiếng: “Tô Yểu, tôi nói cô mắt chó nhìn người thấp mười mấy năm thành thói quen rồi đúng không?”

Tô Yểu nhíu mày: “Chị gái nói chuyện thật buồn cười, ai quy định tôi phải có nghĩa cụ biểu hiện tôn trọng trước mặt con gái của Tiểu tam.”


Thoáng chốc Tô Khê bị tức đến không nói nên lời.

Thang máy xuống tầng một, Tô Yểu nhấc chân đi ra ngoài, mới nhìn chằm chằm Tô Khê gằn từng chữ nói: “Nhặt người khác còn không nền mang theo cái đuôi quấn đi sao, càng muốn ở trước mặt người khác tìm ngược, cô luôn như thế.”

“Còn lại?” Tô Khê dường như đã khảm móng tay vào da thịt, nhìn bóng lưng của Tô Yểu cười lạnh liên tục: “Có bản lĩnh thì cả đời này cô đừng về Tô gia,đừng đòi của ba một phân tiền!”

Tô Yểu dẫm giày cao gót xuống xoay người một cái: “Đó không phải quá tiện cho cô sao?”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tô Khê tức giận đến cắn răng, Tần Hoành ở bên trong nắm lấy vai cô, giật giật yết hầu, đột nhiên hỏi: “Còn chưa nghe em nói qua, em còn có một em gái?”

Tô Khê nghe vậy thì ngẩn ra: “Này thì có gì hay mà nói...”

...

Khoảng mười giờ, Lục Đông Đình lái xe đến một hội quán ở Lâm Giang.

Vị trí của hội quán rất tốt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu phồn hoa ở bờ sông bên kia cùng với cảnh đêm thu hết vào mắt, phảng phất như một bức hoa vàng son.

Bên trong rất rộng, giống như một chỗ tổng hợp ăn chơi, có người đang dựa vào cửa sổ sát đất đánh bài.


Lục Đông Đình mới xuất hiện ở cửa đã bị người ta trêu ghẹo nói: “Lục tổng bận rộn, thúc giục cậu vài lần, cậu cũng không xem đồng hồ là mấy giờ hả?”

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua, lập tức đi đến quầy bar: “Tăng ca.”

Khi đi qua cái bàn bên cạnh đó, đột nhiên người đàn ông vừa rồi nhanh như chớp đứng từ ghế lên, kéo anh: “Ôi chao, người này, từ từ...”

Người đàn ông khác xoa xoa tay cười rộ lên: “Tăng ca? Thêm cái gì... Cùng phụ nữ tăng ca à?”

Lục Đông Đình liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhíu mày.

Một người khác dù đang bận rộn vẫn ung dung hỏi: “Sao thể?”

“trên người cậu ta có hương vị phụ nữ.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận