Hồng Hoang Thiên Đế


Nơi Vũ Phàm đang đứng là một tháp canh ở trên đồi cao, ở vị trí này có thể quan sát bao quát toàn bộ sơn khẩu Tây Lĩnh ở phía dưới.

Vũ Phàm để ý kỹ thì nhận thấy sơn khẩu khá là chật hẹp chỉ có thể đi cùng lúc ba người ngang hàng nhau, như vậy nếu muốn tổng tiến công đột ngột thì rất khó khăn, trừ phi phải có quân tiếp ứng sẵn ở bên trong mới có thể tạo thành thế trận bất ngờ quy mô lớn.

Vũ Phàm cẩn trọng thay đổi góc nhìn suy nghĩ thử xem nếu hắn là Thất Đại Tà Phái thì hắn sẽ làm gì trong trường hợp này, bỗng dưng Vũ Phàm chợt nhớ ra là ở phụ cận có một con thác lớn, hình như dòng chảy thông ra bên ngoài sơn khẩu Tây Lĩnh, bởi vì hắn không thấy một cái hồ rộng nào ở đây cả, Vũ Phàm hỏi Tần Ngạo.

- Con sông ở phụ cận phải chăng thông ra bên ngoài sơn khẩu Tây Lĩnh?
- Đúng vậy! - Tần Ngạo lập tức trả lời.

Vũ Phàm liền lấy địa đồ ra xem kỹ một lần nữa, quả nhiên là như vậy, hắn lại lên tiếng hỏi.

- Quân doanh có bố trí trạm gác dọc theo con sông dưới chân thác nước hay không?
Tần Ngạo lắc đầu, hắn khẳng định chắc nịch.

- Không có, hơn nữa cũng không có mấy ai đi qua đó làm gì cả! Bởi vì nó chỉ thông với một mạch ngầm bên dưới dãy núi muốn đi qua cũng rất khó khăn.

Vũ Phàm chậm rãi nói
- Nói như ngươi cũng không hẳn! Sơn khẩu quá nhỏ để ồ ạt tấn công, nếu như muốn đánh úp tất phải có tiếp ứng ở bên trong, mặt khác nếu như Thất Đại Tà Phái muốn đưa binh vào trong này hẳn là bọn chúng sẽ thâm nhập bằng con sông đó.

Tần Ngạo và Vân Triệt bừng tỉnh, lời này của Vũ Phàm không sai, nhưng vấn đề là làm sao để thuyết phục thống lĩnh tin tưởng mới là quan trọng, hơn nữa bọn họ cũng không chắc Thất Đại Tà Phái sẽ làm như vậy.

- Trước khoan hãy báo cáo lên trên, chúng ta thăm dò một phen xem thử có dấu vết hay thứ gì bất thường không đã.

Vũ Phàm lên tiếng nhắc nhở Vân Triệt và Tần Ngạo, bởi vì theo như Vũ Phàm suy đoán không thể loại trừ khả năng trong quân doanh có gián điệp, một khi đánh động bọn chúng rất khó để truy vết.

!
Trời lờ mờ tối Vũ Phàm và hai người Vân Triệt và Tần Ngạo giả bộ đi dạo dọc bờ sông dưới chân thác, bọn họ để ý tìm kiếm cả buổi chiều không phát hiện điều gì bất thường cả, lúc này Vân Triệt nhỏ giọng nói.

- Vũ Phàm có lẽ là ngươi đã lo xa rồi!
Vũ Phàm khẽ nhíu mày, hắn không đáp lại, lần nữa cẩn thận quan sát xung quanh hy vọng không bỏ sót manh mối.

Địa thế con sông này nằm giữa quân doanh Tây Lĩnh và đại bản doanh ở Đông Nam vì vậy phải nói là vô cùng trọng yếu bởi vì từ chỗ này xâm nhập vào đánh về phía nào cũng tạo được thế gọng kìm gây hiệu quả bất ngờ, không lý nào bọn chúng lại bỏ qua dễ dàng như vậy.

Đột nhiên Tần Ngạo nhỏ giọng nói.

— QUẢNG CÁO —
- Các ngươi mau nhìn xem đá dọc bờ sông đều có rong rêu, riêng chỗ này lại không có!
Vân Triệt và Vũ Phàm hướng mắt nhìn đến chỗ Tần Ngạo chỉ tay, quả nhiên đá ở gần đó đều có rong rêu riêng chỗ này lại không hề có, đây là điểm khác thường.

Vũ Phàm lấy tảng đá làm điểm bắt đầu, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh quan sát một lượt, hắn chợt nhận ra chỗ này quả nhiên cây cối sum suê, rất phù hợp cho tiềm hành di chuyển.

Vũ Phàm dậm chân phi thân qua lại trên các tán cây cao, hắn liền nhận ra một số nhánh cây có vỏ bị mài nhẵn, đột nhiên Vũ Phàm cảm nhận được khí tức nguy hiểm, hắn nhoẻn miệng cười âm hiểm rồi nhảy xuống dưới.

- Chúng ta trở về thôi!
Vân Triệt và Tần Ngạo khó hiểu nhìn Vũ Phàm, hắn đột nhiên lại ra lệnh cho bọn họ trở về ngay khi vừa phát hiện được manh mối đầu tiên khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Vũ Phàm cước bộ càng lúc càng nhanh, hắn nói khẽ.

- Mau chạy!
Vân Triệt và Tần Ngạo liền hiểu ra vấn đề, vừa nãy Vũ Phàm có phi thân lên cao quan sát hẳn là đã phát hiện ra nguy hiểm nên mới phải mau chóng rút lui như vậy, cũng may bọn họ có đeo mặt nạ phòng trường hợp bị địch nhân chú ý nhận dạng.

Về đến gần quân doanh bọn họ cũng thả chậm cước bộ lại, Vũ Phàm lên tiếng nhắc nhở hai người kia.

- Tạm thời xem như chúng ta không biết gì về chuyện này, hơn nữa, sau hôm nay bọn chúng sẽ nâng cao cảnh giới thậm chí là tạm ngừng hành động vì vậy chúng ta phải ẩn nhẫn quan sát thêm.

Vân Triệt và Tần Ngạo gật đầu đáp ứng Vũ Phàm, sau đó liền trở về doanh trướng.

Vũ Phàm vừa rảo bước vừa nghĩ nghĩ, nếu như trong quân doanh có gián điệp, thì sau hôm nay bọn chúng sẽ đi dò hỏi thông tin những người đi ra phía con sông dưới chân thác, Vũ Phàm cũng sẽ nhân cơ hội này mà tìm ra bọn chúng.

Vũ Phàm nhếch miệng cười âm trầm rồi tiến vào bên trong địa phận quân doanh, đột nhiên Đới Mộc Bạch đứng ra cản đường hắn lại.

- Ngô sư huynh có lời mời ngươi qua đó!
Vũ Phàm lách người đi qua tên kia một cách lạnh nhạt, không thèm trả lời hắn, làm tên họ Đới vô cùng tức giận, hắn âm trầm nói.

- Ngươi dám thách thức Ngô sư huynh sao?
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm cười nhạt đáp lời.

- Thì làm sao?
Dứt lời Vũ Phàm phóng một cái phi châm về phía Mộc Bạch, phi châm nhanh đến nỗi tên kia không kịp né tránh bị rạch một đường trên mặt đau đớn vô cùng.

- Đây là cảnh cáo của ta dành cho ngươi!
Vũ Phàm lạnh giọng nói, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Ánh mắt của Đới Mộc Bạch pha lẫn sự sợ hãi và tức giận nhín theo bóng lưng Vũ Phàm đang rời đi, hắn sợ là bởi vì Vũ Phàm ra tay quá nhanh, nếu như phi châm này có độc thì hắn hẳn là chết không nhắm mắt, còn tức giận là bởi vì hắn bị đối phương xem thường.

Đới Mộc Bạch nhanh chóng quay lại tường thuật cho tên họ Ngô sự tình vừa phát sinh một lượt, không quên đổ thêm dầu vào lửa.

- Hắn còn nói, đối với hắn Ngô sư huynh không là cái thá gì cả! Mong sư huynh dạy cho hắn một bài học!
Ngô Vũ Thiên đang sẵn cơn ghen trong người, tức giận vỗ nát bàn trà bên cạnh, hắn gằn từng chữ.

- Vũ! Phàm! Ngươi được lắm!
Đới Mộc Bạch cười nham hiểm trong lòng, "phải rồi các ngươi nên đánh nhau a, khặc khặc", hắn nói tiếp.

- Sư huynh nên thể hiện cho Tiếu Ngưng Nhi sư tỷ thấy ai mới là bá chủ ngoại môn a! Có lẽ Ngưng Nhi sư tỷ bị Vũ Phàm dùng tà thuật mê hoặc, sư huynh phải nhanh tay một chút, nếu không !
- Nếu không thì sao !
Ngô Vũ Thiên tức giận hỏi lại.

- Đệ sợ Vũ Phàm đem nàng ăn tới miệng a!
Ngô Vũ Thiên tức giận rút kiếm ra đằng đằng sát khí nói.

- HẮN DÁM!
Bởi vì cử động mạnh, cơn đau ở cổ lại tái phát làm Ngô Vũ Thiên điếng người, hắn nghiến răng ken két vì tức giận.

— QUẢNG CÁO —
"Khốn kiếp!"
!
Vũ Phàm vén màn đi vào bên trong doanh trướng hắn nhìn cạm bẫy ở trước cửa bị phá liền minh bạch sự tình Đới Mộc Bạch chặn đường hắn vừa nãy, hắn lên tiếng.

- Bọn chúng không làm gì muội chứ?
- Ân! Ngô Vũ Thiên bị châm độc làm tê liệt gục ở trước cửa bọn họ phải khiêng hắn về! Sư huynh thật lợi hại!
- Muội không sao là tốt rồi.

Vũ Phàm gật đầu đáp lại lời nàng, rồi loay hoay bố trí lại cạm bẫy ở trước cửa, Ngưng Nhi trong lòng thấy ấm áp là lạ, hai mắt đăm chiêu nhìn Vũ Phàm ở trước mặt.

- Đa tạ sư huynh quan tâm muội!
Nàng nói lí nhí trong miệng, nhưng Vũ Phàm vẫn nghe thấy được chỉ là hắn không muốn đáp lời nàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui