Du Khiêm nhịn không được mà nói:“Vân ca, ta còn tưởng rằng tên Lưu Minh kia sẽ tìm chúng ta gây phiền phức.
Trước kia hắn ta vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng sau khi Ngưng Mạch lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
”Vân Hồng thản nhiên nói:“Tuy có hơi cạnh tranh, nhưng chung quy vẫn là người cùng viện.
”Mặc dù có chút xích mích với Lưu Minh nhưng Vân Hồng cũng không muốn trêu chọc đối phương.
Không cần thiết phải vậy.
Diệp Lan ở một bên bật cười:"Du Khiêm, ngươi cũng phải nỗ lực lên, hai tháng sau tổ chức đại bỉ của sáu huyện, nếu ngươi có thể tu luyện đến Thối Thể ngũ trọng thì vẫn có một tia hy vọng tiến vào quận viện.
”Du Khiêm mập than thở nói:“Diệp sư tỷ, ngươi tha cho ta đi.
Ta rất muốn tu luyện nhưng cái thân đầy thịt này hạn chế khả năng phát huy của ta.
”Vân Hồng và Diệp Lan không khỏi bật cười.
“Du Khiêm, ngươi vào Võ Viện muộn hơn chúng ta một năm, tuổi tác cũng nhỏ hơn một chút, năm nay không được thì vẫn còn sang năm.
”Vân Hồng tiếp tục nói:"Nhưng nếu sang năm ngươi vẫn không thể vào được quận viện, vậy thì ngươi phải quay về buôn bán tửu lâu với phụ thân của ngươi rồi.
”“Buôn bán tửu lâu cũng không sao, nếu không phải phụ thân ta chi tiền hỗ trợ, thì dựa vào tư chất của ta hoàn toàn không thể tiến vào Võ Viện.
”Du Khiêm không quá quan tâm nói tiếp:"Ngươi nhìn phụ thân ta mà xem, một năm ít nhất cũng có khoảng hơn vạn lượng bạc.
"Mặc dù là hảo bằng hữu nhưng mỗi người đều có chí riêng, Vân Hồng cũng không nói quá nhiều, kẻo lại mất đi tình cảm.
Chỉ là Du Khiêm không quá quan tâm đến việc tu hành ở Võ Viện.
Vân Hồng không thể không để ý, xuất thân của hắn không thể so sánh với tầng lớp hiển quý như Diệp Lan và Lưu Minh, thậm chí so sánh với tầng lớp phú thương như Du Khiêm này cũng còn kém khá xa.
Tuy mới có mười lăm tuổi nhưng đã đạt đến Thối Thể lục trọng, tương lai gần như chắc chắn có thể trở thành một võ giả, có hi vọng trở thành một trấn hào hùng nhưng dã tâm trong lòng Vân Hồng há chỉ là một trấn chi hào hùng?Vân Hồng cười nói:“Ta đến Liệt Hỏa Điện trước.
”Diệp Lan và Du Khiêm đáp lại, ba người tách ra và đi về các cung điện khác nhau.
Trong Võ Viện, ngoại trừ cung cấp túc xá cho các đệ tử nghỉ ngơi, nơi tu luyện chủ yếu chỉ có ba tòa cung điện lớn, chính là Tôn Võ, Cầu Đạo, Liệt Hỏa, được phân biệt ra cho đệ tử phổ thông, đệ tử tinh anh, đệ tử của Liệt Hỏa Điện đi vào tu luyện, thuận tiện để lão sư tùy theo tài năng của đệ tử mà dạy.
Chỉ khi đạt được Thối Thể lục trọng mới có thể tiến vào Liệt Hỏa Điện.
Vô cùng khó, có thể nói là trong một trăm người mới chọn được một người, thậm chí là trong vạn người mới tìm được một người.
Nên biết rằng nhân khẩu ở huyện Đông Hà hơn một trăm vạn người, điều đó có nghĩa là người được chọn vào Liệt Hỏa Điện vẫn duy trì ở con số mười đến mười hai người, mỗi người đều được gọi là một thiên tài.
Nhân số khan hiếm cho nên mỗi vị đệ tử của Liệt Hỏa Điện đều được đãi ngộ rất tốt, được phân phòng luyện võ đạo, phòng nghỉ ngơi, chỉ cần nguyện ý thì hoàn toàn có trú ngụ lâu dài trong đó.
Vân Hồng đi vào Liệt Hỏa Điện.
Chính giữa đại điện là một hội trường tập võ rộng chừng trăm mét, nhưng lúc này chỉ có một thiếu niên mặc tử y đang tu luyện đao pháp, đao quang sắc bén, bay qua bay lại, cực kỳ lợi hại.
Hô ~Đao quang dừng lại.
“Vân sư đệ.
”Đệ tử mặc tử y luyện đao mỉm cười chào hỏi Vân Hồng.
Vân Hồng cũng mỉm cười đáp lại, Tạ sư huynh tiến vào Liệt Hỏa Điện từ năm ngoái.
“Tạ sư huynh.
”Tính theo trình tự trước sau thì Vân Hồng phải gọi hắn một tiếng sư huynh.
Tạ sư huynh lớn tuổi hơn một chút, đã mười sáu tuổi, nhưng xét về thực lực thì e rằng không bằng Vân Hồng, năm ngoái hắn đã tham gia đại bỉ của sáu huyện, cuối cùng đáng tiếc lại bị đánh bại, năm nay là cơ hội cuối cùng để hắn có thể tiến vào quận viện.
Trên thực tế, Liệt Hỏa Điện có mười ba vị đệ tử, ngoại trừ lúc có lão sư giảng dạy, bằng không quanh năm chỉ có Vân Hồng và Tạ sư huynh tu luyện ở Liệt Hỏa Điện.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ có hai người bọn họ xuất thân là thường dân.
Ở nhà của mỗi phú hào đệ tử chân chính đều có phòng tu hành, không hề thua kém so với Liệt Hỏa Điện, thuận tiện sử dụng các loại linh tài đan dược, thậm chí họ còn thuê võ sĩ và võ giả có chuyên môn để bồi luyện.
Cho nên, chỉ có Vân Hồng và Tạ sư huynh đều trông hơi đặc biệt trong Võ Viện.
Cùng văn phú thức, muốn võ đạo tu luyện phát triển nhanh, cần rất nhiều bổ phẩm để bồi bổ thân thể, không có gia thế để dựa vào, không có đủ tài nguyên, vậy nên phải tu luyện cực kỳ khó khăn.
Vì thế mối quan hệ của Vân Hồng và Tạ sư huynh vô cùng tốt, có thể coi là thủ lĩnh trong đám đệ tử dân thường trong Võ Viện.
Tạ sư huynh cười nói:“Vân sư đệ, vừa rồi tẩu tử của ngươi đã đưa cơm rồi.
Ngươi không có ở đây nên ta đã giúp ngươi nhận lấy và đặt trong phòng, ngửi thôi đã thấy mùi vị không tệ, nhanh đi ăn đi.
"Vân Hồng chắp tay:“Làm phiền sư huynh rồi.
”Sau đó, xoay người đi về phía gian phòng của mình.
Rất nhanh.
Vân Hồng đi vào trong phòng.
Gian phòng rất lớn, gần trăm mét vuông, trang trí cũng hơi xa hoa, sàn nhà cùng vách tường đều được chế bằng kim loại đặc biệt, kê bàn ghế và giường lớn ở gần cửa và sát tường.
Trên mặt bàn có một lồng thức ăn.
Vân Hồng mở ra, bên trong đặt nguyên một con gà, đầy ắp rau xanh cùng một chén cơm vô cùng lớn, gà và rau xanh bình thường nhưng mỗi hạt cơm đều có ánh sáng như ngọc bích, giống một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Dù là màu sắc hay mùi hương, chén cơm này tuyệt đối có thể gọi là một tuyệt phẩm, nếu Du Khiêm ở đây, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, đây chính là linh gạo được gây trồng trên linh thổ chuyên dụng.
Linh gạo trồng rất khó, bình thường chỉ dành cho các võ giả tu luyện, bởi vì nó chứa linh khí và rất ít tạp chất, mỗi cân linh gạo có giá thấp nhất cũng bằng cả trăm cân gạo thường, mà chén cơm lớn trước mặt Vân Hồng ước tính khoảng hai cân.
“Hộc… hộc…”Vân Hồng cũng không do dự, ngồi xuống bắt đầu ăn ngồm ngoàm, tốc độ cực nhanh đến mức có thể gọi là gió cuốn mây tan.
Nhìn thì có vẻ nhanh.
Thực ra lại rất cẩn thận, một hạt gạo, một chút thịt đều không thừa lại, thậm chí xương gà cũng cố gắng nhai nhừ, nuốt hết vào bụng, uống toàn bộ nước canh, dường như không muốn lãng phí chút nào.
Mỗi một chút thức ăn đều đáng quý đối với Vân Hồng.
Đồ ăn vừa ăn vào bụng, phần bụng của Vân Hồng mơ hồ có khí nóng bốc lên, lại mơ hồ có âm thanh phát ra, tựa như đang cấp tốc tiêu hóa, năng lực tiêu hóa mạnh mẽ như vậy, ngay cả trong giới võ giả cũng vô cùng hiếm thấy.
Rất nhanh.
Vân Hồng cảm thấy sự mệt mỏi như được quét sạch.
Hơi động một chút, gân cốt lập tức có thể phát ra tiếng nổ.
Thối Thể nhất trọng đến tam trọng, chủ yếu là để nuôi dưỡng thân thể, thông qua các bài tập rèn luyện hàng ngày, ví dụ như đứng tấn, chạy bộ, nhảy cóc,… dần dần luyện tập cơ bắp tứ chi, phần bụng eo của mình trở nên sung mãn.
Từ tứ trọng đến lục trọng là đem toàn thân gân cốt ngoại mạc dần dần quán thông.
Vân Hồng đã đạt đến Thối Thể lục trọng đỉnh phong, điều này khiến cho kình lực của eo, chân, lưng, khuỷu tay và cổ tay liên kết thành một, ngay cả phủ tạng cũng bắt đầu cường đại, khí tức tinh thần vượt xa người thường, đặc biệt là năng lực tiêu hóa của tràng vị, dù là các võ giả bình thường đều theo không kịp.
“Hiệu quả của linh gạo thực sự đáng kinh ngạc, khí huyết đã bắt đầu dao động trong cơ thể của ta, phải nắm bắt thời gian tu luyện mới có thể đem những khí huyết này chuyển hóa thành thực lực của chính mình.
”Vân Hồng cởi áo ngoài xuống.
Cơ thể bên trong lớp y phục tưởng như không quá cường tráng, nhưng lại có cơ bắp giống như được đúc từ sắt thép, từng tầng cơ bắp chằng chịt giống như cây cổ thụ và dây leo quấn quýt lại với nhau, làn da toàn thân nhẵn bóng giống như da bò.
Mà cánh tay, bả vai, eo đều đều được đính chặt bởi nhiều lớp kim loại mỏng.
“Đây là y phục rèn luyện thân thể nặng mười tám cân, vẫn còn hơi nhẹ đối với ta.
” Vân Hồng suy tư trong phút chốc, lấy thêm bốn miếng nữa ở trong hộc tủ bên cạnh và buộc vào chân.
Như vậy, trên người vừa vặn đủ một trăm hai mươi cân để rèn luyện.
Vân Hồng hít một hơi thật sâu, khí tức phiếm bạch, giống như mũi tên vừa bắn ra khỏi miệng, một lúc sau mới tan biến.
Rất nhanh.
Vân Hồng đứng phòng luyện võ ở bên cạnh, rộng khoảng mấy chục mét vuông, đủ không gian cho hắn luyện võ.
“Phù ~”Luồng khí tức của Vân Hồng từ từ chậm lại, toàn thân thả lỏng hoàn toàn.
Ngay sau đó, cặp mắt của hắn đột nhiên mở ra, khí thế toàn thân đột biến, giống như hổ báo săn mồi, cơ bắp toàn thân như phun trào, sống lưng như dây cung kéo căng, kình đạo di chuyển đến toàn cơ thể trong nháy mắt.
Ầm ~Một quyền đấm ra giống như liệt mã bôn đằng, một bước di chuyển giống như dòng sông cuộn trào, lại một cước mãnh liệt khác vung lên tựa như tinh tú trục nguyệt.
“Xoẹt ~”Lực lượng phóng ra khỏi cơ thể, xuyên qua không khí, phát ra một loại âm thanh xuyên thấu tâm can, âm thanh đó vang qua cả cánh cửa truyền ra bên ngoài khiến người ta không khỏi hoảng sợ.
.