Hồng Bì Hài

Người mà Vệ Hải luôn luôn chờ đợi chính là tôi, cậu ấy lại lần nữa quay về bên tôi. Trong mắt tôi, không có gì có thể làm tôi để ý hơn là chuyện này.

Cậu ấy trả lại cho tôi hai vạn Đài tệ lúc trước lấy đi, cũng nói sáng tỏ hết thảy với tôi.

Ngày đó, cậu ấy ôm tôi, chúng tôi ngồi trên ghế dài ở công viên, ánh mắt Vệ Hải xa xôi nhớ lại. “Cha chết khi tôi còn nhỏ, bốn năm trước mẹ cũng chết do sự cố, lúc ấy tôi vừa thi đậu đại học. Tiền bảo hiểm cũng không nhiều như tưởng tượng, trong nhà lại không có gì gởi ngân hàng… Tôi lúc đầu cũng không nghĩ muốn gạt tiền người ta, nhưng sau lại quen biết một phụ nữ. Cô ta cùng tôi kết giao, kết quả bị chồng phát hiện. Người chồng sợ mất mặt, cho tôi chút tiền muốn tôi kết thúc việc lui tới cùng cô ta.”

Vệ Hải nhìn về phía tôi, trong mắt có một loại bất đắc dĩ. Cậu ấy buông tiếng thở dài tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi chỉ là thực giận người phụ nữ kia gạt tôi chuyện cô ta chưa từng kết hôn, chia thì chia, tôi cũng không từng lưu luyến. Tiền này vừa lúc đủ để tôi đóng học phí, tôi cũng lấy luôn… Tôi quen vài người bạn ở chỗ làm công, bọn họ đánh đố tôi có thể lừa tiền trong tay phụ nữ hay không. Tôi vốn chỉ là đùa chơi, nhưng lần đầu dễ dàng thành công tôi lại nghĩ lần thứ hai…”


Tôi yên lặng nghe, nghe cậu ấy nói hết những chuyện cũ. Thật lâu không hề động tĩnh, chỉ là bình tĩnh ngồi tại chỗ. Vệ Hải cầm lấy tay tôi, trong đôi tay run nắm chặt tôi có thể cảm thụ cậu ấy đang khẩn trương.

Tôi tức giận, nhưng lại không biết rốt cuộc giận cái gì. Nghĩ đến mấy năm cậu ấy chu toàn bên người phụ nữ khác, trong lòng tôi ê ẩm. Tôi thực ghen tị, các nàng cũng đều đã được Vệ Hải đối xử dịu dàng như thế. Vậy… Vệ Hải có phải đã yêu thương một trong số các nàng hay không? Tôi miên man suy nghĩ, càng nghĩ trong lòng lại càng khó chịu. Tôi yêu Vệ Hải như vậy, tôi không muốn cậu ấy đem cảm tình cho ai khác. Nghĩ đến cậu ấy có lẽ từng yêu ai, thân mật ôm lấy ai, dùng đôi môi quyến luyến hôn ai, tôi đột nhiên cảm thấy ghê tởm che miệng lại.

Vệ Hải nghĩ rằng thân thể tôi không thoải mái, vội vàng kéo tôi vào trong lòng hỏi: “Làm sao vậy?” Đợi cho cảm giác ghê tởm giảm bớt chút, tôi lần đầu cường ngạnh đẩy ra vòng tay ấm áp này. Lấy giấy bút trong túi ra, tôi viết:

“Cậu đã lừa gạt bao nhiêu người?

Tôi là người thứ mấy?

Cậu từng yêu các nàng sao?”

Sau đó tôi dừng bút, ngừng trong chốc lát mới lại viết xuống: “Cậu vì cái gì phải về tìm tôi? Vì sao phải thẳng thắn?” Tôi đưa giấy cho Vệ Hải, xoay qua không dám nhìn cậu ấy. Tôi sợ cậu ấy nói cậu ấy nhớ không rõ, sợ cậu ấy nói có yêu những người kia… Tôi sợ cậu ấy nói ra đáp án mà tôi không thể thừa nhận.


Vệ Hải lấy giấy bút trong tay tôi, trong chốc lát lại nhét vào tay tôi. Tôi xem mảnh giấy trong tay, bên cạnh câu hỏi của tôi là câu trả lời của cậu ấy.

“Bốn.

Người thứ năm.

Chưa từng có.”


Đáp án cho câu hỏi cuối cùng, cậu ấy không ghi. Tôi nắm chặt tờ giấy trong tay. Cậu ấy vì sao không viết? Vì sao không trả lời câu hỏi cuối cùng? Dịch dạ dày bốc lên hương vị chua xót, giờ khắc này tôi chỉ cắn chặt môi dưới nhẫn nại sự khó chịu. Vệ Hải đột nhiên ôm lấy khuôn mặt tôi quay sang phía cậu ấy, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi: “Tiểu Gia, tôi yêu em! Cho nên tôi trở về tìm em. Tôi yêu em. Cho nên tôi muốn thẳng thắn. Tôi yêu em. Tôi muốn cùng em có tương lai, cho nên, tôi muốn em hiểu biết hết thảy của tôi, bao gồm tốt của tôi, xấu của tôi.” Lời Vệ Hải giống như lời thề nguyền, một câu một câu tạc thật mạnh vào lòng dạ tôi. Tôi cầm vạt áo Vệ Hải, điều có thể làm chỉ là nhào vào ôm ấp của cậu ấy, để cho cậu ấy hiểu được tôi là cỡ nào cảm động.

Vệ Hải nói cho tôi địa chỉ, trường học, cũng nói rằng đã cùng đám bạn xúi giục cậu ấy làm chuyện xấu đoạn tuyệt lui tới. Tôi an tâm cùng Vệ Hải bên nhau, chúng tôi lại khôi phục tình yêu ngọt ngào như lúc ban đầu.

Vệ Hải thực yêu tôi, là thực sự rất yêu tôi. Cậu ấy tuy rằng bất mãn tôi không chịu dẫn cậu ấy về nhà gặp người thân, còn lại chưa từng đối tôi có một câu trách cứ. Cậu ấy yêu quý tôi, sủng ái tôi đến độ luôn làm cho tôi hạnh phúc rồi quên chính mình là nam nhân. Tôi đắm chìm trong yêu, trong hạnh phúc, trong ảo tưởng vĩnh viễn.

Đã là cuối mùa thu, nhưng đang đắm chìm trong tình yêu khiến tôi không có chút cảm giác lạnh nào. Để cho Vệ Hải khen ngợi một tiếng “xinh đẹp”, tôi vẫn cứ mặc váy áo lộng lẫy. Hôm nay là cuối tuần, trước đó Vệ Hải từng nói cho tôi biết hôm nay muốn đưa tôi một lễ vật. Nhìn bộ dáng cậu ấy hưng phấn lại thần thần bí bí cái gì cũng không chịu lộ ra, lòng tôi ngọt ngào. Cố ý chọn cái áo khoác lông dê thuần trắng, lại mặc một cái váy dài caro đỏ, sau đó mang vào giày da đỏ. Tôi đứng trước gương ngắm chính mình, một nữ tử thanh xuân xinh đẹp, trên mặt tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn. Đây là tôi sao? Gần nửa đời người mà nhìn tôi lại giống một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu. Tôi ôm lấy ngực, đó là tôi cố ý an trí bộ ngực giả, dáng người nguyên bản mảnh khảnh như tôi phi thường thích hợp phẫn nữ trang. Đem tóc giả thẳng tắp hất ra sau lưng, tôi vừa lòng tươi cười với cái gương. Vệ Hải chắc sẽ thích đi! Cậu ấy nói tôi là cô gái thuần nhiên xinh đẹp. Cậu ấy yêu tôi. Sau này muốn vẫn mãi yêu tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận