Biên tập: Mặc Nhiên
Beta: Vy Vy
——————————————–
Ầm ầm ầm!
Phía chân trời sấm nổ rền vang, tầng mây trên đầu ngày càng thấp, trời ngày càng u ám nhưng gió lại đột nhiên ngừng. Trong không trung không có lấy một chút gió thật khiến kẻ khác cảm giác muộn phiền uất nghẹn.
Gia Luật Phong run rẩy bước đi từng bước, dưới chân như mang gánh nặng ngàn cân, lâu thật lâu sau mới đến được bên cạnh Liên Tranh đang ngất xỉu.
Mâu quang lạnh lùng vô tình dừng lại trên người hắc y nam nhân, rồi bỗng vỡ tan trong một sát na. Thanh niên quỳ sụp xuống, dùng sức kéo nam nhân vào lòng, cúi đầu, hai má cùng chạm vào nhau, hai mắt nóng lên, nghĩ muốn rơi lệ nhưng lại thấy mắt đã cạn khô.
Cả đời này khó có được tình yêu sâu sắc đến thế, chỉ hận số mệnh vô thường, tạo hóa trêu ngươi, người yêu nhau cuối cùng vẫn không thể gần nhau. Cũng không biết kiếp này rốt cuộc phải dùng bao nhiêu thống khổ mới có thể trả lại những gì ta thiếu ngươi.
…Đợi cho đến kiếp sau, nếu còn có thể gặp lại nhau, ta nhất định sẽ nắm thật chặt tay ngươi, cả đời không buông.
Chỉ một thoáng sấm sét rền vang, mây đen phá vỡ, cuồng phong đột nhiên bạo khởi, mưa rơi tầm tã. Hạt mưa thật to ầm ầm trút xuống, đánh vào khiến mặt ẩn ẩn đau. Bị nước mưa lạnh như băng dội một hồi, hai mí mắt Liên Tranh khẽ rung động, dần tỉnh lại.
Mưa to giàn giụa rất nhanh liền khiến quần áo ướt sũng, mắt bị nước mưa rơi trúng cơ hồ không mở ra nổi. Gia Luật Phong buông tay, để hắc y nam nhân ngã lại xuống đất. Rét lạnh tuyệt vọng bao phủ toàn thân, thanh niên nhìn thân thể hai người tách ra, ngực lại đau không nói nổi.
Hồng y xinh đẹp ở giữa màn mưa mênh mông sáng rực như ngọn lửa, nhưng là ngọn lửa trong đáy mắt hắn đã hoàn toàn tắt lụi, ảm đạm như tro tàn.
“—–Sư tôn!” Tiểu Thu tỉnh lại trước, y bị chưởng phong của Gia Luật Phong đánh xỉu, bị thương cũng không nặng, mưa không bao lâu liền lấy lại tri giác. Y cố mở to mắt, nhìn thấy thanh niên đứng bên người Liên Tranh, nhịn không được lo lắng kêu ra thành tiếng.
Gia Luật Phong nhếch môi, phẩy tay áo một cái liền bước đi. Đau đớn nơi đáy lòng đã không còn lời nào có thể hình dung, hắn chỉ có thể nhanh chóng rời đi, nếu không, tất cả kiên trì cố gắng từ trước đến nay chỉ sợ sẽ vì ánh mắt đau đớn của nam nhân mà hỏng hết. Ngay cả chính hắn cũng không muốn chịu lâu hơn nữa nỗi đau khi phải rời bỏ nam nhân này.
Ngay lúc cước bộ vừa nâng lên, cổ chân đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy!
Bàn tay khô gầy tái nhợt, một bàn tay vừa lạnh vừa vô lực. Lòng bàn tay có vết chai sạn, thô ráp cực kỳ. Trên mu bàn tay ganh xanh sôi sục, giống như có thể thấy rõ máu trong mạch chảy xuôi.
“…Buông tay!” Trên mắt ướt những giọt nước ấm nóng, hắn không thể truy cứu cái đó rốt cuộc là gì. Màn mưa ngang dọc, tầm nhìn mơ hồ.
Hắc y nam nhân nằm trên mắt đất, vùng ngực vừa bị thương chỉ cần động một chút sẽ đau nhức không chịu nổi, hắn lại mặc kệ tất cả, kịch liệt vươn tay, dùng tay trái còn sót lại gắt gao nắm lấy cổ chân thanh niên. Trong mơ hồ, hắn biết rõ nếu cứ để Gia Luật Phong như vậy rời đi, đời này kiếp này hai người sẽ cứ như vậy cách xa.
“Buông tay! Buông ra! Buông ra!” Thanh niên lớn tiếng tiếng quát, tim đau quá, đau đến không thể hô hấp. Nước mưa lạnh băng theo hai má uốn lượn chảy dài, hắn quyết không thừa nhận đó là nước mắt. Tất cả bi thương đều ngưng kết trong mâu quang lạnh lẽo, ngay cả máu cũng muốn đóng băng.
Liên Tranh lại vẫn là cố chấp không buông, năm ngón tay chặt chẽ gắt gao cô trụ cổ chân hắn.
Gia Luật Phong biết, chính mình cần phải nhẫn tâm hơn một chút, thí dụ như rút chủy thủ chém xuống đầu ngón tay, hoặc đơn giản hơn là chặt đứt cổ tay hắn, có lẽ chỉ như vậy mới có thể làm cho nam nhân thâm tình cố chấp này hoàn toàn mất hết hy vọng với mình.
…Chính là, hắn rốt cuộc cũng không làm được.
Ngay cả có thể mặt không đổi sắc lạm sát người vô tội, trở mặt vô tình mất hết tính người, hắn vẫn vô pháp ép buộc bản thân thương tổn nam nhân này… Mình là yêu nam nhân này cực kỳ sâu nặng a! Mình vốn không nên thương tổn hắn, mà là nên che chở, không cho người nào tổn thương hắn mới phải!
Chính là, diễn vai người xấu chỉ cần một người là đủ rồi. Nam nhân này đã vì hắn trả giá hơn phân nửa mạng sống, chuyện tới nước này, chẳng lẽ còn muốn bị hắn liên lụy tiếp sao?
“Vương tử, ngươi điên rồi! Nếu ngươi còn dám tổn thương sư tôn, ngươi, ngươi…”
Tiếng gào khóc của Tiểu Thu xuyên qua mưa to gió lớn chui vào tai. Gia Luật Phong giật mình, rốt cuộc quyết tâm dậm mạnh chân, Thái Ất chân khí bộc phát, giãy khỏi trói buộc từ bàn tay Liên Tranh. Kêu lên một tiếng đau đớn, trong miệng nam nhân máu tươi cuồng phun, ngón tay thoáng buông lỏng rồi lại lần thứ hai nắm chặt.
Mưa to như trút, mưa quất vào mặt hắn, lại cũng như quất vào trong lòng. Gia Luật Phong nhắm mắt lại, nhấc chân kia hung hăng đạp mạnh vào tay nam nhân. Tiếng “rắc” giòn tan truyền vào tay, đó là âm thanh xương ngón tay cùng xương cổ tay vỡ vụn.
…Đau không? Ngươi hẳn là rất đau?
Cho nên——
[Đừng quên ta, đừng quên ta đã làm cho ngươi đau đớn.]
Từ nay về sau, núi cao sông dài, vĩnh viễn không gặp lại. Ngươi có tiểu cô cô làm bạn, rời xa cừu hận phân tranh, sống phần đời còn lại thật hòa thuận mỹ mãn, không hề có thương tích đớn đau.
Như vậy, nỗi đau đớn ta gây ra cho ngươi, liền sẽ trở thành ấn ký độc nhất vô nhị trong sinh mệnh của ngươi, đời này kiếp này cũng không thể quên đi.
Cả đời này đã không thể yêu, chỉ nguyện có thể giống như đau đớn này khắc nhập thật sâu vào tâm khảm của ngươi, vĩnh viễn không tiêu tán… Xét đến cùng, ta chính là một gã tàn nhẫn ích kỷ.
“Dát!”
Giữa mưa to gió lớn đột nhiên có tiếng chim ưng rúc lên. Ngọc Trảo hải đông thanh bay vụt tới, thấy chủ nhân gặp nguy, rúc lên một tiếng liền sa xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu Gia Luật Phong. Thanh niên cũng không quay đầu lại, huy một chưởng giữa không trung. Chỉ một thoáng linh vũ tung bay, hải đông thanh chống không lại chưởng lực, bay đến một nửa cuối cùng chống đỡ không nổi, rú lên một tiếng thê lương, rơi thẳng xuống vách núi.
Thanh niên vẻ mặt lãnh khốc, tựa như không có việc gì nhanh chóng rời đi, y phục đỏ tươi trong mưa gió tung bay như ngọn lửa. Liên Tranh giơ tay, ngón tay bị gãy lại không thể nắm được thứ gì. Dải lụa đỏ thanh niên bị thanh niên bỏ quên bị cuồng phong thổi mạnh, lướt qua ngón tay hắn, bay ngày càng xa, cuối cùng rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hắn không có bắt lấy.
Mà hắn… cũng không thể bắt được.
Mưa đã to, đột nhiên lại càng to hơn.
—–Đó là… Nước mắt của ông trời sao?
.
.
.
Ba năm sau, Tống Thiệu Hưng năm thứ ba mươi mốt, Kim Chính Long năm thứ sáu.
Tháng hai, Kim đế Hoàn Nhan Lượng đích thân đến Biện Kinh, cũng thường xuyên điều động chư lộ binh mã. Tháng năm phái ra đặc phái viên tới Tống quốc, tại Lâm An gặp Tống Cao Tông, giáp mặt gây hấn. Kim – Tống đại chiến ngày càng căng thẳng.
Giữa tháng sáu, tại vùng Hắc Sơn ở phương bắt, đám người Khiết Đan do Gia Luật Tát Bát cầm đầu khởi sự kháng Kim. Tháng bảy, Kim quốc dời đô đến Biện Kinh, đồng thời trảm sát toàn bộ tôn thất đệ tử Liêu, Tống còn trong nước, ước chừng có khoảng một trăm ba mươi người không liên can cũng bị ngộ sát. Tháng chín, Hoàn Nhan Lượng rốt cục chấn chỉnh sáu mươi vạn binh mã, chia làm bốn đường xâm nhập phía nam.
Ở thời cuộc phân loạn này, bên cạnh Hoàn Nhan Lượng đột nhiên có một gã Khiết Đan xinh đẹp xuất hiện, được trọng dụng bội phần. Đó chính là Gia Luật Phong. Tuổi còn trẻ đã là Tổng quản Thần võ quân, dẫn đầu hơn vạn kỵ binh tinh nhuệ vượt sông Hoài, tựa như cuồng phong quét qua chiến trường, gót sắt đến đâu san bằng đến đó.
Ở Hòa Châu, hắn huy quân giáp mặt mười vạn Tống binh, ban đêm cho người tập kích doanh trại địch, dẫn quân truy kích đến tận sáng sớm, chém đầu mấy vạn người, lấy quân công lên chức, được thăng làm Ngân Thanh Quang Lộc Đại phu[1]. Từ đó về sau, trên tiền tuyến xâm nhập phía nam của Hoàn Nhan Lượng, Gia Luật Phong được xem như đô thống, giám sát đại quân qua sông xâm nhập phía nam, được ban kim bài, thưởng cẩm y, vinh hoa ân sủng không sao kể xiết.
Cường đại của hắn, tàn nhẫn cùng tuyệt tình của hắn đã được lưu truyền khắp quân dân Tống, Kim, Liêu. Trong truyền thuyết hắn có một đôi mắt màu máu, quần áo đỏ tươi như máu nhiễm, trên chiến trường tựa như phong diệp cuối thu, rực rỡ đến chói mắt.
Tuy nhiên, trong lúc Kim quốc liên tiếp giành thắng lợi ở phía đông, những lộ quân khác lại gặp bất lợi.
Nguyên lai, vào thời điểm quốc gia tồn vong, nhiều ẩn cư danh túc của võ lâm Nam Tống liền xuất đầu lộ diện, ngay cả Thái Hoa Hầu đứng đầu thế ngoại ngũ tuyệt cũng bỏ qua lập trường, không thể khoanh tay đứng nhìn tiếp. Không lâu sau, triều đại Nam Tống thu lại Thao Châu, mà Lũng Châu, Tần Châu, Lan Châu cũng dần thu về tay.
Trên chiến trường thất bại liên tiếp khiến Hoàn Nhan Lượng mặt rồng tức giận. Lúc ấy đại quân đang đóng ở Kê Lung Sơn thuộc Hòa Châu, Hoàn Nhan Lượng đóng quân bên bờ sông, gấp rút tạo chiến thuyền, quyết tâm ngày tám tháng mười một sẽ theo Thải Thạch qua sông, tiêu diệt Nam Tống.
Đêm bảy tháng mười một, trăng cong như lưỡi liềm. Trên Kê Lung Sơn chỗ doanh trại của đại quân Kim quốc tinh kỳ phấp phới, kiếm kích như lâm. Sắc trời hôn ám, rừng cây rậm rạp, tán cây che trời, tầng tầng lớp lớp doanh trướng bị bao phủ trong bóng đêm, cảm giác âm trầm đến kỳ lạ.
Gia Luật Phong là Chiết Tây[2] binh mã Đô thống, ban ngày bận rộn điều hành binh mã, chỉ có đến nửa đêm mới có thể một mình dạo núi, nhất thời nhàn hạ.
Giữa đêm, trăng lạnh nhô lên cao, vùng sơn dã sương mù mờ mịt, trời đất mênh mông. Dõi mắt nhìn lại, mọi nơi cảnh vật như được bao phủ một tầng sương mỏng, mơ mơ hồ hồ. Tiếng sáo hoãn khởi, uyển chuyển bi ai, như khóc như than, dường như so với sương mù càng thê lương hơn. Tiếng sáo của Gia Luật Phong cùng ấn tượng của người khác về hắn hoàn toàn bất đồng, quân binh phụ cận cũng mơ hồ nghe được, không khỏi mủi lòng.
Đột nhiên, một gã thị vệ đến hành lễ, bẩm báo.
“Gia Luật đô thống, Mẫu Lý Ca tướng quân đem một nữ nhân đến đây, nói là tặng cho đô thống giải sầu.”
Mẫu Lý Ca là tướng quân luân phiên túc trực trong tẩm điện của hoàng đế. Mà Hoàn Nhan Lượng háo sắc hoang *** thiên hạ đều biết, thuộc hạ thường xuyên hiến tiến mỹ nữ cho hắn, phần lớn đều phải thông qua tay Mẫu Lý Ca. Trước mắt quân tình liên tục bất lợi, Mẫu Lý Ca liền nhân cơ hội mượn hoa hiến Phật, chủ động hiến mỹ nữ, kỳ thật là lấy lòng.
Gia Luật Phong vẻ mặt lạnh nhạt, thưởng cho thị vệ báo tin rồi quay về đại trướng. Đại trướng một mảnh tối đen, ngay cả một tia ánh sáng le lói cũng không có. Trong bóng đêm một đôi mắt sáng lạnh lùng trừng hắn.
“Là ai?” Hắn lớn tiếng quát, tay phải nắm chặt kim địch. Hắn tay đầy huyết tinh, giết người vô số, cho nên cũng gặp phải không ít thích khách rồi, đa dạng đủ loại.
Nhưng người nọ cũng không nói chuyện, trong bóng đêm chợt có tiếng trống vang lên, du viễn thê lương, tiếng trống trầm thấp như gõ vào chỗ sâu trong hồn ngươi, ngay cả tiết tấu tim đập cũng giống như bị can thiệp. Gia Luật Phong hô hấp kiềm hãm, chân lực cả người rối loạn, rồi lại có một cảm giác hỗn loạn không thể nào thi triển, khó chịu đến thiếu điều hộc máu.
Người này chính là thích khách đáng sợ nhất hắn gặp phải trong ba năm nay!
Kình phong thúc khởi, kiếm quang sáng như tuyết trước mắt chớp động, sát khí dày đặc. Gia Luật Phong động thân, nỗ lực trấn định tinh thần, tay trái như thiểm điện trong bóng tối đoán vị trí, hướng thẳng cánh tay người nọ. Cảm giác cánh tay trong tay mình mềm mại, bên tai lại xẹt qua một tiếng rên rỉ rất nhỏ, mềm mại nguyễn nhu, nguyên lai là một nữ tử.
Gia Luật Phong ngạc nhiên, đột nhiên như ngộ ra điều gì, hừ lạnh một tiếng buông tay ra, vội vàng thối lui, vọt đến bên bàn thấp sáng ngọn nến.
Trong trướng lập tức sáng ngời.
Ánh nến chiếu hạ, nữ nhân quay sang, hướng hắn thản nhiên cười. Khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc đến lạ, không ai khác ngoài cô cô của hắn Gia Luật Mạn Lâm!
Gia Luật Phong cởi áo choàng lông cừu, ngồi xuống bên trà kỷ, thản nhiên hỏi.
“Cô cô trà trộn vào đây là muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ư? Những lời này hẳn là phải để ta hỏi ngươi mới đúng.” Gia Luật Mạn Lâm cười lạnh, “Cháu trai thân ái, ta thật muốn hỏi ngươi, những việc ngươi làm trong mấy năm qua, rốt cuộc là có mục đích gì?
Ta lúc trước còn nghĩ ngươi nương tựa Kim quốc là vì chờ thời cơ ám sát Hoàn Nhan Lượng, thay mẹ ngươi báo thù. Nhưng ba năm qua, ngươi được Hoàn Nhan Lượng tin cậy, vô luận là ngự yến hay nghị sự, cơ hội ngươi tiếp cận hắn là vô số, tại sao còn chưa có động thủ! Vào đêm trung thu, Hoàn Nhan Lượng đến Thái Sơn phong thiện, Hán nhân tử sĩ mạo hiểm đi ám sát, ngươi lại ra sức vì cẩu hoàng đế hộ giá!
Rồi có tháng bảy năm nay, ngươi phụng mệnh Hoàn Nhan Lượng giam trảm hơn mười tôn thất Đại Liêu ta… Ngươi biết trong đó có bao nhiêu máu đồng bào của ngươi? Càng đừng nói ngươi Nam phạt, trợ Trụ vi ngược, trên chiến trường giết không biết bao nhiêu Hán nhân, ngươi có biết chính mình đang làm cái gì hay không?”
“Con người ta sống một đời, cuối cùng cũng phải về với đất, ta chỉ là hảo tâm cho bọn họ chết sớm hơn một chút thôi.”
“Giết chóc vô nghĩa, ngươi lại nói như thể chẳng có việc gì? Quả thực điên rồi!”
Gia Luật Phong ánh mắt ngưng trọng, mím môi.
“Có ý nghĩa hay không không cần đến phiên người kết luận. Đừng mong dao động quyết tâm của ta, ta đã muốn giết chóc chi đồ, sẽ không dễ dàng bỏ dở.”
“…Hảo, ta đây hỏi ngươi, ngươi làm vậy cuối cùng được những gì? Gia Luật Phong, ngươi bỏ qua thân bằng, tuyệt tình đoạn nghĩa, cho dù ngươi có thể đồ tẫn thiên hạ, bên cạnh ngươi cuối cùng còn lại được ai đây?”
Gia Luật Phong trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng quát. “Câm mồm!”
“Ngươi nghĩ rằng ta không nói ngươi liền có thể tự lừa mình dối người sao? Ngay cả hắn ngươi cũng có thể nhẫn tâm…” Gia Luật Mạn Lâm nghẹn ngào, gần như không nói nổi, nhưng vẫn cố cắn răng nói tiếp, “Cho dù ngươi là võ học thiên tài trăm năm có một, cho dù ngươi cơ duyên xảo hợp liền có luyện được tuyệt thế thần công, ta vẫn cảm thấy thương hại cho ngươi!
Bởi vì trên đời này, ngươi không thân nhân không bằng hữu không ái nhân, ngươi sẽ cả đời này đơn độc, ai gặp cũng chỉ sợ là tránh xa không kịp!”
Tiếng nói khàn khàn thấu tận đáy lòng hắn. Gia Luật Phong hai mắt đỏ sẫm, siết chặt lòng bàn tay. Nỗi khổ riêng từ sâu trong đáy lòng nháy mắt tràn ra như đê vỡ, hắn phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể ức chế được run rẩy.
Trong lời nói của Gia Luật Mạn Lâm có ám chỉ đến “hắn”, hiển nhiên không ai khác ngoài Liên Tranh. Mấy năm qua, Liên Tranh có khỏe không? Đêm đó mưa to gió lớn từ giã ở Thạch Bình sơn, người nọ hẳn là đau thấu tâm can đi? Ngay cả hải đông thanh, bằng chứng cho tình nghĩa hai người cũng đã bị chính mình giết chết, nhập nhằng ràng buộc của hai người họ cuối cùng cũng đi tới hồi cuối.
…Cô cô cùng Liên Tranh, có khỏe không?
Trong lúc hoảng hốt, hắn cơ hồ đã hỏi ra miệng.
Từ lúc còn thiếu niên, hắn đã sớm nhìn ra tiểu cô cô thanh tú quyến rũ này đã đem tâm tư đặt tại trên người hắc y thanh niên chất phác. Chính là khi đó, hắn nghĩ muốn độc chiếm Liên Tranh, chẳng nề hà bất luận kẻ nào, cho nên mới cố tình phá rối. Sau đó, cái hôn vô cùng thân thiết trong thư phòng kia là cố tình tỏ rõ quyền sở hữu của mình, hướng nàng thị uy.
Nào biết, trải qua bao khúc chiết, hắn đánh mất trí nhớ, nhưng lại đem tất cả đau khổ lưu cho một mình Liên Tranh gánh chịu! Mà nhiều năm sau đó, khi Mật Tôn giáo tổ đột kích, thời khắc sơn trang lâm nguy, hắn rốt cuộc khôi phục tất cả trí nhớ…
Hắn rốt cuộc hiểu được, cả đời này hắn cũng không thể đem lại cho Liên Tranh hạnh phúc, chỉ có thể chọn cách buông tay. Một đêm sơn động, khắc cốt minh tâm. Đó là lần cuối cùng hắn lưu lại cho mình.
Sau đó, hắn theo tướng lĩnh Kim quân Hoàn Nhan Ô Lộc đem binh sưu sơn, thi triển công lực kinh thế hãi tục, tỏ ý sẵn sàng vì Kim quốc góp sức. Chỉ là không ngờ tới, Gia Luật Mạn Lâm nhưng lại không đoán ra kẻ chủ mưu là Tiêu Yến, còn bị ả đánh trọng thương. Cũng may hắn dẫn quân Kim sưu sơn, dọa đám người Tiêu Yến rời đi, lại cố ý vô tình dẫn dụ đám người Trần lão đại tới phụ cận sơn động cứu Liên Tranh, lúc này mới theo quân Kim rời đi.
Lần đó, hắn đã hoàn toàn tách Liên Tranh ra khỏi sinh mệnh mình. Không có ràng buộc đó, năm tháng còn lại của hắn chỉ còn duy nhất một cái tâm nguyện…
Mà một khi tâm nguyện kia thực hiện xong, phía trước chờ hắn nhất định là huyết trì địa ngục, bể khổ triền miên. Hắn chỉ có thể một mình độc hành, nếu không muốn liên lụy người mình yêu thương nhất…
Bổng dưng ngẩng đầu, hắn một chưởng bổ tới, chưởng phong hùng hồn, Gia Luật Mạn Lâm ngay tức khắc ngất đi. Này nữ tử một thân đầy vu lực, võ công cũng giỏi hơn hắn rất nhiều, nhưng hiện nay cũng đã không còn là đối thủ của hắn.
…Chính là, nào có cái gì thiên túng kỳ tài, cơ duyên xảo hợp?
Ngay cả Bất tử bất cứu Tà dược sư cũng có thể đối chọi, nào đâu dễ dàng đến thế?
Trên đơi này không có cái gì là may mắn vô duyên vô cớ! Huống chi, từ nhỏ đến lớn, hắn đều nhận thức rõ bản thân chẳng thể nào đặt chân lên được đỉnh cao võ học, cho dù có cố gắng đến trăm nghìn lần, trả giá bằng cả mồ hôi cùng huyết lệ đi chăng nữa…
Ông trời chính là không công bằng như vậy đó. Mỗi người từ khi sinh ra đã sớm đứng ở khởi điểm bất đồng. Vì để thay đổi số mệnh, rất nhiều người đã phải hao phí cả đời mới có được thành quả.
—–Mà hắn, chẳng những không phải thiên tài, lại còn là người cho dù có trả giá bao nhiêu cũng không đạt được hồi báo!
Không biết bao lần, hắn ở ánh mắt tràn ngập mong chờ của cha mình Gia Luật Hạo Thiên, chỉ có thể xuất ra mấy quyền nhược tiểu. Sau đó, nhìn thấy trong mắt người nọ có nỗi thất vọng không thể che giấu. Khác với những người cha mong con hóa rồng khác, người nọ chưa bao giờ hết hy vọng với hắn. Người nọ cho rằng đứa con của mình là không nghiêm túc luyện tập mà thôi, cho nên luôn luôn đốc thúc hắn, cổ vũ hắn, tràn đầy tin tưởng đem kỳ vọng phục quốc ký thác trên người hắn.
Nhưng ông ấy không biết, như thế sẽ chỉ làm cho hắn càng thêm thống khổ…
Đêm khuya, sáng sớm, ở những chỗ không người, hắn ra sức luyện tập, kỳ vọng có thể từ khổ luyện mà nâng cao thực lực chính mình, làm cho phụ vương triệt để thay đổi cách nhìn. Nhưng mà, từ trong bụng mẹ đã bị nhiễm âm khí xà độc, khiến thể chất hắn có giới hạn, nội lực vĩnh viễn không thể thượng tiến một tầng. Mà không có nội lực chống đỡ, cho dù binh thức tinh hoa xảo diệu đến mấy cũng chỉ như luận binh trên giấy, hoa xảo vui mắt lại không thể áp dụng thực chiến. Cuối cùng hắn chỉ có thể chấp nhận số mệnh, tránh né phụ thân.
Đã làm không được, thì không để người nhìn tới, không nghe thấy, không lo nghĩ… Vậy là được chứ gì?
Mẫu hậu ôn nhu từ ái thấy đứa nhỏ chủ động thân cận, cho dù nàng có tật xấu cứ hay kể khổ cùng nuôi dưỡng độc xà, nhưng vẫn là một người mẹ ngọt ngào đáng yêu. Những ngày tháng ở bên nàng cũng chính là những ngày tháng vui sướng nhất quãng đời thơ ấu của hắn.
Huống chi còn có Liên Tranh… Thiếu niên chất phác đơn thuần, trời sinh lại có bộ mặt dữ dằn.
Hồi đó, lạc thú lớn nhất của hắn là dùng đủ loại trò đùa dai không vết tích mà diễn lộng Liên Tranh, xem khuôn mặt dữ dằn kia lộ ra thần sắc bất đắc dĩ… Có lẽ, lúc mới bắt đầu, hắn thật là có một chút ác ý khi tiếp cận hắc y thiếu niên. Dù sao nhìn người nọ vui vẻ nói lên giấc mộng của cha mẹ là phải về Lâm An, lâm trận giết địch làm đáy lòng hắn sinh ra không ít ghen tỵ.
Hắn không có cha mẹ như vậy, không có cố hương để trở về, lại càng không thể luyện thành tuyệt thế võ công vang danh thiên hạ.
——-Nhưng là, hắn có một người lúc nào cũng che chở hắn, yêu quý hắn.
Dần lớn lên, hắc y thanh niên liền như hải đông thanh trong truyền thuyết của tộc Nữ Chân, trải qua tang thương vẫn như trước tâm tính thiện lương, hướng tới tự do, quật cường bất khuất.
Hải đông thanh nhất định sẽ không đình trú dưới đất, không trung mới là chỗ để nó trở về. Mà tâm Liên Tranh lúc nào cũng hướng tới Lâm An, nghĩ muốn trở về cố hướng xa xôi, nơi cha mẹ hắn tâm tư vướng bận cả đời. Nhưng cuối cùng, người nọ vẫn là vì hắn thu lại đôi cánh, lưu tại Hồng Diệp sơn trang.
Hảo hạnh phúc, hảo ấm áp. Mỗi lần nhớ tới hồi ức đẹp đẽ đó là sẽ vô thức nở nụ cười. Hắn thậm chí hy vọng thời gian sẽ vĩnh viễn ngưng đọng lại tại giây phút đó.
…Thích, thích, rất thích nam nhân đó.
Trong một chốc hô hấp gần như bính chỉ, Gia Luật Phong nắm chặt kim địch trong tay, toàn thân đau đớn gần như tê liệt. Mình là thích hắn đến như vậy a! Nếu như không có phát sinh những chuyện thảm thống đó, mình đã cùng với hắn trở về Lâm An đi?
———— Chính là, trở về không được!
Rốt cuộc không thể quay về…
Gập người, Gia Luật Phong ho liên tục mấy cái, tràn ra khóe miệng chính là máu tươi đỏ đến ghê người. Hắn đưa tay lau đi vết máu, lạnh lùng nhìn chất lỏng tanh nồng nhiễm trên tay mình, thản nhiên cười.
Không tồi, trên đời này cái gì cũng phải công bằng, và cũng không phải cứ trả giá là được hồi báo. Giống như hắn là người trời sinh thể chất thiếu hụt, càng không có chuyện vô duyên vô cớ may mắn lại rớt xuống đầu, thứ mà trời xanh cho hắn chỉ có vận mệnh bất đắc dĩ cùng tàn khốc!
Mẫu thân của hắn, nữ nhân có nụ cười ngọt ngào, vốn tưởng rằng đã tìm được nơi chốn để trở về, ngờ đâu cuối cùng lại phát cuồng, chết không nhắm mắt. Cũng là hắn, đứa con duy nhất của nàng, chính tay đoạt đi mạng sống của nàng!
Có lẽ giữa chốn loạn thế phân tranh, những kẻ yếu ớt không đủ cường đại chỉ có thể mặc cho trời xanh an bài, thân bất do kỷ, phiêu bạt giữa dòng đời nổi trôi bất định…
Chính là, hắn không có làm gì sai, vì sao cứ phải chịu đựng khổ mệnh?
Hắn không bao giờ muốn thấy người bên cạnh vì mình mà gặp phải thống khổ nữa. Hắn đã mất đi mẫu thân, có chết cũng không muốn mất thêm Liên Tranh nữa! Khi đàn xà tập khí, người nọ dùng chính thân thể bảo hộ cho hắn; trong mật thất tối tăm, lại cắt mạch lấy máu uy hắn uống; rồi trong năm năm mình mất đi trí nhớ, hắc y nam nhân kia vẫn cứ trầm mặc, đem tất cả trọng trách gánh hết lên người, thà rằng bị mọi người hiểu lầm cũng muốn bảo hộ mình…
Người nọ gương mặt tiều tụy phong sương, mỗi một nếp nhăn trên trán đều là vì hắn mà hằn lên. Thế nhân đều nói, Tả sử Liên Tranh cứng rắn như nham thạch, cực kỳ lãnh khốc, nhưng không ai biết hắn kiên cường cương nghị, rồi lại còn rất ôn nhu, và bị tổn thương nhiều hơn ai hết…
Sao có thể không yêu nam nhân này đây? Sao có thể để hắn lại chịu thêm thương tổn nữa đây?
Nếu trời xanh muốn dùng thống khổ để chứng tỏ cường đại, thì người phải nhận lấy thống khổ ấy cũng không nên là Liên Tranh!
Cứ để hai bờ vai mình gánh lấy trọng trách đi, Gia Luật Phong không muốn người mình yêu phải vác lên lưng bất cứ gánh nặng nào nữa. Hướng Hoàn Nhan Lượng báo thù, hắn chính mình làm lấy! Từng là một đứa nhỏ yếu đến không chịu nổi một kích, giờ đây hắn nhất định phải xoay chuyển càn khôn, thay đổi vận mệnh.
Bởi vì hắn không tin trời đất, không tin số mệnh!
Mà nhược tiểu cùng cường đại, bình thường cùng thiên tài, thực lực của hai loại người đó chênh lệch xa đến thế nào? Trả giá bằng mồ hôi cùng huyết lệ vẫn chỉ là uống phí thôi sao?
Kia chính là hắn trả giá còn chưa đủ, bởi vì lúc còn nhỏ, hắn chưa giác ngộ được thế nào là bỏ qua “hết thảy”…
…Như vậy, liền vứt bỏ hết thảy đi! Thân nhân, bằng hữu, đồng bạn, thậm chí là người mình yêu sâu đậm nhất… Còn có… chính bản thân mình! Máu của chính mình, sinh mệnh của chính mình!
Thái Ất chân khí trong “Lục hợp bát pháp” của Thủy Tinh Đăng thường bị người ta cho là một loại công pháp tối vô dụng. Phải có thân nguyên dương mới có thể tu luyện, tiến cảnh nhanh nhất nhưng cũng hà khắc nhất, một khi hư thân liền mất hết nội lực. Chính là cẩn thận tìm hiểu kiểm tra lại, nguyên lý của nó lại rất đơn giản. Nói tóm lại, “luyện tinh hóa khí” chính là đem nguyên khí chí tinh chí thuần của đồng tử chuyển hóa thành nội lực nguyên khí.
Tuy rằng hắn từ trong bụng mẹ đã bị âm độc khí của kim xà vương xâm nhập, trời sinh thể chất âm sát, căn bản không hợp điều kiện “chí thuần” để luyện tập. Nhưng là nguyên lý thế gian “trăm sông đổ về một biển”, Thái Ất công quyết nếu có thể đem nguyên tinh thuần dương chuyển hóa thành nội lực, đương nhiên cũng có thể đem thứ khác trong cơ thể để chuyển hóa…
Thí dụ như, khí huyết, thọ nguyên, sinh mệnh!
“Nhân thân huyết khí, tới lui tuần hoàn, ngày đêm không ngừng, y thư có nhâm, đốc hai mạch, chỉ cần có thể thông hai mạch này, trăm mạch sẽ giai thông.”
“…Giai tại tâm nội vận thiên kinh, trú dạ tồn chi, tựa trường sinh. Thiên kinh nãi ngô thân chi hoàng đạo, hô hấp vãng lai vu thử dã. Lộc vận vĩ lư có thể thông đốc mạch, quy nạp tị tức có thể thông nhâm mạch, được hai mạch này sẽ có thể trường thọ.”
(mấy cái đoạn lẩm nhẩm khẩu quyết tâm pháp này nọ đừng bận tâm mần chi, tớ cũng pó tay =)))
“Lục hợp bát pháp” vốn là công quyết của Đạo gia, tăng nội lực có rất nhiều công dụng, mà cảnh giới cao nhất cũng là vì trường sinh, đắc đạo đăng tiên. Vô số đạo môn ẩn sĩ vì thế mà khổ tâm tu luyện, có thể thấy thọ nguyên cùng khí huyết chí là thứ tối trân quý nhất của mỗi người.
Chính là với hắn mà nói, cường đại mới chính là thứ mà hắn cần nhất!
Giữa thời loạn thế ngã nghiêng, muốn nhằm vào hoàng đế của một quốc gia mà báo thù, nếu không có thực lực cường đại rất khó để làm được. Cho nên hắn đem huyết khí thọ nguyên của bản thân chuyển hóa thành nội lực, trong thời gian ngắn nhất luyện được tuyệt thế thần công.
Đúng vậy, hắn phải biến cường, chẳng sợ phải trả giá hết thảy!
Có lẽ, người vô tội chết trên tay hắn rất nhiều, nhưng hắn hoàn toàn không thấy áy náy. Bởi vì, đó là cường đại mà hắn phải dùng chính máu của mình, chính mệnh của mình để đổi lấy! Huyết tinh ác ma trước khi xuống địa ngục, nếu không có ngàn vạn người tuẫn táng thì làm sao được gọi là ác ma? Vì hướng Hoàn Nhan Lượng báo thù, hắn không tiếc hết thảy!
Gia Luật Phong ho liên tục, càng không ngừng hộc máu, chất lỏng ấm áp chảy dọc theo bàn tay, nhiễm thượng cẩm y, tiệp một màu không còn phân biệt rõ.
Thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm, nhưng hắn còn có chuyện vẫn chưa hoàn thành. Nhưng mà, nhanh thôi, sắp rồi…
Trong trướng bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, hắn cả kinh hoàn hồn, quay đầu nhìn lại. Nếu như Gia Luật Mạn Lâm đã đến đây, vậy Liên Tranh…
“Da, ngươi cẩn thận chút, nắm phải tóc ta rồi!”
“Cô cô người đừng lên tiếng, sẽ bị phát hiện đó….. Sá?”
Ánh mắt vừa vặn chạm nhau, ba người cùng ngẩn ra. Khóe mắt Gia Luật Phong giật giật, nguyên lai người tới là Tiểu Thu.
Tiểu Thu cùng Gia Luật Mạn Lâm đã rón rén ra tới cửa lều, bất ngờ lại bị phát hiện, không kịp phản ứng, vẫn duy trì tư thế khom lưng lén lút nhìn hắn, vẻ mặt kinh hoàng. Sau một lúc lâu, hét lên một tiếng, lao ra khỏi đại trướng chạy trối chết.
Ngốc lăng tại chỗ thật lâu, Gia Luật Phong bật cười to. Biết rõ khuyên bảo không có kết quả vẫn cố tìm đến, gặp lúc không thể dùng lực liền trốn chạy… Tiểu cô cô thật sự là một nữ nhân đáng yêu a.
… Có nàng làm bạn, Liên Tranh chắc chắn sẽ rất vui vẻ đi?
Phụ cận đại trướng, binh lính canh gác bị kinh động, ồn ào cả lên. Gia Luật Phong truyền lệnh cho binh sĩ mình thả họ đi, lại im lặng đứng nhìn hai bóng dáng quen thuộc kia biến thành một chấm nhỏ màu đen, rồi biến mất khỏi tầm mắt mình.
Hắn cứ đứng như vậy, nhìn lâu thật lâu.
Ngày tám tháng mười một, Kim đế Hoàn Nhan Lượng ngự giá thân chinh, tự minh dẫn mười bảy vạn đại quân chủ lực Nam chinh, qua sông tại Thải Thạch. Quân Kim dàn trận hơn mười dặm ven bờ, thanh thế cực lớn.
Thải Thạch từ trước đến nay là cửa khẩu trọng yếu của Trường Giang, địa thế hiểm yếu, thường là vùng giao tranh của binh gia. Nhưng mà tướng Tiền thủ Vương Quyền thấy thế địch như hổ, chưa kịp đợi quân Kim đánh tới đã dẫn đầu chạy trốn. Mà lúc này, người tiếp nhận chức vụ của hắn Lý Hiển Trung còn chưa kịp tới Thải Thạch, quân Kim đã bắt đầu qua sông.
Hoàn Nhan Lượng đứng trên đài cao cạnh bờ sông, thỏa thê ngâm thơ.
“Vạn lý xa thư tẫn hỗn đồng. Giang Nam khởi hữu biệt cương phong? Đề binh bách vạn Tây Hồ thượng. Lập mã ngô sơn đệ nhất phong!” Ý thơ kiệt kinh bất tuần, tràn ngập dũng cảm khí phách của một thế hệ kiêu hùng vấn đỉnh thiên hạ. Mọi người tùy thị bên cạnh tán tụng không thôi.
Lúc ấy tàn quân canh giữ Thải Thạch còn lại bất quá một vạn tám ngàn người, mà quân Kim hơn gần gấp bội, làm sao có thể không thắng cho được chứ?
Nhưng mà, lịch sử đã định, Hoàn Nhan Lượng nhất định phải bại vong.
Gia Luật Phong đứng phía sau Hoàn Nhan Lượng, vận thị lực nhìn chăm chú vào mặt nước xa xa, khóe miệng lộ ra một ý cười vi diệu không thể nhận ra. Thời khắc hắn chờ đợi bấy lâu nay, rốt cuộc cũng sắp tới rồi…
——————————
[1] Đại Phu: ở đây không phải thầy thuốc mà là một chức quan to thời xưa, dưới quan Khanh, trên quan Sĩ.
[2] Chiết Tây: Chiết là chỉ vùng Chiết Giang, Tây là phía Tây.