Honey

Nói chuyện với người quen xong, khi Du Tri Niên đi vào toilet, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại.

Vốn dĩ gặp mặt là nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ là được, không cần phập phồng cảm xúc.

Hắn ra ngoài, đôi mắt tìm kiếm Tiêu Ý Trì.

Đối phương đang đứng trước một bức họa khác, như đang suy tư.

Nhìn từ bên cạnh, tỉ lệ cơ thể Tiêu Ý Trì rất đẹp. Tư thế đứng của nhiều người không đẹp, không phải ưỡn ngực còng lưng, chúi về trước thì là duỗi chân quá mức, ảnh hưởng mỹ quan. Nhưng Tiêu Ý Trì đứng rõ đẹp, không phải cố tình gắng gượng như quân nhân, chỉ thấy anh khoanh tay, hơi nghiêng đầu, vai rộng, lưng thẳng và chân dài.

Đáng tiếc, trông quá bình thường.

Bề ngoài cực kỳ quan trọng. Đừng nói bề ngoài không ăn được, đều là nho chua cả(*). Nó gần như được đánh đồng với "cái đẹp" trong hình ảnh đại chúng.

(*) "Sour grape" có nghĩa "tuy không có gì cả nhưng cố giả bộ như là không muốn một vài thứ". Hiểu một cách đơn giản, bạn tưởng tượng bạn rất muốn ăn một chùm nho nhưng bạn lại không đủ tiền mua nó vậy nên bạn chê ỉ ôi rằng nó rất chua và bạn không thể ăn được thứ chua như vậy. Bạn muốn có một thứ nhưng không thể đạt được nên đành cố giả bộ như không thích nó dù trong lòng thì vẫn rất thích. (Nguồn: Howard KO)

Tiêu Ý Trì ở bên này lại đang tự suy ngẫm: Du Tri Niên thật lòng thích tranh của Elma, biểu hiện vừa rồi của mình thực sự làm cụt hứng. Tìm kiếm cảm giác ưu việt trên một người không biết tình hình thực tế, nhận được một chút niềm vui xấu xa, vậy thì sao chứ?

Du Tri Niên mỉm cười đi đến bên cạnh anh, "Xin lỗi, đợi lâu rồi."

Tiêu Ý Trì hoàn hồn, cười lắc đầu, "Không sao."

Mặc dù không thể bàn về "Một đêm khuya ở Trung Đông", nhưng bức tranh trước mắt có thể tán gẫu một chút. Anh đang định bắt chuyện thì Du Tri Niên xin lỗi nói, "Tôi có công việc đột xuất phải giải quyết, có lẽ phải về công ty luật một chuyến, tôi đưa cậu về trước hay là cậu ở đây tiếp tục xem triển lãm? Dù sao cơ hội rất hiếm, tôi không muốn làm cậu mất hứng."

Tiêu Ý Trì lắc đầu tỏ vẻ không để tâm, "Công việc quan trọng, anh không cần đưa tôi về đâu. Tôi sẽ xem tiếp, lát nữa tự mình về là được."

Du Tri Niên suy nghĩ, "Được, chúng ta liên lạc sau."

"Được."

Du Tri Niên đang chuẩn bị rời đi, Tiêu Ý Trì ngập ngừng gọi hắn lại, "Vừa rồi... xin lỗi nhé. Tôi không biết nhiều về bức tranh 'một đêm khuya ở Trung Đông' nên không dám nói gì, nếu mất mặt trước một người yêu tranh thâm niên như anh thì ngại lắm. Nhưng là những bức khác, tôi đều biết hết đó, đáng tiếc hôm nay không có thời gian, có cơ hội, tôi lại xin anh chỉ bảo."

Những lời này chuẩn xác vuốt xuôi nhúm lông xù trong lòng Du Tri Niên.

Lại rất giỏi ăn nói.

Trên mặt Du Tri Niên không lộ ra gì, hắn cười, "Tôi không để trong lòng đâu. Được thôi, sau này có cơ hội chúng ta lại nói."

Tiêu Ý Trì nhìn bóng lưng rời đi của Du Tri Niên, mỉm cười.

Niềm vui hôm nay get được rồi đây.

Về đến nhà, Tiêu Ý Trì ngay lập tức thay bộ quần áo cần nâng niu ra.

Lấy túi đóng gói xong, anh mặc bộ đồ hằng ngày đi đến cửa tiệm giặt khô.

Lối vào tiểu khu rất náo nhiệt, đến gần mới nhận ra là nhóm mấy dì nhảy quảng trường đang đợi xe buýt đưa họ đi thi.

"Ý Trì!" Tiếng kêu quen thuộc này, không phải dì Mạch thì là ai.

Dì Mạch bước ra từ một đống xanh xanh đỏ đỏ, trưng một khuôn mặt trang điểm đậm mà mỉm cười với Tiêu Ý Trì cười.

"Ôi dào, người đẹp này là ai vậy ta?" Tiêu Ý Trì vui vẻ nói ngọt, đi qua, cầm dù của dì Mạch che cho bà, "Hôm nay mấy dì thi hả?"

"Đúng đó, hôm nay là trận chung kết! Cơ hội chiến thắng của bọn dì rất lớn! Nếu bọn dì được hạng nhất, về dì sẽ nấu đồ ăn ngon cho con!"

"Khỏi nói, vậy hôm nay mấy dì thắng chắc rồi!"

"Đây là......" Bỗng nhiên, một giọng nói chen vào.

"À, đúng rồi đúng rồi!" Dì Mạch đưa dì bên cạnh đến cho Tiêu Ý Trì làm quen, "Đây là dì Phan nè con! Bà ấy muốn gặp con lâu rồi, hôm nay vừa khéo luôn!"

Tiêu Ý Trì nhìn chăm chú, lớp trang điểm đậm che đi đường nét thật sự trên gương mặt, nhưng dì Phan này trông rất dịu dàng.

"Chào dì Phan ạ! Con là Tiêu Ý Trì."

Dì Phan nhìn anh từ trên xuống dưới, có vẻ rất hài lòng, "Tốt lắm, là một đứa trẻ ngoan."

"Thấy chưa? Tôi đã nói mà, Ý Trì của chúng tôi tốt dữ lắm! Bà đừng thấy bây giờ nó ê chề như vậy, nó còn nhỏ hơn cháu trai của bà nửa năm đó!"

Ỏ, dì Mạch ơi, dì đúng là dì ruột của con, con cũng không biết dì đang khen hay chê con nữa.

Dì Phan cười, "Không ê chề, rất tốt."


Tiêu Ý Trì cảm kích, "Cảm ơn dì Phan ạ!"

"Con với Tri Niên có ổn không?" Dì Phan mong chờ nhìn anh.

Nên nói thế nào đây? Bọn họ gặp mặt lần nữa là phải bái bai rồi.

Tiêu Ý Trì đáp, "Khá tốt ạ, tụi con gặp vài lần rồi."

Dì Phan với dì Mạch nghe xong vui mừng ra mặt, hai người đưa mắt nhìn nhau, "Thật là tốt quá rồi!"

Cũng may đội trưởng đội múa đã thổi còi ở phía trước, "Bà con ới! Tập hợp thôi! Xe sắp đến rồi!"

"Ý, đừng nói nữa, chúng ta đi tập hợp trước đi!" Dì Mạch là người hấp tấp, kéo dì Phan chuẩn bị chạy về.

Dì Phan nhìn anh, "Rảnh thì chúng ta lại tâm sự nhé."

"Vâng vâng, mấy dì cẩn thận, đừng ngã đó!" Tiêu Ý Trì nhìn theo hai người, trong lòng thở phào một hơi.

Xe buýt đi xa, Tiêu Ý Trì vẫn đứng tại chỗ.

Nếu cha mẹ anh còn khoẻ mạnh thì liệu có lo lắng cho chuyện lớn đời người của con trẻ như dì Mạch với dì Phan không?

Trong giai đoạn vỡ lòng giới tính tuổi dậy thì, Tiêu Ý Trì biết được mình thích người cùng giới.

Những thăng trầm mãnh liệt trong lòng khiến anh ngây ngô dại dột học hết cấp ba, lại ngây ngô dại dột vào một trường đại học bình thường ở địa phương. Lên đại học, anh được tiếp cận nhiều tin tức hơn, hiểu thêm về tình hình, vào năm ba đại học, anh muốn come out với cha mẹ.

Cha mẹ tuy chỉ là công nhân nhà máy nước tương, nhưng bọn họ cởi mở đôn hậu, lại thích đọc, chắc là... sẽ hiểu cho anh.

Đêm hôm đó, cha mẹ vốn phải trực ban, nhưng bởi vì một câu có chuyện quan trọng muốn nói của con, thế nên xin nghỉ quay về. Trên đường về nhà, ngoài ý muốn gặp phải xe tải lớn chở quá tải, xe máy của hai người bị hất bay. Khi đưa đến bệnh viện, hai người đều đã bỏ mình.

Đứng trước lò thiêu, Tiêu Ý Trì nghĩ, nếu anh không kêu bọn họ quay về thì tốt rồi.

Nếu anh không phải đồng tính luyến ái thì tốt rồi.

Là anh hại chết họ.

Bởi vì anh không phải người bình thường.

Khi sắp tốt nghiệp năm tư, văn phòng nước ngoài của hãng thông tấn thiếu người, đến trường tuyển người ra nước ngoài, dù không nói rõ nhưng ai cũng truyền là đi chiến trường. Nguy hiểm như vậy nên số người báo danh ít ỏi chẳng có mấy.

Cuối cùng, Tiêu Ý Trì là người duy nhất đăng ký.

Khi sắp khởi hành, anh nói dối dì Mạch. Lúc ấy Internet chưa phát triển, anh lại là người trưởng thành nên dì Mạch cũng đành hết cách.

Tiêu Ý Trì ôm tâm thái bất chấp tất cả lên đường. Chết thì chết, chết có lẽ càng tốt hơn.

Nhưng anh đã quá ngây thơ.

Cho dù trải qua huấn luyện, nhưng chân chính bước vào chiến trường, không, chỉ là ngoài rìa, anh đã sợ hãi.

Nỗi sợ hãi to lớn cùng với bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến anh hiểu ra, cái gì muốn chết thì chết, cái đó chẳng khác gì con nít không ốm mà rên.

Hai năm đầu, anh sống trong hoàn cảnh khá chật vật cả về bôn ba sinh hoạt hằng ngày lẫn tâm lý.

Nhưng anh biết rất rõ, anh muốn sống.

Anh cần phải đi đến thỏa thuận với chính mình.

Mà quá trình này lại rất dài.

Mười mấy năm qua, chiến tranh, sự xấu xí và xán lạn của nhân tính, nền văn hóa của các quốc gia trên thế giới, cho dù là duyên gặp mặt, hay bất đồng ý kiến, hay người hợp cạ trở thành bạn thân, tất cả đều ngưng tụ thành một trợ lực mạnh mẽ, khiến anh có thể nóng chảy rồi định hình lại.

Đối với Du Tri Niên, có N hạng mục trong tay cùng một lúc là chuyện thường ngày —— một số đang xem xét, một số cần thăm hỏi thêm, một số đang chuẩn bị đưa ra ý kiến pháp lý, v.v. Nhưng gần đây hắn rất bận, bởi vì nhà họ Diệp trong thành phố đang gặp khó khăn.

Quan hệ ích lợi của dân quyền thế rắc rối phức tạp, không may ông cụ nhà họ Diệp sức khỏe không tốt phải nằm viện, binh ngựa các nơi đang dùng tất cả thủ đoạn và bản lĩnh để ngăn chặn tổn thất khi phân chia gia sản.

Phe của con trai thứ hai nhà họ Diệp là khách hàng của Phương Đạt. Trong phe này, cháu trai Diệp Chiếu Lâm rất có năng lực, lại được ông cụ ưu ái nên trở thành tâm điểm chú ý của tất cả các bên. Diệp Chiếu Lâm hiện đang làm việc trong bộ phận khách sạn và ăn uống của doanh nghiệp gia tộc, kể từ khi anh ta nhậm chức, đã đổi mới mạnh mẽ dịch vụ ăn uống, khai trương rất nhiều cửa hàng trực tuyến nổi tiếng, doanh số bán hàng không ngừng tăng lên.

Nhà hàng kiểu Pháp mà anh ta đầu tư số tiền lớn mở ra cách đây hai tháng đã trở thành địa điểm đầu tiên trong danh sách nhất định phải thử khi đến vùng Ngọc Trai Đen.

Nhưng hiện tại cửa hàng này đang đối mặt với nguy cơ —— đầu bếp người Pháp đang định từ chức.


Diệp Chiếu Lâm và Du Tri Niên vừa đi vào thang máy vừa nói chuyện với nhau, "Selling point(*) của cửa hàng này là bếp trưởng, nếu anh ta đi thì cửa hàng toang, mới mở được hai tháng. Nếu mấy chú bác với anh em họ đó của tôi mà biết, không chừng sẽ làm rùm beng lên cho coi." Diệp Chiếu Lâm đột nhiên nghĩ, "Chẳng lẽ có người ở sau lưng giở trò?"

(*) 卖点 (selling point) có nghĩa là một đặc điểm của sản phẩm sẽ thuyết phục mọi người mua sản phẩm đó.

Du Tri Niên đáp, "Đã cử người đi điều tra rồi. Nhưng anh biết rồi đó, bếp trưởng này tự cao tự đại nên cũng không hẳn là nguyên nhân bên ngoài thúc đẩy anh ta từ chức. Lúc trước, khi mời anh ta, tôi đã từng nhắc nhở anh rồi mà, anh ta là nhân tố không xác định."

Diệp Chiếu Lâm thở dài, "Nhưng kỹ năng nấu nướng của anh ta thật sự rất tuyệt, cũng rất nổi tiếng trên mạng xã hội nước ngoài, nếu lúc ấy không tạo chiêu trò thì tình thế sẽ bị công ty điện ảnh của chú ba cướp mất."

"Yên tâm, anh ta đã ký hợp đồng, giấy trắng mực đen, chúng ta tiên lễ hậu binh(*)."

(*) trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực

Hôm nay là ngày nếm thử món ăn của nhà hàng, bọn họ cố ý dọn trống chỗ vào buổi trưa, định là sau khi ăn xong sẽ nói chuyện đàng hoàng với bếp trưởng.

Du Tri Niên hiện đang ở chế độ làm việc, khí chất của một luật sư tinh anh đang hừng hực.

Cho đến khi nhìn thấy Tiêu Ý Trì đeo túi máy ảnh ở lối vào của nhà hàng.

Theo sự phát triển nhanh chóng của thành phố, Tiêu Ý Trì hiện đang là dân thất nghiệp, ban ngày đi loanh quanh khắp nơi.

Nhà hàng kiểu Pháp được đánh giá cao nhất trên app hướng dẫn ẩm thực lại ở gần đây, vậy nên anh rất hào hứng đi đến xem liệu có thể may mắn nếm thử bữa trưa mà không cần đặt trước hay không.

Đáng tiếc, nhân viên lễ tân xin lỗi nói với anh hôm nay nhà hàng có việc, buổi chiều mới bán.

Tiêu Ý Trì đứng ở cửa đang cảm khái không có duyên thì gặp Du Tri Niên.

Nhân viên lễ tân nhanh chóng phản ứng, cung kính chào hỏi, "Cậu Diệp, cậu Du, hoan nghênh, bên trong đã sẵn sàng rồi ạ."

Ánh mắt Du Tri Niên dừng trên người Tiêu Ý Trì, "Sao cậu lại ở đây?"

Diệp Chiếu Lâm thấy thế, "Người quen?"

Hắn chỉ "ờ" một tiếng.

Tiêu Ý Trì giải thích sự xuất hiện của mình, "Tôi vừa đi ngang qua, nghe nói nhà hàng này rất nổi tiếng nên mới đến đây thử vận may xem có chỗ hay không."

Du Tri Niên nói, "Hôm nay có việc cần bàn, nhà ăn không tiện kinh doanh."

Diệp Chiếu Lâm ngược lại rất hào phóng, "Không sao, nếu là bạn của Tri Niên, nào, cùng nhau vào ăn cơm trưa đi. Dù sao công việc cũng đợi ăn xong hẵng nói."

Tiêu Ý Trì nhìn về phía Du Tri Niên. Du Tri Niên biết rõ, ông chủ đã lên tiếng, nhân viên của anh ta không lý do gì không nể mặt anh ta. Vì thế hắn cười, "Vậy thì cùng nhau đi."

Tiêu Ý Trì nhướng mày. Ngoài cười nhưng trong không cười, chính là nói biểu cảm của Du Tri Niên giờ phút này.

Sau khi vào nhà hàng, trước tiên Diệp Chiếu Lâm tìm quản lý cửa hàng tìm hiểu tình hình.

Chỉ có hai người Du Tiêu bên bàn ăn.

Gặp riêng là một chuyện, gặp nhau trong trường hợp này lại là chuyện khác. Du Tri Niên duy trì nụ cười, "Ngại quá, nếu như làm cho cậu cảm thấy câu nệ thì cho tôi xin lỗi trước."

Tiêu Ý Trì biết nặng nhẹ, nếu anh đã theo vào thì cũng chỉ làm một công cụ ăn cơm hình người thôi. Anh biết điều, "Tôi sẽ chú ý, nếu được tôi sẽ về trước."

Du Tri Niên nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Diệp Chiếu Lâm đi tới, ngồi xuống, nhìn về phía Tiêu Ý Trì, "Không biết xưng hô thế nào?"

"Tôi họ Tiêu, Tiêu Ý Trì."

"Cậu Tiêu, cậu cũng là luật sư sao?"

"Không phải."

"Vậy..."

Du Tri Niên ung dung nói chen vào, "Cậu ấy mới đi du lịch nước ngoài về."

"À? Vậy hả." Diệp Chiếu Lâm cười nói, "Xem ra cậu Tiêu là người biết hưởng thụ cuộc sống, chờ lát nữa thử món ngon, nhân tiện cho chúng tôi tí phản hồi nhá."

Tiêu Ý Trì gật đầu đáp, "Được." Món ngon không thể bỏ qua. Cái khác có thể anh không nói được gì, nhưng nói đến chuyện ăn uống, anh chưa thua bao giờ.


Hôm nay thử món mới, tổng cộng có năm món, trong đó đỉnh nhất là hai món món chính ——— cá nướng và phi lê cừu. Da cá được chiên thơm giòn, thịt cá lại mềm mại tinh tế, màu sắc thay đổi từng lớp từ ngoài vào trong, hương vị đậm đà có lớp lang, kết hợp với nước sốt độc quyền, hương vị tuyệt không thể tả. Tiêu Ý Trì chậm rãi nhâm nhi, hương vị nước sốt này có vẻ quen thuộc, nhưng anh không nhớ ra ngay lập tức. Phi lê cừu no nước, trong thịt có mỡ, cắn miếng đầu tiên mềm, miếng thứ hai chắc, miếng thứ ba béo, thịt dê hòa quyện với nước sốt, mang đến một trải nghiệm vị giác hoàn hảo. Hương liệu được sử dụng trong món này lại một lần nữa làm Tiêu Ý Trì cảm thấy quen thuộc.

Không chờ bọn họ dùng hết món thứ năm, bếp trưởng đã ra tới. Thân hình cao lớn, tóc nâu hạt dẻ, mắt xanh lục đậm, khuôn mặt điển trai, thậm chí mang một chút nét phong tình ngoại quốc.

Diệp Chiếu Lâm khen ngợi đồ ăn bằng tiếng Anh một trận, nhưng vẻ mặt của bếp trưởng lại không được tốt lắm, gã đáp lại bằng tiếng Anh, "Khi nào tôi có thể rời đi?"

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Du Tri Niên đưa mắt ra hiệu với Tiêu Ý Trì, ý bảo anh đi trước. Khi Tiêu Ý Trì cúi người xách túi, chợt nhớ ra hương vị quen thuộc kia đến từ đâu.

Anh nhìn sang bếp trưởng, hỏi bằng tiếng Ả Rập, "Món chính của anh, có phải đã cho hương thảo của làng Sarna vào không?"

Cả ba người cùng nhìn về phía Tiêu Ý Trì.

Bếp trưởng chớp mắt, trả lời bằng tiếng Ả Rập, "Sao anh biết?"

"Tôi ở đó một thời gian, bị ốm một trận, uống canh thảo dược mỗi ngày, hương vị...... làm tôi ấn tượng sâu sắc."

Nghe vậy, bếp trưởng ha ha cười rộ lên, "Đúng thật, hương vị đó cả đời khó quên. Bà ngoại tôi lớn lên ở đó đấy, sau lại loạn lạc nên mới sang Pháp."

Diệp Chiếu Lâm và Du Tri Niên giống như nghe thiên thư, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông.

Năm đó Tiêu Ý Trì cắm điểm trong làng để theo dõi diễn biến mới nhất của phe vũ trang lân cận. Người cộng tác quay phim của anh (cũng là người thầy tiếng Ả Rập vỡ lòng của anh) đến từ làng Sarna, cho nên tiếng Ả Rập của Tiêu Ý Trì có khẩu âm dày đặc, về sau có sửa thế nào cũng không được.

Chính giọng nói quê hương này đã làm bếp trưởng có cảm giác thân thiết, gã nói với Tiêu Ý Trì, "Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng bà ngoại, chỉ về làng hai lần. Tôi đã rất mong chờ được đến đất nước của các anh, nhưng sau khi đến rồi lại cảm thấy rất cô đơn, tôi nhớ Sarna lắm, nhưng hai người đàn ông này có lẽ sẽ không để tôi đi. Tôi phải làm sao đây?"

"Hai người đàn ông này" vì thông tin phi đối xứng(*) mà lặng thinh, đồng thời nhìn sang Tiêu Ý Trì, chờ anh truyền đạt tinh thần.

(*) Phi đối xứng thông tin (hay thông tin phi đối xứng) (tiếng Anh: asymmetric information), trong kinh tế học, là trạng thái bất cân bằng trong cơ cấu thông tin - giữa các chủ thể giao dịch có mức độ nắm giữ thông tin không ngang nhau. Một người sẽ có thông tin nhiều hơn so với người khác về đối tượng được giao dịch.

Tiêu Ý Trì trước tiên vỗ về bếp trưởng, "Tôi hiểu cảm giác của anh, anh chờ một lát, tôi sẽ thương lượng với hai người này. Họ đều không phải là người không nói lý, món ăn của anh rất được chào đón ở đây, rất nhiều thực khách hết lời khen ngợi, họ không nỡ để anh rời đi đó."

Sắc mặt bếp trưởng khá hơn, nói một câu tiếng Anh "Xin lỗi không tiếp được" rồi quay lại nhà bếp.

"Mấy cậu nói gì đó?" Chờ bếp trưởng đi xa, Diệp Chiếu Lâm khẩn trương hỏi.

"Anh ta ở đây rất cô đơn, muốn quay về quê hương ở Trung Đông."

Diệp Chiếu Lâm thở phào, "Thì ra là không thích nghi được, chuyện này dễ giải quyết, tôi sẽ cho người dẫn cậu ta đi làm quen với người Ả Rập bản địa. Nếu kết bạn rồi, có lẽ sẽ tốt hơn."

"Cậu ta thật sự chỉ nói có vậy thôi sao?" Du Tri Niên nheo mắt lại, nhìn Tiêu Ý Trì, xác nhận.

Vậy nên câu hỏi của Du Tri Niên nên giải thích thế nào đây ta? Là chỉ nhằm mục đích thận trọng, hay là hoài nghi sự truyền đạt của anh?

Du Tri Niên làm luật sư, có bất kỳ nghi ngờ nào ở nơi làm việc đều không có gì đáng trách; vượt quá giới hạn là mình, anh vốn nên rời khỏi đây, nhưng chỉ vì nhớ lại kỷ niệm mà nhất thời xúc động hỏi chuyện, hơn nữa còn hỏi bằng ngôn ngữ mà không ai ở đây có thể hiểu được, dù thế nào cũng là hành vi không phù hợp và bất lịch sự.

Vì vậy Tiêu Ý Trì rất chi là phối hợp, "Đúng vậy, tôi có thể phiên dịch toàn bộ cuộc đối thoại của chúng tôi, mấy anh có thể giám sát và so sánh."

"Được, mục đích chúng ta là giải quyết vấn đề chứ không phải tạo thêm rắc rối." Diệp Chiếu Lâm quay sang Tiêu Ý Trì, "Tri Niên nổi tiếng yêu cầu nghiêm khắc với công việc, cậu Tiêu có thể nhẫn nại như thế, thật sự không dễ mà." Gã lại hỏi, "Đúng rồi cậu Tiêu, sao cậu biết bếp trưởng biết nói tiếng Ả Rập thế?"

"Đồ ăn anh ta làm để hương liệu củ một vùng nào đó ở Trung Đông, nên tôi mới hỏi thử coi sao."

Diệp Chiếu Lâm giơ ngón cái với anh, "Cậu Tiêu quả nhiên hiểu biết sâu rộng!"

Tiêu Ý Trì dịu dàng lễ độ, "Lần này may mắn thôi."

Diệp Chiếu Lâm tính như đúng rồi lốp bốp, "Cậu Tiêu, cậu ở đây có thể giới thiệu người Ả Rập bản địa nào mà cậu biết cho bếp trưởng không? Cậu là bạn của Tri Niên, tôi yên tâm."

Du Tri Niên nhíu mày uống nước, không nói lời nào.

"... Thật ra, thầy dạy tiếng Ả Rập vỡ lòng của tôi là đồng hương của bếp trưởng, đang kinh doanh hương liệu ở đây."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"

Thừa dịp Tiêu Ý Trì đi tìm bếp trưởng làm công tác tư tưởng, Du Tri Niên nhìn chằm chằm Diệp Chiếu Lâm, mặt rặt vẻ cơn dông trước lúc mưa nguồn.

"Hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, tôi để ai đi đều không yên tâm, chỉ có cậu. Cậu Tiêu là bạn của cậu, cậu trông chừng cậu ta cho tôi, vậy thì tôi yên tâm." Diệp Chiếu Lâm lại nói, "Bây giờ chúng ta có việc nhờ vả người ta, thái độ của cậu tốt một chút đi, cố gắng lấy lòng cậu ta giúp tôi, để cậu ta an ủi bếp trưởng, ít nhất trong vòng nửa năm sau đừng xảy ra vấn đề gì, sau đó bếp trưởng muốn đi đâu thì đi."

"... Phí luật sư của tôi tăng gấp ba."

"Được thôi."

"Tôi phải nắm chắc chức vụ đối tác cấp cao."

"Cậu thay tôi giải quyết vấn đề, tôi đương nhiên sẽ nâng cậu lên."

"Thành giao."

"Nhân tiện..." Diệp Chiếu Lâm hỏi, "Cậu Tiêu làm nghề gì?"

"Không biết."

"Uầy, cậu không muốn nói thì thôi, đừng lấy cái cớ trẻ con thế chứ."


...

Du Tri Niên gửi tin nhắn cho trợ lý Nam Cảnh dưới bàn: Điều tra người tên "Tiêu Ý Trì", nội trong mười phút gửi sơ yếu lý lịch trong vòng hai phút cho tôi, đối phương trả lời: Không cần mười phút, anh ấy là thần tượng tiểu chúng của tôi, bản văn bản dưới đây, bản hồ sơ chi tiết đã gửi vào hòm thư của anh.

Tiêu Ý Trì, tốt nghiệp khoa tiếng Trung, thông thạo 4 thứ tiếng: Trung, Anh, Tây Ban Nha, Ả Rập, từng là phóng viên thường trú ở nước ngoài của một hãng thông tấn, sau đó chuyển sang làm nghề tự do, đã lấy tin và biên tập bản thảo cho hơn 20 hãng truyền thông lớn trên thế giới, từng phỏng vấn rất nhiều nhân vật nổi tiếng, từng là giáo sư thỉnh giảng tại một trường học có tiếng của Mỹ, phương hướng nghiên cứu là xã hội học chính trị, sau đó tiếp tục làm phóng viên chiến trường, bản thân cực kỳ khiêm tốn, đã từ chối lời mời làm việc của một tổ chức ở Geneva trước khi trở về nước.

Quả thực trên đời không có bữa trưa nào miễn phí. Ăn uống no nê thì phải báo ơn. Tiêu Ý Trì nghĩ thầm và trao đổi phương thức liên lạc với bếp trưởng.

Anh ra khỏi nhà hàng, Diệp Chiếu Lâm mỉm cười giao anh cho Du Tri Niên, "Cậu Tiêu, kế tiếp tôi còn có việc, để cho Tri Niên đưa cậu về nhé."

Sau khi Diệp Chiếu Lâm rời đi, Du Tri Niên mặt mang nụ cười, "Vừa rồi thất lễ. Là luật sư nên tôi phải làm tròn bổn phận của mình. Với lại, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi giải quyết một vấn đề cấp bách, sau này nếu như cậu gặp bất cứ khó khăn gì, đều có thể nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ."

Từ ngoài cười nhưng trong không cười vừa rồi, đến nụ cười công nghiệp bây giờ, người này chưa từng để lộ sự chân thành.

Khi gặp mặt riêng cũng thế. Đoán chừng chỉ có không vui mới là không vui thật, tươi cười đều là mặt nạ xã giao cả.

Niềm vui như vậy get nhiều cũng vô vị.

Tiêu Ý Trì gật đầu, "Tôi hiểu. Cảm ơn. Tôi cũng xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi của mình, dù sao cũng không phải trường hợp tôi nên lên tiếng, cũng may không gây ra hậu quả xấu nào."

Nên xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, tiếp theo.

"Luật sư Du, đến bây giờ, chúng ta đã gặp mặt bốn lần rồi, chúng ta về sau... không cần gặp lại?"

Ý cười của Du Tri Niên không thay đổi, "Mặc dù chúng ta không có duyên trở thành người yêu, nhưng tôi rất hy vọng có thể làm bạn với cậu Tiêu, sau này có thể ra ngoài ăn cơm trò chuyện, giữ liên lạc, không biết ý của cậu thế nào?"

Du Tri Niên anh tuấn, khi cười rộ lên mi mắt cong cong, có thể làm tan băng chảy tuyết.

Người như vậy, anh thật muốn lột lớp da kia của hắn ra, để hắn lộ nguyên hình.

Tiêu Ý Trì có thể lý trí và khiêm tốn, nhưng cũng có thể tùy hứng và khiêu khích.

Tiểu ác ma trong lòng anh lắc mình, đã sẵn sàng.

Anh nhìn Du Tri Niên, "Anh làm bạn với tôi, là vì muốn nhờ vả tôi, đúng không?"

"Bếp trưởng lúc này rất quan trọng đối với mấy người, mấy người cần có người có thể an ủi anh ta. Cho nên anh không thể dễ dàng nói lời tạm biệt với tôi, đúng không?"

Du Tri Niên thật sự có thể gặp biến không sợ, biểu cảm vẫn như cũ, "Cậu Tiêu, cậu suy đoán như vậy, có phải hơi quá rồi không?"

Tiêu Ý Trì khẽ cười, "Giờ tôi đi vào nói với bếp trưởng, xúi anh ta mau rời đi? Mấy người trở mặt phải quậy đến tòa án, ai nấy đều biết, nhưng bên các anh có lý, cũng không lỗ. Thế nào?"

Nụ cười của Du Tri Niên dần dần biến mất, "Đây là cách cậu làm phóng viên chiến trường à?"

Tiêu Ý Trì nhướn mày, "Anh biết rồi à?"

"Chính cậu không nói ngay từ đầu, cố ý giấu giếm!"

"Thứ nhất, tôi không có cố ý giấu giếm, là anh không muốn biết; thứ hai, bây giờ Internet đã phát triển, động ngón tay là có thể lấy được tin tức. Hay luật sư Du đến từ thôn làng nào không có Internet?"

Tiêu Ý Trì dù bận vẫn nhàn, "Anh cảm thấy tôi là dân xuất khẩu lao động, không ngoại hình, không có gu, không thái độ, cho nên từ lúc chúng ta gặp nhau cho đến vừa rồi, anh không định ăn cơm cùng tôi, sợ tôi không hiểu lễ nghi trên bàn ăn sẽ làm anh mất mặt, còn chậm trễ công việc. Ồ, dù sao thì cũng đã làm phiền anh mua quần áo cho tôi, cảm ơn nhé."

Thái dương Du Tri Niên nổi gân xanh. Trong lòng hắn nghĩ như vậy là một chuyện, nhưng bị người khác xuyên thủng lại là chuyện khác.

Du Tri Niên không thích mặt của anh, thế là Tiêu Ý Trì bèn cố ý đến gần. "Trở lại vấn đề trước, luật sư Du, anh muốn nhờ vả tôi, phải không?"

Vốn đang cảm thấy tính cách Tiêu Ý Trì không tồi; Du Tri Niên nhìn sơ yếu lý lịch của anh, biết mình bị vả mặt chan chát. Bây giờ xem ra, trước đó đối phương chỉ không lộ ra răng nanh mà thôi.

Du Tri Niên nắm chặt nắm tay, thanh âm trầm thấp nguy hiểm, "Tiêu Ý Trì, cậu đừng quá đáng!"

Tiêu Ý Trì không nói hai lời lập tức xoay người quay vào nhà hàng, Du Tri Niên theo bản năng bước lên trước ngăn anh lại.

"Tôi không kiên nhẫn đâu, hỏi lại lần nữa, anh muốn nhờ vả tôi, có phải không?" Tiêu Ý Trì trên cao nhìn xuống. Anh chẳng ngại đối đầu trực diện với hắn.

Khóe mắt Du Tri Niên tràn đầy ý hận, gần như nghiến răng nghiến lợi, "Đúng vậy."

"Tôi không nghe."

"Tôi nói tôi muốn nhờ vả cậu!"

Tiêu Ý Trì để lộ ý cười, "Nếu thừa nhận sớm hơn thì chúng ta đã không cần lãng phí thời gian rồi. Vậy sắp tới chúng ta gặp nhau vài lần đi, tôi sẽ quyết định thời gian, hy vọng luật sư Du hợp tác."

"Tiêu Ý Trì, không ngờ cậu khốn nạn như vậy!"

"Bởi vì ngoại hình của anh không trong phạm vi suy xét của tôi, nên không cần phải giơ cao đánh khẽ. Anh hiểu đạo lý mà, đúng không, luật sư Du?"

Tiêu Ý Trì miệng mồm lanh lợi làm Du Tri Niên tức giận đến không nói nên lời!

"Hôm nay không phiền luật sư Du đưa tôi về, dẫu sao thì anh còn phải về thôn kết nối mạng cái đã, nếu không rất khó làm luật sư đó."

Nói xong, anh gửi tặng một cái phất tay tiêu sái và rời đi.

Hết chương 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui