Xe ngựa của Bích Hinh tuy rằng không tính là xa hoa, nhưng bên trong xe lại trang trí vô cùng đẹp mắt.
Hai bên chỗ ngồi đều là dùng da của động vật không biết tên gì làm đệm lót, ở chính giữa xe có chiếc bàn nhỏ trải vải hoa, bên trên là ngọn nến và bộ ấm trà bày biện rất có quy luật.
Ngồi ở trên da động vật mềm mại, cho dù xe ngựa có xóc nảy lợi hại thế nào cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Này...!Ăn đi."
Cùng Bích Hinh nói chuyện phiếm nửa chừng, Lăng Giản đột nhiên nhớ tới Lam Thanh Hàn còn chưa có ăn gì, lập tức đem điểm tâm gói theo đưa cho nàng.
Ở trong lòng nói với chính mình: ngươi là công chúa, hơn nữa lại là hoàng tỷ của Ngữ Thần nha đầu, cho dù ngươi đối xử ta không tốt, ta vẫn là đối xử ngươi tốt một chút.
"Ân."
Lam Thanh Hàn gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, chậm rãi mở ra vải mịn bọc lấy điểm tâm, ngẩng đầu nhìn Lăng Giản một cái, sau đó mới cầm lấy một khối điểm tâm từ tốn bỏ vào miệng.
"Lăng công tử, ngươi có chút buồn ngủ phải không?"
Bích Hinh quan tâm hỏi.
Thấy Lăng Giản đang cau mày dụi mắt, miệng ngáp ngáp mấy cái liền, chắc hẳn là mệt nhọc đi.
"Buồn ngủ! Không buồn ngủ mới là lạ đây, ngày hôm qua gây sức ép, cả đêm cũng không ngủ."
Lăng Giản đánh ngáp nói, rõ ràng là lời nói vô tình, nghe vào trong tai Lam Thanh Hàn cũng là một loại ý tứ khác, tối hôm qua vì cái gì gây sức ép lại vì sao mà không ngủ, nàng tất nhiên là biết.
Động tác nhai nuốt điểm tâm trở nên thật chậm, Lam Thanh Hàn cúi đầu, nhìn điểm tâm ở trong tay mà Lăng Giản mang theo cho mình, ngẩn người.
"Lăng công tử, nếu mệt nhọc, nhắm mắt ngủ một lát đi.Nếu như Lăng công tử không ngại, thì gối lên chân Bích Hinh ngủ đi."
Bích Hinh mở lời đề nghị, gương mặt lại hiện lên một tầng đỏ ửng.
"Ân, ta thật sự không được, phải ngủ một lát."
Lăng Giản lại ngáp một cái, hoàn toàn quên mất khái niệm hiện tại mình thân là công tử, vô cùng tự nhiên gối đầu lên đùi Bích Hinh, nhắm mắt lại nằm trên ghế da thú.
Có lẽ là bởi vì tối hôm qua một đêm không ngủ thật sự rất mệt, chỉ trong chốc lát Lăng Giản đã nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Nhìn gương mặt nàng ngủ, Bích Hinh vươn ngón tay giúp Lăng Giản gom lại sợi tóc tán loạn nơi thái dương, bên môi thủy chung mang theo một tia mỉm cười.
Trầm mặc không bao lâu, lúc xác định Lăng Giản đã ngủ say, Lam Thanh Hàn mới buông điểm tâm, khẩu khí lạnh như băng hỏi Bích Hinh:
"Ngươi đến tột cùng là người phương nào?"
"Là người hữu tình, cũng là người vô ý."
Bích Hinh cười nói, khi nói lời này, tầm mắt của nàng thủy chung không rời đi khuôn mặt Lăng Giản đang ngủ.
"Ngươi đã sớm quen biết nàng đúng không?"
Lam Thanh Hàn nhìn Lăng Giản, trong hai tròng mắt hiện lên một tia ôn nhu.
Ngày đó ở phụ cận Linh Vân tự gặp phải thích khách, nếu không nhờ người nữ thích khách kia xuất kiếm ngăn chặn nhát kiếm đâm vào Lăng Giản, chỉ sợ Lăng Giản đã sớm hồn về tây thiên.
Nghĩ đến, nàng còn muốn cám ơn thích khách đã cứu tánh mạng Lăng Giản đây.
"Quen biết thì như thế nào, không quen biết thì lại như thế nào đây?"
Bích Hinh hướng Lam Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, nói:
"Nhưng thật ra, ngươi diễn trò cũng phải diễn giống một chút, nếu muốn giống như nương tử của nàng, thì đừng luôn làm cái bộ dáng thanh cao lạnh lùng đó, nàng không thích nhất chính là người lạnh lùng a~"
Thích hay không thích, nàng cũng không rõ ràng, nhưng mà có một số việc nàng vẫn là hiểu được.
"Việc này không tới phiên ngươi quản, ngươi chỉ cần quản hảo chính mình là được.
Đừng cho là ta không biết ngươi vì sao muốn đi theo!"
"Ngươi tất nhiên phải biết thôi, Bích Hinh ngưỡng mộ Lăng công tử đã lâu, hiện giờ có cơ hội đi cùng Lăng công tử, Bích Hinh đương nhiên phải nắm chắc cơ hội rồi!"
"Ha ha, hảo.
Chỉ mong ngươi có thể nắm chắc cơ hội tốt, đừng để ngay cả tánh mạng của mình cũng thua mất!" Lam Thanh Hàn cười lạnh cắn răng nói.
"Điều đó là đương nhiên, Bích Hinh còn muốn bồi Lăng công tử, như thế nào có thể bỏ được mà thua mất tánh mạng của mình đây."
"Ngô..."
Bích Hinh mới vừa nói xong, Lăng Giản liền cau mày xoay người vào bên trong, dùng sức dụi đầu vào bụng Bích Hinh, hai tay tự nhiên ôm lấy thắt lưng của nàng tiếp tục vù vù ngủ say.
"Vô lại!"
Bích Hinh hờn dỗi hô một câu, khiêu khích nhìn Lam Thanh Hàn, nói:
"Lăng công tử, nương tử của ngươi ở đối diện nhìn thấy đây."
"Ngô...Ngữ Thần nha đầu, cái đồ Mặt Than kia luôn khi dễ ta...Ngữ Thần nha đầu..."
Trong lúc ngủ mơ Lăng Giản hoàn toàn không có nghe thấy lời Bích Hinh nói, chỉ lo nhỏ giọng than thở gì đó.
"..."
Bích Hinh mặt lạnh xuống, nàng hơi đổi thân mình xốc rèm lên nhìn ra ngoài, sau đó rất tự nhiên đứng lên làm cho Lăng Giản đang ngủ say bịch bịch từ trên ghế té xuống.
"Ngô....Làm sao vậy a!" Lăng Giản thanh âm khàn khàn nói, hai tròng mắt lộ vẻ ai oán nhìn Bích Hinh.
"Đến Ly Huyền, chắc là các ngươi cũng đói bụng, không bằng chúng ta ghé khách điếm ăn vài thứ đi."
Bích Hinh thản nhiên nói, hoàn toàn đã không còn ôn nhu như lúc đầu.
"Cũng tốt."
Lam Thanh Hàn gật gật đầu, bước qua giữa hai chân Lăng Giản, cùng Bích Hinh xuống xe ngựa, chỉ để lại Lăng Giản một người ở bên trong xe ngựa không hiểu chuyện gì sững sờ ở nơi đó, hai người kia là đang kẻ xướng người bè sao a?
Ly Huyền là một thị trấn cách Lỗ thành gần nhất.
Khách điếm trong thị trấn cũng không nhiều, đại đa số thương khách tới đây đều sẽ lựa chọn đến Cư Khách Lai ở trung tâm thị trấn.
Cư Khách Lai là khách điếm lớn nhất của Ly Huyền, món chiêu bài là "Ba kiểu say" nổi tiếng khắp bốn phương.
Ba kiểu say là cái gì? Đó là say cua, say gà, say thước nhu.
"Tiểu nhị ca, làm phiền cho mấy món ăn lên." Bên trong Cư Khách Lai, Bích Hinh cùng Lam Thanh Hàn tự động không đếm xỉa đến những ánh mắt ngưỡng mộ, thèm thuồng chung quanh, chỉ là lạnh nhạt ngồi đó uống nước trà.
"Bích Hinh, các ngươi làm gì không đợi ta a?"
Một hồi lâu, Lăng Giản mới lết tha lết thết từ trên xe ngựa đi xuống.
Thấy hai người đang ngồi ở nơi đó uống trà, Lăng Giản vẻ mặt bất mãn ngồi vào bên cạnh Bích Hinh.
"Lăng công tử, Bích Hinh thật sự rất đói, cho nên mới..."
"Nga, không có việc gì, không có việc gì."
Lăng Giản tự rót cho mình chén trà, ánh mắt đảo khắp chung quanh, cuối cùng dừng lại ở một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Oa, cực phẩm!!! Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp a!!! Lăng Giản ở trong lòng cảm thán, lúc này mới phát hiện vị
"Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp" ngồi bên cửa sổ kia đang hốc mắt rưng rưng nhìn mình.
"Ách..." Lăng Giản rùng mình một cái, lập tức quay đầu đi chỗ khác không dám tiếp tục nhìn nàng.
Đây quả thực chính là vô địch Phù Dung tỷ tỷ (*) tái hiện a.
[(*): Phù Dung tỷ tỷ: thảm hoạ mạng của Trung Quốc.
Muốn biết thêm chi tiết xin mời hỏi Google]
"Lăng công tử, làm sao vậy?" Bích Hinh hỏi.
"Không có gì, nhìn thấy Phù Dung tỷ tỷ đã lâu không gặp nên có chút kích động."
Lăng Giản làm bộ lau lau cái trán, vóc dáng cực phẩm của vị Phù Dung tỷ tỷ bên cửa sổ kia vẫn còn lờn vờn tới lui trong đầu nàng.
Bộ ngực sữa bán lộ a, tuyệt đối là bộ ngực sữa bán lộ, so với cup E còn muốn cup E hơn.
Bộ ngực đó phối hợp với vòng eo của bà bầu mười tháng, toàn thân cao thấp hợp thành một tạo hình cực kì đầy đặn.
Trên mặt thoa một tầng phấn hồng thật dày, làm cho gương mặt nàng càng phát ra mê người, giống như là mông khỉ đã được nung qua trong hoả lò.
Bực này cực phẩm, quả thực là Thiên giới cũng khó tìm a!!!
"Lăng công tử nói Phù Dung tỷ tỷ là người phương nào? Không lẽ là bằng hữu của Lăng công tử sao?" Bích Hinh ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, ở trong lòng nói câu, ngươi ngon!!!
"Không đúng không đúng...Nàng là.."
Lăng Giản mới nói được một nửa, liền cảm thấy mặt đất một trận kịch liệt đung đưa.
Tiếp theo, vị "Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp" trong truyền thuyết kia như "Gió mát" xuất hiện ở trước mặt Lăng Giản, dùng thanh âm cực kì kiều mị nói với nàng:
"Công tử, ngươi vừa rồi nhìn người ta lâu như vậy, phải lòng người ta rồi đúng không?!"
"Phốc ~"
Lăng Giản đem toàn bộ nước trà ngậm trong miệng phun ra ngoài, vừa vặn phun hết lên người Lam Thanh Hàn.
"Ngươi nói cái gì?! Đại tỷ, ngươi nói giỡn đây sao?!" Lăng Giản khóe miệng run rẩy, đứng dậy chuyển qua ngồi vào bên cạnh Lam Thanh Hàn, dùng ống tay áo của mình giúp nàng lau đi nước trà bị phun trên người.
"Công tử, ngươi đừng nên thẹn thùng, người ta cũng biết công tử là lo lắng người ta quá mức xinh đẹp mới không dám vọng tưởng trèo cao.
Nhưng là người ta...người ta đối với công tử cũng coi như vừa gặp đã thương, nếu là công tử nguyện ý, không bằng...không bằng hôm nay chúng ta liền thành thân đi!"
Phù Dung tỷ tỷ hoa lệ phiên bản nâng cấp thâm tình nói với Lăng Giản xong, bàn tay phì nị bắt ngay lấy cánh tay Lăng Giản, mặc kệ Lăng Giản dùng lực như thế nào chính là không có biện pháp tháo ra.
"Không phải, vị Phù Dung đại tỷ này, ngài tha cho ta được không? Ta không biết ngươi a!!"
Lăng Giản không ngừng giãy dụa, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Trời ạ, nàng đây là tạo cái nghiệt gì a?!
"Công tử, ngươi, ngươi! Ngươi cư nhiên đem khuê danh của người ta cũng kêu ra luôn, còn nói không biết người ta?"
Phù Dung kích động đung đưa thân mình phì nhiêu, nói:
"Nếu không phải trong lòng công tử đối với người ta ngưỡng mộ đã lâu, thì sao ngay cả khuê danh của người ta cũng kêu ra được?! Công tử, ngươi có tình có nghĩa như thế, người ta hôm nay nếu không gả cho ngươi, vậy thì sẽ...cô phụ công tử một mảnh thâm tình!!!"
"Phụt~"
Lời này vừa nói ra, cả Lam Thanh Hàn lẫn Bích Hinh vốn đang ngồi bàng quang đều là không có hình tượng đem nước trà trong miệng phun hết lên bàn, sau đó ngồi đối diện nhau ăn ý tiếp tục nín cười, làm bộ như không có việc gì bưng chén trà uống tiếp.
"Không phải, Phù Dung đại tỷ! Ta sai lầm rồi! Ta căn bản là không quen biết ngài a! Ta đối với ngài thâm tình?! Ngài tha cho ta đi? Ta tốt xấu gì cũng là người có vợ a! Ngươi xem ngươi xem..."
Lăng Giản chỉ vào Lam Thanh Hàn bên cạnh, nói:
"Đây là nương tử ta a, thật sự, ta không lừa ngài!!!"
"Công tử...Ngươi nhìn nàng bộ dáng cây gậy trúc thế kia, làm sao vì công tử ngài nối dõi tông đường?! Người ta không ngại làm thiếp thị của công tử, chỉ cần công tử đối đãi tốt với người ta, người ta nguyện ý vì công tử sinh bảy tám đứa nhỏ."
Phù Dung run lên mỡ thừa trên mặt, một tay túm lấy Lăng Giản rời khỏi chỗ ngồi, nói:
"Công tử, hiện tại liền theo người ta trở về thành thân động phòng đi!!!"
"Đừng a!!! Đừng a!!! Ai ai ai!!!" Lăng Giản bị nàng kéo đến nóng nảy, hướng về phía Lam Thanh Hàn lớn tiếng rú lên:
"Lam Thanh Hàn!!! Đồ mặt than!!! Ngươi còn không cứu ta!!!"
"Tướng công, ngươi hãy đi đi.
Người ta đối với ngươi một phen tình ý chớ nên cô phụ...Bích Hinh cô nương, ngươi nói phải không?" Lam Thanh Hàn giương mắt nói.
"Đúng vậy, Lăng công tử có thể có được thiếp thị này, thật sự là Lăng công tử có phúc."
"Các ngươi!!! Các ngươi sao lại thế này!!!"
Lăng Giản bị Phù Dung túm giãy không ra, hai người kia làm cái trò gì? Mặt Than như vậy còn chưa tính, làm sao Bích Hinh cũng như vậy?!!! Ta làm sao bây giờ a?!!!
"Công tử, ngươi xem nương tử nhà ngươi cũng nói như vậy, vậy chúng ta mau trở về bái đường thành thân đi!!!"
Phù Dung hướng Lam Thanh Hàn cùng Bích Hinh cười cảm kích, trong nháy mắt "mị thái trăm sinh" lôi kéo Lăng Giản đi ra khỏi khách điếm.
"Cứu mạng a!!! Cứu mạng a!!! Mặt Than!!! Bích Hinh!!!"
Lăng Giản vẫn còn đang điên cuồng gào thét, không biết hai người bên trong khách điếm căn bản cũng lười đếm xỉa nàng.
Muốn trách, thì trách ngươi không có việc gì lại đi nói mớ!!!.