Hồng Điệp

Côn Luân càng lúc càng gần. Tuy rằng đã bớt đi một kẻ nhiều chuyện như Đông phương Úc Khanh, nhưng lại thêm một bé sâu mập đáng yêu gọi là Đường Bảo. Dọc đường vì vậy mà cũng bớt buồn chán.
“Đường Bảo! Không được gọi mẹ nữa! Người khác sẽ hiểu lầm mất! Gọi Thiên Cốt đi!”
“Nhưng mẹ là mẹ của con mà?” Đường Bảo ỉu xìu chui vào trong lỗ tai của Hoa Thiên Cốt, ngực còn ôm một mẩu bánh mì làm gối.
“Chậc, nhưng không nên gọi thế khi có mặt người ngoài.”
“Vậy con gọi mẹ là Cốt Đầu nhé, con thích xương.”
“Ngươi là sâu chứ có phải chó đâu mà thích xương?”
“Đúng rồi, nếu ta bái Bạch Tử Họa lão tiền bối làm thầy, nhỡ ông ấy muốn bắt ngươi thì phải làm thế nào? Ta có nên giấu ngươi đi không?”
“Không cần, con đâu phải là yêu tinh tà thuật, hơn nữa lại không có pháp lực. Tiểu yêu tinh tốt bụng như con sẽ khiến người ta thương yêu lắm, không tiên nhân nào nỡ bắt đâu. Cây cối, sông núi cũng có tinh linh bảo hộ của mình mà!”
Hồng Điệp đảo mắt không nhịn được nhìn hai người này, không đúng, là một người một sâu.
“Bạch Tử Họa thì không biết, có điều sư huynh của hắn là Ma Nghiêm nổi tiếng nghiêm khắc. Ngươi cứ cẩn thận đấy!”
“Tỷ tỷ, tỷ biết Bạch Tử Họa lão tiền bối sao?”
“Không biết!”
“Vậy tỷ quen sư huynh của Bạch đại tiên sao?”
“Không quen!”
Hoa Thiên Cốt gãi gãi đầu, sao cô bé cứ có cảm giác tỷ tỷ luôn cáu kỉnh khi nhắc đến sư phụ tương lai của mình nhỉ?
“Đường Bảo, ngươi nói có phải tỷ tỷ và Bạch đại tiên có thù hận không?”
“Thù hận thì chưa chắc, xem bộ dáng của tỷ ấy cũng không giống có thâm thù đại hận gì với Bạch Tử Họa, chắc cùng lắm là có mâu thuẫn, xích mích nhỏ thôi.”
“Ài, thật phức tạp.”
Hai người một sâu từ từ đi lên núi, cảnh sắc nơi này khác hẳn với Mao Sơn. Núi non hùng vĩ uốn lượn mênh mông, có rất nhiều hồ, mỗi khoảnh hồ đều giống như một viên trân châu rơi xuống vậy. Nước hồ xanh biếc như nhuộm, trong vắt. Hình ảnh núi non trùng điệp đảo ngược dưới mặt hồ, giống như một bức tranh đang lăn tăn gợn sóng. Chim trời tụ họp, hoặc liệng trên mặt hồ hoặc đùa giỡn trong sóng nước. Xung quanh còn có mây trắng mờ mờ, huyền ảo như mơ, thật đúng là tiên cảnh. Gió nhẹ đìu hiu, không khí mát lành, trời trong mây rạng, hồng quang dịu dàng ấm áp, một cảnh sắc tràn ngập những điều tốt lành.
“Rất nhiều con sông ở nơi này bắt nguồn từ núi Côn Luân, sông cổ không chảy về hướng Nam, xích thủy chảy về Đông lại nhập nguồn cũ, dương thủy theo hướng Tây Nam rồi vào đầm lầy; hắc thủy theo hướng Tây Bắc chảy ra biển lớn. Truyền thuyết kể suối Côn Luân tháng Sáu có tuyết rơi, cũng là nơi Tây Vương Mẫu lấy nước để ủ rượu ngon. Chỗ chúng ta cần tới là Dao Trì, tuy đã không còn Tây Vương Mẫu nhưng vẫn còn hội bàn đào. Quần Tiên yến mỗi năm một lần, theo dân gian thì cử hành ở trong này. Lúc đó chúng tiên đều tới, Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương nhất định cũng đến, lần này hẳn sẽ bàn luận chuyện Yêu Thần xuất thế là chính.”
“Sao ngươi biết?”
“Con là yêu tinh của Dị Hủ các, chuyên phụ trách tìm hiểu và truyền tin tức, sao có thể không biết được!”
“Thật lợi hại.”
“Ha ha, đương nhiên.” Đường Bảo đắc ý nói.
“Vậy ngươi nói xem chúng ta nên vào thế nào?” Hồng Điệp trầm ngâm một lúc rồi hỏi. “Chúng ta không có tiên thiếp, tuyệt đối không thể vào bằng cửa chính.”
“Gần đây yêu ma hoành hành, trong tiên giới nơi nơi đều bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, huống chi là sự kiện Quần Tiên yến hệ trọng để thương thảo đối sách của chúng tiên này. Nhưng chỉ cần đổi hình thái, trên người chúng ta không có tà khí, trà trộn vào chắc cũng dễ thôi. Núi Côn Luân này đâu đâu cũng có yêu thú quý hiếm, không bằng chúng ta hóa thành tiên thú trà trộn vào bên trong.”
“Hóa thành tiên thú? Ta không biết phép thuật, phải làm thế nào?” Hoa Thiên Cốt lo lắng hỏi.
“Đừng lo, ta có thể giúp muội!”
Hồng Điệp phất tay, cả người Hoa Thiên Cốt bao chùm trong quầng sáng đỏ, chầm chậm bay lên.
“A! Cơ thể ta hình như đang thu nhỏ lại!”
Đến khi Hoa Thiên Cốt phục hồi lại tinh thần thì nàng đã biến thành một con sâu giống hệt Đường Bảo.
“Ôi! Chúng ta giống hệt nhau này!”
Đường Bảo cười khanh khách, lăn qua lộn lại trên lòng bàn tay Hồng Điệp. Cái bụng núc ních rung rung khiến người ta muốn bóp nhẹ một cái.
“Tỷ tỷ, tỷ cũng biến đi!” Hoa Thiên Cốt giục.
Quanh người Hồng Điệp sáng lên, thân người trong quầng sáng đỏ nhanh chóng thu nhỏ lại, không ngờ lại biến thành hồng hồ điệp.
“Thật đẹp!”
Mắt Hoa Thiên Cốt và Đường bảo tức thì biến thành hình trái tim.
Ba người bay vào Dao Trì. Hoa Thiên Cốt reo hò tung tăng, thân mình con sâu béo múp míp cứ đưa qua đưa lại, đây là lần đầu tiên tiểu loli được bay! Dù trong lốt một con sâu cũng thật thích!
Dao Trì rộng lớn, nơi nơi tràn ngập ánh sáng, nước ngũ sắc lọt vào tầm mắt, tỏa ánh sáng màu sắc rực rỡ, đẹp đến nao lòng. Phía Đông Dao Trì là rừng đào ngàn năm, hoa nở sum suê tươi tốt, nặng trĩu níu cành nghiêng nghiêng, tầng tầng lớp lớp nối thành một mảng phấn hồng kéo dài đến tận chân trời, cánh hoa chao liệng như mây, tạo nên từng lớp sóng lớn trong làn gió nhẹ.
“Đẹp quá!” Ba người dừng trên một đóa đào. Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn bầu trời màu hồng phấn, còn có cả trận mưa hoa không ngừng rơi xuống, vui vẻ ôm lấy Đường Bảo. Đường Bảo lấy một cánh hoa bắt đầu gặm, đưa một cái khác cho Hồng Điệp và Hoa Thiên Cốt.
“Ta có phải sâu đâu…” Hồng Điệp lẩm bẩm nhưng vẫn cắn một miếng, chợt cảm thấy vô cùng thơm mát, dòng nước ngọt lành thấm vào yết hầu, ngon hơn rượu hoa đào nàng thường uống trước kia.
Cúi đầu nhìn về phía tiên tỳ đã sắp đặt xong bàn ghế, ai cũng hoạt bát, dung mạo đoan trang. Bên tai vang lên từng hồi chuông, gió thổi tiếng cười của chúng tiên bên tai.
Quần Tiên yến sắp bắt đầu rồi
“A! Tỷ tỷ, Đường Bảo, ta vừa phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng!” Hoa Thiên Cốt đột nhiên kinh ngạc nhìn đóa hoa mình đang ôm trong tay, kích động đến mức suýt nữa nước mắt chảy thành sông…
“Sao thế?” Hồng Điệp và Đường Bảo quay đầu nghi hoặc nhìn cô bé.
“Ta có thể chạm vào hoa! Ta có thể chạm vào hoa! Hoa không tàn, không tàn một chút nào!” Hoa Thiên Cốt bỗng nhiên nhận ra, hai tay run rẩy ôm lấy đóa hoa còn to hơn cái mình núc ních đầy thịt, cọ đi cọ lại lên mặt, cánh hoa đào mềm mại, óng ả đẹp như tơ lụa. Cô bé sung sướng lăn qua lăn lại, coi cánh hoa như chăn mà vùi mình vào, thơm quá, thật là thoải mái.
“Trước kia mẹ không thể chạm vào hoa sao?” Đường Bảo ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên, bằng không sao lại có cái tên Hoa Thiên Cốt được, từ nhỏ ta đã là khắc tinh của hoa rồi. Chưa từng có một đóa hoa nào bình an trong tay ta. Tại sao? Tại sao chứ?”
“Ta nghĩ điều này chắc có liên quan đến Thiên Thủy Tích hoặc câu ngọc. Đặc biệt là câu ngọc, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng linh lực lại mạnh hơn Thiên Thủy Tích rất nhiều lần. Trên người ngươi vốn có một mùi cực kì hấp dẫn yêu quái, nhưng đều đã bị miếng ngọc ấy che lấp hết rồi.” Hồng Điệp chậm rãi nói, hai cánh xinh đẹp vỗ nhẹ bay xuống dưới.
Trong rừng người tới dần nhiều hơn, trên bàn bày đầy rượu ngon, cao lương mĩ vị, tiên quả, Đường Bảo nhìn mà nước miếng ròng ròng.
“Mẹ nói xem nếu con thả người bay xuống đúng mâm đào trên bàn, liệu có thể bị phát hiện không?”
“Chẳng những sẽ bị phát hiện, nói không chừng còn bị chúng tiên ăn vào bụng ý.” Hoa Thiên Cốt cười ngặt nghẽo, “Không biết có bao nhiêu tiên nhân tới nhỉ? Sao lại đặt nhiều chỗ ngồi như thế?”
“Thế gian này có rất nhiều tiên nhân kể cả nổi tiếng hay vô danh, nhưng số có thể tham dự yến tiệc này không nhiều. Ngoại trừ chưởng môn các tiên phái nhất định phải tới, Tây Vương Mẫu cũng đã gửi thiệp mời một số tán tiên danh tiếng vang dội. Hiện giờ ở Côn Luân, tất cả mọi người bao gồm cả Tây Vương Mẫu, có lẽ là bốn, năm trăm người.”
Chốc lát sau tiếng chuông càng dồn dập, tiên nhạc nổi lên, dòng chúng tiên dài dằng dặc bắt đầu tiến vào chỗ ngồi.
Tiên nhân dáng vẻ nào cũng có, có siêu phàm thoát tục, có xinh đẹp tuyệt trần, có tiên phong đạo cốt, có già yếu lọm khọm, có hung ác dữ tợn, nhất thời Hoa Thiên Cốt nhìn đến hoa cả mắt. Ngoài Ngọc Hoàng và Vương Mẫu ngồi cao nhất có thể phân biệt được, thì những người khác nàng không biết một ai.
“Ôi, tỷ tỷ lại bay đi đâu mất rồi?” Hoa Thiên Cốt nhìn trái nhìn phải không thấy Hồng Điệp đâu, sốt ruột hỏi.
“Mẹ yên tâm, tỷ ấy rất lợi hại, không có việc gì đâu.” Đường Bảo trấn an “Để con giới thiệu mấy vị tiên nhân kia cho mẹ!”
“Người nào là chưởng môn Lao Sơn?” Hoa Thiên Cốt vươn cổ nhìn, đột nhiên nhớ ra phải chuyển lời giúp Lâm Tùy Ý tới sư phụ hắn.
“Dưới gốc cây kia kìa, người tóc bạc, mày nhíu chặt, đang nhắm mắt ngồi yên đấy, mẹ thấy không?”
“Ừm, thấy rồi.”
“A? Không ngờ lại có một người phụ nữ! Thật tuyệt!” Hoa Thiên Cốt nhìn nhiều gương mặt tiên nhân kinh thế hãi tục, bắt đầu cảm thấy thưởng thức cái đẹp thật mệt, nhưng vẫn cảm thấy sững sờ trước vị nữ Long Vương tóc hồng đang cười sảng khoái lại không mất đi sự quyến rũ nữ tính kia.
“Phải, tửu lượng khá nhất, lợi hại nhất, cũng xinh đẹp nhất, Bắc Hải Long Vương mới nhậm chức.”
“Bên kia là Nam Cực Quan Âm ở phía Nam, Sùng Ân Thánh Đế ở phía Đông, ba vị khác có lẽ bận trấn áp yêu ma tác quái nên vẫn chưa tới.”
“Quan Âm Bồ Tát á?”
Hoa Thiên Cốt nhìn vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn ngồi ngay ngắn trên đóa sen tím, thiếu chút nữa chạy ra quỳ xuống vái hai vái.
“Mẹ đừng nhìn nữa, Quan Âm Bồ Tát ngàn mắt ngàn tay, nhìn nhiều sẽ bị rơi vào ảo giác.”
“Những người bên kia chắc mẹ cũng biết, rất nhiều người đắc đạo xong được Ngọc Đế sắc phong địa vị cao. Nhị Lang Thần, Cự Linh Thần, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước Đại Tiên, Văn Khúc Tinh và Vũ Khúc Tinh, Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, Phong Bá, Vũ Sư, Lôi Công, Điện Mẫu. Đang múa trước đài chính là Thất tiên nữ, Hằng Nga tiên tử đang rót rượu cho chúng tiên, mỹ nhân lạnh lùng nghiêm túc ở góc đằng kia là Cửu Thiên Huyền Nữ.”
“Ừm, thật hâm mộ những vị tiên nhân đó! Không biết ta bái sư rồi phải học bao lâu mới có chút thành tựu. Đúng rồi, sao vẫn chưa thấy Bạch Tử Họa lão tiền bối nhỉ? Lẽ nào ông ấy không đến đây?”
“Con cũng không biết, có lẽ là đi chậm. Hiện giờ nội bộ tiên giới đang vô cùng rối loạn, hai phe phật đạo minh tranh ám đấu gay gắt để giành quyền khống chế, các môn phái muốn phát triển lớn mạnh hơn cũng không từ mọi thủ đoạn, thiên binh thiên tướng cũng vì chút lợi nhỏ nhoi mà ngươi chết ta sống. Ngọc Hoàng và Vương Mẫu có danh nhưng không có thực quyền, Phật Tổ và Bồ Tát lại ít để ý chuyện thế sự. Hiện nay trên tiên giới, tính ra chỉ có Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa là có đạo hạnh và danh vọng cao nhất, chúng tiên cũng coi quyết sách của ông ấy như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Một chuyện lớn như thương thảo bàn việc Yêu Thần xuất thế, ông ấy không thể không đến.”
Hoa Thiên Cốt không tài nào hiểu nổi mấy chuyện rắc rối như thế, tại sao thành tiên rồi mà vẫn còn lục đục mâu thuẫn.
“Đường Bảo đã nghe danh Hoan Hỉ Thiên Ưu Lạc Hà Đông chưa?”
“Đương nhiên nghe rồi, đạo hạnh của người đó cực kì đáng sợ, nhưng tính tình còn đáng sợ hơn. Tuy rằng năm nào cũng phát thiếp nhưng ông ta ghét lễ nghi phiền phức và kiểu giả mù sa mưa của Tiên giới nên chưa từng đến, Tiên giới có rất nhiều người vô cùng căm ghét ông ta. Đặc biệt là Tứ tiên nữ của Thất tiên nữ, không biết ông ta đắc tội thế nào mà khiến nàng ấy hận thấu xương, vừa thấy mặt đã đòi chém đòi giết.”
“Năm nay đông người tới hơn năm ngoái, có rất nhiều người con không biết. Nếu mẹ trở thành đệ tử của Bạch Tử Họa, dù có tiên tịch hay không, không chừng có thể quang minh chính đại theo ông ta tham dự Thiên yến, con cũng có thể đường hoàng đi theo mẹ ăn uống. Ha ha ha! Đường Bảo vừa tưởng tượng nước miếng đã chảy ròng ròng.”
Khi Đường Bảo đang hưng phấn quan sát chúng tiên để thu thập tin tức tình báo thì sự tò mò của Hoa Thiên Cốt đối với Bạch Tử Họa đã vượt qua sự hứng thú của nàng với Dao Trì.
Cuối cùng, “Trường Lưu thượng tiên đến…”
Hồng Điệp đậu xuống một mâm bàn đào, tim đập thình thịch, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Có rất nhiều chuyện tưởng chừng như đã ngủ yên, chỉ khi gặp mặt mới biết, thì ra vẫn chưa quên được.
Dù đã biết không có cách nào cứu vãn, vẫn không nhịn được muốn nhìn người một chút. Muốn biết bao năm qua người sống thế nào?
Người, có hay không từng nhớ đến ta?

Biển hoa tỏa hương, dòng nước ngũ sắc của Dao Trì kề bên rừng hoa đào dập dờn, vạn năm không đổi. Làn gió cuốn bay tầng tầng sóng phấn, hoa rơi lả tả, bồng bềnh tựa mưa.
Hoa Thiên Cốt hơi hoang mang, một ánh sáng dịu dàng như ánh trăng u tĩnh, dường như từ rất xa xuyên thẳng đến trước mặt cô bé, sáng ngời lấp lóa khiến tiểu loli không thể mở mắt ra được.
Bạch Tử Họa ở phía kia bầu trời từ từ đi tới, bước chân hoa nở như biển, phong thái như sóng dạt dào.
Quanh người có một vầng sáng màu bạc mờ mờ bao phủ, trên vạt chiếc áo choàng trắng thuần thêu hoa văn lưu động màu bạc, cực kì khéo léo, tinh xảo vô cùng. Đầu vai Bạch Tử Họa có một, hai cánh hoa đào bay xuống, vài sợi cung vũ trong suốt theo gió bay múa bên hông, càng tô đậm thêm vẻ phiêu dật xuất trần. Chiếc tua màu trắng lộng lẫy trên thân kiếm rủ xuống đất, theo từng nhịp bước mà lay động như dòng nước, không trung dường như cũng nổi lên gợn sóng nhỏ. Mái tóc đen nhánh dài đến đầu gối tao nhã vắt sang một bên để lộ bóng dáng.
Chúng tiên bốn phía ai cũng tuân thủ quy tắc, cung kính cúi người. Ngay cả biển hoa đào kia cũng bay lên thành từng lớp sóng, đi theo bước chân, tưng bừng nhộn nhịp cao thấp tung bay, dường như nối thành hình đám mây hồng nhạt ở dưới chân ngài.
Thần tiên, nhất là kẻ đứng đầu, kiểu gì cũng cần phong thái áp đảo quần hùng. Mà người trước mắt này, thật sự khiến Hồng Điệp vừa thân thuộc vừa xa lạ, không sao so sánh được với thiếu niên ngạo khí đồng sinh cộng tử cùng nàng trong Man hoang.
Thật hoài niệm những ngày tháng ấy!
Hồng Điệp cười khổ ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện Bạch Tử Họa lại đang ngồi ngay ngắn trước mặt.
Trong dung mạo kinh động thiên nhân, đôi mắt không giấu được vẻ thanh cao ngạo mạn, đôi môi mỏng không tươi tắn như người thường, giữa mi tâm là ấn ký chưởng môn đỏ sẫm, ánh mắt thản nhiên mà lạnh nhạt, lưu động như nước như trăng, tiến sâu vào trái tim Hồng Điệp, bất giác khiến nàng cảm thấy nhói lòng.
Ánh mắt người vẫn như xưa, dung mạo người vẫn không đổi, chỉ là lòng người đã khác rồi.
Hồng Điệp vỗ cánh, nàng muốn bay lên phía trên tìm Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo. Nơi này vốn không phải là nơi nàng lên xuất hiện, nên nhường lại sân khấu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui