Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Quách Gia đương nhiên không hiểu điều Diệp Thần nói, dù Quách Gia tài trí như yêu, mưu mẹo như quỷ, cũng không có cách nào dò ra suy nghĩ của Diệp Thần.

Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Quách Gia, Diệp Thần không khỏi bật cười, nói tiếp:

“Phụng Hiếu chớ nghĩ nhiều, đây là việc tư của ta, về phần thị nữ, chỉ cần tìm người cẩn thận, khéo tay, nhìn thuận mắt là được.”

Quách Gia nghe tới đây thì gật đầu, khom người đáp: “Chủ công, vậy để Gia đi tìm phó trưởng trấn.”

“Được, đi đi.” Diệp Thần mỉm cười, nói.

Quách Gia khom người cáo biệt, rời khỏi đó, đi tìm Triệu Hằng.

Diệp Thần thở một hơi thật dài, sau đó xoay người bước về phía nhà lớn của trưởng trấn.

Nhà lớn của trưởng trấn to như vậy, giờ lại trống rỗng, ánh mặt trời lặn rọi vào tuy đẹp, nhưng không khỏi có chút cô quạnh.

Chỉ là, chuyện này cũng chưa cần xử trí, Luân Hồi trấn mới thăng cấp chưa bao lâu, đồ dùng trong nhà chưa chuẩn bị.

Đi vào hậu trạch, Diệp Thần tới phòng khách, thấy Triệu Vũ ngồi trên ghế, ôm má ngẩn ngơ.

Mà lúc này, Triệu Vũ cùng đã thấy hắn, mắt sáng ngời, sau đó vui vẻ đứng lên.

Chỉ là lúc nàng định mở miệng, lại chẳng biết nói gì.

Nghẹn một hồi, mặt không nín được hồng lên, nàng mở miệng nói:

“Ăn cơm chưa?”

Không phải vì nàng đới với Diệp Thần có chút xa lạ, cũng không phải nàng giận, mà không biết nói gì.

Ngoài niềm vui khi Diệp Thần trở về, Triệu Vũ còn vô cùng khẩn trương.

Không khẩn trương sao được, trước đó Diệp Thần đã nói, Triệu Vũ chính là nữ nhân đầu tiên của hắn, về sau được ở đây.

Triệu Vũ không thẹn thùng, khẩn trương mới là kì quái.

Nhìn thấy sự vui vẻ, lại hơi lo lắng, kèm một chút xấu hổ của Triệu Vũ, Diệp Thần không khỏi mỉm cười, đi về phía trước, ôm Triệu Vũ vào lòng:

“Chưa, nhưng ta nghĩ thứ ta muốn ăn tối là…”

Diệp Thần nói tới đây, cúi người nhẹ nhàng hôn Triệu Vũ, sau đó tiếp: “Nàng.”

Cả người Triệu Vũ mềm nhũn trong chốc lát, nàng vô lực tựa trên người Diệp Thần.

Diệp Thần thấy thế không khỏi mỉm cười. Sau đố bế Triệu Vũ lên, đi vào phòng ngủ.

Hôm sau, trời sáng, Diệp Thần nhìn Triệu Vũ đang đỏ mặt trong lòng mình, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Hôm nay đừng đi y quán, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Vũ càng đỏ, vội vàng kéo chăn đắp tới mặt mình, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”

Khoé miệng Diệp Thần nhếch lên, sau đó đứng dậy, Triệu Vũ vội vàng vén chăn lên, nói: “Để ta tới hầu hạ quân mặc quần áo.”

Diệp Thần hơi sửng sốt, sau đó cười, đưa tay búng mũi Triệu Vũ, nói:

“Đừng để ý nhiều như thế, dù muốn hầu hạ ta mặc quần áo, cũng không phải hôm nay, nhiệm vụ của nàng là nghỉ ngơi cho tốt.”

“Chuyện này…”Triệu Vũ chần chừ nói.

“Không có chuyện này chuyện kia gì hết, đây là mệnh lệnh!” Diệp Thần trừng mắt một cái, sau đó bá đạo nói.

“Vâng…” Triệu Vũ ngẩn ngơ, sau đó ngọt ngào đáp.

“Hôm nay thị nữ hẳn là đã tới rồi, từ sau có việc lặt vặt gì thì bảo chúng làm.” Diệp Thần mỉm cười, nói.

“Phu quân phải rời khỏi Luân Hồi trấn?” Triệu Vũ vừa mới gật đầu, dường như nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nhìn Diệp Thần, hỏi.

Không phải Triệu Vũ muốn can thiệp vào chuyện của Diệp Thần, nàng cũng không có khả năng can thiệp, chuyện này nàng không nên làm, nàng cũng không làm.

Chẳng qua Triệu Vũ mới trở thành phụ nữ, lại chăn đơn gối chiếc ngay, lòng không tránh khỏi có chút mất mát.

“Ừ, có một số việc phải đi vài ngày, sau đó sẽ trở lại.” Diệp Thần áy náy nhìn Triệu Vũ, sau đó nói.

“Phu quân, thiếp thân chờ người về.”

Triệu Vũ nhìn thấy ánh mắt Diệp Thần, lòng không khỏi trở nên ấm áp, sau đó dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói.

“Nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ nhanh chóng trở về.” Diệp Thần nói xong hôn Triệu Vũ một cái, sau đó mặc lại trường bào, xong, liền ra khỏi phòng.

Diệp Thần còn nhiều việc phải làm, đương nhiên không thể trầm luân trong thịt da ngà ngọc.

Trừ lúc nghỉ ngơi.

Đi vào tiền viện, Diệp Thần mới mở cửa ra thì lập tức sửng sốt.

Chỉ thấy Điển Vi, Quách gia, còn một ngàn Luân Hồi kỵ binh võ trang hạng nặng, lộn xộn vui vẻ đứng ngoài cửa.

“Á”

Họ đều quỳ một chân xuống đất, nháy mắt có tiếng vang lên.

“Tham kiến chủ công!”

Điển Vi và quân đoàn Luân Hồi trấn kêu lớn.

Diệp Thần chợt cười, sau đó nhìn Quách Gia đang hành lễ, hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Khởi bẩm chủ công, đều đã tốt, có thể khởi hành ngay,” Quách Gia tươi cười đáp.

Diệp Thần gật gật đầu, sau đó nhìn 1 vạn quân Luân Hồi trấn và Điển Vi, lớm giọng hô: “Khởi hành!”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Xong H ==

Buồn!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui