Những sợi tóc dài mềm nhẹ bám trên mặt Lăng Giản, Lăng Giản nhắm mắt lại hôn lên mái tóc thơm ngọt của Lam Ngữ Thần.
Trong lòng bàn tay có mồ hôi lạnh chảy ra, cách đó không xa có tiếng sáo ai oán truyền đến, đầu óc Lăng Giản một mảnh hỗn độn, không có nổi một chút thông suốt.
Cho đến bây giơ nàng cũng không hiểu được vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Thói quen thật sự rất đáng sợ.
Lăng Giản ở trong lòng cười khổ, ta cho rằng mình có thể buông ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi đã sớm tiến vào trong tiềm thức của ta, trở thành một thói quen không cách nào sửa được.
"Lăng ca ca, trời mưa rồi."
Lam Ngữ Thần vươn tay, từng giọt mưa tích tí tách rơi vào lòng bàn tay nàng, vừa ngứa vừa ẩm ướt.
"Trời nắng mà lại có mưa, thật kỳ quái." Lam Ngữ Thần nói.
"Cái này gọi là mưa trời trong, còn gọi là mưa mặt trời."
Lăng Giản rời ra khỏi cái ôm của Lam Ngữ Thần, nhìn khuôn mặt hồn nhiên của nàng, trước mắt một trận hoảng hốt...!
"Tiểu Giản, không dễ gì mới được đi dạo phố, cư nhiên trời lại mưa, thật đáng ghét."
Trên đường cái náo nhiệt phồn hoa, nữ nhân đeo kính mát mân mê đôi môi đẹp của nàng, không ngừng lắc lắc cánh tay Lăng Giản, nàng thích gọi Lăng Giản là Tiểu Giản.
Năm ấy, Lăng Giản vẫn chỉ là một tân sinh viên mới vào trường đại học.
"Đây là mưa mặt trời, sẽ không rơi quá lâu đâu."
Lăng Giản nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nữ nhân, giơ lên khóe miệng nói:
"Ngươi xem, chỉ là mưa bụi, đi từ từ trong mưa cũng được."
"Tiểu Giản, vì sao trời nắng mà lại có mưa?"
Nữ nhân bộ dáng tò mò, hỏi.
Nàng lớn tuổi hơn Lăng Giản, đã có công ty riêng của mình, trong ngày thường luôn luôn tản ra khí tràng lạnh như băng, chỉ khi đối mặt với Lăng Giản mới có thể biểu hiện ra một bộ dáng tiểu nữ nhân.
"Bởi vì dưới mặt đất có người hạnh phúc đến phát khóc, cho nên thiên sứ làm cho mưa mặt trời xuống sưởi ấm lòng người."
Lăng Giản lôi kéo tay nàng chậm rãi bước đi trên đường lớn xe cộ qua lại, vươn tay ra để cho những hạt mưa rơi vào lòng bàn tay của mình.
"Tiểu Giản, vậy hiện tại ngươi có ta, có phải cũng sẽ hạnh phúc đến phát khóc hay không?"
Nữ nhân dừng lại cước bộ, nhìn thẳng vào mắt Lăng Giản, trong hai tròng mắt trong suốt kia giờ phút này chỉ có hình bóng của nữ nhân:
Tiểu Giản, ta không thích trời mưa, mưa mặt trời cũng không thích.
Chỉ là vì có ngươi ở bên cạnh, ta mới nguyện ý cùng ngươi bước đi trong mưa.
Nhưng mà Tiểu Giản, có thể hay không có một ngày ngươi sẽ rời đi ta? Có thể có một ngày ta già rồi, ngươi sẽ chê ta có nếp nhăn, sẽ không còn cùng ta đi dạo phố, sẽ không còn cùng ta bước đi ở dưới mưa mặt trời hay không?"
"Sẽ không.
Khương Lạc, mặc kệ qua bao nhiêu lâu, ta cũng sẽ trước sau như một yêu ngươi."
Lăng Giản cầm hai tay của nàng, làm cho nữ nhân cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay Lăng Giản, chân thành nói:
"Ta sẽ cùng ngươi đi dạo phố, sẽ làm những món ăn ngươi thích, cũng sẽ cùng ngươi đi ở dưới trời mưa...Mặc kệ ngươi sẽ biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta đều yêu ngươi, cũng sẽ không bao giờ rời đi ngươi."
"Tiểu Giản..."
Nữ nhân đột nhiên ở trước mặt mọi người trên đường cái ôm lấy Lăng Giản, những ngón tay thon dài sơn móng màu đen nhẹ nhàng vỗ về những sợi tóc dài màu nâu của Lăng Giản, dưới đủ loại ánh mắt khác thường của người đi đường, hôn lên đôi môi mỏng như đoá hoa phấn hồng của Lăng Giản.
Mưa mặt trời còn đang rơi, tí tích tích lạc trên gương mặt Lăng Giản, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc huộc về hai người.
"Lăng ca ca..."
Thanh âm thanh thúy của Lam Ngữ Thần vang lên, kéo Lăng Giản từ trong suy nghĩ mông lung trở về thực tại.
Mưa trời trong chỉ rơi một lát đã ngưng hẳn, giống như Lăng Giản đã từng nói, mưa mặt trời...sẽ không rơi thật lâu.
"Ngữ Thần nha đầu, cám ơn ngươi, ta muốn đi ngự hoa viên dạo một chút."
"Ta cùng đi với ngươi." Lam Ngữ Thần ôm lấy ngón tay Lăng Giản, có chút lo lắng nhìn nàng.
"Không cần đâu, ta tự mình đi một chút là tốt rồi."
Lăng Giản miễn cưỡng lộ ra tươi cười, vỗ vỗ mu bàn tay Lam Ngữ Thần, sau đó buông ra ngón tay đi về hướng ngự hoa viên.
"Lăng..."
Lam Ngữ Thần nhìn theo bóng dáng cô đơn của Lăng Giản, giống như một mảnh bông tuyết rơi xuống trên mặt hồ, không thể trầm xuống lại làm cho người ta hít thở không thông.
Lương đình bên trong ngự hoa viên không có một bóng người, Lăng Giản mặc cẩm sam màu trắng mà Lam Thanh Hàn sai người may riêng cho nàng, dựa vào cây cột ngồi dưới đất.
Cảnh sắc chung quanh đều là mơ hồ, cách đó không xa, Lam Nhược Y mang theo nô tài Tiểu Điêu Tử nhàn nhã đi dạo ngự hoa viên.
Tiểu Điêu Tử cũng không giống như ngày thường đi theo phía sau Lam Nhược Y, mà là cùng nàng sóng vai mà đi.
Tựa hồ là có trận gió thổi loạn mấy sợi tóc bên thái dương Lam Nhược Y, Tiểu Điêu Tử nghiêng thân mình thay nàng gom lại sợi tóc, xem ở trong mắt Lăng Giản lại giống như một hình ảnh đã từng quen thuộc.
"Tiểu Giản, không muốn uống cái này...Khó uống quá a!"
Nữ nhân nằm ở trên giường vểnh cao miệng làm nũng, đem thuốc cảm sốt ném ra thật xa.
"Khương Lạc, ngươi ngoan ngoãn một chút đi a~ Uống thuốc cảm vào thì mới khỏi bệnh được."
Lăng Giản một lần nữa lượm lại thuốc cảm sốt, giúp nàng gom lại mấy sợi tóc tán loạn bên thái dương, cưng chìu vuốt ve nữ nhân.
"Nhưng mà đắng quá đi, ta ghét nhất bị uống thuốc a~ Ta không cần, ta không cần!"
Nữ nhân lắc lắc đầu, kháng cự giống như đứa nhỏ.
"Nghe lời!"
Lăng Giản ra lệnh, thanh âm cũng là ôn nhu trước sau như một.
"Vậy ngươi uy ta." Nữ nhân nói.
"Hảo hảo hảo, ta uy ngươi.
Há mồm..."
Lăng Giản đem thuốc ngậm vào miệng mình, cúi người đem thuốc uy vào trong miệng nữ nhân, ngay lúc nữ nhân vừa muốn la đắng lập tức miệng đối miệng đút nước cho nữ nhân.
"Tiểu Giản, về sau ta sinh bệnh, ngươi đều phải uy ta giống như vậy!"
Nữ nhân bĩu môi, hai tay ôm lấy mặt Lăng Giản, ngẩng đầu mạnh bạo hôn lên môi nàng một cái, nói:
"Chờ công ty qua khỏi giai đoạn nguy hiểm này, chúng ta sẽ cùng nhau đi Nhật Bản xem cây anh đào."
"Hảo."
Lăng Giản cưng chìu cười cười, nằm ở bên giường ôm chặt nữ nhân vào trong ngực, nhắm mắt lại nghe hương vị thảo mộc thơm ngát trên người nữ nhân.
Lương đình vẫn như cũ không có một bóng người, Lam Nhược Y cùng Tiểu Điêu Tử đã đi thật xa.
Lăng Giản ý thức mơ hồ, cúi đầu ôm đầu gối, để cho từng đoạn hồi ức không kiêng nể gì đồng loạt ùa về.
"Tiểu Giản, công ty bị người ta thu mua, nam nhân kia nói công ty vẫn có thể giao cho ta quản lý, nhưng điều kiện là muốn ta cùng hắn kết hôn."
Nữ nhân vẻ mặt mệt mỏi cuộn người trên sô pha, thanh âm dày mà gợi cảm.
"Vậy ngươi nghĩ như thế nào?"
Lăng Giản thản nhiên hỏi, tâm lại bất an giống như đang chờ đợi toà án thẩm tra rồi phán quyết.
"Đó là công ty phụ thân để lại cho ta.
Huống chi, ta hiện tại hai bàn tay trắng..."
"Ta có thể nuôi ngươi, chỉ còn ba tháng nữa là ta có thể lãnh được học vị tiến sĩ, đến lúc đó là ta có thể kiếm tiền nuôi ngươi a."
Lăng Giản lực đạo vừa phải xoa bóp bả vai nữ nhân, giúp cho nàng thả lỏng.
"Tiểu Giản, có ngươi thật tốt."
Nữ nhân thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi đồng tử màu nâu đen của Lăng Giản:
"Ta đây về sau phải dựa vào ngươi nuôi sống, không cho phép ngươi vứt bỏ ta."
"Hảo, ta nuôi ngươi cả đời."
Lăng Giản cong lên ngón tay búng búng cái mũi của nữ nhân, trong lòng đã có loại dự cảm không tốt bắt đầu lan tràn...!
"Lăng Giản...Thực xin lỗi, chúng ta chia tay đi."
Nữ nhân đứng bên cửa sổ lớn sát đất trong văn phòng, hai tay khoanh trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt ẩn chứa một nỗi đau mà người khác nhìn không thấy.
"Khương Lạc, ta nói rồi, ta sẽ nuôi ngươi."
Lăng Giản ngữ khí thật bình tĩnh, lại giống như là khúc nhạc dạo trước khi bão táp ập đến.
"Tình yêu so với thực tế lại càng tàn khốc hơn, cho nên chúng ta cũng nên lý trí một chút."
Nữ nhân xoay người, đạp trên giày cao gót đi đến trước mặt Lăng Giản, nói:
"Tháng sau ta sẽ cùng nam nhân kia kết hôn."
Nữ nhân vuốt ve gương mặt Lăng Giản, nhẹ ngẩng đầu lên cười khẽ:
"Tiền đồ của ngươi là không thể giới hạn, nhưng ta không thể chờ được ngươi ba tháng, hoặc là lâu hơn.
Ta cần chính là hiện tại, mà nam nhân kia có thể đem những thứ thuộc về ta trả lại cho ta.
Là may mắn không phải sao? Ta đã đem hết thảy những lần đầu tiên của ta đều cho ngươi, cho nên...Ta không hối hận."
"Ngươi thật sự tính cùng tên nam nhân ghê tởm kia kết hôn sao?"
Lăng Giản đột nhiên cười lạnh, nói: "Tên nam nhân kia đã gần năm mươi tuổi, Khương Lạc, tiền đối với ngươi mà nói thật sự trọng yếu như vậy sao? Những lời trước kia đã nói tính là cái gì? Tính là cái gì?!"
"Tiểu Giản, ngươi đẹp như vậy đây." Nữ nhân khẽ hôn lên vành tai Lăng Giản một cái, nói:
"Ta yêu ngươi, nhưng ta không thể cùng một chỗ với ngươi, bởi vì tình yêu so với thực tế còn càng tàn khốc hơn.
Nhớ kỹ tháng sau tham gia hôn lễ của ta, có ngươi ở đó, ta mới có thể cười." Nữ nhân đột nhiên nở nụ cười, muốn bao nhiêu xinh đẹp quyến rũ thì có bấy nhiêu xinh đẹp quyến rũ...!
"Tiểu Giản..."
"Tiểu Giản..."
"Tiểu Giản..."
"Lăng Giản..."
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, trong Giáo Đường kiến trúc châu Âu, Lăng Giản đứng ở cửa lẳng lặng nhìn đôi tân nhân ở cách đó không xa đang trao đổi nhẫn kim cương.
Cô dâu trong bộ váy cưới xinh đẹp như một tiên nữ siêu phàm thoát tục, mà chú rể bụng bia bên cạnh thì tới cỡ nào làm cho người ta chán ghét buồn nôn.
Hai con người có cỡ nào không xứng đôi, Lăng Giản bất động thanh sắc nhìn bọn họ, không thể nói rõ trong lòng mình đến tột cùng là cảm giác như thế nào.
"Lăng Giản..."
Thanh âm nghe không ra cảm xúc truyền đến, khuôn mặt nữ nhân đột nhiên vặn vẹo, mơ hồ, một giây sau lại biến thành khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Thanh Hàn.
Cảm giác khí khuyết trào lên, Lăng Giản liều lĩnh vọt tới trước mặt Lam Thanh Hàn đang mặc áo cưới, mặc kệ có bao nhiêu người ngăn trở, Lăng Giản chỉ muốn xông lên phía trước kéo nàng đi.
Trong lòng chỉ có một ý tưởng, tuyệt đối không thể để Lam Thanh Hàn gả cho cái tên nam nhân ghê tởm kia.
"Theo ta đi..."
Lăng Giản rốt cục nắm được tay Lam Thanh Hàn, lại phát hiện tay nàng giờ phút này lạnh như băng dị thường.
"Lăng Giản, bổn cung không phải là món đồ chơi cho ngươi tiêu khiển..."
Thanh âm sâu kín không có độ ấm của Lam Thanh Hàn bay tới, ở trước mặt mọi người kéo lấy tay nam nhân kia, nói:
"Ngươi thích ta, nhưng vẫn yêu nàng...Ngươi nói rất tốt với ta, nhưng trong lòng lại tràn đầy mong nhớ nàng..."
"Không, không phải như thế!"
Lăng Giản giãy dụa hô to ra tiếng, mạnh mẽ ngẩng đầu trừng lớn hai tròng mắt, cảnh sắc trước mắt dần dần rõ ràng, vẫn là ngự hoa viên trăm hoa đua nở.
"Thì ra là mộng..."
Lăng Giản đứng dậy lau mồ hôi trên trán, miệng lẩm bẩm nhắc tới tên Lam Thanh Hàn.
"Thanh Hàn...Thanh Hàn..."
Lăng Giản càng nhẩm càng thấy không thích hợp, nhấc lên hai chân tê rần chạy vội về hướng Thượng Hoa cung, nàng không biết vì sao lại muốn đi Thượng Hoa cung, nàng chỉ biết là nàng muốn lập tức hìn thấy Lam Thanh Hàn, lập tức, lập tức.
"Ngươi còn trở về làm cái gì?!"
Ngoài cửa Thượng Hoa cung, Nguyệt Như tức giận ngăn cản Lăng Giản đang muốn đi vào.
Tuy rằng nàng cũng không biết hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà buổi sáng vẫn là hai người đi ra ngoài, vừa rồi thế nhưng chỉ có một mình công chúa đôi mắt rưng rưng trở về, nếu không phải nô tài này khi dễ công chúa, công chúa như thế nào lại có bộ dáng tiều tụy như vậy.
"Ta tìm Thanh...Ta muốn gặp Đại công chúa."
Lăng Giản có chút lo lắng, muốn ngang ngược đẩy Nguyệt Như ra để đi vào, tiếc rằng chính mình một chút võ công cũng không có, mới vừa dùng sức một chút đã bị Nguyệt Như phản đòn đánh văng ra thật xa.
"Ta nói cho ngươi biết, công chúa sẽ không gặp ngươi đâu!"
"Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi để cho ta gặp nàng.
Ta biết là lỗi của ta, muốn ta làm như thế nào cũng được, cho ta gặp nàng đi, ta có lời muốn nói với nàng." Lăng Giản nói, ngón trỏ không ngừng xoắn lấy ngón tay cái.
"Lỗi của ngươi?! Ngươi làm sai cái gì rồi? Ta nói cho ngươi biết, muốn gặp công chúa, trừ phi ngươi quỳ ở chỗ này ba ngày ba đêm.
Nếu không, ngươi đừng mơ tưởng gặp lại công chúa! Hừ!"
Nguyệt Như cũng lười tiếp tục để ý tới nàng, nhớ đến bộ dáng tiều tụy của công chúa là máu nóng của nàng liền nổi lên.
Tên khốn kiếp này, nếu không trừng trị nàng một phen ra trò thì cũng thực xin lỗi tín nhiệm mà bao lâu nay công chúa đối với mình.
"Lời này là nàng nói?" Lăng Giản đỏ mắt hỏi.
"Đúng thì thế nào! Tóm lại, nếu muốn gặp công chúa trước hết quỳ ba ngày ba đêm đi, bằng không lập tức rời khỏi cửa Thượng Hoa cung, miễn cho công chúa nhìn thấy ngươi lại phiền lòng!"
"Được! Ta quỳ, ba ngày ba đêm phải không? Bây giờ ta sẽ quỳ!"
Lăng Giản cắn môi dưới, nghiêng đầu muốn nhìn vào trong tẩm cung một cái, lại bị Nguyệt Như lập tức ngăn trở tầm mắt.
Thanh Hàn...Lăng Giản ở trong lòng kêu gọi tên của nàng, cắn răng quỳ gối ở bên ngoài Thượng Hoa cung.
Nếu đây là trừng phạt mà Lam Thanh Hàn dành cho nàng, vậy thì nàng cam nguyện nhận.
"Hừ, ngươi tốt nhất là thật sự có thể quỳ ba ngày ba đêm."
Nguyệt Như tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, nhịn xuống xúc động muốn đá nàng mấy cước, nói:
"Đừng có mà ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nếu như bị ta phát hiện ngươi đến nửa đêm bỏ chạy, vậy ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ gặp lại công chúa."
Nguyệt Như hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào bên trong đóng cửa cung, bỏ lại một mình Lăng Giản cúi đầu quỳ gối ở khoảng sân bên ngoài cửa cung.
Mặt trời chiếu xuống đầu, ánh mắt Lăng Giản ảm đạm nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, chờ mong giây tiếp theo Lam Thanh Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện..