Hồng Điệp

“Tử Họa!”
Hồng Điệp mạnh mẽ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã đau lòng kêu lên. Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đang co quắp, đang đau đớn, chẳng qua thanh âm đã yếu đến mức nghe như là đang rên rỉ, đến mức ngay cả bản thân cũng gần như là không nghe thấy…
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hồng Điệp đã ngây ngẩn cả người!
Mình không phải đã chết rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quan trọng nhất là… mình hiện tại đang ở đâu?
Trước mặt nàng hiện giờ là núi đá vô tận, ánh tà dương đỏ như máu phía chân trời, bốn phía là trúc tía đung đưa, tựa như mây tím nơi chân trời đang nhẹ đưa trong gió…
Trên chân của nàng hiện giờ còn có một vết máu.
Trên đầu Hồng Điệp đột nhiên kịch liệt đau đớn, nàng lấy tay đưa lên sờ thì thấy máu đã đỏ thẫm.
Ngọn núi này, cảnh sắc này, vết thương này, rất quen thuộc!
Đây là đâu?
Một thanh âm chợt vang lên bên tai Hồng Điệp, gần như là mếu máo:
“Em gái à, đừng có làm anh sợ, người đẹp trai như anh không dễ bị hù họa đâu…”
Người đang gọi bên tai mình là ai? Thật đúng là cực phẩm, rõ ràng là suýt bị hù chết vậy mà còn không quên tự kỷ…
Dường như thấy nàng không có phản ứng, người nọ liền kêu lên:
“Không phải em mất trí không nhận ra anh chứ? Ô…ô…”
Tiếng khóc lóc kéo dài mà vang dội, lượn lờ mãi không dứt, đến lúc ngắt hơi lại biến thành tiếng “Ngao…. ngao…”
Thật sự là thiên tài!
Hồng Điệp thầm nói trong lòng. Nàng cũng nghe ra được thanh âm này thật sự là vừa sợ vừa thương, không hề có nửa phần dối. Nhưng thanh âm này thật sự khiến người khác không dám khen tặng…
Thanh âm này hình như có chút quen thuộc… Thật sự là độc nhất vô nhị!
Hồng Điệp đột nhiên giật mình đánh thót, ký ức chậm rãi quay trở lại…
“Thật sự… không phải bị ngã thành ngốc chứ?”
Thanh âm kia run run, hiển nhiên là đang sợ hãi:
“Em nói xem em đi leo núi cùng người khác mãi thì không sao, vì sao đi cùng anh thì lại xảy ra chuyện… Cái này… cái này con mẹ nó quá bất công rồi! Lẽ nào em thấy anh lớn lên trông anh tuấn tiêu sái mà sinh lòng yêu thương, muốn anh chịu trách nhiệm với em cả đời?”
Hồng Điệp không thể bình luận thêm điều gì nữa.
Đây là cái hạng người gì vậy? Không ngờ là vẫn còn đang oán trách mình, mà oán giận thì cũng thôi đi. Dù sao những chuyện thế này ai cũng không muốn gặp, nhưng dù là hắn đang oán giận thì cũng đừng chêm vài câu tự sướng vậy chứ!
Tự sướng đến mức này là có thể nói là thiên hạ vô địch thủ rồi!
Khẽ buông tiếng rên rỉ, Hồng Điệp rốt cục cũng miễn cưỡng mở mắt.
Nàng thật sự là chịu không nổi nữa, dù có là Mao Sơn chưởng môn uy vũ một thời cũng không chịu nổi thứ âm thanh này.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi… Ha ha…. Anh biết ngay là em sẽ bị hình dung anh tuấn của anh dọa chết mà…”
Thanh âm kia tiếp tục hành hạ lỗ tai Hồng Điệp.
“Anh cứ thắc mắc vì sao lúc đang leo núi mà em cứ nhìn anh chằm chặp như thế? Giờ thì hiểu rồi!”
Hồng Điệp nhăn mày, trong đầu còn đang đau như búa bổ, quát lên:
“Câm miệng!”
Hồng Điệp thực sự là không thể chịu nổi nữa. Nếu tên kia mà nói thêm hai câu nữa, nàng chẳng thà tự đâm thêm một kiếm vào tim mình cho xong.
Dù sao bà đây cũng là người đã chết qua một lần, vừa mới tỉnh lại đã phải chịu đựng thứ âm thanh kinh khủng của ngươi, như thế có còn thiên lý nữa hay không? Ngay cả chết cũng không để cho người khác được yên tĩnh…
Nàng mở choàng mắt, nhưng lại thấy trước mắt chợt sáng lòa, đầu óc quay cuồng, đành nhắm hai mắt lại, sau đó từ từ mở ra lần nữa…
Hiện ra trong mắt nàng lúc này là khuôn mặt của một người. Ừm, cũng chính là cái tên đang khoe chính hắn rất anh tuấn tiêu sái.
Không sai, ở đây ngoại trừ hắn cùng nàng ra thì chẳng còn ai.
Hồng Điệp vừa nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thân thiết, đồng thời cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
“Sát Mạc?”
Toàn thân Hồng Điệp đau như chết đi sống lại, trong đầu như có ngàn vạn thanh đao đang khuynh đảo, nhưng nàng vẫn cố gắng khống chế được, lộ ra một vẻ tươi cười ôn hòa:
“Sát Mạc, cái tên tự kỷ nhà cậu vẫn thế! Thật đúng là rất không biết điều, còn dám gọi chị đây là em gái.”
Người này chính là bạn thân từ nhỏ của Hồng Điệp, Sát Mạc. Sát trong Sát Mạc, Mạc trong Sát Mạc, đây là cách mà hắn thường tự giới thiệu về mình.
Mới vừa rồi nàng nhắm mắt, nên chỉ duy nhất nghe được thanh âm. Giờ đây sau khi mở mắt, Hồng Điệp gần như chỉ trong nháy mắt là đã biết mình đang ở đâu.
Nơi này, thật sự là quá quen thuộc!
Đây là Tử Trúc Lâm ở thành phố Ninh Hải, nơi nàng thường đi leo núi vào cuối tuần với bạn bè. Còn nhớ ngày đó là đang đi cùng Sát Mạc thì xảy ra chuyện, cuối cùng xuyên không đến thế giới trong Hoa Thiên Cốt khiến mọi tình tiết bị đổi nháo nhào hết cả lên.
Hồng Điệp đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn lại một vòng nữa, nàng rốt cục cũng xác định mình thực sự đã trở về! Chuyện tình dường như chỉ diễn ra trong mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, giờ đây lại đang phát sinh trên người mình.
Hồng Điệp sửng sốt một hồi lâu mới bình tĩnh lại. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng.
Trở về rồi, có lẽ cũng tốt!
Không có nhân tố gây rối loạn như nàng, mọi chuyện ở đó sẽ nhanh chóng đi vào đúng quỹ đạo. Những thứ không thuộc về mình sớm muộn gì cũng sẽ rời xa mình, dù giữ được nhất thời cũng không thể nào giữ được mãi mãi. Đạo lý này nàng đã sớm hiểu, nhưng bi thương trong lòng vẫn khó mà che giấu.
Hồng Điệp là cháu đời thứ ba của gia tộc thương nghiệp Hồng thị, cha mẹ đã qua đời trong một tai nạn giao thông. Còn nàng thì bị đuổi ra khỏi Hồng gia sau khi cha qua đời, nguyên nhân là vì người trong Hồng gia cho rằng, nàng không mang huyết mạch Hồng thị.
Nói một cách chuẩn xác hơn thì sau khi cha của Hồng Điệp chết, huyết thống của nàng lại được kiểm tra một lần nữa, và được nhận định rằng không phải con cháu nhà Hồng thị gia tộc. Vì điều này nên mới có chuyện bị đuổi ra khỏi Hồng gia.
“Được rồi, không đùa nữa. Tôi đã gọi cấp cứu rồi, rất nhanh sẽ đến. Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu coi như là cao thủ leo núi rồi, sao lần này dây cáp của cậu lại bị đứt thế?”
Hồng Điệp lắc đầu, hiện tại nàng cũng không phải là gà mờ nữa rồi, tốt xấu gì cũng coi như trải qua một kiếp người, tự nhiên có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện. Việc mình bị đuổi ra khỏi Hồng gia, tương đương với việc mất đi vị trí người thừa kế, người được lợi nhất trong chuyện này chính là cha con nhị thúc. Kết quả ADN hoàn toàn có thể làm giả, tai nạn lần này chỉ sợ cũng đã được sắp xếp từ trước để diệt cỏ tận gốc mà thôi.
Lúc trước còn có chút ngây thơ, một ý nghĩ oán hận cũng không có, hiện tại… nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm để bản thân chịu thiệt thòi như thế.
“Là nhị thúc của cậu làm à?” Sát Mạc hời hợt hỏi.
Hồng Điệp liếc nhìn tên chí hữu này, đột nhiên phát hiện tiểu tử này tinh tế hơn mình tưởng, nhanh như vậy đã suy luận ra rồi. Ài, hay là nói trước kia mình cũng không để ý chuyện này nhỉ.
Những ngày tiếp theo, Hồng Điệp trừ việc đến thư viện, thỉnh thoảng mới đến những lớp học mình thích, còn việc nàng trốn học nhiều, có khả năng bị cấm thi nhiều môn, nàng cũng không quan tâm lắm.
Sau khi trở về, nàng phát hiện ra rất nhiều kiến thức mình đã học được trong thế giới kia đều có thể áp dụng ở đây, ví dụ như phương pháp tu luyện. Cảm tạ Trời Đất, may mắn năm đó nhớ kĩ khẩu quyết cùng công pháp tu luyện mà Bạch Tử Họa truyền dạy, không ngờ thử vận công lại có thể hấp thu linh khí trời đất. Thật hoài nghi trên Trái Đất có phải cũng có người tu tiên, thậm chí là tiên nhân như thế giới kia không?
Ký túc xá vốn có bốn người, nhưng có một bà chị mỗi ngày đều ở phòng chơi game, còn có một người thuê phòng bên ngoài cùng bạn trai sống cuộc sống vợ chồng, người còn lại nhà ở nội thành, Hồng Điệp cũng thường xuyên tu luyện ở vườn cây nhỏ trong sân trường cả đêm, vì vậy ký túc xá thường xuyên không có người. Nhưng nếu nói ở ký túc xá nhiều nhất, thật ra lại vẫn là Hồng Điệp, nàng mỗi ngày đều về ngủ một giấc, thời gian còn lại thì tu luyện.
Gần hai tháng qua đi, Hồng Điệp miễn cưỡng tu luyện tới cảnh giới luyện khí tầng thứ nhất, trong thời gian này, ngoại trừ Sát Mạc mang đến một ít dược liệu nấu canh, ngoài ra không có quan hệ gì với ai làm gián đoạn việc tu luyện.
Nhưng nàng cũng biết, nếu không có vật bên ngoài tác động vào, luyện khí tầng thứ nhất không chừng đã là cảnh giới cuối cùng cả đời nàng có thể đạt được rồi. Ở đây linh khí mỏng manh, nàng hiện tại cũng không có tư chất nghịch thiên như ở thế giới kia, chỉ có thể chập chững bắt đầu lại từ đầu.
Lúc nghỉ hè, kí túc xá trường học phải sửa chữa, Hồng Điệp cũng không có nơi nào đi. Hiện tại nàng lại lâm vào khủng hoảng kinh tế, trên người chẳng còn nhiều tiền, nếu nghỉ hè không đi làm thêm, về sau đừng nói việc tu luyện cần một ít dược liệu, đến việc ăn cơm cũng thành vấn đề rồi. Dù sao cũng không thể dựa dẫm vào bạn bè mãi được.
Nếu chỉ tìm một việc làm bình thường, đối với người khác chắc đã có thể tìm rồi, nhưng với Hồng Điệp thì không. Nàng cần tu luyện, việc này đã thành một thói quen, chỉ có luyện công mới có thể giúp nàng tìm thấy một chút phương hướng, một chút hi vọng, không có tiền, chính là nói vô ích. Hơn nữa chút ít tiền làm thêm để phục vụ việc tu luyện của nàng, căn bản chính là còn kém xa.
Nàng biết một ít luyện đan thuật, nhưng hiện giờ không nói vội, bản thân chỉ có thể luyện khí tầng thứ nhất, vẫn chưa thể luyện đan, nếu luyện đan thật thì sao? Nơi này có linh thảo sao? Nơi này có lò luyện đan sao?
Từ bỏ ý định luyện đan trong đầu, cũng may Mao Sơn nổi danh với bùa chú, chưởng môn gà mờ như nàng cũng nắm bắt được một ít, bây giờ luyện tầng khí thứ nhất, bùa cao cấp không chế được, nhưng một ít bùa cấp thấp “bùa Thanh Thần”, “bùa Trừ Tà”, “bùa Hộ Mệnh”, thậm chí bùa đơn giản như “bùa Hỏa cầu”… nàng vẫn có thể chế tác được
Đi mua một ít giấy làm bùa, bút lông sói, chu sa… xong, mặc dù bùa tốt đều phải dùng da và máu của yêu thú chế tác, nhưng nơi này đâu thể có yêu thú, chỉ có thể dùng chu sa và máu gà trống tự mình bào chế, tuy rằng không thể chế tác bùa cao cấp, nhưng mấy loại bùa vớ vẩn này thì cũng đã được rồi.
Vừa hay thêm vào mấy dược liệu và giấy vàng cao cấp, bào chế xong là có thể làm thành lá bùa. Cứ như vậy, chút tiền cuối cùng của Hồng Điệp cũng hết rất nhanh.
Chu sa và máu gà thêm vào mấy thứ dược liệu rẻ tiền, được nàng chế biến thành nguyên liệu chế bùa có mùi hương nhè nhẹ. Mấy thứ này cộng lại cũng chỉ chế tác được ba mươi mấy cái bùa. Đây là còn chưa kể nguyên liệu chế tác thừa, hỏng bỏ đi.
Ba mươi mấy phần nguyên liệu được nàng chế thành tám cái bùa, “bùa Thanh Thần”, “bùa Trừ Tà”, “bùa hộ mệnh”, “bùa Hỏa Cầu”, mỗi loại hai lá bùa. Tám lá bùa làm nàng tốn nửa tháng chế tạo, chia trung bình, thậm chí một ngày cũng không làm được một lá. Tiếp đó phải đi bán bùa.
Mặc dù hắn biết ở nơi này chế bùa, bán bùa là hành vi tuyên truyền mê tín, nhưng chính phủ cũng không cưỡng ép cấm đoán. Ninh Hải còn có một khu chợ phức tạp, gọi là phố Thiên Thủy, chính là thị trường giao dịch đồ cổ quái linh tinh. Nơi này không chỉ có tiểu thương buôn bán các loại đồ cổ, đồ quý hiếm, còn có một vài người giống như Hồng Điệp, đi bán bùa chú.
Nàng đã xem qua bùa của những người này, đều là một ít bùa không có linh khí dùng giấy vàng bình thường chế tác, căn bản không có hiệu quả gì, nhưng bán cũng rất rẻ, chỉ khoảng hơn mười ngàn đến mấy chục ngàn một tấm, rất ít có lá bùa nào hơn một trăm ngàn.
Bùa của nàng đương nhiên không thể bán dễ dàng như vậy. Nếu thật sự bán dễ dàng như vậy, thà đi làm công còn hơn.
Vì đề phòng bị người khác nhận ra, ảnh hưởng đến cuộc sống tu luyện bình lặng của mình về sau, thậm chí sợ bị bắt lại như chuột bạch thí nghiệm, Hồng Điệp đeo một cặp kính râm thật to, mặc áo khoác dài lùm xùm, lại đội một cái mũ rộng vành thật thấp, bắt chước mấy thầy bói, tìm một góc nhỏ đặt một quầy hàng vỉa hè, đem mấy tấm bùa đặt trên một miếng vải đen, cứ như vậy bắt đầu khai trương hàng bùa.
Nếu như nói bùa của người khác là dựa vào số lượng mà kiếm tiền, Hồng Điệp biết bùa của mình chỉ có thể bán cho người biết nhìn hàng xịn thôi. Nếu là người không có con mắt nhìn hàng, tuyệt đối sẽ không mua bùa của mình.
“A, còn có bùa Trừ Tà. Đây là cái gì, này, chị gái, bùa Trừ Tà chỗ chị bán bao nhiêu một tấm?”
Một đôi nam nữ đi đến trước mặt Hồng Điệp nói, người nam hỏi.
Hồng Điệp không ngờ mình vừa bày sạp hàng đã có người đến hỏi giá, lập tức vui mừng nói:
“Tất cả bùa đều là một trăm ngàn một tấm!”
“Đồ thần kinh… ”
Hồng Điệp còn chưa kịp nói tiếp lá bùa Thanh Thần ở bên cạnh là hai trăm ngàn đã bị mắng là thần kinh. Nhưng nàng cũng không tức giận, dù sao bùa của mình cũng chỉ bán cho người biết nhìn hàng xịn, bởi chỉ có người biết nhìn mới có thể nhận ra bùa của nàng mang theo một tia linh khí nhẹ nhàng lưu chuyển.
Tuy Nhiên khiến Hồng Điệp thất vọng chính là việc sạp hàng nàng bày ra năm ngày rồi, không ít người đến hỏi mua, nhưng vẫn chưa bán được tấm nào. Thậm chí sạp bùa của nàng ở phố Thiên Thủy đã nổi danh, bởi một tấm bùa giấy vàng của nàng phải bán một trăm ngàn!
Rất nhiều người đến không phải để mua bùa giấy vàng, mà chỉ là xem xem rốt cuộc là loại bùa gì. Sạp hàng của nàng cũng thành trò cười ở phố Thiên Thủy, bùa người khác chế đều to bằng nửa tờ giấy A4, mà bùa của nàng chỉ to bằng lòng bàn tay, thậm chí có tấm chỉ bằng nửa lòng bàn tay. Giá bán lại cao chưa từng thấy, lại không cho mặc cả, sạp hàng như vậy không nổi danh cũng khó!
Ngày thứ chín, Hồng Điệp đã có chút bực mình, nàng xác định là nơi này vốn không có người có thể nhận thức đồ của mình, chỉ có nàng mới biết đám bùa này đừng nói là một trăm ngàn, dù bán năm trăm ngàn cũng không đắt, nhưng không có ai nhìn ra cũng là uổng công.
Hồng Điệp quyết định hôm nay là ngày cuối cùng, nếu vẫn không có ai đến hỏi bùa của mình, nàng chỉ còn nước chợ lao động tìm tạm một việc làm, bằng không thì sẽ không có cơm mà ăn mất.
Mọi người cũng chỉ ngạc nhiên trong vài ngày, sạp bùa của Hồng Điệp tuy bị rất nhiều người đến xem, nhưng mấy ngày nay rõ ràng đã qua thời kỳ ngạc nhiên, người đến xem đã ít đi nhiều rồi.
Hồng Điệp rất nhàm chán, nàng đã chuẩn bị thu xếp gian hàng, nhưng lại bị thu hút sự chú ý bởi cuộc đối thoại giữa một thanh niên và một cô gái đi tới. Tuy rằng khoảng cách thật sự rất xa, nhưng thính lực của nàng lại không phải bình thường, có thể nghe rõ rành mạch.
“Thiếu Kỳ, nơi này đều là bọn treo đầu dê bán thịt chó, toàn là người mê tín mới đến đây, pháp khí em mua đã nhiều rồi, theo anh thì thôi đi, anh đã liên hệ với khoa não một bệnh viện ở Pháp, nghe nói rất nổi danh, hay là đưa bác gái đến đó trị liệu đi.”
Người nói là một thanh niên diện mạo cao lớn, anh tuấn, thật sự là một gã bảnh bao.
Cô gái kia dáng người cũng rất cao, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất cao quý, làn da trắng nõn, là mỹ nữ tuyệt sắc. Thế nhưng đặt ở thế giới kia thì cũng chỉ có thể gọi là thanh tú thôi, người tu tiên diện mạo đa phần đều rất xinh đẹp, cảnh giới càng cao càng đẹp.
“Em không bắt anh đi theo em, tự anh đi theo đấy chứ. Mẹ em mấy năm nay đi các bệnh viện còn ít sao? Anh cũng giới thiệu năm sáu cái bệnh viện, nhưng mẹ em hiện giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu không kiên nhẫn, anh cứ tự nhiên.”
Cô gái giọng lạnh như băng, rõ ràng không có bao nhiêu thiện cảm với anh chàng bảnh bao kia.
Hồng Điệp nghe xong buồn cười, bất cứ ai bảy tám lần cho người khác ý kiến mà không thể thành công, đều không nhận được thiện cảm. Tên này đúng là cực phẩm, không ngờ lại liên tiếp đưa ra những chủ ý vớ vẩn như vậy. Cô gái này nói mẹ cô ta đã hôn mê ba năm nay rồi, xem ra là người thực vật rồi.
Nếu như là người sống đời sống thực vật, lại mới có ba năm, nếu có thể có bùa Thanh Thần gần như thượng hạng hẳn là có thể tỉnh dậy. Nghĩ vậy, nàng lập tức kêu lên:
“Bán bùa đây! Người trúng tà, người sống thực vật, thân thể có chuyện gì mua một lá bùa của tôi có hiệu quả ngay, hai tấm là khỏi hoàn toàn…”
Tống Thiếu Kỳ trong lòng vốn đang buồn bực, ưu sầu, nghe thấy bùa có thể trị được người sống thực vật, lập tức như nghe thấy tiên âm, không chút nghĩ ngợi đi thẳng đến chỗ Hồng Điệp đang rao to.
“Xin hỏi, bùa của cô có thể trị được người sống thực vật sao?”
Tống Thiếu Kỳ giọng điệu run rẩy, giống như bắt được vàng, vội vàng hỏi.
Hồng Điệp thản nhiên cười, trong lòng nghĩ nếu bùa của mình đến một người thường hôn mê cũng không cứu được, chính mình đúng là nên đập đầu vào khối đậu phụ chết đi!
“Đương nhiên rồi, bùa của tôi đừng nói cứu một người sống thực vật, dù chỉ còn thở được một hơi có bùa là có thể cứu sống, đó là bùa gia truyền…”
“Mẹ tôi là người sống đời sống thực vật, giờ tôi muốn bà ấy tỉnh lại, xin hỏi cần bùa gì?”
Hồng Điệp gật gật đầu trong lòng tự nhủ, tôi đã sớm biết, không thì gọi cô đến làm gì, nhưng vẫn ra vẻ thâm trầm nói:
“Đơn giản, chỉ một tấm bùa Thanh Thần là đủ, chỗ này tôi có hai tấm, một tấm cao cấp bán hai trăm ngàn, một tấm bình thường bán một trăm ngàn, không mặc cả.”
“Cái gì, đồ giả thần giả thánh, lại dám lừa gạt người, tôi sẽ gọi cảnh sát đến!”
Gã bảnh bao chỉ vào mặt Hồng Điệp tức giận mắng, rõ ràng là không tin tưởng.
Hất tay tên này qua một bên, Hồng Điệp lạnh lùng hỏi:
“Tôi không bảo anh mua, thật nực cười, cút ngay, tôi còn phải buôn bán, đừng làm cản trở.”
“Cô…”
Gã bảnh bao tức giận lời còn chưa nói hết, đã bị cô gái cất lời nói trong trẻo, lạnh lùng ngăn lại.
“Anh tránh ra cho, em không cần anh đi theo.”
Tống Thiếu Kỳ lạnh lùng nói một câu rồi áy náy xin lỗi Hồng Điệp:
“Thật xin lỗi, người này là đi theo thôi, không làm tôi thay đổi ý đâu.”
Tống Thiếu Kỳ mấy năm nay lo lắng cho bệnh của mẹ không còn chút tinh thần nào, đã mất hết hy vọng với bệnh viện, nghe một đại sư nói mẹ rất có thể bị trúng tà rồi, chỉ cần mua pháp khí trừ tà, sau đó trừ khử tà khí, thì mẹ có thể tỉnh lại. Nhưng cô mua bao nhiêu pháp khí, mà mẹ vẫn không tỉnh lại, bây giờ có người nói bùa của mình có thể khiến cho mẹ cô tỉnh lại, cô làm sao có thể bỏ qua.
“Thanh thần phù của cô ở đây tôi đều mua, tất cả bao nhiêu tiền?”
“Tấm bua này là tác phẩm mà tôi dốc hết tâm sức, đương nhiên sẽ không có nhiều, chỉ có hai tờ thôi. Cô chỉ cần dùng một tờ là được, còn tờ kia nếu không dùng hết, có thể dùng hộp ngọc bảo quản, bình thường 10 năm sẽ không có vấn đề gì, hai tờ tổng cộng ba trăm ngàn.”
Tống Thiếu Kỳ cầm lấy hai lá bùa, sau đó lấy một tờ năm trăm ngàn đưa cho Hồng Điệp. Hồng Điệp không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, bèn lấy ra một tấm bùa hộ mệnh và một tấm hỏa cầu phù đưa cho Tống Thiếu Kỳ nói:
“Cho cô thêm hai tờ này là đủ. Tấm bùa hộ mệnh này khi cô quay về làm một cái túi thơm treo bên người, còn về hỏa cầu phù là dùng để phòng thân, khi gặp bẻ bắt cóc hãy trực tiếp ném về phía hắn và nói một câu “lâm” là được.”
Thấy Hồng Điệp không muốn chiếm tiện nghi của mình, trong lòng Tống Thiếu Kỳ càng có hy vọng với hai tấm bùa này, nhìn thế nào cũng không thấy được cô gái này có thể là kẻ lừa gạt. Nghe thấy Hồng Điệp nói, vội vàng hỏi:
“Xin hỏi thanh thần phù dùng như thế nào?”
“Đều giống nhau, cũng là ném vào người bệnh, sau đó nói một chữ ‘lâm’ là được.”
“Vậy, không biết quý danh của đại sư, không biết có thể đi cùng tôi đến xem bệnh cho mẹ của tôi, tôi có thể trả gấp đôi tiền cho đại sư.”
Sau khi cầm được ‘Thanh thần phù’, Tống Thiếu Kỳ cảm thấy tâm trạng bực bội của mình dần lắng xuống, hơn nữa thoạt nhìn giống như lá bùa còn có chút tác dụng. Càng có lòng tin với Hồng Điệp, trong lòng sinh ra cảm giác tôn kính, lễ độ hỏi.
“Không cần đâu, lá bùa này khẳng định có thể cứu người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui