Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Editor: Xiu Xiu

Tô Yểu nói ra những lời này, tim đập rối loạn.

Nói xong, cô lập tức kéo ra khoảng cách với anh, không nhìn tới vẻ mặt phức tạp của anh hiện giờ, tự nhiên nói tiếp: “Anh Lục, anh tuổi trẻ tài cao, nhận tờ giấy kết hôn chỉ có chín đồng, hẳn là anh sẽ không keo kiệt chứ? Nếu không thì để tôi trả?”

Lục Đông Đình không lên tiếng, đã quên có ai nói qua một câu, có người phụ nữ nào mặt dày như thế, căn bản không biết hai chữ thục nữ viết như thế nào, đại đa số phụ nữ đều là bề ngoài lịch sự, bên trong lưu manh.

“Cùng tôi kết hôn, em sẽ hối hận.” Rốt cục Lục Đông Đình cũng mở miệng, một tay cho vào trong túi quần, giống như tùy ý, âm thanh trầm thấp làm cho người ta không rét mà run. Uy giếp của anh còn khí thế hơn so với cô.

Tô Yểu cười nhạt, đáy mắt chứa một loại cảm xúc không rõ ràng: “Không kết hôn mới hối hận.”

Khóe miệng Lục Đông Đình cười như không cười kia cũng biến mất, hai người giống như đang châm chọc nhau, người nào cũng không chịu nhường nhịn một chút.

Lục Đông Đình âm trầm, ánh mắt trở nên dọa người, nói một câu: “Con người ngu xuẩn không đáng.”

Trong lòng Tô Yểu hồi hộp, xả một nụ cười, đột nhiên có tiếng bước chân lộn xộn lan đến trong không khí an tĩnh, Tô Yểu nhìn dưới mái hiên, Tô Khê mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đứng dưới mái hiên, thấy Tô Yểu và Lục Đông Đình đứng chung một chỗ, đột nhiên quên mất vốn muốn nói gì.

Qua một lát mới áp chế lại suy nghĩ ngi ngờ của mình, dịu dàng cười nói, giống như thục nữ khuê các yểu điệu: “Yểu Yểu, đêm nay em ở đây sao? Có cần thu dọn phòng cho em không? Phòng trước kia của em vẫn để trống, những đồ trước kia của em đã di chuyển đến nhà kho, vậy... có chút là đồ của mẹ em.”

Đều nói tay không đánh khuôn mặt người cười, nhưng Tô Yểu cảm thấy tươi cười trên mặt Tô Khê luôn chướng mắt như vậy, cô nhàn nhạt trả lời một câu: “Không làm gì? Một cái phòng mà thôi, thích thì cô đi mà ở, không phải cô thích nhất làm loại chuyện này sao?”

Lục Đông Đình nhìn chằm chằm Tô Yểu nhạt tĩnh như nước quay mặt, đứng ở đó tư thế nhã nhặn lịch sự, lại giống như con mèo, một giây trước vẫn ôn hòa vô lại, một giây sau có thể bày ra móng vuốt trang bị đầy người.

Người đàn ông tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

Tô Khê đặt tay bên người, cũng e ngại Lục Đông Đình ở đây, cũng không thể mất khí chất, chỉ cắn răng nói: “Tô Yểu, em tích chút đức đi, ba đều giữ lại cho em, nếu không em đến xem đi?”

Tô Yểu biết Tô Khê giở trò gì, vừa vặn cô cũng muốn đến nhà kho nhìn xem.

Tô Yểu quay đầu cười với Lục Đông Đình: “Anh Lục, xin lỗi không tiếp được.”

Câu nói đầu tiên kéo ra khoảng cách, đem quan hệ trở nên không quen rồi. Giống như người vừa rồi ái muội nói ở bên tai anh không phải là cô vậy.

Cô cầm váy đi vào bên trong, Tần Hoành đi đến, bước chân dừng lại, lúc Tô Yểu đi qua bên người anh, tay anh tự nhiên giật giật, có kích thích muốn giữ chặt cô lại, Tô Yểu lại đã đi xa.

Anh mới thu hồi tâm trạng của mình, nói với Lục Đông Đình: “Lục tổng, đã lâu không gặp.”

....

Tô Yểu đến nhà kho, bên trong là mấy cái thùng lớn, cái nào cũng được phủ một tầng bụi dày.

Cô cầm váy đi vào, tìm tòi, dường như tìm cái gì nhưng đến cuối cùng tìm khắp mấy cái thùng cũng không có thứ cô muốn, chẳng lẽ đã mất rồi...

Tô Yểu từ trong nhà kho đi ra chuẩn bị rời đi, cô đưa địa chỉ cho quản gia Khánh, ông nhìn cô từ bé đến lớn, đối với cô cũng không tệ lắm.

“Bác Khánh, làm phiền bác mấy ngày nữa chuyển những đồ này đến địa chỉ này.”

Mắt của bác Khánh có chút không tốt, giơ ra xa nhìn nhìn: “Cô gái, hiện giờ ở đây à?”

Ông nhận ra chỗ này, là nhà mà năm đó Tiêu gia mua, chính tay ông đi mua.

Tô Yểu gật đầu: “Bác Khánh còn việc bận, cháu đi trước.”

Bác Khánh bố trí xe đưa cô về, lúc cô vừa đi ra sân, thấy Lục Đông Đình và Tần Hoành một trước một sau đi đến, Tô Khê cũng tự nhiên theo sau Tần Hoành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui