Lăng Giản lôi kéo Hứa Linh Nhược một đường chạy vội, tới cửa lớn tẩm cung của Liễu Phi lại bị đại nội thị vệ chặn lại, đến khi Lăng Giản phải xuất khối 'lệnh bài vạn năng' mà Hoàng Hậu cấp cho nàng ra, thị vệ mới xua tay để cho Lăng Giản một mình đi vào.
Bởi vì Hứa Linh Nhược không phải là người trong hoàng cung, cho dù bọn hắn có biết nàng là 'khách quý' của Đại công chúa thì cũng không thể tùy tiện cho vào.
Bên trong tẩm cung của Liễu Phi lan tràn một bầu không khí cực độ áp lực, loại áp lực này làm cho người ta hít thở không thông, đồng thời cũng là điềm báo trước khi bão táp ập xuống.
Những người nên tới và không nên tới đều tập trung ở đây!
Lăng Giản cúi thấp thân mình thật cẩn thận nhìn bốn phía chung quanh, nam nhân mặc long bào ngồi ở vị trí trung gian, trên mặt không có chút phập phồng nào.
Hoàng Hậu đỡ cái bụng to ngồi ở phía bên phải nam nhân, còn Lam Ngữ Thần mà Lăng Giản đã lâu không thấy nhưng lại cũng kỳ tích xuất hiện, đang cúi đầu đứng ở phía sau Hoàng Hậu, bộ dáng nhu thuận thuận kia cùng với bộ dáng đáng yêu thỉnh thoảng phúc hắc trước kia hoàn toàn như hai người khác nhau.
Còn An Phi cho tới bây giờ đều thật an phận, không muốn đi trêu chọc nhàn sự thị phi thì đang ngồi xỗm trên mặt đất an ủi Liễu Phi đang khóc nức nở.
Liễu Phi vẫn luôn không thích màu sắc đơn điệu, hôm nay ngoài dự đoán của mọi người lại mặc một thân váy dài màu trắng, nàng cầm khăn lụa không ngừng chà lau khóe mắt, bởi vì khóc đã lâu, lỗ mũi Liễu Phi ửng đỏ, đôi mắt rõ ràng sưng húp.
An Phi bán ôm nàng, dùng tay vỗ nhẹ lưng nàng, mỗi lần vỗ một cái, Liễu Phi cũng đi theo run rẩy một cái.
"Hoàng Thượng! Ngài cần phải làm chủ cho Hi Trạch a! Nếu Hoàng Thượng không đem hung thủ hại chết Hi Trạch xử tử, thần thiếp...thần thiếp sẽ liền đi theo Hi Trạch a!!!"
Không khí trầm mặc rốt cục bùng nổ, Liễu Phi ngẩng lên dung nhan đang khóc đến lê hoa đái vũ nhìn thẳng nam nhân ngồi trên ghế, một bàn tay chỉ về hướng hai người đang quỳ gối cách đó không xa, trong giọng nói tràn ngập phẫn hận.
Theo phương hướng ngón tay Liễu Phi, Lăng Giản lúc này mới thấy được những nhân vật chính trong sự việc này.
Lam Nhược Y vẫn như cũ một thân đỏ thẫm, quỳ gối bên cạnh một khối thi thể nho nhỏ, khóe miệng của nàn vẫn treo nụ cười mị hoặc chúng sinh, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Lăng Giản còn không coi ai ra gì hướng nàng phao một cái mị nhãn, tựa hồ bản thân nàng cho tới bây giờ cũng không liên quan gì trong sự việc này, tựa hồ nàng chỉ là đến đây để xem náo nhiệt mà thôi.
Mà phía sau lưng nàng là một tiểu thái giám da mịn thịt mềm diện mạo thanh tú cũng đang quỳ, Lăng Giản nhớ rõ, hắn là Tiểu Điêu Tử, nô tài thân cận của Lam Nhược Y.
"Hoàng Thượng, việc này quan hệ trọng đại, không thể nhất thời chỉ nghe lời nói của một bên."
Thấy nam nhân vẫn đang trầm mặc không nói, Hoàng Hậu ngồi ở một bên sờ sờ bụng mình, sau đó kề sát bên tai nam nhân nhẹ giọng nói.
Hoàng Hậu cho tới bây giờ cũng không thực thích Lam Nhược Y, nhưng lại càng thêm không thích Liễu Phi.
Cho nên, lúc này cân nhắc giữa hai người, cán cân trong lòng nàng có mấy phân nghiêng về phía người mà từ nãy đến giờ vẫn không hề lên tiếng vì chính mình biện bạch - Nhị công chúa Ngưng Trần.
Bởi vì, mặc kệ là xét theo phương diện nào, Ngưng Trần cũng không có động cơ để hại chết Tiểu hoàng tử, nếu như suy xét kĩ mà nói, chỉ sợ Hoàng Hậu nàng so với Nhị công chúa Ngưng Trần là càng có lý do đáng bị hiềm nghi hơn đi.
"Người đâu!"
Nam nhân sau khi trầm mặc gần như mấy canh giờ rốt cục cũng mở miệng, thanh âm của hắn bởi vì thời gian dài không nói chuyện mà trở nên khô khốc đông cứng:
"Đưa thi thể Hi Trạch đi an táng đi." Nam nhân như cũ mặt không chút thay đổi, tựa hồ bị chết cũng không phải là con trai của hắn, mà là một con dã cẩu bên đường.
"Hoàng Thượng!!!"
Liễu Phi giãy khỏi An Phi ôm ấp, quỳ gối lết tới bên chân nam nhân, túm lấy góc áo của hắn, thanh âm điên cuồng hô:
"Hoàng Thượng!!! Hi Trạch nói như thế nào cũng là nhi tử của ngài, ngài phải thay hắn báo thù a Hoàng Thượng!!! Là Ngưng Trần! Là Ngưng Trần bóp chết Hi Trạch!! Là Ngưng Trần!!! Hoàng Thượng, ngài phải thay Hi Trạch báo thù a!!!" Liễu Phi nước mắt không ngừng rơi xuống, vào lúc cùng nam nhân đối diện lại thoảng qua một tia lóe ra.
"Người đâu!!!"
Nam nhân lại quát một tiếng, ánh mắt lại chú ý tới Lăng Giản không biết từ khi nào đã đi vào.
"Vạn tuế gia!" Một lão nô tài lớn tuổi quỳ gối bên người nam nhân, tùy thời chờ đợi phân phó.
"Chôn cất đi!"
Hoàng Thượng ra lệnh, không ai dám không theo.
Lão nô tài thuận theo đi đến bên người Lam Nhược Y, ôm lấy thi thể Hi Trạch, lúc đang đi trở về bên người nam nhân lại bị Liễu Phi túm trụ, khiến cho hắn đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đành phải khó xử nhìn phía nam nhân, hướng hắn cầu cứu.
Mà cũng vì hắn tạm dừng, vừa lúc để cho Lăng Giản trông thấy rõ thi thể của Hi Trạch, em bé sơ sinh sắc mặt hết sức hồng nhuận sáng bóng, mà nơi cổ hắn lại hiện ra rõ ràng một dấu hằn ngón tay.
Tiểu hoàng tử không phải bị bóp chết!!!
Lăng Giản không tự giác bước từng bước về phía trước, quả nhiên như nàng suy nghĩ.
Tiểu hoàng tử quả thật không phải bị bóp cổ chết, mà là bởi vì trúng độc ô-xít-cac-bon mà chết.(độc khí than) Lăng Giản tuy là học trung y, nhưng mà cũng phân biệt được chính xác trúng độc ô-xít-các-bon chí tử cùng bị bóp chết là hoàn toàn khác nhau.
Phàm là người bởi vì trúng độc ô-xít-các-bon mà chết, sắc mặt thi thể đều là mất tự nhiên hồng nhuận sáng bóng, làm cho người ta tưởng lầm là thi thể còn sống, chỉ là đang ngủ say mà thôi.
"Hoàng Thượng!!! Ngài nên vì Hi Trạch báo thù!! Vì Hi Trạch báo thù a!!!" Thanh âm của Liễu Phi trở nên điên dại, dường như vẫn có chút lo lắng còn chưa đủ.
"Im miệng!"
Nam nhân gầm nhẹ, dùng ánh mắt ý bảo lão thái giám ôm thi thể đi, sau đó đứng dậy chậm rãi bước đi đến trước mặt Lam Nhược Y, nói:
"Lời Liễu Phi nói là thật?"
"Cái gì là thật đây?"
Lam Nhược Y che miệng khanh khách cười không ngừng, giống như nghe được một chuyện khôi hài rất buồn cười.
"Hoàng Thượng! Những lời thần thiếp nói đều là thật!!!" Liễu Phi chỉ vào Lam Nhược Y, trong mắt tràn đầy phẫn nộ:
"Bà vú tận mắt thấy nàng bóp chết Hi Trạch!!! Hoàng Thượng!!! Ngài nhất định phải giết nàng thay Hi Trạch báo thù!!!"
"Bà vú?"
Nam nhân thong thả đem tầm mắt trực tiếp lướt qua 'người đẹp hết thời' đang la hét kia, thay đổi cước bộ đi đến trước mặt bà vú đang sợ tới nhũn ra quỳ trên mặt đất.
Bà vú là một người cực kỳ nhát gan, long uy của Hoàng Thượng làm cho nàng khiếp đảm đến cả người run rẩy.
Không đợi nam nhân hỏi nhiều, bà vú liền run bả vai lắp bắp nói:
"Hoàng...!Hoàng Thượng, nhìn...thấy...Là Nhị công chúa...!Đã chết...Bóp chết..."
Thanh âm kia rất chột dạ, cho dù biết nàng đang nói dối, cũng không có biện pháp phủ định lời của nàng.
Bởi vì, nàng là nhân chứng duy nhất trong vụ việc này, còn chứng cớ thì căn bản là không tồn tại.
"Hoàng Thượng!"
Lăng Giản đột nhiên quỳ xuống trước mặt nam nhân, nàng nhịn không được, nhìn không được...Lăng Giản dù sao cũng không phải là người lãnh huyết, nếu còn để cho bà vú tiếp tục nói bậy, chỉ sợ Lam Nhược Y liền thật sự sẽ trở thành hung thủ giết người:
"Kỳ thật Tiểu hoàng tử là..."
"Không cần phải nói."
Nam nhân phất tay áo ngăn cản Lăng Giản tiếp tục nói, hắn lại trở lại trước mặt Lam Nhược Y, xoay người bốc lên cằm của nàng, làm cho nàng nhìn thẳng mặt mình, nói:
"Trẫm rất muốn biết, ngươi chừng nào thì mới bằng lòng phun ra một câu biện bạch.
Nếu như ngươi không nói, vậy trẫm cũng..." Nam nhân không thể nói hết lời, bởi vì Tiểu Điêu Tử vốn đang quỳ gối phía sau Lam Nhược Y đã chuyển đến trước người nàng, sau khi liếc mắt nhìn lại người phía sau một chút, Tiểu Điêu Tử hướng nam nhân dập đầu ba cái:
"Hoàng Thượng, kỳ thật Tiểu hoàng tử là do nô tài bóp chết."
"Nga?"
Nam nhân buông lỏng ra bàn tay đang nắm lấy cằm Lam Nhược Y, đứng thẳng người dậy trên cao nhìn xuống nhìn kỹ Tiểu Điêu Tử, trầm mặc nhìn đôi mi thanh tú cùng đôi mắt trong suốt của hắn, đợi hắn nói tiếp.
"Trước đó vài ngày Liễu Phi nương nương cùng Nhị công chúa trong lúc vô ý mặc váy dài màu đỏ thẫm giống nhau, hai người nổi lên mâu thuẫn.
Liễu Phi nương nương nói chuyện không buông tha người, ngay cả mẫu phi của Nhị công chúa cũng mắng ra, nô tài thay Nhị công chúa bất bình, cũng nuốt không trôi cơn giận này...Cho nên nô tài mới thừa dịp Liễu Phi nương nương đi ra ngoài, lẻn vào bóp chết Tiểu hoàng tử."
Tiểu Điêu Tử không nhanh không chậm tự thuật, nội dung bên trong thiệt giả nửa nọ nửa kia, lại làm cho người ta không có lý do gì không tin.
Huống hồ, giờ này khắc này, quả thật rất cần một người đến làm người chịu tội thay như vậy.
Mặc kệ hắn là thật tình hay giả ý, cũng không quản lời hắn nói rốt cuộc là thật hay là giả.
"Tốt lắm."
Nụ cười trên mặt nam nhân là tất cả mọi người đều không có biện pháp đọc hiểu.
Hắn chỉ tươi cười trong vài giây, liền lại khôi phục về nguyên bản gợn sóng không sợ hãi.
Hắn xoay người đi đến trước mặt Lam Ngữ Thần nãy giờ vẫn thấp đầu khua loạn ngón tay nhưng tâm tư cũng đã chạy đến trên người Lăng Giản, sờ sờ đầu của nàng, sau đó lại quay về ngồi trên ghế, nói:
"Kéo ra ngoài, chém."
Nam nhân nhẹ phất ống tay áo, sinh tử trong mắt hắn bất quá chỉ là một câu nói mà thôi.
"Công chúa, nô tài không còn có thể hầu hạ ngài."
Tiểu Điêu Tử hướng về phía Lam Nhược Y ôn nhu cười, giống như muốn nàng đem nụ cười đẹp nhất của mình khắc ở trong lòng, vĩnh viễn cũng đừng quên.
"Bổn cung nhớ rõ, ngươi vẫn luôn có cái nguyện vọng nho nhỏ nga~"
Lam Nhược Y che mặt cười khẽ, vươn hai ngón tay nâng lên cằm Tiểu Điêu Tử, trong khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt hắn kia, đáy mắt nàng bỗng nhiên hiện lên một tia khổ sở đau thương, chỉ trong chốc lát, lại giống như bình thường trăm ngàn mị hoặc.
A khí như lan, Lam Nhược Y hơi chút nghiêng người về hướng Tiểu Điêu Tử, đôi môi đỏ mọng như lửa ở trước mặt mọi người chạm vào đôi môi mềm mại của Tiểu Điêu Tử, lưu lại một dấu môi son nhợt nhạt.
"Vô liêm sỉ!"
Nam nhân đem hết thảy một màn này xem ở trong mắt, lập tức sai người tách hai người ra, rồi lôi Tiểu Điêu Tử đi phạt:
"Ngưng Trần ngươi nghe cho rõ, thành thật ở yên trong Lâm Như cung diện bích suy ngẫm cho trẫm.
Không có trẫm cho phép, không được bước ra Lâm Như cung nửa bước!!!"
"Khanh khách...Tự nhiên."
Ngưng Trần nhìn theo bóng dáng Tiểu Điêu Tử, bàn tay cầm khăn lụa siết chặt gắt gao, không đợi nam nhân lên tiếng liền tự giác lắc nhẹ vòng eo, rời khỏi tẩm cung.
Chính là...Lăng Giản như có chút đăm chiêu nhìn theo bóng dáng Lam Nhược Y.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy Nhị công chúa yêu nghiệt này kỳ thật cũng không phải là hư hỏng như trong tưởng tượng.
Nàng...nhất định thực cô đơn đi.
"Việc này dừng ở đây, trẫm không muốn lại nghe được bất cứ ngôn luận gì về chuyện này nữa."
Nam nhân đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng làm cho hắn so với vô tình càng thêm vô tình:
"Các ngươi thay trẫm an ủi Liễu Phi cho tốt.
Tiểu Lăng Tử, theo trẫm trở về."
Nam nhân lên tiếng, liếc mắt nhìn Lăng Giản một cái sau đó cất bước đi ra ngoài, để lại một đám người quỳ trên mặt đất, thanh âm chỉnh tề hô:
"Cung tiễn Vạn Tuế!!!"
"Tiểu Lăng Tử, có điều gì muốn nói với trẫm đi?"
Trong Càn Thanh cung, nam nhân cho lui tất cả nô tài và thị nữ, chỉ để lại một mình Lăng Giản đứng ở nơi đó.
Đối mặt đương kim Thánh Thượng, cửu ngũ chí tôn, Lăng Giản không ngừng xoắn xoắn ngón tay, đứng cũng không được quỳ cũng không xong.
Giọng nói của nam nhân không có uy nghiêm như trước kia, hắn chắp tay sau lưng đứng trước mặt Lăng Giản, hy vọng Lăng Giản nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, cho dù cái suy nghĩ đó, hắn căn bản đã biết rõ.
"Nô tài nói, Hoàng Thượng không thể sinh khí."
"Trẫm sẽ không sinh khí." Nam nhân nói.
"Vậy Hoàng Thượng cũng không thể phạt nô tài đắc tội." Lăng Giản có chút được một tấc lại muốn tiến một thước mặc cả.
"Trẫm xá ngươi vô tội."
"Vậy, vậy nô tài nói a."
Lăng Giản dùng sức nuốt nuốt nước miếng, sau đó nâng lên lá gan nói:
"Tiểu hoàng tử căn bản không phải là bị người bóp chết, vừa rồi ở trong tẩm cung của Liễu Phi nương nương, nô tài muốn nói chính là điều này.
Dấu tay kia rõ ràng là có người cố ý tạo ra, Tiểu hoàng tử là trúng độc khí than mà chết.
Nô tài không rõ, Tiểu hoàng tử chết đi là đại sự, vì sao Hoàng Thượng lại như thế...Ách...!xử lý qua loa như thế?!"
Nhị công chúa không có tội, Tiểu Điêu Tử càng không có tội.
Hai người rõ ràng là vô tội, nhưng một người lại phải gánh chịu tội chết, bồi thường tánh mạng.
Nghĩ đến Tiểu Điêu Tử, Lăng Giản liền cảm thấy lưng rét run.
"Con đường Đế Vương nhiều thi cốt."
Nam nhân thở dài, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ:
"Nếu trẫm không xử lý như vậy, Ngưng Trần hẳn phải chết.
Nàng rốt cuộc cũng là nữ nhi của trẫm, trẫm không thể để nàng vô tội chết oan.
Việc này quan hệ không chỉ là thể diện Hoàng Gia, thậm chí còn là ngôi vị thái tử.
Ngươi là một người thông minh, có những thứ không tiện nói rõ.
Tiểu Lăng Tử, từ hôm nay đến bên cạnh trẫm làm việc đi."
Nam nhân lời nói đơn giản sáng tỏ, không có trọng điểm gì, lại có những câu là trọng điểm.
Hắn là Hoàng Thượng, không phải là dân chúng tóc húi cua bình thường, có một số việc phức tạp nan giải.
"Nô tài hiểu rõ, Hoàng Thượng là Hoàng Thượng tốt, cũng là phụ hoàng tốt."
Lăng Giản hướng nam nhân cúi người cung kính một cái, đứng ở phía sau bồi hắn nhìn ra phía chân trời mơ hồ bên ngoài cửa sổ.
Có một số chuyện quả thật không tiện vạch trần.
Bởi vì những người nên hiểu, mặc kệ như thế nào cũng là sẽ hiểu được.
- ----------------------------------
Editor: Chương này có mấy điều cần nói.
Thứ nhất là cái chết của Tiểu Điêu Tử thật là làm cho editor đau buồn a....Thứ hai là về vấn đề Hoàng Thượng ngăn cản Lăng Giản nói ra chân tướng cái chết của hoàng tử, mà lúc sau cũng không hề giải thích cho nàng hiểu nguyên nhân.
Cái này thật ra cũng nhức đầu lắm a.
Theo mình nghĩ thì sự thật là vì Hoàng Thượng chính là người đứng sau gây ra cái chết của tiểu hoàng tử.
Không phải là Liễu Phi hay bà vú gì đâu, vì không ai lại khùng tới nỗi không có việc gì làm đi đốt khí than trong phòng đâu a.
Liễu Phi lại càng không có khùng mà giết con trai mình để giá hoạ cho Nhị công chúa, nó sau này có thể làm vua đó nha.
Nhưng Hoàng Thượng lại không ngờ tới Nhị công chúa lại vô tình xích mích với Liễu Phi, rồi lại "vô tình" bị đổ tội.
Hoàng Thượng làm vậy tất nhiên là vì muốn nhường ngôi cho Lam Thanh Hàn.
Còn lại thì mọi người tự cảm nhận theo cách riêng của mình thôi a...Đây chỉ là phân tích riêng của mình..