"Đi thôi, nhìn xem có thể từ trong rừng rậm tìm đường đi ra ngoài hay không."
Nghỉ ngơi đủ, Lăng Giản đứng dậy vỗ vỗ cát dính trên mông.
Ngồi ở chỗ này như vậy cũng không phải biện pháp, như thế nào cũng phải tìm đường đi ra ngoài.
"Hừ!"
Lam Thanh Hàn mặc kệ nàng, đứng dậy cất bước tiêu sái đi ở phía trước.
Không tìm đường đi ra ngoài chẳng lẽ lại ở đây chờ chết!!! Một đường không nói chuyện, Lam Thanh Hàn thủy chung đều đi phía trước Lăng Giản làm một bộ dáng người dẫn đường.
Đôi lúc Lăng Giản thử nói một vài câu giải buồn, kết quả bị Lam Thanh Hàn lạnh lùng xem thường lơ đi.
Rừng rậm của động Lâm Hồ thông với núi Tề Đạt ở cách đó không xa, bởi vì nơi này mưa nhiều, cho nên cây cối ở đây lớn lên đều phi thường rậm rạp, cỏ dại mọc khắp nơi trên mặt đất cũng không chịu thua kém, ương ngạnh cạnh tranh sinh trưởng, che khuất cả con đường nhỏ.
Đương nhiên, nếu cẩn thận tìm kiếm vẫn là có thể mơ hồ phát hiện có con đường nhỏ kéo dài đến chân núi Tề Đạt.
"Uy, ngươi đi lầm đường, chúng ta vừa rồi đã đi qua nơi này."
Đi một lúc lâu, Lăng Giản chỉ vào một gốc cây đại thụ to lớn nói với Lam Thanh Hàn.
Nàng trước kia có thói quen lúc đi qua những nơi xa lạ sẽ để lại ký hiệu ở chỗ mình dễ dàng nhìn thấy dọc đường, phòng hờ mình bị lạc đường.
Lúc nãy đi qua nơi này nàng đã khắc lên vỏ cây một dấu hoa ngân, hiện tại lại thấy hoa ngân trên cây, vậy chỉ có thể chứng minh các nàng đã vòng ngược trở lại.
"Lớn mật, ai đưa cho ngươi lá gan khiến ngươi dám xưng hô bổn cung như thế?!"
Lam Thanh Hàn dừng lại cước bộ, đứng bên cạnh bụi cỏ lạnh lùng nhìn Lăng Giản, giống như người đi sai đường không phải nàng mà là nô tài vô lễ trước mắt này.
"Bây giờ là ở trong cung sao? Ta nói Mặt Than ngươi có thể bình thường một chút hay không?"
Lăng Giản tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, bây giờ là lúc nào rồi, như thế nào vẫn còn bổn cung tới bổn cung lui, còn tiếp tục bổn cung bổn cung, cẩn thận thật sự mời người tới tập kích.
"Ngươi nói ai mặt than?!"
Lam Thanh Hàn vươn ngón tay dài nhỏ chỉ vào Lăng Giản, nô tài này thật sự rất đáng giận, sớm biết như thế sẽ không lưu lại tánh mạng của nàng.
"Ta nói ngươi là mặt than!"
Lăng Giản hất cằm lên,nói:
"Ai kêu ngươi cho tới bây giờ cũng không chịu cười, còn cả ngày mặt mày cau có, không phải mặt than là cái gì?! Mặt than! Mặt than! Mặt than!!!"
Tiếng la dần dần thành lớn, Lăng Giản nhìn vẻ mặt càng ngày càng đen lại của Lam Thanh Hàn, đắc ý chống nạnh cười to.
Thế nào? Gọi ngươi Mặt Than vẫn là còn tiện nghi cho ngươi!!!
"Ngươi!!!"
Lam Thanh Hàn bị nàng chọc tức không chịu được, vừa muốn tiến lên hảo hảo giáo huấn nàng một phen liền cảm giác mắt cá chân một trận đau đớn.
"Hức..." Lam Thanh Hàn hít sâu một hơi.
"Ngươi không sao chứ?"
Lăng Giản quan tâm hỏi.
Vừa rồi lúc Lam Thanh Hàn nhăn mặt nhăn mày, nàng giống như thấy một con rắn từ bên chân của nàng trốn đi,không lẽ bị rắn cắn?
"Ta đỡ ngươi đến dưới tàng cây nhìn xem." Lăng Giản nói.
"Không cần!"
Lam Thanh Hàn đẩy ra cánh tay Lăng Giản đang chạm vào tay mình, mình như thế nào cũng không phải chuyện của nô tài này!
"Ngươi có chịu yên hay không? Không có việc gì ra vẻ cường ngạnh làm chi a! Vạn nhất có độc làm sao bây giờ?!"
Lăng Giản nhíu mày, không nói thêm lời nào kéo Lam Thanh Hàn đến một gốc cây đại thụ to lớn, để cho nàng ngồi ở chỗ đó, giúp nàng coi thương thế.
Quả nhiên, nơi mắt cá chân trái của Lam Thanh Hàn có một dấu răng nhỏ, chung quanh đã bắt đầu thâm tím, rắn này quả nhiên là có độc! Lăng Giản nâng lên chân trái của nàng, cũng bất chấp Lam Thanh Hàn có nguyện ý hay không, trực tiếp dùng miệng mút vào chỗ vết thương bị rắn cắn.
Phải hút độc ra, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
"Ngươi..." Nàng đường đường là Lam Triều công chúa, cho dù đối phương là nữ tử, lại có thể nào...Lam Thanh Hàn bị hành động của Lăng Giản làm cho nhất thời hồng thấu mặt, muốn nhìn lại không dám nhìn, đành phải vội vàng nắm chặt tay cắn môi dưới nhìn sang nơi khác.
"Phốc." Một hồi lâu, Lăng Giản mới ngẩng đầu phun ra một ngụm máu độc, nói:
" Ngươi ở đây chờ, ta đi tìm thảo dược."
"Miệng của ngươi..." Lam Thanh Hàn chỉ vào đôi môi có chút thâm đen của nàng, vừa rồi còn hảo hảo, chẳng lẽ là....
Miệng? Miệng làm sao? Lăng Giản theo bản năng xoa xoa môi mình, vừa lặp lại một lần nói:
"Ngươi ngồi yên ở đây, ngàn vạn lần đừng đi lung tung.
Ta tìm được thảo dược sẽ trở lại." Nói xong, vội vàng rời khỏi tàng cây.
Ông nội Lăng Giản từng nói qua với nàng, nơi nào có động vật có độc thì trong vòng trăm thước nhất định sẽ có thực vật giải độc tương khắc.
Nếu con rắn kia sống ở nơi này, như vậy cây cỏ có thể giải độc hẳn là mọc ở gần đây mới đúng.
"Hẳn là cái này đi?" Đi một lúc lâu, Lăng Giản rốt cục phát hiện một cây cỏ hình dạng kì quái ở phía dưới một sườn dốc rất nguy hiểm.
Nhẹ nhàng nhíu mày, cây cỏ này cũng thật biết sinh trưởng, mọc ngay trên vách đá rồi.
Lăng Giản bồi hồi trong chốc lát, lúc này mới một tay cầm lấy thân cây nhỏ bên cạnh, một bên nằm úp sấp cố sức rướn người về phía trước, dùng tay kia hái thảo dược có thẻ giải độc.
Sao lại khó hái như vậy?! Lăng Giản cắn răng oán hận nhìn cây cỏ trước mắt kia cho dù nàng giật thế nào cũng không chịu rời khỏi mặt đất.
Thân thể của nàng đã không thể rướn thêm về phía trước, nếu là về nhích thêm một chút chỉ sợ cả người đều theo sườn dốc lăn xuống.
"Ân..."
Lăng Giản chuyển xoay cổ tay vào nắm chặt thảo dược trong tay, sau đó giữ chặt thân cây nhỏ dùng sức kéo phía sau, lúc này đây Lăng Giản cơ hồ là đánh cược tất cả khí lực từ hồi bú sữa mẹ tới giờ, nếu là vẫn không nhổ ra được thì rất hổ thẹn cho bằng ấy năm bú sữa mẹ.
"Ui..." Bởi vì dùng sức rất mạnh, khi rút ra thảo dược tay Lăng Giản vô ý bị tảng đá chỗ sườn dốc cắt bị thương, tuy rằng không phải rất đau, cũng đã có tơ máu đỏ tươi từ miệng vết thương thấm ra.
Bên này Lăng Giản giữ lấy thân cây thật vất vả nhổ thảo dược ra, bước nhanh về hướng tàng cây, bên kia Lam Thanh Hàn ngồi dưới tàng cây chờ đã có chút không kiên nhẫn.
Không kiên nhẫn? Đúng vậy, Lam Thanh Hàn ngồi dưới tàng cây thật lâu lại thủy chung không thấy Lăng Giản trở về.
Trong tiềm thức, nàng đột nhiên có chút sợ hãi cảm giác chỉ có một mình.
"Uy, ngươi hảo hảo ngồi ở chỗ đó!"
Lăng Giản mới vừa đi đến chỗ cách đại thụ không xa liền trông thấy Lam Thanh Hàn muốn đứng lên, vì thế lập tức bước nhỏ chạy đến trước mặt nàng không cho nàng đứng dậy.
"Này, ngươi không nên cử động.
Ta đem thảo dược về cho ngươi thoa đây, thoa cái này lên một chút chân sẽ bị tê, cho nên ngươi ngoan ngoãn ngồi là tốt rồi."
Lăng Giản đem toàn bộ cây cỏ nhé vào miệng, thật đắng...Mặt nàng nhăn nhíu, cố nén cảm giác tê dại nơi đầu lưỡi, rất nhanh nhai nát thảo dược sau đó phun ra lòng bàn tay, một bên đem nó thoa lên mắt cá chân Lam Thanh Hàn một bên nói với Lam Thanh Hàn:
"Ngươi đừng cảm thấy ghê tởm, ta làm như vậy hoàn toàn là vì giúp ngươi giải độc."
"Tay ngươi..."
Lam Thanh Hàn thẳng ngoắc ngoắc nhìn trên tay áo Lăng Giản thấm ra máu như hoa ngân, mặt trên còn dính chút bùn đất.
Nàng không phải ngốc tử, vừa thấy liền đoán được nguyên nhân.
Chỉ sợ là vừa mới vì mình hái thảo dược mà bị thương đi, Lam Thanh Hàn đem ánh mắt chuyển qua sườn mặt Lăng Giản đang thoa thuốc cho mình, nhìn sườn mặt tuấn mỹ có một không hai kia, trong hai tròng mắt Lam Thanh Hàn có nhàn nhạt ánh sáng chợt lóe qua.
"Chúng ta...chúng ta tiếp tục đi thôi." Lam Thanh Hàn nói.
"Nhưng mà chân của ngươi mới vừa thoa thuốc, sẽ bị tê."
"Không có cách khác, ngươi có thể đỡ bổn...đỡ ta đi thong thả."
Lam Thanh Hàn cố ý đem hai chữ "bổn cung" nuốt vào trong bụng, bây giờ cũng không phải ở trong cung, làm sao còn cứ phải một câu nô tài một câu chủ tử đây?
"Vậy được rồi...Đi lại có thể giúp máu tuần hoàn nhanh hơn."
Lăng Giản nói một câu làm cho Lam Thanh Hàn cái hiểu cái không, sau đó xé xuống một khối vải trên áo bào trắng của mình quấn lên mắt cá chân Lam Thanh Hàn để cố định thảo dược, lúc này mới nâng Lam Thanh Hàn đứng dậy chậm rãi đi theo con đường nhỏ loáng thoáng có thể thấy được ở phía trước.
"Có vẻ nơi này thời tiết vẫn đều tốt lắm ha ha, ta tới nơi này lâu như vậy cũng chưa từng thấy trời mưa."
Lăng Giản vừa đỡ Lam Thanh Hàn vừa tìm chuyện để nói, thấy nàng không nói chuyện chỉ là mặt không chút thay đổi đi về phía trước, liền gãi mặt tiếp tục nói:
"Khụ khụ, bất quá không có mưa cũng không tệ, nếu bây giờ mà trời mưa, thật không biết phải đi đâu trú mưa đây, ha hả..."
Ầm ầm.
Lăng Giản mới vừa nói xong, một cái sấm rền liền vang lên.
Lăng Giản có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Lam Thanh Hàn một cái, há mồm muốn giải thích gì đó liền cảm giác được có giọt mưa rơi vào mặt mình, giọt mưa càng ngày càng nhiều, không hề khách sáo rơi xuống trên người hai người.
"Ha hả, không nghĩ tới ngay cả lão thiên gia cũng phối hợp như vậy."
Lăng Giản khóe miệng run rẩy, nàng vẫn là lần đầu tiên phát hiện mình có miệng quạ đen trời phú.
Hôm nay là cái ngày gì? Như thế nào cái tốt không linh chỉ có cái xấu linh?
"Mưa rào có sấm chớp." Lam Thanh Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Lăng Giản một cái, không nói thêm gì nữa.
Một trận gió thổi qua, thân mình mỏng manh của nàng mất tự nhiên run rẩy.
"Chúng ta nhanh lên đi tới phía trước nhìn xem có chỗ có thể tránh mưa hay không." Lăng Giản cởi xuống trường bào trên người mình choàng lên người Lam Thanh Hàn, chỉ còn mặc buộc ngực màu đen, ngồi chồm hổm xuống quay đầu nói với Lam Thanh Hàn:
"Đi lên, ta cõng ngươi."
"Ân..." Lam Thanh Hàn do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là gật gật đầu hai tay hoàn trụ cổ Lăng Giản, úp người lên lưng nàng.
"Nắm chặt nga~" Lăng Giản đứng dậy, nhanh chóng theo con đường nhỏ đi về phía trước.
Thể trọng của Lam Thanh Hàn so với nàng tưởng tượng còn nhẹ hơn một ít, điều này làm cho Lăng Giản giảm được không ít khí lực.
Nàng cẩn thận dùng hai tay giữ chặt Lam Thanh Hàn, không để nàng bởi vì xóc nảy mà từ trên lưng mình tuột xuống.
Hai người đều không nói chuyện, Lam Thanh Hàn có chút mệt mỏi tựa đầu gần sát bả vai Lăng Giản, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nặng và dồn dập của Lăng Giản.
Thường thường, khi Lam Thanh Hàn phát hiện tầm mắt Lăng Giản bị tóc ướt che khuất, nàng sẽ nhẹ nhàng thay Lăng Giản gom tóc đến bên tai.
Đây là lần đầu tiên Lam Thanh Hàn săn sóc một người như thế, về phần nguyên nhân, nàng vì chính mình suy nghĩ một cái lý do rất tốt.
Đây là "Thù lao" cho những gì Lăng Giản làm cho nàng nãy giờ, đúng vậy, là thù lao.
"Ngươi nhìn, bên kia có cái nhà hoang, chúng ta vào đó tránh mưa."
Lăng Giản cố sức ngẩng đầu, nàng cảm thấy Lam Thanh Hàn bất tri bất giác có chút biến nặng, ép tới nàng không có biện pháp ngẩng đầu lên.
"Ân..." Lam Thanh Hàn thấp giọng nói, hoàn toàn đã không còn chút khí thế của công chúa.
Cách đó không xa, một gian nhà cũ nát đứng ở giữa đám cỏ dại.
Mái ngói trên nóc nhà đã hư hỏng rơi gãy, cửa sổ cùng cửa ra vào đều đã rách mướp, bên trong trừ bỏ mấy khúc gỗ đã sập xuống thì chỉ còn một đống cỏ khô.
Góc nhà đều bị mạng nhện giăng đầy, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng kêu chít chít, đó là tiếng kêu của một vài con chuột đói khát đang chờ đợi thức ăn.
"Còn lạnh không?"
Lăng Giản cõng Lam Thanh Hàn đến một góc nhà không bị dột nước, lại dùng cỏ khô lót trải tốt, lúc này mới yên tâm đặt Lam Thanh Hàn ngồi xuống trên cỏ.
Đối với nàng mà nói, hiện tại Lam Thanh Hàn không có khí tràng của công chúa thì cũng giống như bằng hữu của nàng, nàng không bao giờ bỏ mặc một bằng hữu.
Lăng Giản cho tới bây giờ đều là người thể thiếp, vừa rồi Lam Thanh Hàn trong lơ đãng lạnh run nàng đều nhìn thấy, xuất phát từ quan tâm đối với bằng hữu, những việc này hẳn là phải làm.
"Không lạnh, cám ơn ngươi."
Lam Thanh Hàn cúi đầu, nhẹ giọng nói, trên mặt ửng hồng giống như mưa xuân tháng ba để lại sương mù động lòng người.
Đây là lần đầu tiên nàng nói cám ơn với người khác, không biết từ khi nào, một người cao cao tại thượng như nàng, nàng thân là công chúa lại đang nhìn Lăng Giản, trong hai tròng mắt có thêm một loại tình cảm khác lạ nói không nên lời..