Hồng Hoang Nữ Đế

Hoàng Vân nhìn thanh đạo kiếm cứ như vậy tan thành linh khí mà bàn tay trở nên run rẩy. Hắn hoàn toàn không có khả năng giữ vững trạng thái của đạo kiếm, đây có nghĩa là lực lượng công phá của một cái gõ kia của Dạ Vô Song hoàn toàn siêu việt lực lượng đến từ Ngọc Đan của hắn.

Dạ Vô Song nhìn Hoàng Vân, khẽ mỉm cười, nói ra:

- Tiểu hài tử thì nên về nhà chơi với những tiểu hài tử khác đi.

Sau đó điểm lên trán hắn một cái, lập tức khiến Hoàng Vân biến mất. Trong mắt La Định là như vậy, nhưng trên thực tế thì Hoàng Vân chỉ là bị đánh bay đi xa, tốc độ nhanh tới mức ngay cả nhãn lực của cường giả Tiên Thiên cảnh cũng không bắt kịp, gây ra ảo giác là Hoàng Vân đã biến mất.

- Vù vù…

- Bình bịch…

Lúc Hoàng Vân cảm nhận thấy mặt đất bằng phẳng dưới chân thì não hắn mới bắt kịp với tình hình, chỉ nhìn thấy xung quanh hắn có lâu vũ cổ kính tráng lệ, thoạt nhìn như một tòa cổ thành.

Đây chính là Thánh Kiếm Tông, nhà của hắn, vốn là cách hung địa ở cực nam chục vạn dặm, vậy mà hắn lại bị Dạ Vô Song điểm lên trán một cái đã bay về tới nhà. Nghĩ tới đây, cả khuôn mặt Hoàng Vân tái xanh, sống lưng tuôn ra từng đợt lại từng đợt mồ hôi lạnh, hai đầu gối hắn muốn hoàn toàn nhũn ra, đứng cũng không vững nổi nữa, lập tức xoay người bỏ chạy vào trong mật thất, truyền ra mệnh lệnh:

- Lão phu bế tử quan, nếu không phải họa diệt môn nhất định sẽ không ra.

Còn ở bên trong sơn cốc, La Định ngã bịch xuống đất, dùng mông mà hoảng hốt lùi xa khỏi Dạ Vô Song, nét mặt hắn hoàn toàn không khác gì nhìn thấy quỷ vương chui từ dưới địa ngục lên. Hắn lắp bắp cầu xin:

- Đại, đại nhân, đại nhân tha mạng, tha, tha, tha mạng a…

Dạ Vô Song đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống nói ra:

- Ngươi cũng về nhà đi, đừng quấy rầy ta.

Rồi đưa một ngón tay ra, khiến cho La Định sợ vỡ mật, mắt trợn lên trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

- Phốc!

Dạ Vô Song lại điểm một cái, La Định vượt vạn dặm bay về Tinh Mộc Sơn, đáp xuống giữa sân luyện võ của tông môn, dọa cho chúng đệ tử hồn phi phách tán. Sau đó có người mang La Định về chữa thương, giúp hắn lấy lại tinh thần, nhưng mà hắn vừa tỉnh dậy liền chạy vào trong mật thất, truyền ra mệnh lệnh giống hệt Hoàng Vân, làm đám đệ tử chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Trong lúc đó, Dạ Vô Song đã ra khỏi sơn cốc, sau đó phất tay đánh ra một cái cấm chế cường đại, phong bế toàn bộ lối vào sơn cốc, đồng thời cũng đem sơn cốc giấu xuống dưới lòng đất. Nàng vừa đi vừa mở tay ra, nhìn vào một đốm chân hỏa màu lam xinh đẹp đang lơ lửng trên lòng bàn tay, thở dài nói:

- Phượng nhi, muội đừng lo, tỷ nhất định sẽ tìm một khỏa Phượng Tâm thích hợp để muội trọng sinh.

Ở thời điểm một vạn năm trước, tu vi Dạ Vô Song đã tiến vào thời kỳ độ kiếp cực kỳ quan trọng, một đạo Chân Kiếp cuối cùng kia đã suýt đánh cho nàng tan thành mây khói, cũng may nhờ có Thiên Phượng Chí Tôn bỏ ra vốn gốc, đặt Niết Bàn Thần Thuật lên người nàng, nhờ đó mà Dạ Vô Song vượt qua được thời kỳ độ kiếp gian truân, đột phá vào cảnh giới Tạo Hóa chí cao vô thượng.

Cũng nhờ vào Niết Bàn Thần Thuật mà Dạ Vô Song lĩnh hội được Chí Âm Chân Hỏa, từ đó trùng sinh, tu vi tăng mạnh, thọ nguyên kéo dài đến thật gần cảnh giới vĩnh sinh bất tử. Về mặt nhan sắc thì cũng không có thay đổi gì, vì vào năm nàng hai mươi mấy tuổi đã phá phàm nhập thiên, đăng thiên thành thần, từ đó chưa bao giờ lão hóa. Nếu có thì chỉ có theo tu vi nàng tăng cao, dung mạo của nàng càng được khéo léo mài dũa, tăng thêm độ thành thục trưởng thành, phong tình vạn chủng.

Dạ Vô Song vừa bước vào trong hung địa, lập tức bị một đoàn hắc vụ quấn lấy, nhìn kỹ có thể thấy được từng con giáp trùng màu đen xì đang ngọ nguậy, muốn dùng số đông mà ăn tươi nuốt sống nàng. Có điều, đám độc trùng này có thể dọa tu sĩ Tiên Thiên cảnh chứ không thể dọa được Dạ Vô Song, nàng vừa khẽ phẩy tay, Chí Âm Chân Hỏa đã lóe lên, đem linh hồn của cả bầy trùng đốt thành hư vô, cả đoàn hắc vụ lập tức rũ xuống, biến thành một bãi cát đen trên mặt đất.

- Ong ong…

Một đám giáp trùng vừa chết, lại có một đám khác bay tới, lần này số lượng đã tăng lên gấp chục lần, ở giữa bầy trùng còn có một con kim trùng to lớn, xem ra tu luyện lâu ngày đã thành tinh, có được tu vi Tiên Thiên cảnh đệ nhị tầng, đặt vào trong xã hội loài người có thể xem là một cường giả.

Dạ Vô Song nhìn con kim trùng đang rung càng tỏ vẻ tức giận kia, mỉm cười nói ra:

- Hiện nguyên hình đi, nếu không thì đừng trách ta xuống tay vô tình.

Kim trùng cũng không có lên tiếng trả lời, mà chỉ phát ra tín hiệu tấn công, lệnh cho đám hắc trùng vây lấy Dạ Vô Song, hình thành một mái vòm khổng lồ do hắc trùng tạo nên, âm thanh vo ve trong không trung mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một tăng cường độ, nếu phàm nhân nghe phải, sẽ lập tức ngất xỉu. Dạ Vô Song đưa mắt nhìn mái vòm hắc trùng màu đen nghịt, thở dài:

- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt a.

Nói xong khẽ nâng tay, ngọc thủ vươn ra, lấy tốc độ khủng khiếp bắt lấy con kim trùng to lớn kia, khiến nó hãi hùng rít lên, liên tục đập cánh rung càng, phát ra âm thanh tràn ngập sợ hãi. Mà Dạ Vô Song cũng không thèm để ý tới tiếng rít gào của kim trùng, chỉ chậm rãi siết tay lại, từ tốn nói:

- Ta đếm ba tiếng. Một…

Nàng còn chưa đếm “hai,” kim trùng đã vội vã lên tiếng xin tha:

- Đại tỷ, đại tỷ, ta hiện nguyên hình, ta hiện nguyên hình!

Dạ Vô Song mỉm cười, thả tay ra, gật đầu:

- Ân, như vậy mới ngoan.

Kim trùng khẽ phát ra một tín hiệu, lập tức toàn bộ hắc trùng tán đi, không trở lại nữa, chỉ còn kim trùng và Dạ Vô Song ở lại. Mà kim trùng cũng không dám chậm trễ, thoắt một cái biến thành một lão giả thần thái oai phong lẫm lẫm, tuy râu tóc đã bạc trắng, nhưng vẻ kiêu hùng trong ánh mắt vẫn chưa già đi chút nào. Chỉ có điều, trên lưng lão mọc ra một cặp cánh trùng nhìn rất kỳ lạ.

Lão giả cười khổ hỏi:

- Đại tỷ, ngươi là từ đâu tới đây so đo với một cái tiểu yêu như lão hủ a?

Dạ Vô Song chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi lại:

- So đo? Ta có đến đây so đo với ngươi sao? Là các ngươi tấn công ta trước hay là ta đến gây sự trước đây?

Lão giả cười gượng đáp:

- Ha ha, là tiểu yêu thất lễ…

Dạ Vô Song nhìn hắn cười cười, sau đó thong thả nói tiếp:

- Ta lười đi bộ, lại không có tọa kỵ, ngươi chở ta đi nơi ta muốn đi, sẽ được trọng thưởng.

Khuôn mặt lão giả cứng ngắc lại, khổ sở đáp:

- Đại tỷ, một đại năng như ngài, mỗi bước là vạn dặm, còn cần tới tiểu yêu đi làm tọa kỵ sao?

Dạ Vô Song gật đầu, nhàn nhã nói:

- Ân, không sai. Có điều ta còn muốn bồi dưỡng mấy cái cấp dưới để chạy chuyện vặt cho ta.

Trong lòng lão giả kêu khổ, nhưng cũng ráng gượng cười hỏi lại:

- Làm sao đại tỷ lại nhìn trúng ta để trở thành cấp dưới của ngươi?

Dạ Vô Song thong dong đáp:

- Ở khu vực này chỉ có một mình ngươi là một yêu tinh Tiên Thiên cảnh, mấy thứ khác đều là sâu kiến, không có hy vọng gì, ta mang về làm kiểng hay sao? Còn ngươi đã có thiên phú để tự mình tu luyện tới dạng trình độ này thì có thể miễn cưỡng xem như không khó nuôi.

Lão giả đắn đo một hồi cũng không có trả lời, Dạ Vô Song thấy vậy bèn mở miệng đọc một câu, có điều không phải là ngôn ngữ của nhân loại, mà là một loại tiếng kêu vo ve rất kỳ lạ, xem ra là một thứ trùng ngữ cổ xưa nào đó đã từ lâu không xuất hiện ở Thiên Nhân Giới.

Lão giả vừa nghe một câu này thì hai mắt trợn trừng lên, môi miệng lắp bắp:

- Cái, cái, cái đó, ngươi, ngươi, ngươi làm sao…

Dạ Vô Song khẽ cười một tiếng, lấy mười phần bá khí nói ra:

- Trên đời này đã còn rất ít chuyện ta không làm được.

Lão giả không giấu nổi kích động:

- Vậy, vậy, vậy nếu ta theo làm việc cho đại tỷ…

Dạ Vô Song hiểu hắn muốn nói gì, cắt ngang đáp:

- Ân, ta liền đem cả chín câu tặng ngươi làm quà báo đáp.

Lão giả siết chặt nắm tay, tròng mắt đảo tới đảo lui, xem ra đang cân nhắc rất nhiều loại suy nghĩ. Thứ cổ ngữ kia đã thất truyền từ rất lâu rồi, năm xưa lão có đi hỏi mấy vị trùng vương khác, nhưng ngay cả bọn hắn cũng không biết. Nhưng hôm nay lại lòi ra một mỹ nữ có thể nói thông thạo cổ ngữ kia, còn đọc ra được một trong chín câu chân ngôn cực kỳ cổ lão của trùng tộc bọn hắn.

Cuối cùng, lão giả chắp tay cúi đầu thật thấp, cung kính nói ra:

- Tiểu yêu nguyện đi theo làm chân sai vặt cho tiểu thư, chỉ mong tiểu thư giữ đúng lời hứa.

Dạ Vô Song hài lòng gật đầu, mỉm cười nói ra:

- Ân, lời ta nói ra, chưa từng rút lại, trước mắt lại tặng ngươi một câu nữa làm quà ra mắt.

Sau đó lại dùng trùng ngữ cổ đại đọc thêm một câu chân ngôn. Lão giả vừa nghe vừa khắc từng chữ vào linh hồn cùng với câu đầu tiên kia, trong lòng kích động thật lâu không dứt. Dạ Vô Song cũng không có gấp gáp, chỉ đứng đó chờ hắn ngẫm thật kỹ hai câu chân ngôn kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui