Trên bàn cơm, hai người Tiêu Vệ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Khi kết thúc, Vệ Bác Hành thẳng thắn, "Anh Tiêu, trước đó Đại Sơn hỏi tôi đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới chưa, anh ấy nói anh rất tốt, đáng để tin tưởng. Hôm nay tôi nhân cơ hội này thẳng thắn với anh, bản thân tôi cũng không biết mình đã sẵn sàng hay chưa. Nhưng tôi muốn thực hiện bước đầu tiên để thay đổi, nếu anh không chê, chúng ta hãy bắt đầu với tư cách bạn bè nhé?"
"Cậu Vệ, cậu đừng áp lực. Hôm nay tôi đến đây cũng mang suy nghĩ bắt đầu từ bạn bè, còn chuyện gì xảy ra tiếp theo, thì cứ để cho thời gian tiết lộ."
"Vậy thì..." Vệ Bác Hành mỉm cười nâng ly, "Mời bạn mới."
Tiêu Ý Trì nâng ly, mỉm cười lặp lại, "Mời bạn mới."
"Sau này cậu cứ trực tiếp gọi tôi là Ý Trì đi, đừng quá khách sáo."
"Vậy anh cũng gọi tôi là Bác Hành nhé?"
Hai người đang bàn thời gian gặp mặt lần sau, lúc bước ra khỏi thang máy đã thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp trước mặt.
Tiêu Ý Trì còn chưa kịp phản ứng, Vệ Bác Hành đã lên tiếng, "Luật sư Du?"
Du Tri Niên nghe thấy bèn quay đầu lại nhìn bọn họ. Một giây sau, hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, "Xin chào."
Vệ Bác Hành biết điều, tự giới thiệu, "Tôi là Vệ Bác Hành, trước đây đã từng làm việc với anh trong vụ án PO với tư cách là đại diện của công ty luật Hòa Ngôn."
"Tôi nhớ, luật sư Vệ, nghe nói cậu tự mở công ty?"
Vệ Bác Hành khiêm tốn, "Đúng vậy, bản thân không đủ năng lực để làm việc ở công ty luật lớn nên ra ngoài mở một công ty nhỏ thôi."
"Phù hợp với bản thân là tốt nhất. Chúc mừng khai trương nhé."
"Cảm ơn." Vệ Bác Hành không quên Tiêu Ý Trì, "Tôi xin giới thiệu, đây là....."
"Tôi biết..." Du Tri Niên lịch sự gật đầu với Tiêu Ý Trì, "Cậu Tiêu."
"Chào luật sư Du." Tiêu Ý Trì mỉm cười đáp lại một cách hào phóng.
Ánh mắt Vệ Bác Hành qua lại giữa hai người, "Hóa ra các anh là người quen?"
"Giữa chúng tôi có người quen nên mới biết nhau." Tiêu Ý Trì giải thích nghi hoặc của cậu ta.
Vệ Bác Hành cười, "Vậy thì tôi khỏi giới thiệu ha."
Thay vào đó, Du Tri Niên lại hỏi, "Hai người quen nhau lâu chưa?"
"Tối nay là lần đầu chúng tôi gặp mặt." Vệ Bác Hành không kiêng dè, thẳng thắn cười nói.
Tiêu Ý Trì nhướng mày, liếc nhìn cậu ta một cái.
"Ồ." Du Tri Niên không để lỡ vẻ mặt của anh.
"Luật sư Du, anh đến ăn tối với bạn à?"
"Không phải, vừa mới ăn cơm bàn công việc xong, đang chuẩn bị về."
"Vất vả rồi, chúng tôi không làm phiền anh nữa." Vệ Bác Hành khéo léo nói lời chào.
"Tạm biệt." Du Tri Niên nhìn bọn họ rời đi.
Chạm mặt chỉ ngắn ngủn vài phút đồng hồ. Bước ra khỏi tòa nhà thương mại, Tiêu Ý Trì mới chợt nghĩ: Anh mặc quần áo mà đối tượng xem mắt cũ mua đi gặp đối tượng xem mắt mới, đã vậy cuối cùng còn gặp phải đối tượng xem mắt cũ.
Tuyệt zời.
Vừa rồi Vệ Bác Hành nói tối nay là lần đầu bọn họ gặp mặt, phỏng chừng có lẽ Du Tri Niên đã đoán được bọn họ đi xem mắt rồi.
Người nọ lúc nãy giả vờ giả vịt, không chừng trong lòng đã bắt đầu xỉa xói; hoặc là anh ta trăm công nghìn việc đã quên mất lai lịch của bộ đồ này rồi.
"Ý Trì? Xe đến rồi." Vệ Bác Hành ra tiếng kéo suy nghĩ của anh trở về.
"Được." Tiêu Ý Trì đánh giá cao thái độ tự nhiên phóng khoáng vừa rồi của Vệ Bác Hành.
"Không ngờ lại gặp được luật sư Du." Vệ Bác Hành thắt dây an toàn, nói với anh.
"Đúng đó." Bởi vì không biết liệu Du Tri Niên có để bụng khi người khác biết chuyện hắn từng xem mắt với mình hay không, nên Tiêu Ý Trì cũng không kể toàn bộ câu chuyện cho Vệ Bác Hành, chỉ hỏi, "Hóa ra các cậu từng làm việc cùng nhau?"
Vệ Bác Hành cười, "Đúng vậy. Lúc ấy người trong công ty của chúng tôi còn hâm mộ đố kỵ với tôi các kiểu, bởi vì luật sư Du cực kỳ nổi tiếng trong giới luật sư của chúng tôi——— đẹp, năng lực làm việc mạnh mẽ, đối nhân xử thế tiến thoái có chừng mực, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã trở thành đối tác của công ty luật lớn, là thần tượng của chúng tôi đó. Chỉ có điều đời sống tình cảm của anh ấy bí ẩn quá, nếu muốn làm đối tượng của anh ấy, có lẽ phải cực kì giỏi về mọi mặt mới được quá." Cậu ta nhìn về phía Tiêu Ý Trì, "Nhân tiện, anh có biết bây giờ anh ấy có đối tượng hay không không?"
Tiêu Ý Trì bất đắc dĩ nở nụ cười, "Thật ra tôi không thân với anh ta lắm."
Du Tri Niên nhìn bóng lưng hai người kia đi xa dần.
Mặc quần áo hắn mua để đi xem mắt người khác, Tiêu Ý Trì, cậu cũng tuyệt thật.
Vừa rồi ánh mắt Tiêu Ý Trì nhìn Vệ Bác Hành, cảm giác cậu ta rất hài lòng về đối phương.
Bên kia người đẹp nước Anh sắp rời đi, bên này liền có đối tượng xem mắt tiềm năng mới.
Đỉnh thật sự.
Tiêu Ý Trì về đến nhà, cởi quần áo và treo lên.
Mặc dù anh nói không thân với Du Tri Niên, nhưng đã song song đối diện, cơm cũng đã từng ăn, khi anh ngất là Du Tri Niên đưa anh đến bệnh viện, chưa kể hắn còn giới thiệu Hi Lâm cho anh.
Tiêu Ý Trì nhìn bộ quần áo đang treo, nghĩ: Như vậy xem ra, mình còn nợ anh ta khá nhiều ân huệ ha.
Tối nay tình cờ bị anh ta bắt gặp, Tiêu Ý Trì sờ sờ mũi, hình như... mình mới là bên đuối lý?
Party du thuyền của Diệp Chiếu Lâm đã định vào cuối tuần. Du Tri Niên chuyển tiếp tin nhắn mời cho Tiêu Ý Trì, cuối tin nhắn hắn chỉ đính kèm một câu ngắn ngủn: 8 giờ rưỡi sáng chờ ở cổng khu chung cư.
Một ngày trước bữa tiệc, Tiêu Ý Trì lấy ra chiếc áo sơ mi khác mà Du Tri Niên mua từ túi chống bụi.
Một là trường hợp cần thiết, hai là lấy lòng Du Tri Niên.
Khỏi phải nói đến độ thoải mái của vải áo sơ mi, một lý do khác khiến nó đắt đỏ là độ phủ màu của nó. Chiếc áo này là một màu mật ong, pha trộn giữa trắng và vàng nhạt, nhu hòa điềm đạm, không quá chói mắt, cũng không thô tục. Loại vải quý hiếm thân trên có khung, phom áo rất tôn dáng, mang đến sự hài lòng về thị giác.
Tiêu Ý Trì cố tình tìm một chiếc quần âu cùng màu nhưng tone trầm hơn để phối cùng. Anh lôi ra một chiếc hộp nhỏ từ cái vali chưa sắp xếp lại. Mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ Patek Philippe. Đây là món quà một người bạn tốt tặng cho anh lúc anh ở New York. Bởi vì quá quý giá nên anh chỉ đeo đúng một lần.
Không phải anh không có cơ hội tiếp xúc với đồ xa xỉ, chỉ là hầu hết thời gian anh đều không dùng đến chúng. Nếu nói đồ xa xỉ là tượng trưng của thân phận, anh thật sự không với tới vị trí đó, dùng rồi ngược lại sẽ như trẻ nhỏ đội mũ cao, không phù hợp. Truyện Dị Năng
Sáng hôm đó. Du Tri Niên đến đúng giờ. Hắn mặc một chiếc áo polo nền trắng sọc xanh, bên dưới là quần âu màu xanh lam, đeo một cặp kính râm lớn. Hắn đã cắt tóc, hai bên đẩy hơi phẳng, vừa lúc làm kiểu tóc của hắn vừa đứng đắn vừa ngang ngạnh, điều này phụ thuộc vào Du Tri Niên muốn xử lý như thế nào.
"Chào buổi sáng!" Tiêu Ý Trì nở nụ cười rạng rỡ với đối phương.
"Chào buổi sáng." Người nọ đều đều đáp lại.
Tiêu Ý Trì ngồi vào ghế phụ của chiếc SUV, vừa thắt dây an toàn thì một cái túi giấy đã bị ném vào ngực anh.
"Bánh mì buổi sáng dì nướng. Đường đến bến tàu xa lắm, đói bụng thì ăn đi." Du Tri Niên vừa nói vừa khởi động xe, xoay vô lăng.
Túi giấy còn nóng hổi, mùi bánh mì tỏa ra, Tiêu Ý Trì cầm trong tay, nhìn hắn, "Cảm ơn!"
Từ sườn mặt của Du Tri Niên đến hầu kết lộ ra ở cổ áo là một đường cong sắc nét, lạnh lùng lại gợi cảm.
Ưm —— Tiêu Ý Trì cắn miếng bánh mì mềm xốp, phát hiện chỗ sườn cổ của đối phương lờ mờ dán một miếng băng keo cá nhân màu da.
Người trưởng thành có kinh nghiệm ắt hẳn đều biết điều đó có nghĩa là gì.
Xem ra buổi tối của luật sư Du thật sự rất nóng bỏng.
Tiêu Ý Trì thu hồi ánh mắt, lại cắn một miếng bánh mì to.
"Bến tàu" theo như lời Du Tri Niên, là bến tàu tư nhân của nhà họ Diệp, những món đồ chơi lớn của kẻ có tiền được cập bến ngay ngắn trong đó.
Diệp Chiếu Lâm sắp có việc vui, mặt đầy cảnh xuân. Anh ta đứng trước nơi cập bến của một du thuyền trong đó, tiếp đón khách đến dự tiệc.
"Tri Niên, cậu Tiêu!" Anh ta vỗ vai Du Tri Niên, gật đầu với Tiêu Ý Trì, "Hôm nay chơi vui nhá!"
"Cảm ơn!"
Rất nhiều trai xinh gái đẹp đã ở trên thuyền, có người dựa vào thành thuyền, mỉm cười với bọn họ, "Tri Niên, đó là bạn trai cậu hả?"
Du Tri Niên đeo kính râm ngước mặt lên, cười như không cười, "Đoán xem?"
Tiêu Ý Trì vẫy vẫy tay với bọn họ, không sợ người lạ, "Hế lô, chào mọi người! Vui lòng xóa chữ trai đi, tôi với luật sư Du là quan hệ trong sáng nha ~"
Những người trên thuyền ồn ào, "Mau lên đây cho chúng tôi xem 'bạn' của luật sư Du là nhân vật phương nào!"
Du Tri Niên liền lạnh lùng nhìn Tiêu Ý Trì ba bước cũng làm hai bước lên du thuyền với đám cậu ấm cô chiêu lắm tiền, thân thiện và hiếu khách.
Trước đó còn lo cậu ta không quen, giờ thì xem người ta thích thú như cá gặp nước kìa.
"Anh Tiêu, anh làm nghề gì vậy?"
"Giảng viên đại học."
"Ồ —— vậy anh dạy cái gì?"
"Giao tiếp đa văn hóa, kế tiếp có thể còn dạy tiếng Tây Ban Nha."
"Tiếng Tây Ban Nha? Có thể nói vài câu nghe thử không?" Người đặt câu hỏi là một cô gái dễ thương, dung mạo rạng ngời.
Âm lưỡi rung rung, câu thơ đọc ra tự mang tình cảm quyến luyến bịn rịn, nhất là khi do đàn ông đọc thì lại lãng mạn đa tình.
"Có nghĩa là gì?"
"Đôi mắt người như hồ nước trong veo, thắm đượm hương đời ngọt ngào."
"Quao—" Mọi người la ó mà không cần náo nhiệt hay tiền bạc.
Bên ngoài, Diệp Chiếu Lâm chạm vai Du Tri Niên, trêu chọc hắn, "Đã nói cậu Tiêu chơi giỏi hơn cậu mà, thế nào?"
Du Tri Niên đút tay vào túi quần, không đáp.
Trên thuyền không ít người đều phát hiện băng keo cá nhân ở bên cổ của Du Tri Niên, vẻ mặt vô cùng xuất sắc, kinh ngạc, nghiền ngẫm, hóng hớt, hoặc hâm mộ, đố kỵ, bất mãn.
Mọi người đều biết Du Tri Niên không dễ dàng để lộ đời tư ra ngoài, người có ý với hắn không ít, ngặt nỗi luật sư Du như có tường đồng vách sắt bảo vệ, khó có thể vượt qua. Cũng không phải họ không thử, chỉ là kết quả không thử được này càng làm người ta chán nản hơn, vì họ phải thừa nhận rằng mình không phải là người phù hợp với hắn.
Hôm nay, vì sự xuất hiện của người mới Tiêu Ý Trì, vào thời điểm này, nội dung thăm dò từ "Tri Niên rốt cuộc cũng bị thu phục rồi chăng?" chuyển thành "Bạn trai thật sự là thầy Tiêu hở?"
Du Tri Niên kiên nhẫn giải thích, "Cậu Tiêu là bạn do Chiếu Lâm mời, tôi chỉ dẫn đường thôi." Mọi người dồn dập xác nhận lại với Diệp Chiếu Lâm, sau khi anh ta gật đầu mới cam tâm rời đi.
Miếng băng keo cá nhân này làm Du Tri Niên bực bội trong lòng. Trước đây, ở câu lạc bộ cao cấp, hắn không cho phép đối phương hôn mình, chứ đừng nói là để lại dấu. Gần đây hắn tà hỏa hừng hực, tâm huyết dâng trào chơi vài trò mới, kết quả đã bị đối phương vong tình mà để lại dấu hôn. Sau khi hắn phát hiện, khoái cảm cao trào lập tức tiêu tan, chỉ còn cảm giác bị xúc phạm. Có nhận thức như vậy, hắn liền cảm thấy không thoải mái —— những việc vốn để phát tiết dục vọng kết quả lại thành một trải nghiệm tồi tệ.
Hi Lâm từng nói với hắn, "Nếu nói đây là dục vọng khống chế của cậu trên giường, thì chẳng thà nói là kiềm chế. Cậu có thể không thể hiện được con người chân thật nhất của mình trong hoạt động nguyên thủy nhất, túng dục nhất."
Đạo lý thì rõ cả, nhưng thực hành lại rất khó.
Hắn đứng ở đuôi thuyền, nhìn vào ca-bin, đám đông thỉnh thoảng reo hò, Tiêu Ý Trì đang đánh bài Poker trong đó, hình như lại thắng một ván nữa. Đương sự cười toe toét, tay nghề điêu luyện.
Một lúc lâu sau, một thanh âm quen thuộc gọi hắn, "Luật sư Du."
Du Tri Niên nhìn qua, Tiêu Ý Trì cầm hai ly rượu đi tới. Không biết anh rút khỏi cuộc chơi từ khi nào. "Nào, thử cái này đi." Anh nói rồi đưa một ly rượu.
Sau khi nhận lấy, Du Tri Niên nhìn đối phương nâng ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, khuỷu tay tựa vào lan can.
Tiêu Ý Trì cũng luôn bị hỏi có quan hệ gì với Du Tri Niên, anh đoán Du Tri Niên hôm nay trả lời những câu hỏi như vậy rất nhiều lần nên mới một mình chạy đến đuôi thuyền tách biệt với mọi người.
Vì thế anh mang rượu tới hỏi thăm đối phương.
"Hôm nay thấy cậu chơi rất vui." Du Tri Niên cầm ly rượu, không uống, nói với anh.
Tiêu Ý Trì mỉm cười, "Party du thuyền mà không chơi, chẳng lẽ chạy đến đuôi thuyền suy ngẫm về cuộc đời?"
Có ẩn ý.
Du Tri Niên liếc anh một cái, nửa mặn nửa nhạt nói, "Thật xin lỗi, ảnh hưởng đến cậu."
Tiêu Ý Trì cứ cười mãi thôi, ánh mắt dừng trên miếng băng keo cá nhân của người nọ, "Luật sư Du, anh có biết có câu thành ngữ 'giấu đầu lòi đuôi' không? Trước kia cứ nghĩ anh là ngoài lạnh trong nóng, không ngờ hóa ra anh 'nóng từ trong ra ngoài', hôm nay có rất nhiều người hỏi tôi về chuyện phong lưu của anh đó."
"Xét về phong lưu, tôi nào sánh nổi với cậu..." Du Tri Niên đáp lời, "Mới gặp đã đọc thơ tình cho người khác nghe."
"Ha ha ha! Ham muốn cạnh tranh chua lè vậy đó hả." Trên người Du Tri Niên luôn có một loại tương phản đáng yêu, khiến người ta muốn chọc hắn, như chọc mèo vậy, để nó (hắn) lật người qua cho bạn sờ sờ cái bụng xù lông.
Tiêu Ý Trì khoa trương lau nước mắt cá sấu không tồn nơi khóe mắt, Du Tri Niên phớt lờ anh.
"Tôi đọc thơ của Unamuno, ông ấy quan tâm vận mệnh của quốc gia, anh đã có thể coi nó là thơ tình, vậy cũng có thể coi như thơ yêu nước."
"À — trình độ văn hóa cao thật đấy."
Tiêu Ý Trì nhìn hắn, đọc thêm hai câu tiếng Tây Ban Nha và dịch lại khi Du Tri Niên nghi hoặc, "Tôi yêu em, và niềm hạnh phúc của tôi cắn trái mận môi em; Tôi sẽ mang cho em chiếc lẵng hoa mộc mạc ắp đầy những nụ hôn, Tôi muốn làm với em những điều mà chúa xuân làm với cây anh đào." Tiêu Ý Trì nhếch khóe miệng, "Luật sư Du, đây mới gọi là thơ tình."
*Đoạn thơ trích từ bài thơ Every Day You Play của Pablo Neruda, bản dịch Anh-Việt tham khảo từ hoaithientam.wp.com. Trong raw, tác giả để "樱桃" (anh đào) trong khi các bản tiếng Anh-Việt mình tìm được đều là "plum" (mận), thậm chí khi tìm kiếm cả câu của tác giả thì vẫn ra bản dịch Trung-Anh với từ "plum". Vậy nên mình quyết định giữ nguyên theo bản Anh-Việt nha.
Trong cơ thể sinh ra một sự khô nóng không sao nói rõ được. Du Tri Niên không nói gì, uống một ngụm rượu trong tay.
Ngụm rượu này làm hắn ngạc nhiên. Vodka và nước cam được pha vừa phải, ngọt hơn một chút, bớt cay một chút. Trong ngụm này đã có độ mạnh của Vodka, lại không mất đi mùi thơm của cam.
"Hương vị thế nào?" Thấy Du Tri Niên đang cảm nhận dư vị, Tiêu Ý Trì khoe công, "Tôi tự pha ở quầy bar tự phục vụ đó, ngon lắm đúng không?"
"... Tàm tạm." Du Tri Niên miễn cưỡng đồng ý.
"Đây là đánh giá cao nhất tôi nhận được từ anh."
Tiêu Ý Trì méo miệng, giống như tủi thân.
Du Tri Niên đặt ly rượu xuống, cũng buông bớt phòng bị. "... Tại sao hôm nay cậu không nói thẳng mình là phóng viên chiến trường?"
Vào lúc đó, một đám mây lớn lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng bị che khuất, xung quanh trở nên tối đen.
Tiêu Ý Trì nghiêng đầu mỉm cười, "Hồi trẻ tôi sẽ nói thế."
Khi còn trẻ, anh sẽ nói với người ta, để người đời chú ý nhân họa, cứu vớt dân đen.
"Sau này, tôi mới biết, 'phóng viên chiến trường' đối với nhiều người là một hội kể chuyện, trong đó có rất nhiều câu chuyện, để người ta đọc đủ, xúc động đủ, sau đó đóng bìa lại, kết thúc, ai nên làm gì thì làm nấy."
Anh lại uống một ngụm rượu, "Chính tôi cũng có chút hư vinh, nói ra, mọi người sẽ khâm phục, từ đó có thể thỏa mãn."
Sau đó là sự trống rỗng.
"Bây giờ vẫn sẽ nói, nhưng sẽ tùy vào đối tượng và trường hợp."
Party du thuyền của con nhà giàu, "phóng viên chiến trường" đã định trước là công cụ loè thiên hạ, ai nấy đều tò mò muốn nghe câu chuyện có thật.
"... Sự khổ cực của người khác không nên trở thành thứ để giúp vui."
Du Tri Niên nhìn anh, "Vậy thì tại sao không dạy ngành báo chí ở trường đại học?"
"Điều khó nhất đối với con người là nhận thức chính mình. Ngoài sự phát triển về thể chất của cơ thể, chúng ta còn được đắp nặn bởi văn hóa. Tôi hy vọng học trò của mình biết họ là ai và nên làm gì giữa sự xao động của các nền văn hóa. Nếu không, cái nghề phóng viên này sẽ chỉ khiến bọn họ sa vào sự mờ mịt và cuồng loạn." Đây là những kinh nghiệm anh đã học được trong mười mấy năm qua.
Du Tri Niên không hỏi thêm gì nữa, cầm ly rượu lên và uống thêm một ngụm.
Hai người nhất thời không nói gì.
Đám mây lớn trên bầu trời tan đi, xung quanh sáng sủa trở lại. Tiêu Ý Trì tò mò ngẩng đầu. Ánh sáng dừng trên mặt anh, dừng trên chiếc áo sơ mi màu mật ong của anh, theo sự lắc lư nhè nhẹ của con thuyền, ánh sáng lay động, như dòng mật ong chảy xuống từ que khuấy mật, lúc trước Du Tri Niên đã phát hiện rồi, hôm nay lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tiêu Ý Trì. Không phải là sự phản xạ ánh sáng bên ngoài, mà là ánh sáng được nuôi dưỡng sau sự tích lũy phong phú bên trong, mà mảnh đất màu mỡ của sự tích lũy phong phú đó, được gọi là tự tin.
Chẳng trách cậu ta luôn phóng khoáng và thoải mái trong cửa hàng đồ hiệu, nhà hàng cao cấp của Diệp Chiếu Lâm và cả du thuyền xa hoa hiện tại. Cậu ta nhất định đã từng trải qua những chuyện như thế nên không lạ với những bữa tiệc trên du thuyền, đã vậy còn tự thân vận động ở quầy bar tự phục vụ.
"Luật sư Du, có qua có lại, tôi cũng có thể hỏi anh một câu chứ?" Tiêu Ý Trì xoay người, chống tay lên lan can.
Du Tri Niên lấy lại bình tĩnh, "... Cậu muốn hỏi gì?"
"Ai để lại dấu cho anh vậy?" Tiêu Ý Trì chỉ vào bên cổ mình, ý chỉ miếng băng keo cá nhân của Du Tri Niên.
Anh nghe người trên thuyền nói, ai dám để lại dấu trên người Du Tri Niên, người nọ nhất định đã ăn phải gan hùm mật gấu.
Du Tri Niên khẽ nhấp một ngụm rượu, trả lời, "Tôi là hội viên của câu lạc bộ cao cấp."
Tiêu Ý Trì chớp chớp mắt, hiểu ẩn ý bên trong đó. Anh nghiêng đầu, khá là hứng thú, "Tôi còn tưởng anh có rất nhiều bạn giường."
Du Tri Niên liếc nhìn anh, rồi nói, "Nếu tôi muốn, đúng là sẽ có rất nhiều. Nhưng giao dịch tiền sắc rõ ràng có thể giảm bớt rất nhiều vướng mắc tình cảm không cần thiết."
"Với điều kiện của anh thì Hằng hà sa số đối tượng..." Tiêu Ý Trì quay đầu nhìn cả trai lẫn gái đang múa hát trong ca-bin, "Không có ai có thể lọt vào mắt xanh của anh ư?"
Du Tri Niên nhìn theo ánh mắt Tiêu Ý Trì, hiểu ý trong lời nói của anh.
"Có thể yêu cầu của tôi quá cao." Hắn uống cạn ly rượu.
"Cao bao nhiêu?" Tiêu Ý Trì nhướng mày.
Nhất định là do tác dụng của cồn, Du Tri Niên nhìn vào mắt Tiêu Ý Trì, "Tình yêu thuần túy, cháy bỏng." Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chẳng mảy may do dự đạt đến cấp độ của một thiên sử thi bi tráng.
"....." Tiêu Ý Trì nhất thời ngây người. Vài giây sau, anh cười một cách mất tự nhiên, "Quao, thật không ngờ luật sư Du là một người lãng mạn như vậy."
Du Tri Niên không để lỡ sự mất tự nhiên của đối phương. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm viên đá trong ly rượu, tự cảm thấy thất thố.
Lúc này, cô gái vừa kêu Tiêu Ý Trì nói tiếng Tây Ban Nha phấn khích chạy đến, thân mật kéo tay anh, "Thầy Tiêu, thì ra anh trốn ở đây! Mau tới khiêu vũ đi!" Cô quay đầu nhìn Du Tri Niên, "Tri Niên đi chung luôn nè!"
Du Tri Niên lắc đầu, "Các cậu đi đi."
Tiêu Ý Trì nhìn hắn một cái, sau đó bị kéo đi xa.
Nhảy vài điệu trên sàn nhảy, Tiêu Ý Trì chuồn đi với lý do mệt mỏi.
Anh dạo chơi đến đuôi thuyền, Du Tri Niên đã không còn ở đó nữa.
Khu vui chơi trên du thuyền ở tầng 1 và 2, tầng -1 chẳng ai ngó ngàng đến.
Diệp Chiếu Lâm đang thảo luận với Du Tri Niên về thỏa thuận tiền hôn nhân của anh ta với cô Hàn.
Tiêu Ý Trì đi đến chuyển rẽ của cầu thang xoắn ốc, nghe thấy tiếng nói chuyện của họ và nghe ra bọn họ đang nói về công việc, anh bèn dừng bước, dù sao cũng không tiện quấy rầy. Đương lúc anh định trở về, thì nghe Diệp Chiếu Lâm chen vào chủ đề hóng chuyện, đùa giỡn hỏi, "Hôm nay rất nhiều người tìm tôi hỏi cậu với cậu Tiêu có phải một đôi không, thế nào? Các cậu có khả năng phát triển hay không đây?"
Du Tri Niên kiểm tra bản ghi nhớ mình vừa viết. Hắn nhớ đến vẻ mặt mất tự nhiên của Tiêu Ý Trì, cảm thấy mình đã bộc lộ quá nhiều, hoàn toàn không phải tác phong thường ngày của hắn, lúc này có chút ý nghĩ bù vào, "Cậu ta không phải kiểu tôi thích."
Diệp Chiếu Lâm bừng tỉnh, "À, nhớ ra rồi, cậu thích người đẹp cơ mà! Vậy mấy người xinh trai hôm nay cậu thấy sao? Có ai để tôi làm mai cho không?"
Du Tri Niên độc miệng, "Không lọt vào mắt, anh đừng có tài lanh."
Tiêu Ý Trì thả nhẹ bước chân lên cầu thang.
Không phải mới biết Du Tri Niên mê cái đẹp, nhưng lần thứ hai nghe thấy, thế mà hiệu quả còn mạnh hơn nhiều so với lần đầu tiên.
Sau khi thưởng thức bữa tiệc do đầu bếp ba sao chuẩn bị, bữa tiệc kết thúc, các vị khách lần lượt chào tạm biệt.
Sau khi Du Tri Niên từ tầng -1 đi lên, thì thấy Tiêu Ý Trì đang trò chuyện vui vẻ một đám người, vậy nên không làm phiền. Dùng bữa xong, hắn tìm được Tiêu Ý Trì, "Tôi đưa cậu về?"
Tiêu Ý Trì cười với hắn, "Không phiền luật sư Du. Buổi chiều Bác Hành nói đúng lúc cậu ấy đến khu Tân để Hải bàn công việc, lát nữa cậu ấy sẽ đến đón tôi về."
Hai giây sau, Du Tri Niên mới "Ồ" một tiếng, "Đây là bến tàu tư nhân, để tôi đưa cậu đến bên đường cao tốc."
"Vậy thì làm phiền anh nhé." Nụ cười của Tiêu Ý Trì không thay đổi, nhưng Du Tri Niên lại cảm thấy có chút không ổn.
Cả hai ngồi trên xe, suốt quãng đường không nói chuyện.
Khi đến ngã tư đường cao tốc, xe Vệ Bác Hành đã đợi sẵn bên cạnh. Vệ Bác Hành đứng cạnh xe nghe điện thoại, nhìn thấy Tiêu Ý Trì thì cúp máy, cười đi về phía anh. Quan hệ rất tốt.
"Vậy luật sư Du, tôi đi trước nhé, hôm nay cảm ơn anh."
Tiêu Ý Trì lịch sự vẫy tay.
"Ừ." Du Tri Niên gật đầu.
"Tạm biệt luật sư Du, đi đường cẩn thận." Vệ Bác Hành nói lời tạm biệt cuối trước khi lên xe.
"Các cậu cũng cẩn thận." Du Tri Niên đứng bên vệ đường, nhìn theo xe của bọn họ đi xa.
Tiêu Ý Trì ngồi trên ghế phụ, nhìn Du Tri Niên trong gương ngày càng nhỏ dần, cuối cùng trở thành một chấm nhỏ rồi biến mất.
Du Tri Niên đứng tại chỗ, thỉnh thoảng có chiếc xe rầm rú vụt qua trên đường cao tốc.
Không hiểu sao lại có chút khó chịu.
Hết chương 8.