Hồng Hoang Thiên Đế


Sớm hôm sau,
Ở trong biệt viện của Tào gia, lão tổ Tào gia là Tào Thái An lúc này mới buông xuống ngọc giản trong tay, lão hờ hững thưởng thức nốt chén trà thơm ngát trong tay mình, rồi đưa mắt nhìn xuống bên dưới, lão không giận không vui chậm rãi nói:
- Tào An cho người tìm thú hỏa để làm gì?
- Thưa chủ nhân, Tào An thiếu chủ muốn chiêu mộ một tên Luyện Đan Sư gọi là Khương Chính Hạo.
Lão hờ hững hỏi lại:
- Ồ, là cái tên vừa mới giết thủ hạ của Tào gia chúng ta.
- Vâng thưa chủ nhân.
Lão nhịp nhịp tay trên bàn, dường như tính toán cái gì đó rồi lão hỏi tên thủ hạ ở bên dưới:
- Ngươi đã điều tra qua tên Khương Chính Hạo đó chưa?
- Thưa chủ nhân, đã có tra qua, cái thân phận này là giả!
Lão khẽ nhíu mày, lão chậm rãi nói:
- Có tra được thân thế thật của hắn hay không?
- Thưa chủ nhân, dựa theo điều tra thì hắn có lẽ là xuất thân từ Chu Liệt Quốc ở phương Bắc, theo chân Bảo Kim Thương Đoàn đến Trung Thổ, đằng sau hình như không có thế lực chống lưng, thân phận thật vẫn chưa rõ.
- Ồ, tán tu? Hắn là kẻ đã luyện ra bảy thành dược lực Trúc Cơ đan sao?
- Dạ vâng!
Lão cười trừ rồi nói:
- Không loại trừ khả năng hắn nhặt được ở đâu đó hoặc ở trong bí cảnh lấy tới tay để trục lợi Tào An.
Tên thủ hạ nhíu mày nhớ lại gì đó rồi nói:
- Thiếu chủ có mời hắn làm khách khanh của chúng ta nhưng hắn lại từ chối, khả năng là như chủ nhân nói.
Lão nhịp nhịp tay trên bàn rồi nói:
- Bảo Kim Thương Đoàn còn đây bao lâu?
-Ước chừng khoảng hơn mười ngày nữa.

— QUẢNG CÁO —
- Ngươi bố cáo toàn thành Tào gia tổ chức cuộc thi Luyện Đan nhị phẩm trong ba ngày tới, phần thưởng là Địa giai thú hỏa Liệt Diễm Sư Thứu, và Địa giai tinh phẩm Hồng Hỏa Lư, nếu hắn thật sự có tài chắc chắn sẽ tham gia.

Còn nếu không, trảm!
- Vâng thưa chủ nhân.
...
Một canh giờ sau, bây giờ là ban trưa ở Trịnh Châu thành, người người qua lại tấp nập nhộn nhịp, ở chỗ mấy chỗ cáo thị trong thành bây giờ chật kín người đến xem.
- Địa giai thú hỏa Liệt Diễm Sư Thứu, Địa giai tinh phẩm Hồng Hỏa Lư! Oa, Tào gia đúng là tài đại khí thô a, chỉ là cuộc thi luyện đan nhị phẩm thôi mà phần thưởng lại khoa trương như vậy.
- Ài, ngươi ngốc quá, miếng bánh đan dược nhị phẩm vô cùng béo bở, Tào gia chỉ là muốn tìm kiếm nhân tài để mời chào mà thôi!
- Đạo hữu, ta không rõ ý của đạo hữu lắm a!
- Ài, ngươi đúng là một tên đần độn, ta hỏi ngươi ở Trịnh Châu thành này, tu sĩ ở cảnh giới nào là nhiều nhất?
- Đương nhiên là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ rồi ...!a ...!ta hiểu rồi, đa tạ đạo hữu!
- ...
Đám tu sĩ xôn xao bàn tán, phần thưởng của cuộc thi luyện đan này quả thực vô cùng khoa trương.
Tào gia dán bảng cáo thị chưa tròn hai canh giờ mà đã có hơn chục vị Luyện Đan Sư ùn ùn kéo đến Tào gia đăng ký tham gia cuộc thi.
Một tiểu cô nương vóc người mảnh mai, trên mặt có một cái bớt lớn chiếm hơn nửa khuôn mặt, cố gắng len lỏi qua đám người đứng chật kín trước chỗ đăng ký của Tào gia.
Nếu như không có cái bớt này, quả thực nhan sắc của nàng phải nói là cực phẩm trong cực phẩm, đáng tiếc trời cao trêu người a!
- Cho tiểu muội qua với!
Nàng nhỏ giọng nói, không ngừng cố gắng luồn lách qua mấy tên nam nhân, trong ánh mắt của nàng có một tia khát khao mãnh liệt.
Ngồi ở quán trà đối diện, Vũ Phàm cũng chú ý đến nàng, hắn bị thu hút bởi sự xông xáo và nhiệt huyết của nàng, nhưng chỉ được một lúc hắn liền thu lại ánh mắt của mình.
Ở một bên, Tào An vui vẻ nói với Vũ Phàm.
- Khương huynh, huynh thấy sao?
Vũ Phàm nghĩ nghĩ một chút, thật ra chuyện này đối với hắn mà nói thật sự là vô cùng tốt, mặt khác, hắn cũng rất tự tin vào năng lực của mình, nếu như thuận lợi đứng đầu cuộc thi liền có thể thu được địa giai thú hỏa và địa giai tinh phẩm lư đỉnh, một công đôi việc.
— QUẢNG CÁO —
Hơn nữa, hắn cũng cần thu hút sự chú ý của ba đại thế lực ở đây một chút để có thể nâng cao vị thế của mình, cho nên cuộc thi này Vũ Phàm nhất định phải tham gia.
Mặt khác theo như hắn suy đoán, nếu hắn không tham gia sẽ bị mấy lão đầu ở đây nghi ngờ về nguồn gốc của đám đan dược mà hắn đã bán cho Tào gia, lúc đó chỉ thêm rắc rối cho hắn mà thôi.
Vũ Phàm cười lạnh trong lòng, nếu bọn họ đã muốn xem vậy thì hắn sẽ hết mình biểu diễn cho bọn họ xem một lần.
Dù gì hai mươi mấy tuổi đầu đã trở thành trung giai Luyện Đan Sư nhất phẩm là một chuyện vô cùng khó tin, cho nên hắn nghĩ chuyện này hẳn là cao tầng Tào gia cố ý bày ra để thăm dò thực hư năng lực của hắn mà thôi.
Nếu không tại sao lại cơ duyên xảo hợp đến vậy, cuộc thi luyện đan chỉ dành riêng cho Luyện Đan Sư từ nhị phẩm trở xuống, nghe thôi đã thấy có điều mờ ám rồi.
Vũ Phàm khẽ nhếch miệng cười rồi nói với Tào An.
- Ta thật sự cũng muốn đọ sức với Luyện Đan Sư ở đây một phen.

Bất quá ta lo là chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tiến độ đi Trung Thổ của ta.
Tào An hắn cũng rất thông minh, nghe thấy vậy liền vội nói:
- Chuyện đi Trung Thổ, Khương huynh đừng quá lo lắng, nếu như không kịp xuất phát cùng Bảo Kim Thương Đoàn ta cũng có thể phái người hộ tống huynh đi Trung Thổ.
Vũ Phàm cũng là chờ câu nói này của đối phương, hắn nói:
- Vậy phiền huynh giúp ta đăng ký hai cái danh ngạch a!
Tào An khẽ nhíu mày hỏi lại:
- Hai cái danh ngạch?
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Nhược Thanh Thanh (Tiếu Ngưng Nhi) cũng là một vị Luyện Đan Sư!
Tào An vỗ quạt vào lòng bàn tay cái bạch, hắn nói:
- Ây da, thật là nghĩ cũng không thể nghĩ tới a! Được rồi, chuyện đăng ký cứ giao phó cho ta!
Vũ Phàm khẽ gật đầu.
Tên Tào An trong lòng càng thêm vui vẻ, nếu như hắn thu phục được Vũ Phàm, xem như thu phục tới tay hai cái Luyện Đan Sư, chuyện này tính ra lại là một cái kinh hỉ không nhỏ cho hắn.
Lúc này Cao Chí Viễn thong thả đi đến bàn trà Tào An và Vũ Phàm, hắn nói:
- Gặp qua Khương huynh, gặp qua Tào huynh! — QUẢNG CÁO —
Tào An và Vũ Phàm đồng thanh đáp lễ đối phương:
- Gặp qua Cao huynh!
Cao Chí Viễn tùy tiện chọn một chỗ bên cạnh Vũ Phàm ngồi xuống rồi hắn nói:
- Khương huynh, chuyện thú hỏa đã có tin tức, ba ngày nữa sẽ về tới Trịnh Châu thành, khả năng là sẽ kịp cho huynh trước khi tham gia cuộc thi lần này!
Vũ Phàm vẻ mặt vui vẻ nói:
- Nếu được như vậy thì thật là tốt quá, đa tạ Cao huynh đã hết mình giúp đỡ!
Cao Chí Viễn đắc ý nói:
- Khương huynh đừng khách sáo, cũng chỉ là Nhân giai thú hỏa mà thôi, không quá khó khăn.
Tào An khẽ nhíu mày, tên họ Cao này là cố ý hớt tay trên của hắn, nhưng điều hắn không ngờ là tên họ Cao lại có thể bán cho Vũ Phàm một cái ân tình tốt như vậy.
Lúc này Tào An cũng vui vẻ nói:
- Khương huynh, chỗ ta cũng có một cái lư đỉnh Địa giai sơ phẩm không tồi, nay nhân cơ hội này liền tặng cho Khương huynh làm bảo vật áp trận tranh đoạt một phen với thiên hạ.
- A ...!chuyện này có chút không phải a ...!ta cũng không có gì để đáp lễ hai người ...
Tào An vội xua tay rồi lấy nhẫn trữ vật chứa lư đỉnh đưa sang cho Vũ Phàm, hắn nói:
- Huynh đừng ngại, chúng ta gặp mặt là đã có duyên.

Đỉnh này gọi là Đại Đồng Đỉnh! Do một vị Luyện Khí Sư tam phẩm luyện chế, vô cùng tinh xảo, hơn nữa nhiệt lượng phân bổ rất đều, đảm bảo sẽ làm Khương huynh hài lòng.
Vũ Phàm liền vui vẻ nói:
- Đa tạ Tào huynh! Thật ngại quá!
Nói rồi hắn ngắm nghía cái lư đỉnh một chút rồi thu vào trong nhẫn trữ vật của mình.
"Đỉnh tốt! Khà khà!" - Vũ Phàm cười hắc hắc trong lòng, quả nhiên có thực lực hành sự sẽ dễ dàng hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui