Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

“Đi!"

Một tiếng thét vang lên trong nháy mắt.

Điển Vi lập tức đứng dậy dẫn theo 1 vạn quân hướng cửa Luân Hồi trấn.

Lúc này Diệp thần nhìn về phía Quách Gia, mở miệng nói: "Phụng Hiếu, Luân Hồi trấn giao cho ngươi."

"Gia nhất cung cúc tận tuỵ, chết không từ nan!" Sắc mặt Quách Gia đanh lại, sau đó hắn khom người nói.

Diệp Thần liếc mắt nhìn, vỗ vỗ bả vai Quách Gia, không nói thêm xoay người đi về phía cửa thành.

U châu, vùng ngoại ô huyện Dương Nhạc.

Một đám người chơi đang bị mấy ngàn sơn tặc truy kích, liều mạng chạy trốn, bọn họ ủ rũ một đám, khiến người ta thương xót.

" Tên nào, tên nào đồn bậy đồn bạ, nói trại trên núi này là sơn trại nhỏ?"

“ Ta thao! Không biết đứa mất dạy nào nói, lão tử còn muốn nhân cơ hội đ-c nước béo cò, không bắt được cá lớn còn chịu nhục."

“Chó sống, đám sơn tặc đó quá khinh người, đã xuống núi, vẫn đuổi theo chúng ta, chẳng lẽ bọn họ không sợ thu hút quan binh huyện Dương Nhạc ư?"

“Ngu ngốc à, ngươi còn trông cậy vào quan binh? Bọn họ không bị dọa quay đầu bỏ chạy, đã là tốt rồi."

“ Mau nghĩ cách, nếu không, chạy không thoát, hôm nay chúng ta đều sẽ chết!"

“ À ta nhớ rồi, vừa rồi có một thằng khốn giết tiểu thiếp của tên trại chủ đó, bằng không, chúng ta cũng không bị đuổi tới nơi này."

"Con mẹ nó, chờ lão tử an toàn, lão tử nhất định phải tìm được thằng chó nào, giết chết tiểu thiếp, làm hỏng đồ tốt còn chưa tính, cuối cùng đến cái lông chân cũng không còn, bảo sao tên trại chủ đó tức giận."

Đúng lúc mấy người chơi đang vừa trốn vừa mắng, phương xa truyền đến tiếng vó ngựa.

Âm thanh từ xa tới gần, cùng lắm mất vài giây, từ lối đi xa xa đã bị cây cỏ che lấp, xuất hiện một nam nhân cưỡi ngựa trắng.

Nam nhân mặc áo giáp màu đen, tóc dài bay theo gió, áo choàng phía sau rung động, hắn khuôn mặt cương nghị, ánh mắt lạnh lẽo.

Sau khi nam nhân xuất hiện một giây, một nam nhân cưỡi chiến mã màu vàng theo sát chạy tới.

Hắn lưng hùm vai gấu, cực kỳ cừng tráng, lưng đeo hai cái kích sắt, nhưng diện mạo lại kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.

Mặt hắn không hiện biểu tình gì, sau khi nhìn đám người liền hiện sự hung dữ.

Hai người bọn họ xuất hiện, không khiến cho lũ sơn tặc cùng các người chơi khác chú ý, chăm chú thì cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.

Nên đuổi giết thì tiếp tục đuổi giết, nên chạy trốn thì tiếp tục chạy trốn.

Nhưng mà, đúng lúc này, như tiếng sầm đập uỳnh uỳnh từ thấp lên cao, càng ngày càng vang.

“ Cộc... lộc... cộc... lộc."

Đây là tiếng động khi vô số chiến mã chạy nước kiệu.

Đúng lúc một đám sơn tặc sửng sốt, một đám người chơi cảm thấy kỳ quái.

Một nhánh kị binh, một người ba ngựa, đạp bụi mù cuồn cuộn, rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Mẹ nó! Là kỵ binh! Đúng là kỵ binh! Huyện Dương Nhạc có kỵ binh mạnh như thế từ bao giờ vậy?"

"Thanh thiên bạch nhật, ta không nhìn lầm đâu, đồ bọn kỵ binh này mặc đều là minh quang khải a, mẹ nó, minh quang khải cấp bạch ngân!"

“Mẹ nó! Mau nhìn! Thứ mấy tên kỵ binh cầm trong tay, không phải Điểm thương?"

"Tê...... Mẹ nó! Kia đúng là điểm thương, điểm thương kia cũng cấp.... bạch ngân!!!"

“Kỵ binh đó đúng là người huyện Dương Nhạc ư? Ngay cả Ngự lâm quân cũng không trang bị bằng vậy?"

"Không phải chứ, không thấy bọn sơn tặc kia trợn tròn mắt à, ha ha ha, mẹ nó, cuối cùng cũng có thể xả giận!"

"Đúng đúng, mau! Chúng ta qua đó, chỉ cần nói với đám kỵ binh đó chỗ này toàn là sơn tặc, bọn chúng nhất định phải chết! Chúng ta cũng được cứu!"

Người này vừa nói xong, đám người chơi ở đây hứng phấn chạy tới con đường trước mặt nhóm kỵ binh, rống to

"Đại nhân! Đại nhân! Chỗ này có sơn tặc! Bọn chúng đều là sơn tặc!"

“Chỗ này có sơn tặc, tướng quân, mau tới tiêu diệt, ắt sẽ được hưởng công trạng!"

"Tướng quân, bọn sơn tặc định tấn công huyện Dương Nhạc!"

......

Các người chơi hét đủ kiểu, kiểu gì cũng có, mục đích cũng cùng một kiểu, là kêu nhóm kỵ binh này giết bọn sơn tặc đuổi bắt bọn họ, bọn họ đi theo đ-c nước béo cò.

Với bọn họ, chi kỵ binh này là"NPC" mà "NPC" đều rất ngu, để bị lợi dụng hết lần này tới lần khác. Không phải quá ngu ngốc sao.

Nếu bọn họ cẩn thận một chút, sẽ phát hiện ra, kỵ binh bình thường nào có một người ba ngựa sẽ mang theo cờ hiệu.

Mà chi kỵ binh này cố tình xếp một người ba ngựa, còn không có cờ hiệu, quỷ dị như vậy nhưng có đặc thù rõ ràng vậy mà không ai phát hiện.

"Chủ công?" Sự hung hãn trong mắt Điển Vi nhìn thoáng qua những người chơi ở phía xa, sau đó mở miệng nói.

Vốn dĩ lúc Điển Vi nhìn thấy đám người chơi, không tới nỗi bùng lên sát khí tứ phương.

Chẳng qua, đêm qua, Quách Gia đã nói với hắn về nguy hiểm của hành trình tới Lạc Dương lần này.

Điển Vi vốn là người trung nghĩa, nghe xong tin này, liền nổi giận.

Đây cũng là nguyên nhân Điển Vi vừa nhìn thấy đám người chơi thì sát khí ngùn ngụt.

“Những kẻ cản đường, giết!” Diệp Thần lạnh lùng nói.

Diệp Thần trọng sinh, đám người chơi phía trước có ý gì, hắn biết rõ.

Cũng vì biết, Diệp Thần không có thời gian nhàn rỗi theo bước chân của bọn họ, càng không giúp mấy người chơi này giết sơn tặc.

“Vâng!” Điển Vi trầm giọng đáp, sau đó quay đầu quát “Truyền lệnh! Những kẻ cản đường, giết!”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhá trước một chương, đêm này còn nữa nhen


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui