Vũ Phàm và Tư Đồ Hải đi dọc theo hành lang và cầu thang từ từ đi xuống đại sảnh bên dưới tầng trệt của tòa tháp, đi được một đoạn, Vũ Phàm quay sang vui vẻ nói với Tư Đồ Hải:
- Tư sư huynh,đệ muốn mời huynh cùng mấy vị sư huynh, sư tỷ hôm đó một bữa để ăn mừng thắng lợi của chúng ta, không biết ý của sư huynh như thế nào?
Tư Đồ Hải đi chậm lại, hắn sảng khoái đáp lời của Vũ Phàm:
- Được chứ, vừa hay ta cũng có ý này, sẵn dịp chúng ta làm quen với nhau luôn một thể, ta thích nhất chính là kết giao bằng hữu, đặc biệt là những người có thực lực như đệ.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Ha ha, sư huynh quá lời rồi, đệ cũng như vậy, hôm tới, đệ sẽ dẫn huynh đến một tửu điếm ở thành Bắc, đảm bảo với huynh rượu ở chỗ này là ngon nhất ở Trung Thổ thành.
Tư Đồ Hải vẻ mặt vui vẻ pha lẫn tò mò, hắn hỏi lại Vũ Phàm:
- Này, đừng nói là đệ muốn đã ta đến chỗ Mộng Tửu Điếm của lão đầu ở thành Bắc nha?
Vũ Phàm cười ha hả, hắn nói:
- Hóa ra sư huynh cũng biết chỗ đó!
- Tất nhiên! Chỗ đó là quán quen của ta và đám huynh đệ đó, không ngờ ta và đệ có cùng một khẩu vị nha!
- Ha ha ...!vậy chúng ta liền hẹn nhau ở chỗ đó vậy.
- Được, không gặp không về!
- Không gặp không về!
Nói rồi hai người sóng vai đi cùng nhau, vừa đi vừa vui vẻ đàm luận về chuyện ẩm thực và ủ rượu ở Thiên Huyền Đại Lục, càng nói càng hợp ý, tâm tình vô cùng thoải mái.
Bước đến đại sảnh ở tầng trệt, trước khi chia tay nhau, Tư Đồ Hải khoác tay qua bả vai của Vũ Phàm mà ôm một cái thật mạnh.
— QUẢNG CÁO —
- Sư đệ, ngày tới tái ngộ!
- Sư huynh đi thong thả.
Đám đệ tử có mặt ở đây dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía hai người bọn họ, một người danh nổi như cồn ở ngoại môn, một người uy chấn tứ phương ở trong nội môn, không hẹn mà hợp lại một chỗ phá tan đi âm mưu của Âm Thi tông lập được đại công.
Nhất là Vũ Phàm một trận chiến với Mạn Lưu Vân càng củng cố thêm uy danh của hắn ở ngoại môn, chiến lực của tên Mạn Lưu Vân cũng vô cùng mạnh mẽ, là Trúc Cơ kỳ đệ tử bài danh hạng mười ở Âm Thi tông, số người ăn thiệt thòi dưới tay hắn có mặt ở đây cũng không ít nên bọn họ cũng hiểu rõ thực lực của hắn mạnh yếu như thế nào, vậy mà nghe nói đêm đó y bị Vũ Phàm đánh cho không có lực hoàn thủ, quả là không thể dùng lẽ thường hình dung chiến lực của Vũ Phàm được nữa.
Ở phía xa xa, một vài nhóm đệ tử thấp giọng nghị luận với nhau, lâu lâu len lén nhìn qua phía của Vũ Phàm.
- Ta nghe Yến sư tỷ nói, đêm đó Khương sư huynh chỉ dùng bốn chiêu liền dọa cho tên họ Mạn kia phải bỏ chạy trối chết.
- Tên La Tiểu Phong còn nói một chiêu Mai Hoa Kiếm trong Huyễn Ảnh Kiếm Pháp của Khương sư huynh đã luyện đến cảnh giới đại thành, một khi xuất chiêu, hoa mai kiếm khí ngập trời a!
- Chậc ...!vậy tính ra ngày đó trên tỷ võ đài, Khương sư đệ vẫn còn chưa tung hết lực đi.
...
Vũ Phàm rảo bước tiến về phía đội ngũ của mình, trên mặt của bọn họ bây giờ vô cùng vui vẻ, bởi vì bọn họ không những nhận được phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ ban đầu mà còn được tông môn thưởng thêm cho chiến công lần này, nhất là Lục Sở Mộ còn được tông môn trọng thưởng xứng đáng cho công sức của y đã bỏ ra khi mang tin tình báo quý giá về đến phân đà.
La Tiểu Phong thấy Vũ Phàm đến gần, liền chủ động tiến lên phía trước, ghé sát tai hắn nói nhỏ:
- Sư huynh, chuyện con Liệt Diệm Sư Thứu đã biến mất không một dấu vết, quản sự có nói lại là chúng ta không cần quản chuyện này nữa, sẽ có người bên trên lo liệu.
Vũ Phàm gật đầu, sau đêm hôm đó, Vũ Phàm bị thương nên ở lại trong thành tịnh dưỡng, còn Tư Đồ Hải dẫn theo đội ngũ đi vây sát Liệt Diệm Sư Thứu theo chỉ dẫn của người Lâm Phong trấn, nhưng khi đến nơi ở của nó, bọn họ mới phát hiện ra nó đã biến mất một cách kỳ lạ.
Bọn họ chia nhau tìm kiếm gần một ngày trời nhưng hoàn toàn không có manh mối gì để lại, cứ như thể là nó được người khác mang đi vậy, cho nên Tư Đồ Hải quyết định báo cáo sự vụ này lên bên trên để thượng tầng ở phân đà quyết định.
Nhưng mà Vũ Phàm nghĩ kỹ lại, thì trận chiến đêm đó đã chứng minh một điểm rằng con Liệt Diệm Sư Thứu đó không phải thú nuôi của đám đệ tử có mặt ở trong doanh trại, mà rất có thể là của một người khác, nhưng nếu như theo mạch suy đoán của hắn thì bọn họ vốn dĩ phải cùng một phe, tại sao bên kia lại không ra tay cứu trợ, chuyện này có chút không đúng, khả năng là ở phía sau tất còn có chuyện khuất tất.
— QUẢNG CÁO —
"Chẳng lẽ là tá đao sát nhân?"
Vũ Phàm chau mày nghĩ ngợi, nhưng chỉ có như vậy mới có thể lý giải được chuyện bất thường như thế này.
Vũ Phàm gật đầu, nhỏ giọng nói với La Tiểu Phong:
- Ta biết rồi, đa tạ sư đệ!
- Vâng thưa sư huynh.
Trương Hoàng Khôi và Lục Sở Mộ trong lòng có chút hâm mộ nhìn về phía La Tiểu Phong, bọn họ ẩn ẩn có cảm giác như La Tiểu Phong sẽ trở thành tâm phúc của Vũ Phàm vậy, nếu là trước đây, bọn họ sẽ không có ý nghĩ là lạ như bây giờ, nhưng sau khi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Vũ Phàm, họ lại nghĩ khác, nếu như Vũ Phàm sau này trở thành Vương Giả kế thừa danh hiệu Kiếm Vương, thì bọn họ nhất định sẽ trở thành những người công thần đầu tiên của hắn, thuận lợi ôm cái bắp đùi lớn này mà tung hoành thiên hạ.
Ai cũng có hoài bão trở thành kiêu hùng một phương, nhưng cũng có những người tự ý thức được thực lực của bản thân mà sớm đưa ra quyết định phò trợ cho chủ công của mình.
Vũ Phàm quay sang nói với mọi người:
- Hai hôm nữa, công chúa của thượng quốc, Thiên Hỏa quốc sẽ tới biên giới phía Nam của Trung Thổ, chúng ta sẽ gia nhập với đội ngũ hộ vệ của Thiên Hỏa quốc, hộ tống nàng đến Trung Thổ thành.
Nên xế trưa chúng ta sẽ xuất phát đi về biên giới phía nam của Trung Thổ để đón tiếp nàng, mọi người cố gắng thu xếp chuyện riêng để kịp thời xuất phát.
- Vâng thưa sư huynh!
Sở dĩ Vũ Phàm nói như vậy là bởi vì ở trong phân đà cũng có dược đường, bảo cụ đường các loại để đệ tử trong tông môn có thể dùng tiền tài hoặc cống hiến để trao đổi và mua bán vật phẩm cần thiết cho bọn họ.
Thậm chí là một số dịch vụ hưởng thụ xa hoa như suối nước nóng các loại, thậm chí ở chỗ này cũng có mật thất luyện đan, chữa thương, luyện công đầy đủ, miễn đệ tử có đủ tiền và điểm cống hiến là có thể sử dụng, để cho mấy người trong đội ngũ của hắn có thể tranh thủ thời gian chuẩn bị thêm vật phẩm cần thiết cho nhiệm vụ sắp tới, bổ sung những bảo cụ tiêu hao trong trận chiến vừa rồi.
Về phần mình, Vũ Phàm cũng tranh thủ ghé qua khí cụ đường để tranh thủ bảo dưỡng Nhất Niệm kiếm, một kích ngày trước phá nát Bạch Ngọc Thuẫn cũng đã lưu lại vài vết nứt trên Nhất Niệm Kiếm, bởi vì vốn dĩ nó cũng không phải là bảo kiếm cao cấp mà chỉ là phổ thông binh khí của đệ tử Đạo Tiên Sơn Môn được hắn nhờ Lăng gia hỗ trợ nâng cấp mà thôi, phẩm chất so với Bạch Ngọc Thuẫn chỉ có thể tương đương, thậm chí phải nói là có kém một chút..