Honey

Văn phòng tạm thời của chi nhánh phòng tranh Vãn Niệm.

Vì cuộc họp ở công ty luật nên Du Tri Niên đến muộn, sau khi nhận được tin nhắn thì trợ lý văn phòng mở cửa cho hắn, cuộc thảo luận trong phòng họp đang diễn ra sôi nổi, mọi người có thể có thể đề xuất ý kiến về các tư liệu lưu trữ tại bảo tàng. Hôm nay Du Tri Niên đến chỉ để quan sát tiến độ và giúp họ nói làm quen với các bên liên quan nếu cần.

Vì phòng tranh được định vị là cầu nối văn hóa Trung Quốc và phương Tây nên mọi người hy vọng có được một tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng Trung Quốc và phương Tây. Các nhân viên đề nghị tác phẩm của họa sĩ phương Tây nổi tiếng thì có thể cân nhắc tranh của Elma Francis. Cô là họa sĩ có những bức tranh được công nhận nhiều nhất và được yêu thích nhất trên thị trường đấu giá trong mười năm qua.

"Eve không được xem là họa sĩ năng suất cao, hầu như tất cả các bức tranh trên thị trường đều được bán với giá cao, số lượng ít, mỗi bức tranh đều được thảo luận kỹ lưỡng. Có lẽ những tác phẩm có không gian đề tài khác sẽ tốt hơn." Đường Vãn Trừng nói.

Du Tri Niên đột nhiên nhớ đến "Một đêm khuya ở Trung Đông" trong triển lãm nghệ thuật trước đó. Không có nhiều thông tin công khai về bức tranh ấy, hơn nữa sau cái lần trưng bày đầy choáng ngợp đó thì bức tranh chưa từng xuất hiện trước mắt công chúng.

Có người có cùng suy nghĩ với hắn, "Nếu tôi nhớ không lầm, Eve từng có một bức tranh bí ẩn trưng bày trong một triển lãm tranh ở Bổn Thành? Kể từ đó thì không nghe nhắc gì nữa. Nếu chỉ trưng bày ở Bổn Thành thì tôi tin rằng bức tranh này có mối liên hệ sâu sắc với nơi này, nếu chúng ta có thể có được nó, nhất định có thể nâng cao danh tiếng của phòng tranh."

Mọi người đều mong chờ nhìn về phía Đường Vãn Trừng, chờ đợi chỉ thị của cô.

Cô suy nghĩ rồi nhìn về phía Du Tri Niên, "Luật sư Du, cậu có người quen nào có thể giúp chúng tôi hỏi thăm tình hình hiện tại của bức tranh này không?"

"Tôi có quen biết với chủ phòng trưng bày nơi triển lãm bức tranh lúc ấy, có thể thử hỏi xem."

"Vậy chúng ta chờ tin tức của cậu nhé? Tiếp theo, chúng ta cùng thảo luận về tác phẩm của các nghệ sĩ phương Đông nổi tiếng đi."

Tiêu Ý Trì đang điên cuồng soạn bài thì nhận được điện thoại của Đường Vãn Trừng.

"Đường Đường, sao thế? Hả? Tranh của Elma? Vẫn còn ở hành lang triển lãm của phòng trưng bày. Cậu muốn xem à?" Đường Vãn Trừng bên kia nói gì đó, Tiêu Ý Trì nghe xong, "... Cậu để luật sư Du phụ trách?"

Đường Vãn Trừng tiếp tục nói, "Coi bộ chắc là cậu ấy vẫn chưa biết cậu chủ nhân của bức tranh. Tớ nhấn mạnh đó là quà Eve tặng cho cậu nên cậu đừng vì phòng tranh của tớ mà nén đau vứt bỏ thứ cậu yêu thích. Tớ không thể không nể mặt mọi người có mặt ở cuộc họp cho nên mới nhờ luật sư Du hỏi thử. Nếu cậu khó xử thì cứ trả lời thông qua phòng trưng bày, chúng tớ có thể lại tìm cái khác; nếu cậu đã cân nhắc mà thấy OK thì cũng có thể nhân cơ hội này phát triển với luật sư Du."

Đường Vãn Trừng suy nghĩ chu toàn. Cô chỉ không biết chuyện thú vị xảy ra giữa Tiêu Ý Trì và Du Tri Niên về buổi triển lãm đó, Tiêu Ý Trì đỡ trán cười, "Được, tớ biết rồi."

Vài đêm rồi, Tiêu Ý Trì vẫn luôn qua đêm trong nhà Du Tri Niên. Anh đã giấu giấy dán Snoopy khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

Khi anh hào hứng trở lại giường, Du Tri Niên vẫn đang nói chuyện điện thoại về công việc. Tiêu Ý Trì nghe vài câu, đối phương chắc là chủ phòng triển lãm.

Cảm giác này khá mới mẻ. Nhân vật then chốt đang ở ngay bên cạnh mà còn gọi cho người khác để làm trung gian gặp mặt.

Tiểu ác ma trong lòng Tiêu Ý Trì lắc trái lắc phải, vui vẻ. Anh bước đến ôm Du Tri Niên từ phía sau, im lặng giục hắn đi ngủ.

Du Tri Niên cũng thức thời, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.


"Luật sư Du làm việc vất vả, thương." Tiêu Ý Trì khoái trá gảy gảy vài sợi tóc trước trán hắn.

"Sao tôi lại cảm thấy em có chút cười trên nỗi đau của người khác vậy?" Du Tri Niên nhướng mày.

"Có đâu, anh hoa mắt rồi, mau nghỉ ngơi thôi ~" Anh kéo tay Du Tri Niên cùng nhau lên giường.

Vì nghĩ cho sức khỏe của Tiêu Ý Trì, đêm nay họ chỉ đắp chăn ngủ "chay". Tiêu Ý Trì áp sát vào Du Tri Niên. "Luật sư Du, em thích sữa tắm hương đào của anh ở nhà dì Phan ấy, dùng hết chai này thì chúng ta đổi hương nhé?"

Ý định muốn trở thành nam chủ nhân khác rất rõ ràng.

Du Tri Niên bình tĩnh, "Em còn muốn đổi cái gì nữa? Nói cho tôi nghe tham vọng của em nào."

"Hì hì, ngoại trừ anh, em với Snoopy thì những thứ khác đều phải đổi hết!"

Thật sự con người có can đảm đến đâu, thì đất có rừng đến đó.

Trong bóng tối, khóe miệng Du Tri Niên chậm rãi nhếch lên, "Nếu em cố gắng làm tôi vui, có lẽ tôi sẽ đồng ý."

Tiêu Ý Trì xoa ngực Du Tri Niên, mếu máo, "Anh toàn lừa em thôi, hư quá nha, luật sư lòng dạ đen tối..."

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay chân không hề nhàn rỗi, quấn lên người hắn như bạch tuộc.

Luật sư Du có lẽ cũng có chút lương tâm trỗi dậy, để mặc cho anh coi mình là gối ôm mà không hề từ chối.

Snoopy ngồi ngay trên ghế, lẳng lặng nhìn họ.

Hai ngày sau, chủ phòng trưng bày gọi điện cho Tiêu Ý Trì, truyền đạt đề nghị muốn gặp mặt chủ nhân của bức tranh của Du Tri Niên. Tiêu Ý Trì đã trao đổi với Elma, giải thích suy nghĩ của mình. Bức tranh tuy là một món quà nhưng cũng là kết tinh tâm huyết của họa sĩ, vì vậy cần phải nói rõ ràng.

"Hiểu rồi, tôi đồng ý gặp mặt. Tuy nhiên, về thời gian và địa điểm gặp mặt..."

Du Tri Niên nói cảm ơn rồi đặt điện thoại xuống. Chủ nhân của bức tranh này khá bí ẩn, chủ phòng trưng bày kín miệng, không tiết lộ bất kỳ thông tin gì về đối phương, chỉ nói cho anh ta biết thời gian và địa điểm gặp mặt: địa điểm là ở phòng trưng bày, thời gian là buổi tối sau khi phòng trưng bày đóng cửa.

Du Tri Niên đã đến phòng trưng bày như đã hẹn.

Nhìn từ bên ngoài, phòng trưng bày đã đóng cửa, chỉ có ngọn đèn chỉ đường le lói ở quầy lễ tân.

Hắn đi đến trước cửa kính, thử đẩy thì thấy cửa không khóa.


Du Tri Niên bước vào, theo ánh đèn đi vào, phòng triển lãm phía trước sáng trưng, ánh sáng tràn ra ngoài. Trong phòng triển lãm lớn như vậy chỉ có một bức tranh. Bức tranh thật lớn ngang ba mét rộng ba mét càng chấn động hơn trong không gian mở.

Có một người đang đứng trước. Bóng lưng khi đứng rất đẹp, đầu nghiêng nghiêng, vai rộng, eo thẳng và chân dài.

Bóng dáng quen thuộc khiến Du Tri Niên khựng lại. Hai giây sau, sự tò mò muốn tìm hiểu đến cùng đã thúc đẩy hắn tiến thêm một bước nữa.

Du Tri Niên nín thở đến gần.

Bóng dáng ấy cảm nhận được tiếng động, quay lại, bốn mắt chạm nhau. Trong giọng nói của anh mang nụ cười, vang vọng trong không gian trống trải, "Luật sư Du, đến rồi?"

Du Tri Niên đi đến bên cạnh Tiêu Ý Trì. Hắn để ý thấy Tiêu Ý Trì đang mặc bộ đồ đi xem triển lãm hôm đó ——— bộ đồ mình đã chọn mua. Và vị trí của bức tranh vẫn giống như lúc đó.

"... Em là chủ nhân của bức tranh này?" Đè nén sóng lớn trong lòng, Du Tri Niên bình tĩnh thử hỏi.

Tiêu Ý Trì khóe miệng ngậm cười, gật đầu.

"Luôn luôn?"

"Luôn luôn."

"Em mua từ Eve hay là..."

"Cô ấy tặng cho em, tụi em là bạn tốt."

Chẳng trách cậu ấy gọi thẳng cô ấy là Elma. Không phải vì cậu ấy không biết "Eve", mà là cậu ấy không cần gọi cô ấy như vậy. Lần đầu tiên trong đời, Du Tri Niên không biết phải đáp thế nào.

Tiểu ác ma của Tiêu Ý Trì thật sự được nhìn thấy Du Tri Niên kinh ngạc há hốc mồm, nhưng luật sư Du ngơ ngác trước mặt lại khiến Tiêu Ý Trì thấy thương, vì thế anh vỗ mông tiểu ác ma đuổi nó đi.

Khi tiểu ác ma biến mất, Tiêu Ý Trì đến gần nửa bước, "Luật sư Du, lần trước chúng ta chẳng nói được mấy câu ở triển lãm tranh, anh đã nói, 'Sau này có cơ hội chúng ta sẽ nói tiếp."

Hôm nay anh khôi phục lại khung cảnh ấy một lần nữa là để làm lại tất cả, bao phủ quá khứ bằng hiện tại.

"Tại sao lúc đó không nói cho tôi biết sự thật?"


"Thứ nhất, em không thân với anh, thứ hai, em không muốn được thơm lây Elma, thứ ba..."

Tiêu Ý Trì bĩu môi, "Em không có giá trị trong mắt anh, cho dù là ngoại hình, cách cư xử hay đạo đức đều bị anh đánh giá thấp. Vậy thì sao em lại phải nói nhiều?"

Du Tri Niên không còn gì để phản bác. Khi đó, hắn thật sự có ấn tượng không tốt với Tiêu Ý Trì, cho rằng anh không có ngoại hình, không có gu, cũng không có thái độ.

Trong lòng rối bời, "... Xin lỗi em." Du Tri Niên xin lỗi.

"Du Tri Niên..." Trong mắt Tiêu Ý Trì lóe lên chút ánh sáng vừa hưng phấn lại nguy hiểm, "Em có thể lợi dụng lời xin lỗi của anh bây giờ để làm bất cứ điều gì em muốn không?"

"..." Trái tim thắt lại, không biết là vì áy náy hay mong chờ. Du Tri Niên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, đầu hơi thiếu oxy, vì thế hắn gật đầu.

"Vậy anh có thể nhảy một điệu slow dance với em được không? Ngay tại đây." Trong phòng triển lãm rộng lớn và trống trải này, trước bức tranh khổng lồ này. "Cậu Nhiếp hát cho anh một bài, em không dám bắt chước bừa, đành phải tìm cách khác."

Nói đoạn Tiêu Ý Trì hăng hái mở máy nghe nhạc trên điện thoại, đặt xuống đất gần đó. Một khúc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên.

Tiêu Ý Trì trở về, đưa tay ra mời, Du Tri Niên đưa tay nhận lời. Đến gần, Tiêu Ý Trì vòng tay qua cổ, cười hì hì chỉ đạo, "Anh phải ôm eo em, chặt một chút."

Dáng vẻ nghịch ngợm này. Du Tri Niên ôm chặt lấy anh.

Slow dance ở chỗ họ thật sự là một điệu nhảy chậm, không có bước, chỉ có chậm rãi xoay vòng. "Luật sư Du, anh có gì muốn biết về bức tranh này? Em sẽ nói cho anh biết hết."

Đêm nay, hắn có thể nắm được những thông tin mà bên ngoài rất ít người biết.

Đây là đặc quyền.

"... Bức tranh này vì sao gọi là 'Một đêm khuya ở Trung Đông'?"

"Em và Elma gặp nhau ở Trung Đông, nhưng lại bắt đầu thân nhau trong một căn nhà bỏ hoang trong bối cảnh thành phố bị phe đối lập bắn phá. Tụi em bị bao vây, cả hai đã trải qua mấy đêm hy vọng trong tuyệt vọng. Khi thức đêm, tụi em thì thầm trò chuyện, khi đó em đang học tiếng Tây Ban, gặp rào cản trong giao tiếp thì khoa tay múa chân." Chính trải nghiệm khó quên này đã tạo nên tình cảm sâu sắc của họ.

"Vậy vì sao cô ấy lại dùng màu vàng và đen?"

Tiêu Ý Trì thấp giọng cười, có chút kiêu ngạo, "Em da vàng, mắt đen."

Du Tri Niên quay đầu lại nhìn bức tranh một lần nữa. Hóa ra bức tranh đó là Tiêu Ý Trì. Thân to như bầu trời, mắt sáng như sao đêm. Thời điểm vẽ nó, cô ấy chắc chắn yêu cậu ấy. Dù là tình bạn hay là tình yêu nam nữ.

"... Nếu như tôi nói với em rằng tôi gặp chủ nhân của bức tranh để mua lại nó thì em nghĩ sao?"

Tiêu Ý Trì đã hiểu, "Đường Đường đã nói với em rồi." Anh nhìn Du Tri Niên, "Nếu cậu ấy đến hỏi em, có lẽ em do dự một chút mới chịu tặng; nhưng anh đến hỏi em thì em sẽ đồng ý không chút do dự."

Vừa dứt lời, anh wink với hắn một cái, cười nói, "Đừng nói cho cậu ấy biết nhé, cậu ấy sẽ trách em trọng sắc khinh bạn."

Trước tiên không nói đến chuyện khác, Tiêu Ý Trì nói là "tặng". Tranh của Eve có giá ít nhất là 2 triệu USD.


Nhưng đã là Tiêu Ý Trì nên "tặng" cũng chẳng có gì lạ: bởi vì là vật vô giá, bởi vì là người quan trọng.

Tại sao cậu ấy có thể sống tự do phóng khoáng như thế, khiến người khác không thể không ghen tị.

Du Tri Niên vẫn luôn cảm thấy trong mắt Tiêu Ý Trì có ánh sáng —— loại ánh sáng được nuôi dưỡng từ bên trong, loại ánh sáng được tôi luyện, phát ra từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Đêm nay, ngay giờ phút này, Du Tri Niên cúi đầu thành khẩn, hắn đã hoàn toàn bị thuyết phục, mọi thành kiến, hợm hĩnh và kiêu ngạo trong quá khứ đều bị nghiền thành cát bụi —— trên người Tiêu Ý Trì có một vẻ đẹp vượt quá tầm mắt. Không phải vẻ ngoài mà là cả con người anh, từng nét nhăn mày từng nụ cười, từng lời nói từng hành động đều sống động và thú vị, lương thiện và chất phác, dũng cảm và chân thành, sâu sắc và bao dung. Anh cuốn hút đến vậy, truyền cảm đến vậy.

Đó là vẻ đẹp vĩnh cửu và mạnh mẽ, sẽ không biến mất theo thời gian mà sẽ càng thơm ngát hơn nhờ sự phong phú của trải nghiệm sống.

Dù ngoan cố như hắn thì cũng đã sớm bị Tiêu Ý Trì đập ra một lỗ thủng trên tường đồng vách sắt kia, vừa đủ để một mình anh đi vào con tim chân thành đã chồng chất vết thương.

Hắn tỉnh ngộ quá muộn. Có rất nhiều người có mắt nhìn hơn hắn, chẳng hạn như dì Phan, Đường Vãn Trừng, Eve, Đại Sơn hoặc như Triệu Hoài Dân.

Thấy Du Tri Niên cứ im lặng mãi, Tiêu Ý Trì áp trán mình vào trán hắn, "Luật sư Du, lúc em vừa nói muốn làm gì thì làm, có phải anh nghĩ em sẽ bắt anh chấp nhận em ngay luôn không?"

"Anh yên tâm, em giả vờ vậy thôi. Em mong anh sẽ cam tâm tình nguyện yêu em, em khao khát 'tình yêu thuần túy, cháy bỏng' mà anh nói. Nếu như có thể cùng anh trải nghiệm, vậy là được rồi."

Mũi Du Tri Niên cảm thấy chua xót. Hắn ôm Tiêu Ý Trì vào lòng.

Thật kỳ diệu làm sao khi đã trải qua bao nhiêu chuyện, ở độ tuổi này, hắn khôn khéo, kín đáo, nắm rõ quy tắc vận hành của xã hội, có yêu cầu khắt khe với nửa kia, vậy mà vẫn có thể trải qua cảnh tượng tim đập rộn ràng đến mức vành mắt nóng lên trong truyền thuyết.

Máy nghe nhạc bật vòng lặp, phát lại bài hát một lần nữa.

"... so take my hand, take my whole life too..."

"Tiêu Ý Trì, thứ em muốn, anh nhất định sẽ cho em."

Tiêu Ý Trì xúc động, muốn nhìn vào mắt Du Tri Niên để xác nhận, không ngờ lại bị hắn ôm chặt đến mức không thể cử động. "Bây giờ đừng nhìn anh."

Du Tri Niên tự cảm thấy mình quá tệ.

Anh cần lên kế hoạch và thiết kế cẩn thận, bằng một cách trang trọng, đưa ra lời thề của mình trước mặt Tiêu Ý Trì.

Nhịp đập trái tim Du Tri Niên đã lan đến lồng ngực của Tiêu Ý Trì.

Anh kích động đến đầu óc ong ong —— Mình không nghe lầm chứ? Không hiểu sai chứ? Dù thế nào đi nữa, anh đều phải phụ thuộc vào Du Tri Niên. Anh vòng tay ghì chặt cổ đối phương, "Ừm!"

⏖⏖⏖

Bài hát cuối chương là "Can't Help Falling in Love" của Elvis Presley.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận