Hồng Diệp Vũ Thu Sơn

Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Vy Vy

————————————————–

Mùa thu đến, sương giăng khắp chốn, gió thổi lá cây xào xạc. Nhưng lúc này đây ở Hắc Sơn, biên giới Kim Quốc, kể cả những vùng ngoại ô gần Loan Hà[1], đều là trời xanh trong vắt, mây mỏng lượn lờ trôi, có thể thấy xa xa những dãy núi cao cùng dòng nước lững lờ uốn quanh.

Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi bảy, kim chính long năm hai, ngày chín tháng chín, tiết trùng dương[2]

Những tia nắng sớm mai xuyên thấu qua kẽ lá, rơi xuống Hồng Diệp sơn trang, nhuộm đầy cây cỏ, thu cúc vàng rực, cảnh thu yên ả thanh bình.

Thị nữ Tiểu Nguyệt đứng ngoài cửa phòng do dự thật lâu, thấy rất có nguy cơ bị trễ giờ, đành phải nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng gọi.

“Bệ hạ, bệ hạ! Nếu còn chưa đi e sẽ trễ lễ tế sơn[3] mất!”

Ai, đêm xuân ngắn ngủi, quân vương bất tảo triều, cổ nhân nói chẳng sai mà.

Tiếng “bệ hạ” này nàng khẽ gọi ra, kỳ thực ẩn chứa một cái bí mật động trời.

Nguyên lai Hồng Diệp sơn trang tuy rằng ngoài mặt mang danh võ lâm bắc ngũ tỉnh thế gia, kỳ thực cũng là một chi của hoàng tộc Đại Liêu, sau khi Đại Liêu diệt quốc đã cùng các trung thần lưu vong đến tận đây. Quân thần khổ tâm gầy dựng sự nghiệp đã nhiều năm, hiện tại trong sơn trang không những có người Khiết Đan, mà còn có không ít các thế lực trung nguyên người Hán đến dựa dẫm, phần lớn là cao thủ của hắc đạo, lục lâm thảo khấu.

Người đang ở trong gian phòng đó, không ai khác ngoài trang chủ Hồng Diệp sơn trang, dòng máu duy nhất còn lại của Đại Liêu, tự phong đương triều Đại Liêu hoàng đế Gia Luật Hạo Thiên.

Gia Luật Hạo Thiên tính cách dũng mãnh, võ công cái thế, nhưng lại đam mê nữ sắc. Hắn vừa mới nạp thêm một mỹ mạo cơ thiếp, chuyên sủng một mình nàng, đêm đêm hoan ái. Tiểu Nguyệt là thị nữ thân cận của Hạo Thiên, hiểu rõ tính tình hắn, vốn cũng không dám đi quấy rầy, nhưng mà hôm nay là tiết trùng dương a! Người Khiết Đan có câu “tất lý trì ly”, hiện tại trong trang lại đang có nghi thức truyền thống hiến tế Hắc Sơn thần… Mắt thấy mặt trời lên cao, nàng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn biết cười khổ tiến đến gọi cửa.

Lúc này lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên hét lên một tiếng, cả người văng mạnh ra sau. Một dòng máu đỏ sẫm dưới thân chậm rãi lan ra, chỉ trong chốc lát mùi máu tanh nồng đã tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Thị vệ tuần tra thấy tình hình không đúng, hét to gọi người tới. Lúc đến nơi, đã thấy từ trong phòng chạy ra một thân ảnh yểu điệu, thiếu nữ sa y mỏng manh khoát hờ, tóc dài rối tung, loan đao trong tay tỏa ra hàn khí thanh lượng.

Nhất thời có người kêu to.

“Này không phải Phương Cơ phu nhân sao?”

Nàng kia võ công rất cao, chỉ hai đao liền đánh ngã mấy người thị vệ, mở đường bỏ chạy. Cả đám thị vệ còn chưa phản ứng kịp, nhất thời sững người tại chỗ. Chính là một thoáng chần chờ đó cũng đủ giúp nữ tử thành thục chạy đến chuồng ngựa, xoay người nhảy lên lưng ngựa, cất cao giọng nói.

“Đại Kim quận chúa Hoàn Nhan Phương hôm nay lấy mạng dư nghiệt Khiết Đan, cáo từ!”

Nói xong lập tức đánh ngựa rời đi.

Lúc này mọi người trong phòng mới hoảng sợ kêu to.

“Nguy rồi! Bệ hạ, bệ hạ băng hà!”

Mọi người không khỏi kinh hách, ai cũng biết trang chủ võ công cái thế, như thế nào lại bị một nữ tử giết chết?! Nhưng cũng không có thời gian thắc mắc nhiều, vội vàng lên ngựa đuổi theo hung thủ.

Tuy nhiên, ngựa Hoàn Nhan Phương chọn cưỡi chính là con Ngọc Hoa Thông, ngày đi ngàn dậm, đợi đến khi mọi người bắt đầu truy đuổi liền đã muộn. Sức ngựa theo không kịp, tuy đoàn người bám riết không tha, nhưng nhìn chung vẫn còn cách hơn trăm trượng. Mắt thấy sắp ra khỏi rừng, xa xa phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm thiếu niên trong sáng ôn nhuận.

“Bắn tên!”

Mọi người nhất thời tỉnh ngộ, bộ tộc Khiết Đan vốn giỏi săn bắn, không ít thị vệ mang theo cung tiễn tùy thân, vì thế giương cung cài tên chuẩn bị bắn. Những thị vệ người Hán quen dùng ám khí cũng bước ra. Thanh niên kia lại nói.

“Lưu người sống! Xạ nhân tiên xạ mã[4]!”

Nguyên lai thanh niên này chính là con trai độc nhất của Gia Luật Hạo Thiên, Gia Luật Phong. Hắn nghe được tin phụ thân bị ám sát, vội vàng chạy tới, trên người còn nguyên bộ mũ miện lễ phục dùng để tế sơn.

Chỉ trong thoáng chốc hàng loạt cung tên giương lên, Khiết Đan thị vệ nghe theo lời hắn, nhắm thẳng Ngọc Hoa Thông. Một trời loạn xạ đầy tên cùng ám khí hướng cả người lẫn ngựa mà bắn.

Khá lắm Kim Quốc quận chúa Hoàn Nhan Phương! Trong lúc chỉ mành treo chuông, nàng cắn chặt răng, loan đao trên tay uốn lượng, giúp ngựa tránh khỏi vũ tiễn[5]. Nàng hiểu rõ chính mình bị thương cũng không sao, nhưng nếu đổi lại là ngựa thì hôm nay có chạy đằng trời cũng không thoát nổi. Loạn tiễn như hoàng[6], nàng đẩy ra không kịp, kêu lên một tiếng đau đớn, một bên sườn trúng tiễn, ở trên lưng ngựa lảo đảo sắp ngã!

Sơn trang mọi người nhất thời mừng rỡ reo hò, nhưng là mới kêu được một lát lại đều ngây dại cả ra.

Nguyên lai Ngọc Hoa Thông kia hết sức thần kỳ, như có linh tính, biết nữ tử trên lưng đã bảo hộ tính mạng mình, nhất quyết không dừng bước mà ngược lại còn chạy nhanh như điên. Hoàn Nhan Phương gắt gao cầm lấy dây cương, hỗn loạn nằm trên lưng ngựa, mặc cho nó cố sức phi nước đại, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi tầm bắn của cung tên, càng không nói đến ám khí vốn có tầm bắn ngắn.

Gia Luật Phong thấy mọi người không hoàn toàn nghe hiệu lệnh mình, bắn tên loạn xạ, bỏ lỡ mất thời cơ, bên kia Hoàn Nhan Phương sắp trốn mất dạng, bên đây lại nhất bàn tán sa[7], nhất thời không khỏi nhíu mày.

Trời cao vời vợi, đột nhiên có một con chí cầm[8] bay qua, hung mãnh dữ tợn bổ nhào xuống dưới. Mãnh điểu kích cỡ gần như chim khách, mắt đỏ móng đỏ, đúng là Ngọc Trảo Hải Đông Thanh[9] hiếm thấy.

Mọi người reo hò ầm ĩ.

“Tả sử! Là Tả sử tới rồi!”

Hoàng Nhan Phương cả kinh, cố gắng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy sơn đạo trước mặt mình có hai bóng người một cao một thấp đương chậm rãi tiến đến. Ngọc Hoa Thông đang phi cực nhanh, chẳng mấy chốc sẽ đâm sầm vào họ.

Người thấp là một thiếu niên vận bạch sam, gương mặt tươi cười, trông có vẻ ôn hòa dễ gần. Y gặp tuấn mã chạy đến, tung người liền tránh sang một bên. Còn người cao là một nam nhân vận hắc y, không tránh không né, trực tiếp nghênh diện. Gương mặt hắn trông có vẻ nhợt nhạt, lạnh băng không chút biểu tình, quanh thân tản mát loại khí tức băng lãnh túc sát. Hải Đông Thanh trên đầu hai người cứ thế lượn qua lượn lại.

Đám người truy kích tựa hồ đều thở ra nhẹ nhỏm, có người còn cao giọng hét lên.


“Tả sử! Nữ nhân này là thích khách ám sát bệ hạ!”

“Chờ Tả sử bắt được nữ thích khách, nhất định sẽ đem nàng thiên đạo vạn quả, tế vong linh bệ hạ!”

“Hắc, cũng không biết là ai sai khiến nàng, dám trà trộn vào trong sơn trang! Chờ bắt được nàng phải hảo hảo tra khảo!”

Đám thị vệ Khiết Đan cứ thế hô to gọi nhỏ, thành ra một đống hỗn độn.

Lúc này có người nói đùa.

“Này nữ thích khách còn tự xưng là quận chúa tộc Nữ Chân mọi rợ, hắc hắc, chờ bắt được nàng, lão tử thật muốn nếm thử một chút xem quận chúa là tư vị gì!”

“Hô, có thể mê hoặc trang chủ đến thần hồn điên đảo, khẳng định phải là…”

“Hắc hắc, nàng mà không nói ra kẻ chủ mưu, chúng ta liền cứ như thế hảo hảo tra khảo nàng một phen…”

“Huynh đệ, biện pháp tra khảo nay của ngươi thật quá đỉnh, tuyệt đến không thể tuyệt hơn a!”

Nói ra lời cuối cùng, ý nghĩ *** tục đã muốn thập phần rõ ràng, vài người cũng hiểu ý cười to, hèn hạ cực điểm.

Gia Luật Phong cau mày nhìn lại, mấy người kia quả nhiên là bọn người Hán mà sơn trang mới thu lưu gần đây. Cầm đầu là Trần lão đại, vốn là đầu lĩnh một băng cướp lớn hùng cứ một phương, tính tình háo sắc, đắc tội lục lâm đồng đạo mới bất đắc dĩ xin gia nhập Hồng Diệp sơn trang, hiện giờ vẫn là đánh chết cái nết không chừa. Gia Luật Phong không thuận mắt lời nói cử chỉ của hắn, mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không ra tiếng.

Hoàn Nhan Phương cũng nghe thấy mấy đoạn đối thoại kia, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Nàng thân là nữ tử, tuy rằng anh hãn[10] chẳng kém đấng tu mi[11], nhưng loại vũ nhục này nàng thà chết cũng không muốn chịu. Ngọc thủ[12] nhỏ dài siết chặt dây cương, mu bàn tay nổi cả gân xanh, dùng sức giục ngựa chạy gấp.

Chỉ trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt thôi—

Nương theo sức lực của Ngọc Hoa Thông, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể lướt qua hắc y nam nhân cùng bạch sam thiếu niên kia, bỏ lại đám người đằng sau, chạy ra sinh lộ.

Bỗng nhiên, trước mắt hiện lên một đường kiếm băng lãnh tinh tế, khí thế lẫm liệt, như một đạo cầu vồng xé gió bổ xuống.

Chỉ trong thoáng chốc, một loại run rẩy vi diệu xẹt qua da thịt, chậm rãi lan ra toàn thân, cảm giác lạnh như băng cùng đau đớn chợt lóe lên, ngắn ngủi đến cơ hồ không nắm bắt nổi.

Máu trong cơ thể mạnh mẽ cuồng phun, huyết quang vẩy ra che khuất mắt nàng.

Hắc y nhân lách người sang một bên, khuôn mặt tái nhợt lãnh khốc vẫn không hiện ra chút biểu tình nào. Chỉ có mũi nhọn của hai lưỡi đao phía sau chậm rãi chảy xuống huyết tuyến, uốn lượn thấm vào cây cỏ, ánh mặt trời chiếu xuống, diễm lệ như thu sơn phong hồng[13], phảng phất như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.

Đột nhiên “oanh” một tiếng, Hoàn Nhan Phương cùng Ngọc Hoa Thông ngã phịch xuống đất, cả người lẫn ngựa đủ hai xác chết bị một đao nhanh như thiểm điện của hắn chém dọc theo mi tâm, phanh thành hai mảnh! Nội tạng theo chỗ bụng bị cắt đôi chậm rãi chảy ra, nằm giữa vũng máu, tản mác ra một cỗ mùi tanh tưởi kinh tởm khiến kẻ khác phát nôn.

Trong lúc nhất thời, khắp nơi im bặt không một tiếng động.

Mọi người trơ mắt nhìn hắc y nam nhân một đường đi tới, phía sau lưu lại một đạo tơ máu, kinh hãi cực điểm, xung quanh lặng ngắt như tờ. Một lúc lâu sau, chỉ thấy hắn chậm rãi đem đao nhấc lên, lưỡi đao đã không còn dính tí máu nào, ánh mặt trời sáng ngời chiết xạ trên thanh đao, lạnh lẽo như dòng nước mùa thu.

Bỗng nhiên có người cười gượng mấy tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này. Trần lão đại lắp bắp nói.

“Hô, đầu lĩnh… đầu lĩnh sao không thương hoa tiếc ngọc chút nào hết vậy…”

Hắc y nam nhân chính là Liên Tranh, Tả sử của Hồng Diệp sơn trang. Hắn lạnh lùng giương mắt.

“Vẫn còn hơn để cho các ngươi giày xéo nàng.”

Dứt lời, hắn sải bước đi một nước, xem thiếu trang chủ Gia Luật Phong cùng cả đám thị vệ như không khí.

Hắn đi rất nhanh, bước chân cũng rất lớn, thoáng một chốc liền chỉ còn thấy bóng dáng đằng xa. Nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, Gia Luật Phong nhìn lại cảm thấy dáng đi của hắn có chút đặc biệt.

Đột nhiên, trên không trung tuyền đến một tiếng chim kêu. Mọi người theo tiếng nhìn lên, chỉ thấy con Ngọc Trảo Hải Đông thanh kia từ trên trời đáp xuống, mổ mổ vào thi thể đang nằm giữa vũng máu.

Bạch sam thiếu niên nhìn thấy thảm trạng này, lấy tay che miệng, mặt mày nhăn nhó, không chịu nổi cảnh tượng trước mắt. Bỗng nhiên y ngẩng đầu, thấy Liên Tranh đã đi xa lắc, huơ tay chạy theo sau.

“Oái, sư tôn! Sư tôn từ từ đợi Tiểu Thu a!”

Liên Tranh cũng không để ý đến y, tự mình đi về phía trước. Tiểu Thu vừa kêu vừa đề khí đuổi theo, thân pháp nhẹ nhàng. Thầy trò hai người bỏ mọi người trong trang lại phía sau, hướng lên núi mà đi.

Mọi người đứng tại chỗ ngơ ngác một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần. Tả sử làm việc tác phong tàn nhẫn không phải lần đầu mới nghe nói, nhưng mà đem một nữ nhân xinh đẹp còn sống sờ sờ phanh thây làm hai thì… Loại thủ đoạn này cho dù là hắc đạo tối ngày chém giết hoặc lục lâm thảo khấu thì cũng là lần đầu được thấy.

Trần lão đại thở dài.

“Đầu lĩnh không ham nữ sắc thì thôi, việc gì lại phải tiệt hứng của nhóm chúng ta chứ…”

“Khụ, dù sao cũng tốt, đều là vì bệ hạ báo thù!” Thị vệ Khiết Đan chất phác nói.

“Báo cái gì thù? Chủ mưu phía sau còn chưa biết là ai nữa!” Có người cười nhạo.

“Chủ mưu trừ bỏ Kim quốc cẩu hoàng để còn có thể là ai?”

“Nói ngươi ngốc thật đúng là ngốc! Trang chủ võ công cái thế, ngay cả thân đại đệ tử – Tả sử của chúng ta, cũng là tung hoành võ lâm hiếm gặp đối thủ! Nữ thích khách kia chúng ta cũng nhìn thấy, tuy rằng có vài phần bản lĩnh, nhưng làm sao so sánh được với họ? Mà trang chủ lại vô thanh vô tức chết trong phòng như vậy…”


“Đúng vậy, nữ nhân này có thể ẩn trong trang chúng ta lâu như vậy cũng không bị lộ thân phận, còn đối với đường đi nước bước trong ngoài trang, phân bố thị vệ rõ như lòng bàn tay, hắc hắc, muốn nói không có nội gián, chỉ sợ bọn ngốc mới tin!”

“Nội gián?!”

“Tả sử vội vàng giết nữ nhân kia như vậy, chẳng lẽ là…” Giết người diệt khẩu bốn từ này tuy rằng không nói ra, nhưng ai cũng hiểu rõ ràng.

“Đúng vậy, bệ hà băng hà, gia nghiệp Hồng Diệp sơn trang to như vậy, trang chủ tiếp theo còn có thể là ai?”

“Di? Ai nha, nói ra thì, Phong điện hạ rất là… Như vậy thật là Tả sử sao? Nhưng hoàng cô[14] cũng thật sự không thể khinh thường!”

Mọi người sôi nổi nghị luận, nhưng lại không đem Gia Luật Phong đang đứng ngay bên cạnh để vào trong mắt. Tuấn mỹ thanh niên một thân lễ phục hiến tế, cúi đầu, quay ngựa phi thẳng về trang, không phát ra nửa điểm tiếng vang.

Lễ phục mũ miện dùng cho nghi thức tế sơn khá là nặng. Sáng sớm hắn đã ở trong trang chờ đến lễ hiến tế tiết trùng dương, lại chợt nghe tin phụ thân gặp nạn, vội vã chạy đến, còn chưa kịp thay quần áo. Giờ phút này, thân thể mệt mỏi cực điểm lại càng cảm thấy bộ lễ phục quá nặng nề, quả thực nặng tựa ngàn quân[15], ép tới hắn bước đi cũng khó khăn, chóp mũi như còn phản phất mùi huyết tinh tanh nồng. Con tuấn mã kế bên như hiểu tâm tình chủ, cũng ủ rũ theo, lộc cộc từng bước nhỏ, thở ra một ngụm khí thô.

Đúng rồi, phụ vương hắn… băng hà. Mẫu thân hắn đã sớm mất, hiện tại còn lại phụ vương cũng…

Đại Liêu diệt quốc cũng đã hơn ba mươi năm. Hắn hiện tại nói trắng ra là một vương tôn sa sút nước mất nhà tan!

.

.

.

“Sư tôn, chậm một chút, chậm một chút a!”

Trên sơn đạo, Tiểu Thu đuổi theo sau Liên Tranh, hô to gọi nhỏ không ngừng. Liên tranh chịu không nổi y cứ quấy rầy, rốt cuộc dừng bước. Tiểu Thu chạy nhanh lại hỏi.

“Sư tôn, người cũng thấy đúng không?” Y cau mày, trên gương mặt trẻ con lại hiện ra thần thái suy nghĩ sâu xa. “Ở trên mông con ngựa kia có một con rắn nhỏ như ngón cái… là Tuyết Ngọc Xà, độc tính vô cùng mãnh liệt, kiến huyết phong hầu[16]”

Liên Tranh sau khi nghe xong, nét mặt vẫn bình tĩnh, không nói một lời liền bỏ đi.

Tiểu Thu nhanh đuổi theo, nhỏ giọng hỏi.

“Sư tôn, người nói rốt cuộc Tuyết Ngọc Xà kia là ai để vào ngựa? Rốt cuộc là ai… lại muốn âm thầm giết nữ nhân kia?”

Liên Tranh trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi nói.

“Tiểu tử, hà tất phải biết nhiều như vậy? Những kẻ biết nhiều thường sẽ chết rất rất sớm…”

Mặt trời chiếu xuống, gương mặt hắn tái nhợt mà lạnh lùng, kình ấn[17] nửa bên mặt ẩn hiện, đôi đồng tử đen huyền tản mát ra loại thần thái hung ác giảo hoạt đáng nghi.

Tiểu Thu rùng mình một cái. Liên Tranh dứt lời, cước bộ vẫn không ngừng, vội vội vàng vàng bước đi. Nhìn từ phía sau, hắn vẫn là đi rất nhanh, bước chân cũng rất lớn, xem qua tựa hồ cùng người thường không có gì khác biệt, nhưng rồi lại khiến kẻ khác hội cảm thấy được tướng đi có chút kỳ dị…

Bình tĩnh chăm chú nhìn một lát, Tiểu Thu bỗng nhiên “phốc” một tiếng, bật cười.

“Sư tôn, người… người a…”

Y cười nghiêng cười ngã, đến cả đứng cũng không vững, chỉ vào vẻ mặt lãnh khốc đang sải bước đi tới của Liên Tranh, cười chảy cả nước mắt.

“Sư tôn, người thật là khéo giả vờ nha! Từ nãy đến giờ ta đều thấy kỳ quái, vì cái gì người lại đi nhanh như vậy—”

Đương!

Liên Tranh đang bước nhanh phía trước đột nhiên như bị trúng định thân chú[18], dừng lại cước bộ, chậm rãi xoay người, quắc mắt nhìn. Biểu tình lãnh khốc như vạn năm băng tuyết, dưới ánh mặt trời rõ ràng đang bị gân xanh nổi rõ phá hư… Đang run rẩy, cực độ run rẩy nga!

Cái tên tiểu tử chết bầm, dám nói ra ngươi nhất định phải chết!

Tiểu Thu lại không thèm lưu cho hắn chút mặt mũi, cười lớn vạch trần bộ mặt của hắn.

“Thì ra từ lúc nhìn thấy con rắn kia đến giờ, sư tôn người một mực đồng thủ đồng cước[19] đi đường nha! Khó trách ta cảm thấy được dáng đi của người có chút không thích hợp! Hahahaha….”

Trên mặt hiện ra mấy tầng hắc tuyến, Liên Tranh xấu hổ khụ một tiếng, lạnh lùng quát.

“Câm miệng!”

Đúng lúc này con Ngọc trảo Hải Đông Thanh bay tới, đậu trên vai chủ nhân. Tiểu Thu cùng Liên Tranh nhìn lại, thấy móng vuốt của nó tha theo nửa mảnh xà thi (thi thể của em rắn), đúng là Tuyết Ngọc Xà bị đao của Tả sử chém đứt vài phút trước.

Liên Tranh ngơ ngác nhìn Hải Đông Thanh đậu trên vai mình, còn tha theo nửa mảnh xà thi, trong một sát na[20], sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển lại thành trắng, gương mặt vốn đã tái nhợt giờ trông càng giống một tử thi! Một lúc lâu sau, hắn cắn răng một cái, nhấc chân liền đi, chính là tư thế cực kỳ thiếu tự nhiên, quả nhiên lại đồng thủ đồng cước. Đi không được bao lâu, tư thế cứng đờ này rốt cuộc cũng không tốt, bước chân vấp váp, suýt chút nữa té ngã. Hải Đông Thanh vô tội rúc lên một tiếng, vỗ vỗ cánh bay đi.

Tiểu Thu nhịn không được lại cười một trận như điên.


“Hahaha, thực chịu không nổi! Sư tôn, người uổng công xưng võ công tuyệt thế, như thế nào lại có tật xấu này? Vừa nhìn thấy rắn cả người liền cứng ngắc… Khụ, còn nói ta là tiểu hài tử, sư tôn người mới là hài tử nha!”

Liên Tranh sắc mặc khó coi, gân xanh nổi đầy trán như muốn đứt bung, cuối cùng vẫn là hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Tiểu Thu đuổi theo sau hắn, líu ríu không ngừng.

Ngọc trảo Hải Đông Thanh ở giữa không trung lượn lờ một chốc, rốt cuộc giương cánh bay theo chủ nhân. Ánh mặt trời chiếu lên bãi cỏ, nửa mảnh xà thi bị bỏ lại phảng phất chiếu ra ánh sáng rực rỡ, vảy rắn trắng tuyết cùng vệt máu đỏ tươi, đối lập đến ghê người.

.

.

.

Gió bắt đầu nổi lên, phong thụ[21] khắp núi đồi theo gió lay động. Thỉnh thoảng lại có những chiếc lá đỏ theo gió phiêu lượn, tầng tầng lớp lớp phủ lên mặt đất, ánh mặt trời chiếu xuống tỏa ra hồng quang tươi đẹp. Cả núi rừng phảng phất như đang bốc cháy.

Chuỗi ngọc hổ phách, hoa văn triền chi[22] quấn quanh vòng tay bằng vàng, chiếc nhẫn đính tùng thạch, khắc hoa văn hình mặt trăng, ngọc bội song ngư… đủ loại vật phẩm trang sức trân quí đều đeo ở trên người đại công chúa Đại Liêu. Gia Luật Mạn Lâm, muội muội của Hồng Diệp trang chủ Gia Luật Hạo Thiên, hoàng cô điện hạ đoan trang nhìn hình ảnh phải chiếu của mình trông gương đồng, thân ảnh hoàn mỹ không tỳ vết, hài lòng mỉm cười.

Trường bào làm bằng tơ lụa tinh mỹ, dài đến mắt cá chân, áo choàng bên ngoài thêu nhất kiện tả nhật hữu nguyệt… mặt trời vàng rực bên trái, ánh trăng bàng bạc bên phải, đều cùng hội tụ lại trên lưng áo.

Trang phục độc nhất vô nhị này, ngay cả Đại Liêu hoàng đế cũng không thể phỏng theo. Bởi vì nàng không chỉ có danh hào công chúa, mà còn là thánh nữ[23], tương thông với thần linh, sứ giả của thần thánh, người chủ trì các buổi hiến tế trong tộc. Xét về địa vị trong tộc, tuy rằng ca ca nàng Gia Luật Hảo Thiên tính cách dũng mãnh, võ công cái thế, nhưng làm sao so được với người muội muội mà cả tộc Khiết Đan tôn sùng như nữ thần này.

Gương đồng phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp dã diễm[24]. Nhìn gương mặt này, chẳng ai tin nổi nàng đã quá ba mươi.

Chiếc lược hổ phách khảm trân châu chậm rãi lướt qua mái tóc dài đen bóng. Châu báu tinh quang cùng ánh sáng đen bóng tự nhiên của mái tóc đan vào nhau càng tăng thêm vẻ lương lệ. Chỉ cần mái tóc đen tuyền mềm mại óng mượt này của nàng cũng đã đủ làm cho nữ nhân trong thiên hạ phải đỏ mắt đố kị.

Chính là bỏ qua độ sáng bóng, nếu độ dày của tóc có thể tăng thêm được tí nữa thì tốt biết bao?

Đôi mắt sáng ngời của Gia Luật Mạn Lâm nhanh chóng phủ một tầng sương mờ ướt đẫm.

Cái vùng khỉ ho cò gáy chết tiệt! Hoàng cô điện hạ oán hận mắng nhiếc trong lòng.

Tộc Nữ Chân mọi rợ chết tiệt! Diệt Đại Liêu vương triều chưa nói tới, lại còn đem hoàng tộc chúng ta bức đến cái vùng khỉ ho cò gáy này! Dung mạo tuyệt thế của ta phải hiển lộ giữa vùng trời đầy bão cát, làn da cũng ngày một thô ráp, mái tóc dầy tuyệt mỹ của ta lại bởi vì khí hậu khô nóng mà từng sợi từng sợi rụng mất… Bảo ta làm sao có thể chịu được!

Bằng lực đạo nhẹ nhàng nhất chảy qua mái tóc, hoàng cô điện hạ đem mũ miện tạo hình phượng hoàng thật cẩn thật đặt lên đầu, thở cũng không dám thở. Cuối cùng, nàng cố lấy dũng khí giương mắt về phía gương đồng, thở phào nhẹ nhõm. Vì làm cho mái tóc nhìn qua có vẻ nhiều một chút, nàng cũng không thắt bím, chỉ thả tóc dài sau vai. Mũ miện đính hai chuỗi ngọc có dây tua, thả xuống hai bên làm cho mái tóc không-được-nhiều-cho-lắm trông có vẻ dày hơn một tí, mà càng làm cho nàng cảm động hơn chính là…

Tuyệt! Hôm nay tóc không có rụng…

Thướt tha duyên dáng bước ra khỏi phòng, Gia Luật Mạn Lâm rất nhanh đã lấy lại được phong độ vốn có của một công chúa cùng thánh nữ, đoan trang cao quí. Nàng nghiêng đầu liếc thị nữ Tiểu Tinh một cái, ôn nhu hỏi.

“Như thế nào? Vẫn chưa có người đến thúc giục ta sao?”

Tiết trùng dương là lễ tế sơn, dựa theo quy củ hiển nhiên là do thánh nữ của tộc chủ trì. Chẳng qua hoàng cô điện hạ mỗi sáng đều mất đâu chừng một canh giờ cho mái tóc của nàng, dù trời sập cũng không màng, nên muộn giờ cũng là chuyện thường tình. Chính là cho đến bây giờ còn chưa có người đến thúc giục…

Ngoài viện bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thị vệ Khiết Đan chạy vào quỳ xuống, ngữ điệu sợ hãi.

“Hoàng cô điện hạ, nguy rồi! Bệ hạ bị gian tế Kim quốc ám sát!”

Gia Luật Mạn Lâm quay ngoắt người lại, mặt nạ xinh đẹp đoan trang chỉ một thoáng liền vỡ vụn, thất thanh hỏi.

“Chuyện là thế nào?!”

.

.

.

“Nữ nhân này! Ăn mặc kiểu gì thế hả? Như thế nào không mang trang sức? Cha cho con nhẫn mã não, vòng vàng này nọ, sao lại không đeo?”

Cựu thần Đại Liêu mập mạp Tiêu tề một bên lau mồ hôi, một bên thúc giục.

“Ai, bộ dạng con xinh thế, sao lại không biết tô son điểm phấn hả, thế thì làm sao hoàng thượng yêu cho được đây? Phải biết rằng Thuật Luật Tiêu thị chúng ta là danh gia vọng tộc từ thời Đại Liêu khai quốc tới nay, hiện tại bệ hạ chưa lập chính thất, con là nữ nhi địa vị cao quý nhất gia tộc ta, chỉ cần làm cho bệ hạ động tâm nhất định sẽ được phong làm Vương phi a!”

Đôi con mắt ti hí như kẻ trộm như muốn tỏa sáng trên gương mặt Tiêu Tề, bụng phệ mắt híp, tướng mạo xấu xí. Nhưng con gái hắn Tiêu Yến lại là một nữ nhân mỹ mạo, dáng người lả lướt. Cũng khó trách hắn có ý định bán nữ cầu vinh.

Có điều Tiêu Yến nghe phụ thân cằn nhằn lại cắn môi, cúi đầu không nói. Lão nhân Tiêu Tề uổng công sống đến từng tuổi này lại không hiểu được, Gia Luật Hạo Thiên cho dù địa vị hiển vinh, võ công tuyệt thế, nhưng dù sao cũng là một đại thúc gần bốn chục tuổi. Nữ nhân xuân xanh, tình nhân trong mộng hẳn phải là thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, ai lại thèm để ý đến đại thúc kia?

“Hắc, tân sủng Phương Cơ của bệ hạ còn không xinh đẹp bằng con, sắc thái mị hoặc… Con gái à! Con cái gì cũng tốt, sao lại không chịu khoe ra một chút phong tình? Ai, hôm nay lễ tế sơn, con phải ăn mặt thật đẹp vào cho cha, cha không tin bệ hạ lại không chú ý con… Ai, kỳ thật Phong điện hạ niên kỉ cùng con cũng không chênh lệch lắm, đến nay còn chưa có đại hôn. Nếu con không làm được Vương phi của bệ hạ, lấy địa vị Tiêu thị chúng ta, ít nhiều cũng sẽ được gả cho điện hạ. Chính là tiểu tử kia quá mức vô dụng, ở gia trang thế lực hắn so ra còn kém hơn cả gã Tả sử người Hán Liên Tranh kia… Một khi bệ hạ quy thiên, quyền hành trong sơn trang rốt cuộc rơi vào tay ai còn cũng còn chưa biết chừng…”

Tiêu Tề lẩm bà lẩm bẩm, đôi mắt ti hí như hạt đậu lóe ra tính toán giảo hoạt.

Tiêu Yến trong lòng tự có suy nghĩ riêng, nhưng rốt cuộc cũng không lay chuyển được phụ thân, đành tùy tiện chọn vài món trang sức đeo vào. Phong thái tuy dịu dàng, ánh mắt lại thật là u oán.

Đột nhiên ngoài cửa thị vệ chạy vào bẩm báo.

“Tiêu đại nhân, nguy rồi! Bệ hạ bị người ám sát!”

“Cái gì?!”

Tiêu Tề cùng Tiêu Yến cơ hồ cùng lúc sợ hãi kêu lên, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

.

.

.


Lúc thiếu trang chủ Gia Luật Phong cưỡi ngựa trở lại sơn trang, vừa lúc gặp Hữu sử Gia Luật Đạt mới xuống núi mua rượu trở về. Gia Luật Hạo Thiên cùng Gia Luật Phong là phụ tử truyền tự của một chi thuộc Gia Luật thế gia, tức là dòng máu của Đại Liêu khai quốc hoàng đế Gia Luật Bảo Cơ, là vương tộc chính thống thừa kế Đại Liêu. Gia Luật Đạt tuy rằng cùng họ với hắn, nhưng không cùng chi, lại xuất thân bình dân, do cơ duyên xảo hợp mới được Gia Luật Hạo Thiên thu làm đệ tử. Hắn thân hình cường tráng, mày rậm mắt to, bởi vì say rượu còn chưa tỉnh nên đi đường có chút lảo đảo. Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Thiếu trang chủ, hắn say khướt hỏi han.

“Sư đệ, ngươi không sao chứ? Có chuyện gì à?

Gia Luật Phong trong lòng khẽ động, buồn bã nói.

“Nhị sư huynh, ngươi chưa biết sao? Phụ vương của ta… ông ấy… ông ấy đã băng hà…”

Dương quang chói chang khi xuyên thấu qua kẽ lá, chiếu vào gương mặt tuấn nhã tú dật của hắn, bất chợt cũng nhu hòa đi rất nhiều. Vị Đại vương tử Đại Liêu này có một tướng mạo tuấn mỹ bất phàm.

Hữu sử Gia Luật Đạt chấn động, run giọng hỏi.

“Sư phụ võ công cái thế, ai có thể đả thương người?”

Gia Luật Phong thản nhiên nói.

“Tật xấu của phụ vương nhị sư huynh còn không biết hay sao? Là một nữ nhân tự xưng Kim Quốc quận chúa hạ thủ, cũng chính là chuyên sủng gần đây nhất của phụ vương, Phương Cơ phu nhân!”

“Nàng là một nữ tử, cho dù là… ở trên giường cũng không thể là đối thủ của sư phụ a!”

“Đúng vậy!” Gia Luật Phong hai mắt sáng rực. “Trong sơn trang khẳng định có nội gián! Nếu không có nội gián đồng mưu, Hoàn Nhan Phương không thể thành công được!”

“…Nội gián?”

Gia Luật Đạt theo bản năng lặp lại, sắc mặc bởi vì quá độ khiếp sợ mà biến ảo khôn lường.

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của sư huynh không giống giả bộ, Gia Luật Phong khẽ nhếch khóe môi. Dương quang sáng lạn chiếu xuống, dung mạo âm nhu tuấn tú của thanh niên như phảng phất một tầng vàng rực, vẻ mặt hòa tan giữa ánh sáng chói lòa, mơ hồ không rõ nét. Chỉ có khóe môi hơi hơi nhếch lên là truyền ra một ý chí kiên quyết quật cường.

— Nội gián rốt cuộc là ai?

Hoàn Nhan Phương vốn là manh mối, nhưng nay đã chết rồi, muốn tìm đến chủ mưu phía sau cùng nội kẻ nội gián kia lại càng khó khăn hơn!

Phụ hoàng băng hà, chuyện này xảy ra thì người được hưởng lợi nhiều nhất là ai?

Tả sử Liên Tranh? Hoàng cô Gia Luật Mạn Lâm? Cựu thần Tiêu Tề? Hữu sử Gia Luật Đạt? Thậm chí là… bản thân ta?

Nội gián hại chết phụ vương là vì mục đích gì? Vì Hồng Diệp sơn trang thế lực to lớn? Gã muốn chính mình nắm giữ quyền điều hành sơn trang, hay chỉ là con rối bị người phía sau thao túng? Hoặc gã đơn giản là một tên đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

Đợi đấy! Vô luận ngươi có bao nhiêu tài cán, bao nhiêu thế lực, ta cũng sẽ không nhận thua! Ta nhất định bắt được ngươi, bắt ngươi phải trả giá thích đáng cho cái chết của phụ vương!

[1] Loan Hà: tên 1 con sông ở tỉnh Hà Bắc, Trung quốc ngày nay

[2] Tiết trùng dương: tết trùng dương (còn gọi là tết trùng cửu). Xem thêm ở đây.

[3] Tế sơn: lễ tế cúng bái núi rừng

[4] Xạ nhân tiên xạ mã: bắt người trước hết phải bắt ngựa. Ý anh Phong là bảo thuộc hạ bắn con ngựa.

[5] Vũ tiễn: mưa tên. Ý chỉ tên bắn đến nhiều như mưa.

[6] Hoàng: 蝗ở đây là con châu chấu, ý nói tên nhiều như đàn châu chấu kéo nhau oanh tạc mùa màng ^^ Cơ mà thấy để “loạn tiễn như châu chấu” nghe kỳ quá, thành ra giữ nguyên.

[7] Nhất bàn tán sa: năm bè bảy mảng, chia rẽ, không đoàn kết.

[8] Chí cầm: chim hung dữ

[9] Ngọc trảo hải đông thanh: cái này tớ pó tay, không biết em này là loài chim gì, thôi thì cứ biết ẻm là chim thì được.

[10] Anh hãn: tài trí lẫn gan dạ, anh dũng.

[11] Tu mi: đàn ông, cánh mày râu ^^

[12] Ngọc thủ: bàn tay đẹp như ngọc

[13] Thu sơn phong hồng: lá phong trong núi đỏ rực vào mùa thu.

[14] Hoàng cô: chị hoặc em gái của hoàng thượng, trong truyện này là em

[15] Quân: đơn vị đo trọng lượng của Trung Quốc xưa, 1 quân = 30 cân

[16] Thật tình chỗ này không rõ lắm, nguyên văn: 见血封喉.

[17] Kình ấn: hình xăm, để nguyên văn nghe cho nó oai ^^

[18] Định thân chú: thần chú làm cho không di chuyển được.

[19] Đồng thủ đồng cước: người ta đi đường phải đánh tay, tay này chân kia, còn Tranh ca do bị hoảng quá nên tay chân như nhau  =))

[20] Sát na: chỉ khoảng thời gian rất ngắn.

[21] Phong thụ: cây phong, lá màu đỏ.

[22] Hoa văn triền chi: hoa văn dạng như cành cây uốn lượn.

[23] Nguyên bản là女萨满 — 奥姑, tớ chẳng biết dịch ra làm sao, nhưng nhớ đến “Bái nguyệt giáo chi chiến” của Thương Nguyệt cũng như phim ảnh này nọ, suy đoán là “thánh nữ” ^^

[24] Dã diễm: diêm dúa, cơ mà thấy để diêm dúa nghe phản cảm quá, tội nghiệp chị ấy nên giữ nguyên văn vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận