Hồng Hoang Thiên Đế


Từng tiếng sói tru dài trong đêm tối tĩnh mịch làm không gian u tối càng trở nên rùng rợn.
Mặt trăng lờ mờ soi rọi khoảng không trước mặt đám người nhân loại, ở trong tự nhiên bọn họ quả thực vô cùng nhỏ bé.
Len lõi ở giữa mấy gốc cổ thụ to lớn, Con Phệ Nguyệt Lang đầu đàn lững thững đi ở đằng sau, rồi nó bước lên một tảng đá to lớn, nó ngửa cổ nhìn về ánh trăng tru lên một tiếng dài ra hiệu cho bầy sói ở dưới bắt đầu tấn công, đám yêu lang lập tức trở nên điên cuồng lao vào đám tu sĩ mà cắn xé, trong mắt bọn chúng giờ đây tràn ngập sát khí.
Vũ Phàm đứng trước mặt Tiếu Ngưng Nhi che chắn cho nàng, hắn lôi ra mấy cái la bàn nhỏ bằng bàn tay rồi bắt đầu cặm cụi bố trí trận pháp ở một khoảng trống giữa hắn và đám hộ vệ của Tào gia.
Trước khi kết trận, Vũ Phàm quát lớn:
- Lùi lại chỗ của ta!
Đám hộ vệ Tào gia kinh nghiệm chiến đấu cũng không ít, nên cũng hiểu được dụng ý của Vũ Phàm, lập tức lùi lại ra sau phạm vi trận pháp.
Vũ Phàm kết ấn, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ kích hoạt phù văn cấm chế của trận pháp khắc trên bảy cái la bàn, rồi hắn quát to:
- Thất Bàn Huyễn Trận, Khởi!
Bảy cái la bàn ở trước mặt bọn họ sáng lên một cái rồi nhanh chóng ảm đạm lập lòe, đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong chẳng thấy có sự thay đổi gì cả, trước mặt bọn họ vẫn là mảnh đất trống.
Ấy vậy mà khi đám sói lọt vào bên trong huyễn trận lại điên cuồng chạy vòng quanh như thể mất phương hướng, thậm chí bọn nó còn cắn xé lẫn nhau vô cùng ác liệt.
- Hảo a! - A Quý kinh hô một tiếng, rồi hắn cùng đội ngũ hộ vệ Tào gia lập tức ở bên ngoài hợp công chém giết yêu lang bị vây ở trong huyễn trận.
"Không tồi, không tồi!" Lão phu xe híp mắt nhìn bóng lưng của Vũ Phàm, lão không ngờ nhìn hắn nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể bình tĩnh nghĩ ra kế sách này để đối phó với cơn thú triều Phệ Nguyệt Lang.

Ban đầu lão còn nghĩ hắn sẽ xông xáo như đám con cháu thế gia và đệ tử thượng tông đang hết mình thể hiện ở xung quanh.
Mặc dù huyễn trận này phạm vi không lớn và tác dụng không có gì quá đặc biệt , nhưng lại giúp đội ngũ hộ vệ Tào gia tiết kiệm sức lực và giảm bớt nguy hiểm hơn rất nhiều so với đối chiến trực diện.
Xác yêu lang bên trong huyễn trận càng lúc càng nhiều, đám Phệ Nguyệt Lang cũng dần nhận ra chỗ trước mặt Vũ Phàm đang đứng tuyệt đối là cấm kỵ chi địa, bọn chúng liền trở nên kiêng kỵ hơn hẳn, thậm chí bắt đầu đi đường vòng để tập kích bọn họ.
Gió khuya thổi, mùi huyết nhục của yêu thú pha lẫn huyết nhục của nhân loại thoang thoảng trong gió tạo nên một mùi tanh nồng cực kỳ khó chịu, nó cứ xộc lên mũi, làm người ta cảm thấy nôn nao.
Ở xung quanh, các lộ thế lực cũng đã bắt đầu bài trí xong đội hình và trận pháp công kích của họ, cuộc chiến dần dần trở nên khốc liệt hơn hẳn lúc ban đầu, đám yêu lang liên tục bỏ mạng, nhưng tu sĩ nhân loại bị chúng giết hại cũng không ít.
Vũ Phàm phải công nhận tốc độ của mấy con Phệ Nguyệt Lang này vô cùng nhanh, hoàn toàn lấn át tu sĩ nhân loại, đám già đầu của yêu lang cũng đã nhập cuộc, trận chiến đột ngột nghiêng về phía của bầy sói.

— QUẢNG CÁO —
Cao thủ Nguyên Anh kỳ của các lộ thế lực có mặt ở đây cũng không quá hai mươi người, đối mặt với hơn năm mươi con Phệ Nguyệt Lang đẳng cấp Nguyên Anh kỳ quả là chuyện khó khăn.
Cũng may có hai vị Hóa Thần sơ kỳ tu sĩ ở đây hỗ trợ trấn áp đám Phệ Nguyệt Lang nên mới có thể chiếm được một chút ưu thế lúc ban đầu, nhưng bây giờ cũng đã bắt đầu không ổn.
Tán tu vì không có cao thủ che chở, liên tục ngã xuống, đến bây giờ riêng mấy người tán tu cũng đã có hơn ba mươi người bỏ mạng.
Nhân thủ của các lộ thế lực cũng chết không ít, ước chừng cũng đã hai mươi mấy người hy sinh, chủ yếu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đen đủi, trong khi bọn họ chỉ mới diệt được một nửa đám sói mà thôi.
Hai vị cao thủ Hóa Thần sơ kỳ đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định cùng xông lên hợp lực chém giết con đầu đàn, chuyện còn lại họ đành phó thác cho thủ hạ bên dưới.
Vũ Phàm nhìn lão phu xe, trông lão vô cùng bình thản, dường như đối với lão chuyện này không có bao nhiêu uy hiếp cả, hắn khẳng định, một khi lão ra tay mọi chuyện ở đây liền khác.
Nhưng ngặt nỗi, lão mang trên mình một sứ mệnh khác, hơn nữa, sống chết của những người ở đây nào có liên quan gì đến lão, hành hiệp trượng nghĩa ư, lão cũng muốn, nhưng một khi để lộ thực lực và thân phận, lão sẽ gặp muôn trùng khó khăn khi hành sự ở Trung Thổ.

Nhỡ làm hỏng đại sự mà lão tổ Tào gia giao phó, lão chính là lấy mạng mình ra thay cho mạng của bọn họ chịu kiếp nạn.
Lão khẽ xoay bàn tay, một cái ám khí vụt bay từ ống tay áo của lão, lao nhanh về phía chiến đấu bên kia, chỗ hai vị Hóa Thần sơ kỳ đang giao đấu với con đầu đàn để hỗ trợ bọn họ một chút.
Vũ Phàm dùng Chu Võng Thúc Phược nên hắn biết rõ tốc độ của ám khí mà lão vừa phóng ra lúc nãy nhanh đến mức nào, trong con ngươi của hắn, lộ rõ vẻ kinh hãi nồng đậm.
Nhanh, cực kỳ nhanh, giác quan của hắn ở trong phạm vi Chu Võng Thúc Phược vô cùng nhạy bén ấy vậy mà hắn cũng cảm nhận được đường bay của nó mà thôi, hình thù của nó hắn còn chẳng kịp nhận ra.
Ám khí của lão phu xe đâm xuyên qua một cái chân của con sói đầu đàn làm nó ngã khuỵu xuống mất đà, hai vị cao thủ Hóa Thần sơ kỳ liền lập tức phối hợp chém tới đỉnh đầu của nó.
Ầm một tiếng dữ dội, mặt đất run rẩy kịch liệt, chiêu thức của hai người đánh vào khoảng không trước mặt, con sói như thuấn di, né tránh được một lần hiểm nguy này.
"Yêu thú vũ kỹ?"
Lão phu xe lập tức nhíu mày, theo như lão quan sát từ nãy đến giờ rõ ràng đám sói này có vấn đề, chỉ liên tục công kích về phía của đám người thượng tông và thương đoàn bên kia, còn lại bỏ qua phía bên này.

Thậm chí ngay cả bảo hộ con đầu đàn cũng không màng tới.
Lão cười nhạt, lại là một vụ ám sát ngụy tạo, nếu lão đoán không sai, thì bây giờ kịch hay mới bắt đầu.
Tất nhiên Vũ Phàm cũng nhận ra điểm khác biệt này, hắn nhỏ giọng nói với lão phu xe.
- Lão bá, tiểu bối nghĩ chúng ta nên rút lui khỏi chỗ này càng sớm càng tốt! — QUẢNG CÁO —
Lão nhìn hắn gật đầu, bởi vì nếu như bọn họ lưu lại đây, chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu.
Thế lực có thể điều khiển một bầy sói như vậy, tất nhiên sẽ có cao thủ tọa trấn, thậm chí thực lực có thể ngang hàng với lão, nên lão cũng vô cùng cấp bách nghĩ kế sách vẹn toàn.
Đội ngũ của Vũ Phàm lặng lẽ lùi dần về phía rừng cây rậm rạp ở phía sau lưng bọn họ.
Xoạt! Bành! ...
Loạt mũi tên bay như xé gió về phía đội ngũ đệ tử Hoàng Thiên tông, lôi phù và hỏa phù dán trên mũi tên ầm ầm khởi bạo, tạo ra một cơn địa chấn không nhỏ.
- Lui!
Lão phu xe thấp giọng nói, lão chờ chính là khoảnh khắc này, đây chính là thời điểm thích hợp để bỏ chạy, bởi vì đám người áo đen ở bên kia sẽ ưu tiên mục tiêu ám sát trước, giết người diệt khẩu sẽ là ưu tiên thứ hai.
Vũ Phàm ôm eo Tiếu Ngưng Nhi nhanh chóng xoay đầu bỏ chạy.
Hắn ngoái lại nhìn về phía Triệu Lệ Dĩnh hy vọng nàng có thể tránh được một kiếp này.
Cao thủ đi theo bảo vệ con cháu đại thế gia lúc này mới chịu xuất đầu lộ diện.
Nhưng vẫn là Vũ Phàm lo xa, Triệu gia Triệu Thanh Long sắc mặt âm trầm, lập tức cuốn lấy Triệu Lệ Dĩnh rời đi, lão thầm hô may mắn bởi vì mục tiêu của đám người này là Nhạc Thanh Phong.
Nói gì thì nói quả thực Nhạc Thanh Phong là thiên kiêu chi tử của thế hệ này, biểu hiện vô cùng chói mắt, thế lực muốn giết hắn chắc chắn không ít.
Ở sau lưng Vũ Phàm truyền đến từng hồi chiến đấu dữ dội, cao thủ của Nhạc gia đang căng mình ra bảo vệ thiếu chủ của bọn họ trước loạt tấn công gắt gao của Hồn Điện.
Mấy thế lực khác cũng bắt đầu âm thầm bỏ chạy, chuyện của Nhạc gia liên quan gì đến bọn họ đâu chứ, bây giờ không chạy đợi đến lúc Hồn Điện giết xong Nhạc Thanh Phong, thì cũng là lúc đến lượt bọn họ phải bỏ mạng.
Mặc cho Nhạc gia hiệu triệu liên tục, nhưng người ở lại cùng họ chiến đấu cũng không có được bao nhiêu.
Đúng là họa vô đơn chí a!
Nhạc Thanh Phong hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy sát khí và căm phẫn, từ trong mi tâm của hắn một cái tháp chín tầng nhanh chóng bay ra, nó lập tức biến lớn cho đến khi to bằng một ngọn thái sơn mới dừng lại, uy áp vô cùng vô tận, liên tục phát động hào quang trấn áp đám người Hồn Điện.

— QUẢNG CÁO —
Hắn cười gằn:
- Hồn Điện, các ngươi chọc nhầm người rồi!
Đột nhiên tu vi hắn tăng vọt, từ Trúc Cơ kỳ trực tiếp nhảy lên Kết Đan trung kỳ, từ trong cái tháp, tứ đại thần thú nhảy xổ ra, phối hợp với Nhạc gia cao thủ giết đông giết tây.
Vũ Phàm con ngươi co rút lại, tên này ẩn giấu thật sâu, thảo nào lúc ở bí cảnh, hắn dù đứng sát bên Bách Quỷ Diện Chi Tru lại có thể bĩnh tĩnh như thế, thì ra là còn có bí mật này.
Lão phu xe cười nói:
- Nội tình của đại thế gia, ngươi vẫn chưa thể tưởng tượng được đâu, haha ...
Vũ Phàm bất đắc dĩ cười khổ, hắn suýt chút nữa quên mất đối phương là con cháu đại thế gia, bảo vật trong tay của tên kia hẳn là không ít đi.
Đột nhiên từ sau lưng của Vũ Phàm, truyền đến từng hồi ba động chân khí mãnh liệt, một thân ảnh nam tử tuấn tú huyễn hóa ở trên không trung, thân ảnh này đánh ra một chưởng về phía đám người Hồn Điện, lập tức chấn nát nhục thể hơn chục tên Hóa Thần kỳ tu sĩ.
Hư ảnh này chính là lão tổ của Nhạc gia.
Vũ Phàm trong lòng lạnh lẽo, nếu như sinh tử chiến đấu thật sự với đối phương hắn có mấy phần cơ hội thắng đây.
Nghĩ lại lúc trước liều mình chém giết đệ tử của Hoàng Thiên tông hắn khẽ rùng mình, cũng may chưa đụng phải con cháu thế gia nếu không bây giờ hắn đã mồ yên mả đẹp rồi đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui