Trên bàn cơm mọi người đều trầm mặc không nói, hai đôi mắt tràn ngập bát quái nhìn chằm chằm Lăng Giản đang ngoác miệng đánh ngáp ngồi bên cạnh Lam Thanh Hàn.
Phòng của Hứa Linh Nhược nằm chính giữa phòng Lam Thanh Hàn với phòng Tô Nguyễn Hân, gian phòng cách âm cũng không được tốt lắm, Hứa Linh Nhược cả đêm đều phải cưỡng bức chính mình bình tâm tĩnh khí giả điếc.
Chỉ tiếc tiếng rên thật sự quá lớn, làm cho nàng không cách nào được bình yên.
Còn Tô Nguyễn Hân thì cả đêm đều chờ đợi Lăng Giản quay lại, nhưng thẳng đến sáng sớm cửa phòng vẫn không có người gõ vang.
"Lăng Giản, uống chút canh gà đi, rất bổ."
Không khí trầm mặc rốt cục bị Lam Thanh Hàn đánh vỡ, nàng tri kỷ múc cho Lăng Giản một chén canh gà, đưa cho nàng trước ánh nhìn chăm chú của Tô Nguyễn Hân.
"Tạ ơn...khụ khụ...Cám ơn, ha ha."
Không được tự nhiên tiếp nhận chén canh, Lăng Giản cúi đầu không dám nhìn Tô Nguyễn Hân.
Hạ thể còn đang ẩn ẩn đau đớn, Lăng Giản dùng dư quang liếc về phía Hứa Linh Nhược, bốn mắt nhìn nhau, Hứa Linh Nhược khụ một tiếng, sau đó lại giống như không có việc gì cầm lấy chiếc đũa gắp miếng rau bỏ vào trong chén của mình.
Tình huống tối hôm qua, theo cách nói của Hứa Linh Nhược chính là "hỗn loạn không chịu nổi".
Đầu tiên là nghe được tiếng rên rỉ thở dốc của Tô Nguyễn Hân, ngay sau đó là từ trong phòng Lam Thanh Hàn truyền đến tiếng Lăng Giản thét chói tai, tình cảm mãnh liệt.
Đương nhiên, bên trong rốt cuộc là cái tình huống gì nàng cũng không biết, nàng chỉ biết là, Lăng Giản từng ở trong phòng Tô Nguyễn Hân rồi sau đó lại chạy qua phòng Lam Thanh Hàn.
"Sư muội, đến, ăn cái này một chút đi."
Đám người Hạo Lân ở dưới lầu cũng không biết trên lầu đã xảy ra cái gì, chỉ là hắn thập phần không quen nhìn Lam Thanh Hàn ân cần chăm sóc cho Lăng Giản như vậy.
Đường đường là một công chúa, cư nhiên lại đối xử với một cẩu nô tài tốt như vậy, điều này dù sao cũng không thể vừa mắt đi?!
"Cám ơn."
Lam Thanh Hàn lạnh lùng nói, gắp thức ăn mà Hạo Lân vừa gắp cho nàng thả vào trong chén của Tô Nguyễn Hân, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Sư muội ngươi tối qua cũng gây sức ép rất mệt mỏi đi, ăn cái này một chút để bồi bổ."
"Không dám phiền tỷ tỷ lo lắng, cái này vẫn là giữ cho tỷ tỷ ăn đi.
Nghĩ đến tỷ tỷ tối hôm qua cũng thật sự rất mệt đây!"
Tô Nguyễn Hân gắp đồ ăn trả về trong chén Lam Thanh Hàn, dấu hôn ngân trên cổ Lăng Giản đã chứng minh hết thảy, nếu ánh mắt có thể giết người, Lăng Giản giờ phút này đã sớm chết mấy ngàn lần.
Thối Lăng Giản! Hại ta đợi ngươi cả đêm, ngươi lại cùng nàng triền miên tiêu dao, rất tự tại!
Tô Nguyễn Hân múc một chút canh gà vào trong chén của mình, học theo Lam Thanh Hàn đưa đến trước mặt Lăng Giản, ôn nhu nói:
"Lăng Giản, đêm qua mệt như vậy, canh gà này cần phải uống nhiều một chút nha."
"..."
Lăng Giản nín thinh nhìn hai chén canh gà trước mặt, canh này nên uống hay là không uống? Mà nếu như uống thì nên uống của ai trước?! Nhìn nhìn Hứa Linh Nhược giống như cầu cứu, lại thấy người ta căn bản là không có định dính líu vào chút nào, chỉ một lòng một dạ chiến đấu với điểm tâm.
Ánh mắt sắc nhọn như lưỡi kiếm bắn về phía Lăng Giản, hành động giành giật chăm sóc của Lam Thanh Hàn cùng Tô Nguyễn Hân làm cho Hạo Lân nổi lên lòng ghen tị, đồ ăn mình gắp cho Lam Thanh Hàn nhưng lại trở thành thứ bị đẩy qua đẩy lại, Hạo Lân cố chấp đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Lăng Giản, xem ra nhất định phải sớm diệt trừ tên cẩu nô tài này!
Phải uống thôi! Hai vị Bồ Tát này thật sự là đắc tội không nổi a.
Lăng Giản quắt miệng, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn hai chén canh gà, giống như đây là một lựa chọn vô cùng nan giải, mặc kệ chọn người nào thì cũng sẽ rước lấy cực hình.
Sau một lúc lâu, trong đầu Lăng Giản đánh "Ting" một cái, ở trước mặt mọi người đem hai chén canh gà đổ chung vào một chén, một hơi uống sạch toàn bộ, liếm liếm môi cười hì hì nói:
"Canh này thiệt là ngon ha ha...Thực bổ thực bổ, các ngươi cũng uống đi."
"Hừ! Coi như ngươi thông minh!"
Lam Thanh Hàn cùng Tô Nguyễn Hân hai người ăn ý đồng thời hừ lạnh một tiếng, bốn mắt giao nhau, mấy dòng điện xẹt qua xẹt lại làm cho Lăng Giản ở trong lòng âm thầm vuốt ngực, hoàn hảo mình thông minh, bằng không phỏng chừng sẽ biến thành một vụ "Huyết án vì chén canh gà" a!
Bữa sáng ăn được một nửa, Bruce cùng Đặc Nhĩ mới xoa xoa cặp mắt ngái ngủ chậm rì rì lướt đến bên cạnh Lăng Giản, rì rầm nói vài lời với Lăng Giản, sau đó lại giống như du hồn du ra khoang thuyền.
"Lăng Giản bọn họ nói gì với ngươi đó?" Lam Thanh Hàn tò mò hỏi.
"Nga không có gì, bọn họ nói hy vọng mau chóng đến Động Đình các."
Lăng Giản cười ha ha nói, trong lòng thầm mắng bọn họ mê trai, cư nhiên cả đêm không ngủ được chỉ vì nghe Hạo Lân ngáy ngủ.
"Không cần sốt ruột, ngày mai buổi chiều là đến được Linh đảo." Hứa Linh Nhược chen vào nói.
.
Truyện Cung Đấu
"Linh đảo? Không phải Động Đình các sao? Như thế nào lại biến thành Linh đảo?"
Lăng Giản không hiểu ra sao, không phải nói là đi Động Đình các hay sao? Linh đảo lại là nơi nào? Làm cái gì mà thần thần bí bí.
"Linh đảo là một đảo nhỏ độc lập, Động Đình các nằm ở chính giữa Linh đảo.
Trên đảo có rất nhiều bẫy rập, cho nên nếu không có người của Động Đình dẫn đường, tự ý đi vào Linh đảo chỉ có thể rơi vào bẫy rập đói khát mà chết."
"Ách, ác như vậy không bằng đừng kêu Linh đảo, dứt khoát kêu là bẫy rập đảo cho rồi đi."
Lăng Giản theo bản năng rùng mình một cái, tới đảo đó rồi mình nên đi theo sát các nàng, bằng không lỡ như xúi quẩy rơi vào bẫy rập, chẳng phải là phải ngồi chờ chết?"
"Trước kia quả thật kêu là bẫy rập đảo."
"Ha ha Nói giỡn như vậy thật là lạnh."
Lăng Giản xấu hổ cười cười, cúi đầu tiếp tục lùa cơm vào miệng, nói giỡn kiểu này thật sự đủ lạnh, lạnh đến ngay cả cơm trong chén cũng nguội một nửa.
- --------------------------------
Linh đảo mây mù lượn lờ, không khí ẩm thấp làm cho người ta cả người không thoải mái.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, cảm giác lúc xa lúc gần, ngẩng đầu lại có thể thấy một con chim đủ màu sắc đang đan cánh bay lượn giữa không trung.
Lăng Giản đứng trên bãi đất trống ngửa đầu nhìn con chim kia ngẩn người, con chim một cánh, nó đến tột cùng là như thế nào mà bay lên được vậy?!!
"Đi thôi, Động Đình các ở phía trước."
Chú ý thấy Lăng Giản đang ngẩn người nhìn cái gì đó, Hứa Linh Nhược cố ý từ sát bên người nàng đi qua, mùi hương thơm ngát thoang thoảng làm cho Lăng Giản từ trong lơ đãng lập tức lung lay tâm thần, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, thì ra bản thân mình đã hoàn toàn không nhớ được mùi hương trên người Khương Lạc.
Cười chua xót, Lăng Giản phất nhẹ ống tay áo đi theo ở sau cùng.
"Động Đình các", ba chữ to thiếp vàng xuất hiện ở trước mặt Lăng Giản, một toà kiến trúc khí thế phi phàm, giống như tháp lại không phải tháp, lại có phong cách ý nhị độc đáo của riêng nó.
Ý nhị? Lăng Giản cắn cắn ngón tay mình, kiến trúc trước mắt quả thật là có một phong cách riêng, nhưng mà...Lăng Giản nhíu nhíu chân mày, trong không khí hỗn tạp mùi tanh của máu tươi, có gió thổi qua, đại môn khép hờ phát ra thanh âm chi nha, rõ ràng là ban ngày, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy dị thường sợ hãi.
Có vẻ là mọi người đều nhận thấy được hơi thở nguy hiểm chung quanh, Tô Nguyễn Hân cùng Lam Thanh Hàn hai người liếc nhìn lẫn nhau, nắm chặt thanh kiếm trong tay trước khi Hứa Linh Nhược đẩy cửa vào.
Mùi máu tươi tanh tưởi dày đặc xộc thẳng vào mặt, làm cho Tô Nguyễn Hân cùng Lam Thanh Hàn theo bản năng lấy tay che miệng mũi, bên trong hết thảy đều trở nên không còn như trước, những thi thể không đếm xuể la liệt trên mặt đất, trên mỗi thi thể đều chằng chịt vô số vết kiếm làm cho người ta vừa nhìn đã muốn nôn mửa.
Hỗn độn không chịu nổi, từng ngóc ngách tựa hồ đều có vết tích bị người lật tung, ngay cả bàn thờ Tổ sư gia mà ngày thường môn đồ Động Đình các tối tôn trọng cũng bị đẩy ngã, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Đây rốt cuộc là cái tình huống gì?!!!
Lăng Giản bị mùi máu tươi làm cho đầu choáng váng não trướng, lại vẫn cố gồng thẳng người đi đến bên cạnh Lam Thanh Hàn, hỏi:
"Thanh Hàn, đây là có chuyện gì a?"
"Cẩn thận!"
Còn chưa kịp nghe trả lời, chỉ nghe thấy Hứa Linh Nhược hô to một tiếng, tiếp theo là một đám người bịt mặt tay cầm đao kiếm không biết từ nơi nào nhảy ra, ánh mắt hung ác đứng trước mặt đám người Lăng Giản.
"Giao vật đó ra đây!"
Một nam nhân nhỏ gầy trong bọn người đó lên tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Linh Nhược.
"Không có."
Hứa Linh Nhược trấn định tự nhiên nói, tay cầm kiếm lại có chút run rẩy.
Nhiều mạng người như vậy, tất cả đều là bởi vì cái đồ vật đó sao? Cỡ nào buồn cười, một quyển sách cũ nát không chịu nổi, nhưng lại đáng để cho các ngươi xuống tay tàn sát?!
Đến tột cùng là người nào phái tới? Hứa Linh Nhược nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, bổ sung nói:
"Thứ các ngươi muốn ta không có, nhưng mà cái ta muốn là..."
Hứa Linh Nhược mở to mắt, ánh mắt đảo qua những thi thể trên mặt đất:
"Giết người đền mạng, hôm nay ta sẽ dùng tánh mạng các ngươi để huyết tế những người đã chết này đi."
"Khẩu khí thật lớn!"
Nam nhân khinh thường cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia tàn độc, hướng về người phía sau ra hiệu một cái, lập tức nhảy lên tấn công Hứa Linh Nhược.
Một đoàn loạn.
Tô Nguyễn Hân cùng Lam Thanh Hàn dựa lưng vào nhau cùng mấy nam nhân võ nghệ tương đương so chiêu, tranh đấu giành giật ngày thường đã sớm biến mất, đối mặt với kẻ địch chung, hai người tự giác biến thành tỷ muội phối hợp ăn ý.
Hứa Linh Nhược cùng tên nam nhân cầm đầu kia đánh nhau, nam nhân tuy rằng nhỏ gầy, động tác lại thập phần nhanh nhẹn, chiêu thức cao cường kín kẽ, làm cho Hứa Linh Nhược đánh nhau phải có chút tận lực.
Những người biết võ công đều đã gia nhập cuộc đấu sinh tử, người không biết võ công đứng ở một bên thì giống như con kiến nằm trên hoả lò, tỷ như --- Lăng Giản.
Bruce cùng Đặc Nhĩ đã sớm không thấy bóng dáng, Lăng
Giản mất rất nhiều khí lực mới lôi được bọn họ từ phía sau tượng đá ra.
"Uy, các ngươi còn không ra hỗ trợ!"
Lăng Giản chỉ chỉ mọi người vẫn đang giằng co không dứt, bản thân mình tay trói gà không chặt không giúp được gì sốt ruột còn chưa tính, như thế nào hai tên nam nhân này cư nhiên còn nhát chết vô dụng hơn mình đây?
"Chủ nhân, công phu Trung Quốc quá lợi hại."
Bruce cùng Đặc Nhĩ trăm miệng một lời, tiếp tục lùi thân mình núp vào làm con rùa đen rút đầu.
"Các ngươi! Trên tay các ngươi có khẩu súng nào không? Đưa cho ta!"
Lăng Giản dùng sức dậm chân, vươn tay đợi Bruce đem súng trong lòng ngực lấy ra.
Cơ hội tốt! Hạo Lân đang cùng mấy Hắc y nhân đánh nhau phát hiện thời cơ tốt, từ trong lòng ngực lấy ra một cái phi tiêu bắn về phía người đứng bên cạnh tượng đá.
Nơi đó, Lăng Giản đang đứng đưa lưng về phía đám người đang đánh nhau, chuyên tâm đợi Bruce đưa súng.
Giống như cố ý, lại giống như vô tình, Hứa Linh Nhược bị nam nhân gầy yếu làm cho liên tiếp thụt lùi, hai chân mới vừa yên vị ở trước mặt Lăng Giản, liền bị một phi tiêu đột nhiên xuất hiện cắm vào vai phải.
"Tê."
Hứa Linh Nhược hít một ngụm khí lạnh, tình huống trước mắt thật không chấp nhận được, nàng tự hỏi phi tiêu là từ đâu phóng tới, vội vàng rút ra phi tiêu, Hứa Linh Nhược lui về phía sau nhảy ra khỏi Động Đình các.
"Chủ nhân."
Bruce cuống quít đem khẩu súng đưa cho Lăng Giản, rụt lui cổ ngồi chồm hổm thối lui đến bên cạnh Đặc Nhĩ, tiếp tục làm rùa rút đầu của hắn.
Phi! Cái gì hộ vệ! Đồ vô dụng! Lăng Giản cầm súng lục nhắm vào một Hắc y nhân, lại bởi vì không thể nhắm chuẩn mà lựa chọn tìm kiếm mục tiêu khác.
Hứa Linh Nhược đâu?! Lăng Giản trong lòng cả kinh, ánh mắt ở trong đám người đang đánh nhau đảo qua đảo lại tìm kiếm bóng dáng của nàng.
Không có ở đây? Vậy phải là ở bên ngoài?! Bên ngoài?! Không cho phép mình suy nghĩ thêm, Lăng Giản cầm theo khẩu súng vội vã chạy ra ngoài Động Đình các.
Cảnh vật chung quanh hết thảy đều mông lung, Lăng Giản dựa vào thanh âm đao kiếm như có như không ở xa xa truyền đến mà đi về phía trước tìm kiếm thân ảnh Hứa Linh Nhược.
Phi tiêu có độc! Đây là kết luận mà Hứa Linh Nhược đưa ra sau khi cảm giác được khí tức trong phủ tạng của mình không ổn, không dám vận dụng nội lực nữa, Hứa Linh Nhược gian nan cùng nam nhân cầm đầu giao đấu.
Tốc độ dần dần thả chậm, mắt thấy kiếm của nam nhân đã sắp đâm vào ngực mình, Hứa Linh Nhược chỉ nghe thấy 'phịch' một tiếng, tiếp theo lại thấy nam nhân trợn to hai mắt té xuống mặt đất.
Cách đó không xa, Lăng Giản vẫn duy trì động tác bóp cò súng đứng ở nơi đó.
Rốt cục làm được rồi! Lăng Giản há to mồm thở hổn hển, thấy Hứa Linh Nhược đang mặt nhăn mày nhíu ôm lấy vai phải, trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy nhanh tới muốn nhìn xem thương thế của Hứa Linh Nhược.
"Ái nhaa!!!"
Không cẩn thận, cái này tuyệt đối là không cẩn thận.
Bởi vì chạy tới quá nhanh, Lăng Giản không cẩn thận vấp phải rễ cây dưới thân, toàn bộ thân thể té sấp về phía trước, hai tay chới với không kịp né tránh mà đẩy mạnh Hứa Linh Nhược lọt thỏm xuống một cái hố rất sâu ở đằng sau.
Nguy rồi! Lăng Giản quýnh lên, không chút suy nghĩ lập tức nhảy xuống theo.
Ngươi nhảy, ta cũng nhảy.
Từng ở trong phim ảnh xem qua vô số lần tình cảnh này, rốt cục Lăng Giản cũng được nếm thử một lần, nhưng cái nàng không nghĩ tới chính là, người ta nhảy là giếng, mà cái nàng nhảy là cái hố, hơn nữa còn là một cái hố sâu hun hút..