Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite


Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C 103: Hiên Giáo suy vong (5)
Chặn được thế công của bên Hoài Nhân, bên Hiên Giáo vội tập hợp lại.

Các tướng lĩnh trung quân thấy Vâm tới, đều vội tới cảm ơn, tất cả đều tỏ ra thán phục Vâm, cảm thấy xấu hổ khi trước đây không coi trọng người thầy- Vâm từng đào tạo họ.

Họ được cho biết là ngay khi quân địch bắt đầu bắn mưa tên là Vâm đã lệnh hai cánh tả hữu chuẩn bị ứng cứu, cho nên mới có phản ứng kịp thời như khi nãy.
- Đừng vội cảm ơn ta, trận chiến đã kết thúc đâu, nó mới chỉ bắt đầu mà thôi.- Vâm nhận lời cảm ơn, nhưng không vì thế mà quên mất thực tế.- Chư tướng, vừa nãy ta quan sát, địch tới đây tấn công không có ai nằm trong số những kẻ đã đánh chặn quân ta, tức 3000 quân này hoàn toàn mới toanh.

Chỉ e viện quân địch sớm đã lên đây!
- Khốn kiếp, chắc chắn là vậy, quân chúng trang bị đủ đầy, thể lực xung mãn, không thể là đám binh sĩ đánh nhau bấy lâu nay.
- Nếu vậy thì còn mối nguy lớn hơn, 3500 quân cũ đã đi đâu rồi!
- Khốn kiếp, đúng rồi.
- Liệu có thể nào chúng đã lén vòng qua quân ta để bao vây quân ta lại không?
- Tướng quân, không nên chần chừ, cần rút quân ngay thôi!
Tin tức xấu làm tất thảy đều hoang mang, song Vâm kiên quyết không rút lui mà bày trận nghênh địch.

Toàn quân đang hoang mang, giờ mà lui, kẻ địch đuổi theo, tự bên mình sẽ tan vỡ.

Chỉ có đánh ngang với địch một trận, khiến kẻ địch phải rén mà tướng sĩ bên mình có lại niềm tin, khi rút lui thì toàn quân không hoảng hốt quá độ, có thể rút lui mà vẫn giữ được hàng lối, không phải người người tranh nhau chạy.

Nói về binh lực, quân của Hiên Giáo dù ban đầu bị đánh bất ngờ, chết một số, thương vong một số, chí ít có hơn 3500 quân, quân địch đếm đi đếm lại cũng chỉ 3000.

Hơn nhau 500 quân, nếu dùng đúng lúc, chưa hẳn là không phát huy tác dụng.
Do nơi đây không có công sự, lúc hành quân lại tiến gấp, không mang quá nhiều đồ đạc, kẻ địch đang nhìn chằm chằm, quân Hiên Giáo không thể dựng công sự, mà chỉ có thể dựa vào sức người bày trận phòng thủ.

Tranh thủ lúc trưa, tất cả quân Hiên Giáo vội ăn cơm chiến mang theo ban sáng, chuẩn bị cho cuộc chiến lúc chiều.

Vâm đang ngồi ăn cơm, mấy viên tiểu tướng chạy tới chỗ y, lôi y theo, chỉ về phía trước.

Đó là trận địa của quân Hoài Nhân.


Lúc này bên ấy đang kéo ra những chiếc xe có ván gỗ lớn che chắn.
- Chúng muốn dùng thứ này để chặn tên ta bắn tới đây mà!- Vâm đoán ra, các tướng cũng thế.

Đoán ra là một chuyện, xử lý ra sao mới là quan trọng.

Bên họ không có công sự, địch dùng xe này che chắn, đưa cung thủ lên cao dần, áp sát vào mà bắn, thương vong bên họ có thể thấp sao.

Thậm chí nguy cơ vỡ trận không phải không thể.

- Tướng quân, hay là nhân lúc kẻ địch không phòng bị, quân ta rút lui đi
- Không!- Vâm kiên quyết lắc đầu, lâm trận nhát chết là tối kỵ của tướng lĩnh- Mau chuẩn bị một đội cảm tử! Còn lại bố trí như bình thường.
Các tướng còn muốn nói, Vâm đã nghiêm mặt, họ cũng đành làm theo.

Trời dần qua trưa, mặt trời bớt nắng dần, nhưng không khí còn nóng do bức xạ từ đất phả lên, có điều hai bên bắt đầu chuẩn bị.

Chỉ một lát nữa là trời sẽ mát dần, nhưng mặt trời cũng dần hạ xuống và trời sẽ tối.

Hai bên sẽ chỉ có tầm hơn một canh giờ (tầm 3 tiếng) để chiến đấu.
Khi cảm thấy đã có thể tác chiến, quân Hoài Nhân bắt đầu đánh trống lệnh, cờ quạt giờ lên, binh sĩ nhanh chóng xuất kích.

Quân Hoài Nhân cho đao thuẫn thủ đi trước, kế là lính cầm giáo dài, binh sĩ bình thường đi trung tâm, đằng sau cuối là đội cung nỏ và những người phụ trách đẩy các xe khiên.

Các xe khiên có nhiệm vụ che tên bắn, xong khá ít, chỉ đủ cho cung thủ dùng, nên không cần đi đầu.

Thứ hai là nếu xe khiên đi đầu, vừa lúc che tầm mắt của xạ thủ, hoặc đối thủ liều mạng xông lên phá xe khiên thì sao.
Bên Hiên Giáo cũng lập tức ứng đối.

Tiếng trống vang lên, đội tiên phong gồm 1000 người bắt đầu di động, bọn họ vẫn duy trì đội hình, như một thể thống nhất tiến về phía trước.

Đợi tới khi đi được 200 bước chân thì bắt đầu bày trận, 300 người bày trận chính giữa, hai cánh tả hữu mỗi bên 200 quân, chia ra tạo thành một hình cánh cung ngược.
Đao thuẫn thủ ở hàng đầu, mỗi người tay cầm một tấm khiên, vai sóng vai, tạo thành một bức tường, đao thuẫn thủ thân thể nửa ngồi nửa quỳ, tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm đao, theo tấm khiên trong khe hở quan sát đối diện hoàn cảnh.


Linh cầm giáo ở sau đội cầm đao thuẫn, cũng giống đồng bọn, chọn tư thế nửa ngồi nửa quỳ, hai tay cầm cán giáo, gác một phần đầu giáo ở vai của đao thuẫn thủ đầu mâu duỗi ra tấm khiên ở ngoài.

Xếp cuối là các tay cung nỏ, tổng cộng có hai hàng, một hàng cung, một hàng nỏ, cung bắn cầu vồng, nỏ bắn trực diện.
Thấy đối phương bố trận cơ bản, bên Hoài Nhân không thay đổi đội hình, chỉ đẩy nhanh tốc độ hơn.

Hai bên càng lúc càng tiến sát nhau.

Cung thủ các bên cũng bắt đầu bắn tới tấp.

Bên Hiên Giáo bày binh nơi đồng trống, các binh sĩ chỉ có thể cắn răng giơ khiên che chắn.

Tên bay vút tới, cắm liên tục vào trận địa Hiên Giáo, nhiều người không may linh đủ, có cả kẻ cầm khiên cũng trúng tên nằm luôn.

Dẫu vậy, đội quân này vẫn kiên trì thủ vững, họ là quân từ tả quân, đội quân trực thuộc Vâm, có kinh nghiệm chiến đấu cao hơn cả, lại tuân thủ quân pháp, nghe lời Vâm nhất.

Vâm bảo họ đi tiên phong, ở đây chịu trận, họ liền nghe lệnh, không nghi hoặc gì hết.
- Ầm!- Đao thuẫn thủ của hai quân va chạm, những binh sĩ cầm giáo bắt đầu chọc qua lại.
- Tiến lên!- Quân Hoài Nhân cố gắng tiến về trước, đánh tan hàng phòng thủ
- Trụ vững!- Bên quân Hiên Giáo thì cố gắng phòng ngự thêm một lúc, đợi sĩ khí địch giảm dần.
Trong chốc lát, tướng sĩ hai bên gào lên giận giữ, tiếng hò hét của chư tướng, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng binh khí đâm vào da thịt cũng vang lên.

Những âm thanh hòa trộn dâng cao, vươn xa tới hậu quân mỗi bên.

- Vút! Vút! Vút!
Trên trời, những loạt mưa tên tiếp tục bắn tới từ phía quân Hiên Giáo.

Quân Hoài Nhân đông hơn, nên ở phía trước có giao tranh, phía sau vẫn còn hàng dài quân, cung tên bắn tới không lo trúng quân mình, ngược lại bên Hiên Giáo quân ít, hai bên va chạm là bên Hiên Giáo hòa vào với địch, cung tiễn bên Hoài Nhân phải dừng lại.

Nhưng có lợi thì cũng có hại, quân Hoài Nhân đông hơn, phải chịu bị tên bắn, ngược lại thì đông hơn có thể tổ chức tấn công nhiều hướng, thấy không phá tan được quân tiên phong, quân Hoài Nhân không đánh trực diện, đi vòng quay đánh tạt.

- Xuất kích!- Vâm ở trên liền ra lệnh tấn công.
Đội tiên phong đã chặn được quân Hoài Nhân, không cho địch một đường thẳng tiến, ép chúng phải chia binh ra đánh nhiều hướng.

Giống như một bó đũa thì khó bẻ, nhưng từng cái đũa riêng lẽ thì dễ bẻ.

Đại quân tức tốc tiến lên, hướng về phía bên trái của quân mình, nơi đó có một nhánh quân địch bao vây quân tiên phong.
- Bắn tên!
Cung thủ Hoài Nhân thấy đại quân Hiên Giáo lao tới, lập tức bắn tên vào để làm giảm tốc độ xung phong của họ.

Cung thủ từ đại quân Hiên Giáo cũng đáp trả, ý đồ buộc đối phương giảm tần suất bắn tên, tranh thủ thời gian để bộ binh lao tới, nhưng không hiệu quả bằng.

Quân Hoài Nhân có xe khiên, thấy tên của địch bắn tới là nấp vào sau xe khiên, nạp tên rồi ra bắn tiếp, không bị gián đoạn nhiều.
Thấy binh sĩ bị tên địch bắn ngã, tốc độ hành quân giảm, Vâm cũng sốt ruột, nhưng không còn cách khác, họ cần một thắng lợi để khích lệ tinh thần, trả chút giá này cũng đáng, liền hò hét tăng tốc hơn nữa.

Cuối cùng, Vâm được như ý, quân của t đánh tạt sườn địch, diệt được một cánh quân nhỏ, sau đó lấy thế tạt từ bên trái qua.
Quân Hoài Nhân phải dàn trải ở 3 cánh, nay quân Hiên Giáo tập trung toàn lực nơi cánh trái của họ mà đánh, tự nhiên cánh trái không thể giữ được, từ từ bị ép lui.

Nhưng quân Hoài Nhân chỉ lui chưa đầy 50 bước thì bắt đầu trụ lại.

Quân Hoài Nhân luân chuyển dần sang cánh trái chống đỡ.

Chiến đấu đang căng thẳng, hai bên không bên nào chịu nhường, chợt Vâm thổi hồi kèn, tiếng kèn là mệnh lệnh, 500 binh sĩ lao khỏi đội hình, chạy thật nhanh tới những nơi bố trí xe khiến.

Củng thủ đang trấn giữ thấy đối phương lao tới lập tức bắn tên ngăn chặn.

Nhiều người gục ngã, nhưng số đông vẫn cố sức lao tới, vượt qua những kẻ phòng vệ, không thèm để ý tới những cung thủ cũng rút vũ khí chiến đấu, đám người làm một việc duy nhất là phá hủy những chiếc xe khiên: dùng đao chặt càng đẩy xe, chặt bánh xe, chặt khiên,...
Đặng Toán cho quân quay về ứng cứu, nhưng việc cũng đã xong, xe khiên bị phá sạch sẽ.

Đúng là đây không phải những cái xe khiên duy nhất, còn tầm chục cái ở hậu quân đang đi sau, nhưng thiếu đi chục cái này, khả năng tấn công sẽ bị giảm rõ rệt.

Đặng Toán vuốt râu, nhìn về phía kẻ địch, tướng địch biết sẽ phải rơi vào thế cố thủ nên cho người phá xe khiên trước luôn.

Tính xa đấy.
Trận chiến phá xe khiên kết thúc, quân cảm tự rút về, Vâm cho người ra tiếp ứng, dẫu vậy khi về tới hàng ngũ, tính ra quân cảm tử đi 500 người về chưa tới 250 người, tổn thất thảm trọng.

Mất đi xe khiến, cung, nỏ bên Hoài Nhân không có ưu thế vượt trội, hai bên chiến đấu ở thế tương đối cân bằng.


Cảm thấy thương vong đã khoảng 300 người, tức là 1/10 binh lực bên mình, Đặng Toán cho lui binh.
Đánh lui được địch, sĩ khí được giữ vững phần nào, Lương Văn Vâm cho binh sĩ chuẩn bị bữa tối, chỉ có lương khô ăn tạm.

Còn đang ngồi ăn, có binh sĩ báo cáo, phía sau có một toán người chạy tới.

Vâm ra xem, là Đinh Võ.

Có điều trên người y có kha khá vết thương.
- Có chuyện gì thế?
- Kẻ địch vây cả ngả, diệt hết các trại thông tin của ta, thám báo ta không về được hậu phương, chúng từ từ bao vây, ép quân ta từ mọi phía.

Anh trai tôi thống kê qua, địch có thể lên tới 5000 quân hơn.
- Cái gì? Chỗ các người có trên 5000 quân ư?
- Nếu vậ thì cộng với 3000 tên địch ở chỗ ta, cũng phải 8000 ấy chứ.
- Có thể lên cả vạn quân.- Vâm trầm giọng- Đừng quên địch có phần bị thương vong khi giao tranh với quân tướng Toàn, lại thêm việc thống kê thiếu sót.

Thế sao lại tới đây mà không phá vây.
- Quân địch đều tinh nhuệ, khỏe mạnh, quân bọn tôi là quân đã mệt mỏi, ít hơn, khó lòng phá vây được na toàn.

Tướng Toàn buổi trưa tỉnh táo, có nói là nên lấy trại cũ để làm nơi cố thủ, chúng tôi đã đưa quân lương, nhân lực tới kiểm soát lại, dùng cả buổi chiều gia cố tạm.

- Toàn tỉnh rồi hả? Hắn nói sao?
- Tướng Toàn cho rằng địch muốn bao vây chặt, diệt gọn quân ta, tình hình này phá vây tất tổn thương thảm trọng.

Tốt nhất là hội binh tại căn cứ cũ, nên cử tôi đi báo tin.

Lúc này kẻ địch phát hiện ra, cố tấn công, tiêu hao bớt quân ta nhưng tôi thấy chúng không dám lỗ mãng tiến tới nữa đâu, quân ta vẫn còn thời gian rút về.
- Được! Vậy mau chóng dẫn đường.

Toàn quân nhanh chóng chuẩn bị rút lui.- Vâm biết bàn về nghề binh và mưu trí, Toàn hơn hẳn mình, nên quyết định nghe lời.
Truyện siêu giải trí, không vô não trang bức, trùng cùng cổ đa dạng,
« Vận Rủi Trùng »+ « xà hạt »= « Đoạt Mệnh Cổ »
« tửu trùng »+ « Hầu Nhi Tửu »= « Tửu Cổ »
« Kim Hành Trùng »+ « Mộc Hành Trùng »+ « Thủy Hành Trùng »+ « Hỏa Hành Trùng »+ « Thổ Hành Trùng »= « Cực Linh Hỗn Độn Cổ »
Tinh Nguyệt Cổ, Huyết Nha Cổ, Phệ Hồn Cổ, Hóa Thân Cổ, Đại Mộng Xuân Thu Cổ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận