Gió mát thổi tới, bên trong hoa đình hương hoa bốn phía, ngẫu nhiên có con bướm bay qua, đậu lên ngón tay dài nhỏ đang nhẹ nhàng vươn ra của Lam Nhược Y.
Một lát sau, bay ra ngoài đình múa lượn cùng những đoá hoa nở rộ.
Lăng Giản ôm đàn ghi-ta dựa vào cây cột của hoa đình, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi gảy dây đàn, ánh mắt có chút xa xăm nhìn hòn giả sơn phía xa xa, đôi môi như đoá hoa phấn hồng hơi hơi mở ra, thanh âm gợi cảm mà từ tính từ cổ họng chậm rãi phát ra:
"Một khi tình yêu xuất hiện vết rách, hai người đều muốn chịu trách nhiệm, thừa nhận đã có chút trưởng thành.
Ta rốt cục thoát khỏi oán và hận, tuổi trẻ luôn thích tranh luận, muốn người khác theo kịch bản của mình, vết thương đầy người, mới biết được bi ai là do lẫn nhau không tín nhiệm...Ta thử làm cho cuộc sống trở nên đơn giản, đối với hạnh phúc hay cô đơn đều thuận theo tự nhiên, ngẫu nhiên ngây ngốc cô đơn, ngẫu nhiên ngây ngốc lãng mạn, không sợ mừng rỡ hay đau buồn sẽ trở thành gánh nặng..."
Một khúc hát xong, Lăng Giản vẫn như cũ bảo trì tư thế ôm đàn ghi-ta đứng ở nơi đó, ngồi đối diện Lam Nhược Y bên trong đình, nói:
"Nhị công chúa, nô tài hát xong rồi."
"Loại ca khúc này là lần đầu được nghe, bổn cung rất thích." Lam Nhược Y che mặt cười, hàng nghìn hàng vạn lần kiều mị.
"Tiểu Lăng Tử đa tạ Nhị công chúa khích lệ."
Lăng Giản giơ lên khóe miệng, nhất thời cảm thấy Nhị công chúa kỳ thật cũng không có gì đáng sợ.
"Chính là, không biết Tiểu Lăng Tử có thể hát thêm một ca khúc nhẹ nhàng..."
Lam Nhược Y cầm lấy điểm tâm khẽ cắn một ngụm, từ tốn chậm rãi nuốt xong, nói tiếp:
"Hôm nay thời tiết như vậy, cảnh sắc như vậy, giai điệu vừa rồi thật sự có chút không thích hợp đây!"
"Vậy..."
Lăng Giản nghĩ nghĩ, nói:
"Không bằng nô tài đàn cho Nhị công chúa ngài nghe bài 'Cô gái đáng yêu' là tốt rồi."
"Ân..."
Lam Nhược Y gật gật đầu, bên môi hiện lên một nụ cười hàm xúc.
"Muốn có phi cơ trực thăng, muốn cùng em bay đến vũ trụ, muốn cùng em hòa tan chung một chỗ, hòa tan trong ngân hà.
Ta mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày đều nghĩ đến em.
Ngọt ngào như vậy, làm cho ta bắt đầu tin tưởng vận mệnh, cảm tạ sức hút của trái đất, giúp cho ta chạm được vào em.
Cô gái đáng yêu, xinh đẹp làm cho ta đỏ mặt.
Cô gái đáng yêu, ôn nhu làm cho lòng ta đau.
Cô gái đáng yêu, trong suốt làm cho ta cảm động.
Cô gái đáng yêu, xấu xa làm cho ta điên đảo..."
Thanh âm Lăng Giản có chút khàn khàn, ngón tay gảy dây đàn lúc nhanh lúc chậm.
Không biết vì sao, khi hát lên bài hát này, người đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng thế nhưng lại là Lam Thanh Hàn, cái người mặt than có khi phúc hắc có khi ôn nhu kia, công chúa cao ngạo có khi yêu mị có khi lại lạnh như băng kia.
Lăng Giản còn đang đàn hát lặp lại ca khúc "Cô gái đáng yêu" này, một trận hương thơm mát lạnh thổi qua, Lam Thanh Hàn đứng trên con đường nhỏ trải đá bên ngoài hoa đình, nhìn Lăng Giản đang đưa lưng về phía mình chuyên tâm gảy đàn ghi-ta.
Nguyệt Như vẫn đi theo phía sau Lam Thanh Hàn, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, công chúa vừa nghe những ca từ giống như thổ lộ này, vừa phát ra khí tràng lạnh như băng.
Tiếng ca còn đang tiếp tục, bên trong hoa đình, Lam Nhược Y thẹn thùng hướng về phía Lăng Giản cười, dùng thanh âm Lam Thanh Hàn có thể nghe được nói với Lăng Giản:
"Ngươi nha, bổn cung tất nhiên là biết tâm ý của ngươi...Ngươi xem, đổ mồ hôi rồi đây."
Lam Nhược Y trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, nàng cầm khăn lụa đi đến trước mặt Lăng Giản giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Động tác bất thình lình làm cho Lăng Giản đầu tiên là sửng sốt, sau đó bắt lấy tay Lam Nhược Y kỳ quái nói:
"Nhị công chúa, nô tài...không đổ mồ hôi a?!"
"Như thế nào không có đây...Tự ngươi nhìn không tới..."
Lam Nhược Y khẽ cười một tiếng, dùng dư quang khiêu khích nhìn Lam Thanh Hàn đứng ở ngoài đình.
"Nguyệt Như...Chúng ta đi..."
Lam Thanh Hàn mặt không chút thay đổi hạ giọng nói với Nguyệt Như ở phía sau, trong lòng lại giống như nghiêng đổ một bình dấm chua ủ đã lâu, không ngừng bốc lên, lan tràn thẳng tới từng tế bào toàn thân.
Trên đường hồi cung, Nguyệt Như thủy chung cũng không dám nói lời nào với Lam Thanh Hàn.
Tuy rằng biết công chúa của mình vốn đã rất lạnh, nhưng hôm nay lạnh tới mức độ này là Nguyệt Như chưa từng thấy qua, chung quanh phát ra khí tràng lạnh như băng đủ để đông chết bất cứ kẻ nào bén mảng tới gần Lam Thanh Hàn.
"Nguyệt Như..."
Đi một hồi lâu, Lam Thanh Hàn rốt cục mở miệng lạnh như băng nói:
"Đi theo Tiểu Lăng Tử cho ta, chỉ cần hắn cùng Ngưng Trần ở chung một chỗ, lập tức cho ta biết."
"Nguyệt Như hiểu được."
Tuy rằng không rõ vì cái gì lại muốn nàng đi theo nô tài kia, nhưng thiếp thân thị tì của công chúa,việc nàng phải làm chỉ có phục tùng.
"Vậy bây giờ ngươi đi đi, bổn cung muốn đi một mình."
Lam Thanh Hàn ánh mắt lạnh như băng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười đầy âm mưu.
"Dạ."
Nguyệt Như gật đầu, bất động thanh sắc biến mất ở phía sau Lam Thanh Hàn.
Tiếng ca đã dừng lại, Lam Nhược Y ngồi trên ghế đá tao nhã cầm lấy điểm tâm vừa rồi đang ăn dở, khẽ cắn một ngụm, nói với Lăng Giản:
"Khung cảnh hôm nay là cảnh sắc đẹp nhất mà bổn cung từng thưởng qua, bổn cung phải đa tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi...Hôm nay bổn cung thưởng cảnh hẳn là đã có chút buồn tẻ vô vị."
"Có thể ca hát cho Nhị công chúa nghe, là vinh hạnh của nô tài."
Lăng Giản gợi lên mỉm cười, Nhị công chúa này lúc bình thường cũng là rất không tồi.
"Ha hả, về sau bổn cung có thể đi tìm ngươi không?"
Lam Nhược Y nhẹ hỏi, ngữ khí ôn hòa mà thư hoãn, làm cho Lăng Giản cảm thấy nàng hoàn toàn không có làm ra vẻ của công chúa, ở trong lòng không khỏi đối với nàng có nhiều hơn vài phần hảo cảm, hoàn toàn quên mất sự kiện cẩu huyết lần trước thiếu chút nữa bị nàng cưỡng ép ở lại Lâm Như cung thị tẩm.
"Đương nhiên có thể, nô tài tuỳ thời xin đợi Nhị công chúa đại giá."
Lăng Giản ôm đàn ghi-ta mỉm cười nói.
"Khanh khách, như thế thì tốt...Nói vậy ngươi cũng có chuyện phải vội, trước hết lui ra đi..."
"Vậy Tiểu Lăng Tử trước hết lui ra."
Lăng Giản hướng Lam Nhược Y cúi người một cái, cẩn thận thối lui ra ngoài hoa đình, lại hướng người bên trong đình cười cười, sau đó xoay người đi về hướng Khôn Ninh cung.
"Tiểu Điêu Tử, người đã đi rồi...Chúng ta cũng quay về đi."
Lam Nhược Y hướng tiểu thái giám đứng bên ngoài hoa đình kiều mỵ cười, lắc nhẹ vòng eo đi ra khỏi đình.
Chức vụ Khôn Ninh cung Tổng quản thái giám này tuy rằng phải xen vào rất nhiều việc vặt, nhưng cũng không cần làm lụng vất vả.
Lăng Giản đứng trong hành lang nhìn thân ảnh mấy nô tài bận rộn, trong lòng một trận khốn cùng.
Những việc giống nhau lặp đi lặp lại, tự nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán, mà khi cảm giác nhàm chán đến mãnh liệt, sẽ có loại ý niệm muốn trốn việc xuất hiện trong đầu.
"Các ngươi hảo hảo quét tước nơi này đi."
Lăng Giản chỉ vào một góc phía dưới cái bàn nói với một tiểu thái giám bên cạnh.
Hoàng hậu cùng Uyển Dung không biết đi đâu rồi, Lăng Giản đi vài bước về phía cửa, nói:
"Làm cho tốt, chờ Hoàng hậu nương nương trở về tự nhiên sẽ có thưởng cho các ngươi."
Dứt lời, huýt sáo nhảy tung tăng về hướng Ngọc Sương cung
"Lăng ca ca, sao sớm như vậy ngươi đã đến đây?"
Bên trong Ngọc Sương cung, Lam Ngữ Thần vẻ mặt hưng phấn nhìn Lăng Giản, bình thường Lăng ca ca sẽ luôn đã khuya mới đến, sao hôm nay sớm như vậy đã tìm mình đây.
"Ha hả, ta nhớ Ngữ Thần nha đầu của ta, cho nên tới tìm ngươi chứ sao."
Lăng Giản sờ sờ đầu Lam Ngữ Thần, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Lăng ca ca, ngươi cũng đã lâu không có kể chuyện xưa cho ta đâu!" Lam Ngữ Thần nói, mang theo một chút chờ mong.
"Ách...Đã lâu sao? Sao ta không cảm thấy được đây?"
"Đúng là đã lâu rồi, Lăng ca ca, Lăng ca ca, ngươi đáp ứng ta mỗi ngày đều kể chuyện xưa còn ca hát cho ta nghe!" Lam Ngữ Thần chu lên cái miệng nhỏ nhắn, lắc lắc ống tay áo Lăng Giản, nói:
"Hôm nay nếu ngươi nếu không kể chuyện xưa cho ta, ta sẽ đem chuyện ngươi khinh bạc ta tố cáo với phụ hoàng! Hừ!"
"Không phải, ngươi..."
Lăng Giản nhẹ nhàng nhíu mày, Ngữ Thần nha đầu này bị nghiện uy hiếp rồi, đây đã là chuyện của N năm trước, nàng cư nhiên còn lấy ra...Quả nhiên, la lị không dễ chọc a!!!
"Hừ! Lăng ca ca, ngươi thật ra là kể hay không kể?!" Lam Ngữ Thần túm ống tay áo của nàng, nói.
"Kể một chút thôi, xem như ta sợ ngươi tiểu tổ tông của ta!"
Lăng Giản sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Vậy kể cho ngươi một truyện ngô...!Kể bạch xà truyền kỳ đi."
"Ân ân, Lăng ca ca kể đi, ta hảo hảo nghe." Lam Ngữ Thần ngóc lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhu thuận cầm lấy ống tay áo Lăng Giản, đợi Lăng Giản kể chuyện xưa.
"Thời Đại Tống, một mục đồng cứu lại một con Tiểu Bạch xà từ trong tay xà phu.
Hơn một ngàn năm sau, bạch xà tinh này hóa thân thành người gọi là Bạch Tố Trinh, cùng thanh xà tinh Tiểu Thanh ở Tây Hồ, Hàng Châu gặp lại ân nhân tiểu mục đồng cứu mình một ngàn năm trước, lúc đó là thư sinh Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh xảo diệu làm phép để cùng Hứa Tiên quen biết, rồi gả cho Hứa Tiên...Cuối cùng a, đứa con của Bạch Tố Trinh thi đỗ Trạng Nguyên trở về vinh quy bái tổ, lúc này mới cứu được Bạch Tố Trinh ra, người một nhà rốt cục đoàn viên."
Lăng Giản dựa vào phim truyền hình từng coi trên TV trong trí nhớ, kể lại cho Lam Ngữ Thần nghe Bạch xà truyền kỳ.
Chuyện xưa thật dài rốt cục kể xong, đôi mắt to của Lam Ngữ Thần cũng đã nước mắt lưng tròng.
Nha đầu này, cũng quá dễ dàng cảm động đi.
Lăng Giản bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:
"Ngữ Thần nha đầu, chỉ là chuyện xưa mà thôi, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp đâu."
"Ô ô ô...Lăng ca ca, Bạch Tố Trinh đối với Hứa Tiên yêu thật sâu...Nhưng mà Hứa Tiên kia thật sự rất yếu đuối...Hắn căn bản là không xứng cùng Bạch Tố Trinh chung một chỗ.
Nhưng thật ra Tiểu Thanh, nhưng thật ra Tiểu Thanh..."
Lam Ngữ Thần đột nhiên không nói thêm gì nữa, bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh giống nhau, đều là nữ tử a.
"Tiểu Thanh dũng cảm, không sợ, vẫn đều lặng lẽ ở bên cạnh Bạch Tố Trinh." Lăng Giản như có chút đăm chiêu nói:
"Nếu nói tới, thật ra Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh mới là thích hợp ở cùng một chỗ nhất."
Lăng ca ca cũng nghĩ như vậy?! Đáy lòng Lam Ngữ Thần nổi lên một tia khác thường nói không rõ.
Nàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nức nở nói:
"Nhưng mà Lăng ca ca, các nàng đều là nữ tử...!Sao có thể..."
"Nữ tử thì thế nào?! Nếu là yêu nhau, làm gì để ý giới tính đây? Tình yêu không phân biệt tuổi tác, chẳng phân biệt giới tính, chỉ cần hai người cùng một chỗ là đủ rồi, để ý nhiều như vậy không phải là tình yêu."
Lăng Giản sờ sờ đầu của nàng, nói:
"Ngươi còn quá nhỏ, việc này ngươi sẽ không hiểu được."
"Ai nói ta không hiểu! Ta chính là hiểu được chính là hiểu được!"
Lam Ngữ Thần khẩu khí quật cường nói.
"Ai, lẽ ra ta không nên kể chuyện xưa này cho ngươi..."
Lăng Giản cười nói:
"Tốt lắm tốt lắm, ta trở về chỗ ở của ta.
Ngươi không được phép suy nghĩ lung tung biết không?"
"Ngô...Được rồi, ta nghe Lăng ca ca."
"Vậy mới ngoan."
Lăng Giản đứng dậy hôn lên trán nàng một cái, nói:
"Cái này xem như thưởng cho, không cho phép suy nghĩ lung tung, ta đi về trước."
"Lăng ca ca! Ngươi...Ngươi chán ghét!"
Lam Ngữ Thần hờn dỗi nói một câu, lập tức chạy như bay đến trên giường dùng chăn che lại cả cơ thể, hai má một trận khô nóng.
"Hắc! Tiểu nha đầu thẹn thùng!"
Lăng Giản nhỏ giọng lầm bầm một câu, xoay người đi ra khỏi Ngọc Sương cung..