Honey

Cả hai đều đang thất thần, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển.

Tư thế hiện tại của Tiêu Ý Trì là một con tôm, lưng dán vào ngực Du Tri Niên, hai cánh tay Du Tri Niên bao quanh anh và kẹp giữa đầu gối anh.

Nơi đó của hắn vẫn còn chôn trong cơ thể của Tiêu Ý Trì.

Tư thế thân mật không một kẽ hở.

Hô hấp dần trở nên thông thuận, dư vị khoan thai nổi lên.

Hai người đều không nói chuyện.

Không biết từ khi nào mà Tiêu Ý Trì đã ngủ thiếp đi.

Một đêm say giấc.

Tiêu Ý Trì mở đôi mắt hãy còn ngái ngủ, chớp chớp mắt, chỉ sau khi tầm mắt trở nên rõ ràng, anh mới xác định mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của Du Tri Niên.

Trên giường chỉ có mình anh, đắp chăn, trên người mặc đồ ngủ bằng lụa màu đen, cơ thể không có cảm giác nhớp nháp.

Anh trở mình, cơ thể sực tỉnh, kêu gào đau nhức. Vẫn còn cảm giác có dị vật ở lỗ sau.

Khát quá. Chẳng mấy chốc anh đã thấy trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường có di động của anh và một ly nước. Tuy nhiên giường quá lớn, anh lại không thể ngồi dậy được, đành phải lăn một vòng trên giường, cuộn trong chiếc chăn mỏng rồi ngã sang bên cạnh, gian nan vươn tay bưng ly lên.

Nước ấm.

Anh tu ừng ực hơn nửa ly.

Uống xong hà ra một hơi, rồi đặt ly về chỗ cũ.

Chép miệng thấy nước có vị hơi ngọt, chắc được cho chút mật ong vào.

Chăn mỏng bị cuốn thành một cuộn, Tiêu Ý Trì làm tổ bên trong, Du Tri Niên lười biếng đẩy cửa vào đã thấy ngay trên giường một con sâu róm khổng lồ đang buồn chán trên giường.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiêu Ý Trì nhúc nhích đầu.

Du Tri Niên đến bên giường. Hắn ăn mặc chỉnh tề, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay.

"Dậy rồi?"

"... Ò." Tiêu Ý Trì gật đầu, rũ mắt. Đây là lần đầu tiên sau khi xong một việc như thế nên anh không biết phải đối mặt như thế nào.

Ánh mắt Du Tri Niên rơi trên ly nước trên tủ, lại hỏi, "Uống nước nữa không?"

Tiêu Ý Trì lắc đầu.

"... Tôi nấu ít cháo, mang vào cho cậu nhé?"

"... Ò."

Sau khi Du Tri Niên ra ngoài, Tiêu Ý Trì thở phào nhẹ nhỏm.

Đêm qua cứ như vậy mà kết thúc.

Du Tri Niên rửa người và thay quần áo cho anh, cũng coi như có tâm.

Ăn sáng xong rồi đi thôi.

Lúc Du Tri Niên bưng bàn ăn nhỏ vào, Anh đã ngồi dậy, đang dựa vào đầu giường.

Bàn ăn nhỏ đặt trước mặt Tiêu Ý Trì. Nồi nhỏ trông giống như cháo trắng, nhưng lại rất thơm. Du Tri Niên múc đầy chén nhỏ rồi đưa cho anh, "Bây giờ cậu không thích hợp ăn đồ quá dầu mỡ, ăn chút cháo lót dạ trước đã. Cháo để nguội một lúc rồi, sẽ không nóng lắm đâu, ăn đi."

"... Cảm ơn." Tiêu Ý Trì nhận lấy, múc một muỗng cẩn thận đưa vào miệng.

Cháo mềm nhừ, bên trong còn cho thêm một ít sữa yến mạch, có mùi thơm của sữa và yến mạch. Tiêu Ý Trì nhìn Du Tri Niên, "Anh ăn chưa?"

"Ăn một chút rồi."

Tiêu Ý Trì không biết hỏi gì nữa, bèn cúi đầu ăn tiếp.

Hai người chẳng nói gì.

Lát sau, Du Tri Niên nói, "... Tôi ra ngoài gọi điện thoại trước, cậu ăn từ từ, lát nữa tôi vào."

"Được."

Có cảm giác xấu hổ vi diệu.

Du Tri Niên không có ở đây, Tiêu Ý Trì dứt khoát ngốn nga ngốn nghiến, nhanh chóng ăn hết cháo.

Sau đó, anh nhìn quanh, không thấy quần áo của mình.

Anh xuống giường. Chân mềm nhũn. Tiêu Ý Trì bật cười. Sống là không ngừng trải nghiệm những điều mới mẻ.

Đứng một lát, anh chậm rãi bước đi.

Vừa đến cạnh cửa, Du Tri Niên đã đi vào. Hai người đối diện nhau. Du Tri Niên hơi bất ngờ, "Dậy rồi? Ăn xong cháo rồi? Cơ thể cảm giác thế nào rồi?"

"Ăn xong rồi. Cơ thể... vẫn ổn." Tiêu Ý Trì bình tĩnh, "Quần áo của tôi đâu?"

"Ở phòng giặt. Đã sấy khô rồi, để tôi mang qua... Cậu mặc đồ đi rồi tôi đưa cậu đến bác sĩ Đông y khám một chút."

"... Hả?"

"Đây là lần đầu tiên của cậu. Mặc dù tối qua khi rửa người cho cậu tôi có bôi chút thuốc mỡ, nhưng không nhất thiết phải có mục tiêu cụ thể, vì sức khỏe nên phải đi khám bác sĩ." Nói xong, Du Tri Niên liền đi lấy quần áo.

Tiêu Ý Trì nhìn bóng lưng của hắn, vò đầu. Nhưng trong lòng lại có chút... xúc động không ngờ.

Trên xe.

Du Tri Niên mở radio. Lại là một bản giao hưởng du dương khác, Tiêu Ý Trì hỏi, "Có thể chỉnh kênh không?"

Du Tri Niên khẽ cau mày. "Có thể."

Tiêu Ý Trì cố tình dừng lại ở kênh rap. Chân mày hắn cau đến là rõ ràng, nhưng lại không nói gì mà chỉ tập trung lái xe.

Tiêu Ý Trì cười thầm. Cuối cùng anh đã chọn kênh nhạc pop.

Lúc này, vẻ mặt của Du Tri Niên mới thả lỏng một chút.

Xe đậu ngoài hẻm nhỏ của một khu phố cổ.

Du Tri Niên dẫn Tiêu Ý Trì đến trước một tòa nhà nhỏ bên trong.

Nếu không có người dẫn đường, Tiêu Ý Trì sẽ không bao giờ biết có một phòng khám Đông y ẩn trong con hẻm sâu.

Vị bác sĩ Đông y lớn tuổi khám cho anh được Du Tri Niên kính trọng gọi là "ông Thôi", trông ngoài 60 tuổi, dáng dấp tiên phong đạo cốt.

Sau khi bắt mạch, ông Thôi lại bảo anh cởi quần và nằm xuống giường, ông kiểm tra cẩn thận.

Tiêu Ý Trì mặc quần xong đi ra, đúng lúc ông Thôi vừa viết đơn thuốc vừa hỏi Du Tri Niên, "Các cậu là quan hệ một lần hay là lâu dài?"

"... Một lần." Du Tri Niên đáp.

Ông Thôi không hỏi thêm gì nữa, xé đơn thuốc đã viết xong đưa cho Du Tri Niên, "Thuốc mỡ tối nay có thể làm xong, mỗi tối bôi một lần, bôi một tuần; thuốc mỗi ngày uống hai lần, kiêng thuốc, rượu, hải sản và đồ cay. Uống một tuần nhé."

"Cảm ơn ông Thôi." Du Tri Niên nhận lấy, nói cảm ơn rồi đưa đơn thuốc cho nhà thuốc, đưa Tiêu Ý Trì rời đi.

"... Luật sư Du, anh quen biết không ít danh y nha."

Tiêu Ý Trì nói trên xe.

Du Tri Niên lái xe, "Dì Phan lớn tuổi, sẽ luôn có lúc cần hỏi ý kiến bác sĩ. Tôi sẽ để ý chuẩn bị một vài số liên lạc của bác sĩ giỏi. Hơn nữa... nửa kia trong tương lai của tôi cũng có thể dùng được. Hai người đàn ông, vấn đề về cấu tạo sinh lý ở chỗ đó, xong việc không thể không chăm sóc đàng hoàng."

"..."

So sánh với cách xử lý của Du Tri Niên, Tiêu Ý Trì nghĩ, mình đối xử với bạn giường thế khá là tồi rồi.

Đối xử với đối tượng một đêm tình đã nghiêm túc như vậy, nửa kia của hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc nhỉ.

Tiêu Ý Trì nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói chuyện nữa.

Sau đó, anh lại được Du Tri Niên đưa đến một tiệm nắn xương khớp không bắt mắt bên đường, được bậc thầy lành nghề mát xa cho một trận.

Nằm trên giường nhỏ, Tiêu Ý Trì xấu xa nghĩ: Thảo nào Du Tri Niên đến câu lạc bộ cao cấp giải quyết nhu cầu. Nếu hắn mà tìm bạn giường, xong việc có mà bận rộn chết ấy.

Khi anh xuống giường, một nửa cơn đau nhức trên cơ thể đã biến mất.

Anh từ phòng nhỏ đi ra, Du Tri Niên đang ngồi trên một cái ghế đơn sơ, lật xem tạp chí điện ảnh rất cũ trong quán, sự anh tuấn của hắn hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với bối cảnh trước mắt, mà lại sinh ra cảm giác "năm tháng tĩnh lặng".

Cuối cùng, Du Tri Niên đưa Tiêu Ý Trì về cổng khu nhà.

"Hôm nay cảm ơn luật sư Du." Tiêu Ý Trì cười cười.

Du Tri Niên nhìn anh, "... Toàn là cầu thang, có được không đấy?"

"Yên tâm, tôi không yếu vậy đâu."

Du Tri Niên lại nhắc nhở, "Đun thuốc Đông y xong thì đóng thành túi canh, hiệu thuốc sẽ chuyển phát nhanh cho cậu, chắc buổi chiều sẽ đưa đến. Thuốc mỡ chắc hẳn tối nay sẽ đưa đến. Có hướng dẫn sử dụng, cậu nhớ uống thuốc đúng giờ kẻo quên."

Tiêu Ý Trì gật đầu, "Biết rồi."

Ở trước cổng khu nhà, xe không nên đậu lâu.

Tiêu Ý Trì xuống xe, vẫy tay với hắn, "Luật sư Du, tạm biệt."

"..." Du Tri Niên quay lại đầu nhìn con đường phía trước, khởi động xe, chờ xe chạy một đoạn, Tiêu Ý Trì mới quay người trở lại khu nhà.

Du Tri Niên nhìn thấy anh rời đi từ kính chiếu hậu thì mới tăng tốc.

Tác dụng chậm của một lần ân ái sảng khoái và kịch liệt có thể lớn bao nhiêu?

Du Tri Niên về đến nhà, vào phòng ngủ thay quần áo, bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen được gấp gọn gàng ở cuối giường.

Hắn dừng bước và đi qua. Vốn định đem cất vào phòng giặt chờ người giúp việc đến xử lý, nhưng khi cầm lên, hắn lại vô thức đem đồ ngủ đến gần rồi ngửi.

Tiêu Ý Trì đêm qua có vị giống như Hồng Lựu Tequila Daisy — ngọt, cay và quyến rũ.

Hương vị cậu ta để lại liệu có giống vậy chăng?

Đáng tiếc, trên vải không có dấu vết của mùi hương được để lại.

Nhưng hình ảnh trong trí nhớ đã phát huy tác dụng. Hầu kết của Du Tri Niên di chuyển, hạ thân ngủ đông đang bắt đầu thay đổi.

"Tri Niên..." Giọng anh khàn khàn, âm cuối kéo thật dài, như xin tha, như làm nũng, như kìm lòng không đậu.

Dục vọng là bẩn thỉu, giống như thực vật râm mát mọc trong bóng tối, leo lên những kẽ hở ẩm thấp và bám vào chân bằng năng lực biểu sinh mạnh mẽ.

Du Tri Niên dùng phần vải trơn trượt trong tay bao bọc nơi nóng bỏng trên cơ thể, cọ xát, xoa nắn, cố tái hiện lại cảm giác đê mê trong lỗ thịt ngọt ngào đêm qua.

Chặt chẽ lại ẩm ướt, nếu chất lỏng nóng bỏng bắn vào sẽ tràn ra từ nơi giao hợp chật khít, cơ thể Du Tri Niên run lên trong cảnh tượng dâm mĩ đó, hắn ngửa đầu và thở ra một hơi vẩn đục.

Sau vài giây, hắn hoàn hồn.

Tình dục không nên là hành vi gây nghiện đối với hắn. Hắn vẫn luôn qua loa với nó. Kỹ xảo của các đối tượng trong câu lạc bộ cao cấp đều rất tốt, nhưng hắn chưa bao giờ ham thích.

Bây giờ giống như một thằng nhóc bộp chộp vừa nếm thử tình dục không thể giải tỏa cơn khát, đầu óc mất bình tĩnh và cơ thể bị kích động hết lần này đến lần khác.

Đồ ngủ dính chất lỏng màu trắng rơi khỏi tay, Du Tri Niên nhắm mắt tự kiểm điểm, tự hỏi có nên uống chút trà thuốc hạ hỏa hay không.

Bên Tiêu Ý Trì.

Anh chậm rãi tiến đến cửa nhà. Sau khi mở cửa về nhà, anh cởi giày, mang dép lê, đi đến phòng khách, nhưng lại không thể ngã xuống sô pha, đành phải từ từ ngồi xuống, sau đó nằm nghiêng.

Đêm qua, cánh cửa đến một thế giới mới đã mở ra với anh.

Đối với tình dục, anh luôn tùy hứng, không quá để ý chuyện trên dưới, chẳng qua bạn tình trước đây đều ngầm thừa nhận anh ở trên, thế thì anh ở trên thôi, vui là được.

Lần này anh ở dưới, lại là một trải nghiệm mới.

Không có quyền kiểm soát, anh hoàn toàn đi theo cảm giác của cơ thể. Từ lúc đầu bức bách khó chịu, đến nếm được ngon ngọt và đến cuối cùng là mơ hồ đắm mình trong cơn mây mưa, anh đều dựa vào bản năng.

Cây roi dài vừa cứng vừa nóng đâm sâu vào trong cơ thể, đốt lửa khắp nơi, đánh thức điểm khoái cảm anh chưa từng biết đến, ma sát tia lửa bắn ra khắp nơi, tạo ra dòng điện xèn xèn chạy tán loạn ——— Đúng vậy, anh đã bị Du Tri Niên chịch rất sướng, trong cơ thể đã rực lên ngọn lửa dục vọng, sóng mật cuồn cuộn từng đợt, nước không ngừng chảy xuống; nóng đến mức anh gần như tan chảy như kem, lại ướt đến mức anh như cánh hoa trong bùn trong mưa.

Vào lúc này, ký ức làm cơ thể trở nên thèm khát. Lỗ sau đã được bôi thuốc mỡ xoa dịu một lần ở chỗ ông Thôi, nhưng giờ đây lại hơi đau, ngứa đến đau.

Tiêu Ý Trì liếm môi, cắn ngón tay cái, hai chân vô thức chồng lên nhau, ngón chân co quắp lại.

Phía sau mới trải mùi đời liền khó chịu vậy ư, e rằng hiếm lắm mới thấy anh như thế này.

Anh thở dài một hơi. Không biết thuốc Đông y lát nữa đưa tới, có thể làm giảm các triệu chứng phát n*ng phát vã không đây.

Ngày hôm sau, Du Tri Niên mặc vest vào. Hắn được gọi quay trở lại làm việc.

Tối qua hắn nhắn tin hỏi Tiêu Ý Trì đã bắt đầu uống thuốc chưa, đối phương trả lời đã bắt đầu uống rồi, kèm theo một cái gif trấn an 'Đã là người trưởng thành rồi', dặn đi dặn lại thì có vẻ hơi quá. Trả lời đã biết xong thì Du Tri Niên quyết định dừng lại.

Kỳ nghỉ đã kết thúc, những gì xảy ra trong kỳ nghỉ thì để lại trong kỳ nghỉ. Mọi người trong công ty luật thấy hắn như thể được đại xá ——— Luật sư Du ba đầu sáu tay cuộc cùng đã trở lại.

Nam Cảnh đã báo qua điện thoại cho hắn rằng hạng mục mới nhận liên quan đến việc chuyển nhượng cổ phần của đổng giám cao* không hợp quy, luật sư Du vừa trở lại đã sấm rền gió cuốn triệu tập cuộc họp với những nhân viên có liên quan.

*Đổng giám cao (董监高) là tên viết tắt của các giám đốc, giám sát viên và quản lý cấp cao của các công ty niêm yết.

Tiêu Ý Trì nghỉ ngơi hai ngày, cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc nhận chức, anh ngồi giữa núi sách, viết kế hoạch dạy học và mục lục sách tham khảo, rồi gửi cho văn phòng giáo vụ của học viện.

Vì thời gian nhận chức của anh không phải học kỳ mới, anh đoán mình sẽ phải làm những công việc lặt vặt trong thời gian còn lại của học kỳ này. Vậy thì đi làm quen tình hình sớm một chút thôi nào.

Anh liên lạc với giáo viên nhân sự, sau khi xác nhận thời gian, anh bắt đầu mua đồ dùng làm việc.

Khi đi ngang qua cửa hàng kính mắt, anh lùi lại vài bước, nhìn poster, sờ cằm, nghĩ rằng mình đeo kính trông sẽ nhã nhặn hơn, vì thế bèn mở cửa bước vào mua một cặp kính thường.

Đến ngày hẹn, anh vào tòa nhà học viện, giáo viên nhân sự đã đợi sẵn, đang chào hỏi thì cửa thang máy mở ra, viện trưởng Trương đi ra, theo sau là thư ký.

Viện trưởng Trương nhìn thấy Tiêu Ý Trì, trên mặt lộ ra nụ cười rất tươi, "Phóng viên Tiêu, à, không, bây giờ nên gọi là thầy Tiêu mới đúng! Hôm nay nhận chức đúng không? Không tệ không tệ, làm việc tốt nhé!"

Tiêu Ý Trì khiêm tốn gật đầu, "Chắc chắn rồi, cảm ơn viện trưởng đã cho tôi cơ hội quý giá như vậy để làm việc trong trường đại học."

Viện trưởng Trương không để bụng, xua xua tay. Ông nhìn thư ký, người nọ biết bọn họ muốn trò chuyện, liền dẫn giáo viên nhân sự rời đi.

"Thầy Tiêu, tôi về văn phòng trước, lát nữa thầy có thể đến văn phòng tìm tôi." Giáo viên nhân sự lịch sự nói.

"Được, cảm ơn."

Viện trưởng Trương cười nói, "Tôi dẫn cậu đi dạo một vòng trong sân?"

Tiêu Ý Trì được thương mà sợ, "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Sau khi nói chuyện phiếm một lúc, viện trưởng Trương rốt cuộc cũng vào chủ đề chính, "Mấy hôm trước tôi đến thủ đô để tham gia một buổi tọa đàm, tình cờ gặp được uỷ viên Triệu Hoài Dân, cậu ấy quan tâm đến trường học và học viện của chúng tôi, hỏi gần đây chúng tôi đã chiêu mộ những thanh niên tài cán nào, tôi nói với cậu ấy rằng cậu sắp đến làm việc trong viện của chúng tôi, uỷ viên Triệu vui lắm, nhờ tôi chuyển lời lại cho cậu, bảo cậu làm việc nghiêm túc, mong đợi sự thể hiện của cậu."

Tiêu Ý Trì hiểu rõ trong lòng. Anh nhận được lời mời làm việc từ trường đại học, có lẽ là với sự giúp đỡ của một người bạn cũ. Tới tuổi này rồi, Tiêu Ý Trì hiểu rằng rất nhiều nhân tình thế sự không thể tránh được. Những việc không có ý xấu nhận cũng không sao, nợ ơn thì thời điểm thích hợp có thể trả lại một ít, có qua có lại, còn có thể xúc tiến tình cảm. Điều này không liên quan đến năng lực của bản thân có đủ hay không, không cần hoài nghi chính mình.

Triệu Hoài Dân vào thời điểm đó là đại sứ của Đại sứ quán. Tiêu Ý Trì vừa mới ra nước ngoài, đúng lúc gặp đối phương đang nhận chức vụ mới. Hầu hết nhân viên của Đại sứ quán trong đoàn đó đều là người mới tới, cùng một đám phóng viên tay mơ, đã gặp không ít gian khổ, trải qua nhiều sự kiện trọng đại, hun đúc nên tình hữu nghị cách mạng.

Nói đến điều này, kỹ năng viết tiếng Anh của Tiêu Ý Trì tiến bộ thần tốc, có một nửa công lao của Triệu Hoài Dân.

Hơn mười năm qua đi, đại sứ Triệu đã trở thành uỷ viên Triệu. Anh ta không phụ trách giáo dục mà vẫn có thể gặp được viện trưởng Trương, trong đó tốn bao nhiêu tâm sức, Tiêu Ý Trì không thể không biết.

Anh lịch sự mỉm cười, "Cũng nhờ viện trưởng Trương thay tôi cảm ơn ủy viên Triệu."

"Các cậu đã là người quen, khách sáo làm gì! Uỷ viên Triệu nói cậu ấy sắp tới sẽ đến thành phố thị sát, đến lúc đó các cậu có thể tụ họp!" Viện trưởng nói rồi, vỗ mạnh vào lưng Tiêu Ý Trì.

Anh chỉ có thể thuận theo.

Sau khi trò chuyện với viện trưởng, giáo viên nhân sự càng kính cẩn với Tiêu Ý Trì hơn, dẫn anh đến văn phòng độc lập, nói, "Thầy Tiêu, đây là văn phòng của thầy. Trước kỳ nghỉ cuối kỳ, thầy có thể nghe giảng, tham gia nghiên cứu và thảo luận trong viện để làm quen với môi trường và sinh viên."

"Có việc gì cần tôi giúp đỡ không?"

"Không có không có. Thầy chỉ cần soạn bài thật tốt và cảm nhận một chút bầu không khí học thuật ở học viện chúng ta là được. Nếu thầy có chỗ nào không rõ, xin liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

"... Được rồi, cảm ơn." Hai người gật đầu với nhau, Tiêu Ý Trì mới tiễn giáo viên nhân sự đi.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Thích hợp nhất cho các hoạt động ngoài trời hoặc du lịch.

Ánh mặt trời như sóng tràn vào phòng họp với tường hoàn toàn bằng kính. Trợ lý buộc phải ấn nút để hạ màn xuống, chặn ánh sáng lại.

Không gian tối om ăn ý với bầu không khí gươm súng sẵn sàng trong phòng họp.

Hai bên đương sự có xung đột ích lợi vốn nói đến việc giải hòa. Ban đầu còn đàng hoàng, nhưng càng nói càng kích động, từ ngữ cũng dần đanh thép hơn.

Cuối cùng, bàn hội nghị dài trở thành Sở hà Hán giới*, những đối tác thân thiết trong quá khứ đứng về phe của riêng mình, hai bên khai chiến chửi nhau ỏm tỏi không cho phép người khác nói chen vào, luật sư của đối phương nhìn Du Tri Niên nhún vai bất lực, Du Tri Niên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng cảm.

*Ranh giới giữa hai bên trong cờ tướng gọi là "sông" (hà). Con sông này có tên là "Sở hà Hán giới" (楚河漢界) - con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ cuộc chiến cân tài cân sức.

Cũng may phòng họp cách âm.

Một đương sự trong đó đứng dậy, đỏ mặt tía tai mà chỉ vào đối phương mắng.

Du Tri Niên ra hiệu cho Nam Cảnh, cậu lập tức hạ tất cả rèm ở phía bên kia.

Trong công ty không tồn tại nguy cơ bị chụp lén, nhưng đương sự luôn là người có máu mặt, hà tất gì lại vạch cái xấu hổ ra.

Cái nghề luật sư này, luôn phải lường trước tình huống xấu nhất, cho dù là đối mặt một cặp người yêu, cũng phải giội nước lã nhắc nhở một ngày nào đó họ có thể bị đối phương đá ra khỏi nhà, hai bàn tay trắng —— chỉ có pháp luật là vũ khí tối thượng, vì vậy phải ký kết hợp đồng giấy trắng mực đen. Nếu có tranh chấp, luật sư phải theo dõi toàn bộ các chi tiết, những mặt âm u, bẩn thỉu và vặn vẹo của nhân tính lần lượt bị phơi bày ra trước mặt, nhưng họ phải nín thở, tư vấn cặn kẽ cho khách hàng hoặc xử lý thay khách hàng trong phạm vi pháp luật cho phép.

Đương sự mà Du Tri Niên phụ trách, trước văn phòng bày một bức ảnh, trong ảnh hai vị đương sự vai kề vai, nhìn về phía trước, tươi cười rạng rỡ.

Khi họ mặt mày méo mó chỉ trích đối phương phản bội, liệu có nhớ lại khoảnh khắc khó quên như thế không?

Hoặc là, bức ảnh đã không còn ở văn phòng từ lâu. Quá khứ rồi cũng trở thành oán hận khinh thường.

Du Tri Niên thu hồi suy nghĩ, thấy đương sự gần như đã chửi mệt rồi, liền đưa mắt ra hiệu cho Nam Cảnh.

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, cắt ngang lời nói của họ.

"Xin lỗi." Du Tri Niên vội ấn tắt, đứng lên cấp khách hàng thuận bối, nhỏ giọng nói, "Ông Hoàng, chuyện này không nên trì hoãn nữa, vừa rồi phóng viên kinh tế tài chính gọi đến, nếu không giải quyết xong sẽ phải đăng báo." Nói xong, hắn bưng ly nước đưa cho khách hàng nhuần giọng.

"..." Khách hàng do dự, nhận lấy rồi uống một ngụm, Du Tri Niên nhìn luật sư đối phương, người nọ đúng lúc nói, "Hai vị xin bình tĩnh, mọi người đều ở đây để nghĩ cách giải quyết vấn đề. Trước hết hãy gạt tình cảm cá nhân sang một bên, chúng ta tiếp tục thảo luận về điều khoản giải hòa đi."

Đến khuya công việc mới kết thúc. Du Tri Niên vốn định đi vận động một chút, nhưng nhớ đến một tin tức —— Vận động sau 996 làm tăng tỷ lệ đột tử.

Hắn lại từ bỏ ý định vận động, thay vào đó về nhà tắm.

Quản gia của khu nhà đã chuẩn bị nước bồn tắm cho hắn, thêm tinh dầu, thắp nến thơm, còn đặt máy tính bảng không thấm nước trong tầm với.

Tắm vòi sen xong, Du Tri Niên ngồi vào bồn tắm mát xa, nhắm mắt lại.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới Nam Cảnh từng nói bài báo của Tiêu Ý Trì viết rất hay —— "Trong cay nghiệt thấy nhiệt huyết, trong khói thuốc súng sinh hoa hồng"

Du Tri Niên lấy máy tính bảng, nhấp mở một thư mục. Hắn nhấp ngẫu nhiên vào một tài liệu, là bài báo tiếng Anh, tiêu đề là Ives Of Sparrows — Cuộc đời của chim sẻ.

Đoạn mở đầu, bản dịch tiếng Trung đại khái là: Thánh Beda* từng trình bày về một giai đoạn nhất định trong cuộc đời một người từ góc nhìn của người khác — giống như một con chim sẻ đột nhiên bay vụt vào sảnh tiệc, rồi lại bay ra ngoài. Chúng ta không thể biết nó đến từ cơn bão nào, sẽ đi đâu qua trời đông giá rét. Tôi nghĩ, điều ông ấy nói chính là chúng ta chỉ trải qua một phần cuộc đời của người khác mà thôi; còn cuộc đời của chúng ta trong mắt người khác cũng trôi qua chớp nhoáng như vậy. Hẳn là Beda đã đúng, cuối cùng chúng ta rồi sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của người khác và chìm vào bóng tối. Nhưng vào khoảnh khắc bay qua sảnh tiệc, dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, trong sảnh lớn sáng rực và ồn ào, thời điểm con chim sẻ nỗ lực cất cánh đến nơi mà nó chưa biết đến, nên được ghi nhớ sâu sắc.

*Bêđa (sinh 672/673 - mất 26 tháng 5 năm 735), cũng được gọi là Thánh Bêđa hay Bêđa Khả kính (tiếng Latinh: Beda Venerabilis), là một tu sĩ người Anh ở tu viện Thánh Phêrô Monkwearmouth cũng như tu viện Thánh Phaolô Jarrow, miền Đông Bắc của Anh Cát Lợi, khi đó thuộc Vương quốc Northumbria. Ông được biết đến là một tác giả và học giả, với tác phẩm nổi tiếng nhất của mình Historia ecclesiastica gentis Anglorum ("Lịch sử giáo hội của người Anh") ông được gọi là "Cha của ngành sử học Anh".

Có lẽ vài giây này chính là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của chim sẻ. Mà chúng ta, những người ghi nhớ khoảnh khắc đó đã may mắn được trở thành nhân chứng cho sự tồn tại của nó. —— Xin dùng loạt bài này để ghi lại cuộc đời của chim sẻ nơi chiến trường.

Nước trong bồn tắm thỉnh thoảng tràn ra khỏi mép, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang. Mùi nến thơm bạc hà tỏa khắp không gian, mang theo cảm giác mát lạnh.

Mọi thứ đều rất yên tĩnh, và mọi thứ lại đang làm nền cho một sự xao động cảm xúc nào đó.

Du Tri Niên chậm rãi đọc.

Cho đến khi nước lạnh dần đi.

Hắn chớp mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, sau đó để máy tính bảng xuống, từ trong nước đứng lên.

Cho đến khi nằm xuống giường, cảm xúc của hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Lâu lắm rồi mới đọc qua một áng văn chạm đến tâm hồn như vậy.

Văn hay đi thẳng đến linh hồn. Linh hồn của người viết, linh hồn của người đọc. Thẳng thắn như vậy, thẳng thắn đến mức khiến đời người sinh ra chút bi thương.

Vậy còn cậu bé mất đi đôi chân trong chiến tranh vẫn muốn chơi bóng với bạn bè thì sao? Cô dâu có người chồng vừa kết thúc lễ cưới đã ra tiền tuyến, người cô yêu có về chăng?

Hắn nhớ kỹ câu cuối cùng của bài báo ——— Mùa xuân nhất định sẽ đến, nhất định sẽ vượt mọi chông gai mà đến, thể như tất cả sương mù đã tan hết chẳng còn chi.

Ngẩng đầu nhìn là khoảng trời cao xanh.

Hết chương 13.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui