Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Editor: Xiu Xiu

Lục Đông Đình này, bạn dò xét lòng dạ của anh ta, chạm không kịp thâm trầm của anh, anh lớn hơn Tô Yểu chín tuổi, cô lại không nhìn tới, những năm tháng gian truân anh đã trải qua thế nào, liền không bằng anh.

Cho dù xử lý chuyện lớn trong thương trường, vẫn là quan hệ nam nữ, anh có đầy đủ năng lực thành thạo.

Mà Tô Yểu, dù sao cũng là cô gái còn trẻ, cô có thể thành thục đến vứt bỏ hết thảy được ăn cả ngã về không như dân cơ bạc, nhưng lại ngây thơ đến mức vì bị người khác phái khiêu khích mà mặt đỏ tai hồng.

Tô Yểu lại muốn người như anh, lúc giao huấn người khác thì lợi hại, lúc im lặng cũng có thể làm cô luống cuống.

Ví như, sau khi Lục Đông Đình nói câu kia, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói gì, dường như muốn quan sát sự quẫn bách của cô để tìm niềm vui.

Tim cô đập bang bang ầm loạn, theo bản năng dường như nhanh hơn lý trí của cô một bước, lúc cô ý thức được, chính mình đã thốt ra: “Nếu muốn câu dẫn anh, dường như không mặc càng hiệu quả hơn.”

Trong đầu cô nghĩ lung tung, vì sao anh phải làm thế? Không phải anh muốn dùng lý lẽ rõ ràng để phân rõ giới hạn quan hệ giữa anh và cô à? Cô đã dừng tay, vì sao anh vẫn giống như hiện tại đối với cô vô cùng ái muội thân thiết?

Đầu óc cô có chút không rõ ràng lắm, trong suy nghĩ có chút hỗn độn.

Vẫn lại là nói giống như Cố Liên Y đã nói, bình thường đàn ông đối với những thứ gì không chiếm được, đều nhớ mãi không quên?

Nếu thật là tối hôm qua cô làm anh sản sinh ham muốn, cầu mà không thể nào kích thích, kia trước cô đúng là xem nhẹ hormone trong cơ thể Lục Đông Đình.

Nhưng là anh không phải cũng có phụ nữ sao?

Nghĩ tới đây, loại cảm giác hỗn độn của cô cũng biến mất trong nháy mắt, giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, khiến cho cô triệt để tỉnh táo.

Mới vừa muốn đẩy anh ra, đột nhiên anh dùng một tay nắm lấy cả eo của cô, một cánh tay kia đưa ra kéo áo khoác của cô: “Kia không nhất định, có đôi khi che chỗ cần che, càng có hiệu quả.”

Anh nói xong, tay cho vào trong quần áo, đẩy áo khoác ra, lộ ra bờ vai của cô, Lục Đông Đình nhíu mày, gợi chiếc dây lưng mảnh mai của cô lên hỏi: “Em xem em đang mặc cái gì? Dây lưng mảnh như thế, cổ áo thấp như vậy, em cũng không sợ nó rơi xuống sao?”

Tô Yểu cảm thấy được chính mình là thịt cá nằm trên dao thớt, mà anh lại giám thị cả người cô, suy nghĩ như thế nào cũng coi cô thành mỹ vị.

“Anh đủ rồi!” sắc mặt Tô Yểu hồng lên, tay bắt lấy tay của anh đang muốn tiến lên một thước.

“Cái gì đủ?” Lục Đông Đình bình tĩnh hỏi lại.

Tô Yểu thật không có cách nào nói tiếp.

Cô kiềm nén rất lâu, mới ra một câu: “Cẩn thận tôi tố cáo anh tội quấy nhiễu tình dục!”

“Nghĩ muốn tố cáo thì đi tố cáo!” Lục Đông Đình nói xong, ngón tay lướt qua ngực cô.

Tô Yểu hoàn toàn bại trận, lạnh giọng nói: “Lục Đông Đình, hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi hả?”

Bất đắc dĩ tiếng nói của cô lại quá nhẹ, không có gì uy giếp: “Anh thích đùa bỡn người khác như vậy? Có thể không cần thay đổi thất thường như vậy không?”

Một giây trước còn dùng ngôn từ chính nghĩa răn dạy cô, một giây sau liền giở trò với cô.

Lục Đông Đình nhíu mày nhìn cô một cái, sắc mặt có chút lạnh: “Cũng vậy.”

Trong lòng cô tự giễu, thật đúng là.

“Chẳng lẽ anh vẫn còn đem tổn thất muốn trở về? Anh Lục, anh trừng mắt tất báo thật sự là thâm nhập trong từng chi tiết!” Ánh mắt cô lười nhác cố gắng đảo qua khe hỡ giữa hai người: “Anh làm như vậy, đã suy xét qua cảm thụ của người trong lòng anh chưa? Tôi thật sự là không thể không hoài nghi trình độ chân tâm của anh rồi.”

“Em mở miệng một tiếng là người trong lòng tôi, em đã gặp qua cô ấy sao?” Lục Đông Đình trở nên không kiên nhẫn, lãnh ngạnh hỏi.

“Tóm lại, hoặc là anh có vô số phụ nữ, hoặc là anh không quan tâm đối với người yêu của anh.”

Tố Yểu không thay đổi sắc mặt, từ khi tối hôm qua, Tô Yểu đối với anh chút nào cũng đã không khách khí, lại ngang ngược, một lời không hợp liền quăng sắc mặt, quả nhiên là không có giá trị lợi dụng, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không chịu cấp cho, dù chỉ là làm bộ.

Lục Đông Đình từ từ buông cô ra, lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người đi đến bên cạnh bàn làm việc mở cửa: “Lăn ra đi.”

Tô Yểu cảm thấy được chính mình không chỉ có quét qua lưng của anh, lại vẫn trạc vào chỗ đau của anh, phất qua mặt mũi của anh, dù sao anh lạnh lùng thế nào, anh có thể không quan tâm,nhưng bạn không thể nói anh không quan tâm.

Nhưng nghĩ lại, chính mình là đồng mưu với hành vi của anh, Tô Yểu phỉ nhổ anh, đồng thời cũng chán ghét mà vứt bỏ chính mình.

Nhưng một âm thanh khác lại cảm thấy chính mình cũng không sai, yên lặng giải vây cho chính mình, cô đã nói chuyện rõ ràng với anh, là chính anh vượt qua khuôn phép rồi.

Tô Yểu đã sớm không muốn ở lại, trước khí đi vững vàng giữ lại cảm xúc, hơi mím môi nói: “Dù sao chuyện video, phiền anh tra một chút.”

...

Tô Yểu cầm cặp hồ sơ đi xuống, giao cho Trần Nam Từ.

Quản lý Trần thấy sắc mặt cô không tốt lắm, lật đi lật lại văn kiện, thấy mấy chỗ có dấu vết bị Lục Đông Đình đánh dấu lại, có nhiều chỗ quá dùng lực, trang giấy cũng bị rách, chắc là lần này Lục tổng dùng lực quá nhiều, lại khiến Tô Yểu chịu phê bình.

Quản lý Trần cười hi hi an ủi cô: “Tiểu Tô, đừng để ý, Lục Tổng chính là như thế, quá nghiêm khác, lần này kế hoạch sửa chữa cô không tham dụ, lại vẫn bị nói, như vậy đi, tháng này cho cô thêm tiền thưởng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui