Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Diệp Thần nghe thấy giọng Triệu Hằng, không khỏi sửng sốt.

Lúc này Triệu Hằng nên là còn ở cửa thành đăng kí cho lưu dân, giờ lại chạy tới, hiển nhiên là có chuyện quan trọng.

“Chuyện gì?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

Ô Hoàn kỵ binh vừa bị diệt toàn bộ không bao lâu, không có khả năng còn nhánh binh khác.

Sơn tặc cường đạo bên trong rừng Luân Hồi trấn đã bị quét sạch, dã thú cũng bị thu phục không còn một con, chỉ còn vài loài động vật nhỏ, động vật ăn cỏ hiền lành, cũng không có khả năng gây ra nguy hiểm.

“Chủ công, Chiêu Hiền quán xây xong rồi!” Triệu Hằng đi đến trước mặt Diệp Thần, vẻ mặt tươi cười khom người nói.

“Thật sao! Nhanh vậy?” Diệp Thần có chút ngẩn người, sau đó mở miệng hỏi.

Diệp Thần vốn cho rằng Chiêu Hiền quán phải mai mới xây xong, lại không nghĩ tới, còn chưa tới mấy canh giờ, đã dựng xong rồi.

“Đúng vậy, chủ công, thuộc hạ thấy chủ công vô cùng chú ý tới Chiêu Hiền quán, nên đã đặt biệt tăng lượng nhân công. Còn dặn dò thợ thủ công làm với tốc độ nhanh hơn, hiện đã hoàn thành.” Triệu Hằng khom người nói.

Triệu Hằng là phó trưởng trấn, lại tử trung với Diệp Thần, bất luận là chuyện gì được giao phó, hắn sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành.

“Đi! Đi xem!” Diệp Thần nghe đến đây, mắt sáng ngời ngay tức khắc, sau đó mở miệng nói.

“Chủ công, bên này, mời.” Triệu Hằng cao hứng nói, nói xong, liền đi phía trước dẫn đường cho Diệp Thần.

Không bao lâu, Diệp Thần đã tới một tòa nhà tạo dáng cổ xưa, Chiêu Hiền quán.

Nhìn thoáng qua, hắn ngay lập tức đi vào.

Đại sảnh Chiêu Hiền quán rất lớn, bên trong không có bàn ghế, cũng không người, lúc này hơi trống trải.

Chẳng qua, Diệp Thần đối với chuyện này không để tâm lắm, nhìn thẳng về phía chính giữa đại sảnh, chỗ đó bày một tấm bia đá cao chừng nửa người.

Lúc này tấm bia đá đang được luồng khí thần bí che chở, khiến cho người ta có cảm giác cách biệt trần thế.

Diệp Thần lập tức đi đến bên cạnh tấm bia đá, hai chữ Chiêu Hiền, đập vào mắt hắn.

Cứng cáp hữu lực, hai chữ Chiêu Hiền không ngừng tản ra kim quang, cộng thêm luồng khí thần bí bao quanh, lông mày Diệp Thần khẽ giương lên.

Đây là mấu chốt của Chiêu Hiền quán...

Nghĩ đến đây, tay phải Diệp Thần ấn vào bia đá. Bia, tiếng hệ thống nhắc nhở, ngay sau đó vang lên trong đầu Diệp Thần.

“Đinh, năng lượng của đá Chiêu Hiền đã đầy, có chiêu hiền hay không?”

“Bắt đầu!”

Diệp Thần không chút do dự lựa chọn

“Đinh, bắt đầu chiêu hiền......”

Theo tiếng hệ thống nhắc nhở, kim quang của bia đá Chiêu Hiền mạnh lên trong nháy mắt, luồng khí thần bí bùng nổ mãnh liệt.

Diệp Thần không tự chủ được nhắm hai mắt lại.

Ánh sáng chói mắt tan đi, Diệp Thần mở hai mắt, mà lúc này, trong Chiêu Hiền quán xuất hiện một nam tử.

Hắn mặc áo dài màu xanh lá, tóc dùng dây cỏ buộc qua loa, tay cầm hồ lô rượu, vẻ mặt mơ màng.

“Đây là đâu? Vì sao ta có cảm giác thân thiết, muốn ở lại đây?” Nam tử kì quái hỏi.

Diệp Thần cũng không biết thân phận của nam trước mắt tử, nhưng hắn biết, người Chiêu Hiền quán đưa tới, đương nhiên là nhân vật lịch sử.

Xem mặt nam tử này, rất rõ ràng, là văn thần lịch sử, cũng không biết là sống ở thời kì nào.

“A? Ngươi là?” Nam tử nhìn Diệp Thần, không khỏi ngẩn người, rồi sau đó mở miệng hỏi.

“Nơi này là Luân hồi trấn trấn, ta là trưởng trấn, Đại Hán nhất đẳng tử tước, Diệp Thần.” Diệp Thần nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó mở miệng nói.

Nam tử càng nghe càng mơ mang, hiển nhiên, hắn cũng chưa từng nghe qua tên Diệp Thần, chỉ là rất nhanh, hắn lắc lắc đầu, khom người nói:

“Tại hạ Dĩnh Xuyên - Phụng Hiếu, bái kiến Tử tước Diệp Thần.”

Tước vị Tử tước Diệp Thần so với hư danh trưởng trấn thì tốt nhiều, nam tử dùng Tử tước để gọi Diệp Thần.

Diệp Thần sau khi nghe niên tên nam tử, đầu tiên là sửng sốt, vì có cảm giác quen thuộc, sau đó là ngẩn ngơ.

“Tử tước Diệp Thần biết tại hạ?” Quách Gia nhìn biểu tình của Diệp Thần, không dùng từ nghi vấn hỏi.

“Dĩnh Xuyên - Quách Gia? Quách Phụng Hiếu?” Diệp thần không trả lời, vội vàng mở miệng hỏi.

“Đúng là tại hạ, xin hỏi Tử tước đại nhân nghe được tên tại hạ từ đâu?” Quách Gia càng cảm thấy kỳ quái, tò mò hỏi.

“Khụ khụ, đại danh của ngươi, không ai không biết, không ai không nghe....” Diệp Thần cười vài tiếng, sau đó mở miệng nói.

Đúng vào lúc này, trong lòng Diệp Thần lại chớp nhoáng hiện lên một vạn con thảo nê mã.

Mẹ nó! Nguyên lai, được chiêu hiền quán triệu về cũng không nhất thiết phải gia nhập Luân Hồi trấn …

Chỉ là thế cũng tốt, tới Luân Hồi trấn, muốn chạy, muốn trốn, nghĩ cũng đừng dám nghĩ, dám chạy, đánh gãy chân!

Hai mắt Quách Gia, đúng lúc này, đột ngột hiện lên một tia quỷ dị khác thường, sau đó sắc mặt của hắn khẽ biến đổi, chỉ là ngay lập tức đã khôi phục lại bình thường, sau đó không chút do dự khom người nói:

“Quách Gia bái kiến chủ công.”

“A?” Diệp Thần ngẩn ngơ, không nghĩ vậy Quách Gia lại nhận chủ nhanh như vậy, có chút thái quá.

Đúng lúc này, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.

“Đinh, văn thần lịch sử nhất lưu, Quách gia, nhận ngươi là chủ, thu hay không?”

Tuy rằng không rõ nguyên nhân là gì, nhưng Diệp Thần sẽ không do dự ở đây.

Thu!

“A, chúc mừng người chơi Diệp Thần, đạt được văn thần nhất lưu, Quách Gia nguyện trung thành.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Quách Gia (chữ Hán: 郭嘉; 170 - 207), tự Phụng Hiếu (奉孝), là một nhà chiến lược và mưu sĩ trọng yếu của Tào Tháo trong thời kỳ cuối của nhà Đông Hán và thời kỳ đầu của Tam Quốc tại Trung Quốc.

Quách Gia thường được xem là một trong những mưu sĩ xuất sắc nhất thời Tam Quốc và cả xuyên suốt lịch sử Trung Quốc, không hề thua kém người đương thời là Gia Cát Lượng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui