Sau khi ký kết xong, toàn bộ tài sản của Cam Địa đều được chuyển giao cho Thẩm Đống.
"Đống ca, Cam Địa nói dối."
Thiên Dưỡng Sinh mở một cái túi xách màu đen ra, nói: "Trong tủ bảo hiểm của nó, ngoại trừ một ít tài khoản ngân hàng ở ngoài, còn có hơn bốn mươi cái đồng hồ đắt tiền đeo tay, ba triệu tiền mặt cùng châu báu đồ trang sức có giá trị."
Thẩm Đống thở dài, bật cười, nói: "Cam Địa, ngươi đã đến nước này, vẫn không chịu nói thật, chẳng phải rất thú vị sao? Lùi một bước nói, cho dù ngươi đi vào mật thất, ngươi có thể đem những thứ này rồi yên lặng rời đi trước mặt A Sinh được không?"
Cam Địa ngượng ngùng nói rằng: "Ta quen rồi.
Cho dù làm gì nói gì cũng phải chừa cho mình một con đường lui.
Đống ca, ngài sẽ không bởi vì chuyện này mà không đưa ta đi xuất ngoại chứ?"
Thẩm Đống nói: "Ta không hẹp hòi đến như vậy.
A Sinh, tính toán kỹ chưa, trong tài khoản ngân hàng còn có bao nhiêu tiền?"
Thiên Dưỡng Sinh nói: "53 triệu."
Thẩm Đống gật gù, nói: "Cam Địa, ngươi đã nói là chỉ cần 12 triệu sinh hoạt, như vậy còn lại 41 triệu sẽ là của ta, không có ý kiến gì chứ?"
Cam Địa nói: "Không có."
Thẩm Đống nói: "Đi thôi, chúng ta đi đến ngân hàng lấy tiền."
Dùng thời gian một tiếng đồng hồ, Thẩm Đống dẫn theo Cam Địa đi tới ba ngân hàng, chuyển số tiền 41 triệu kia vào trong thẻ ngân hàng của mình.
Còn lại 12 triệu cũng rút tất cả ra, làm lộ phí cho Cam Địa chạy trốn.
Ngay khi Cam Địa vừa ra khỏi ngân hàng, thì có một chiếc xe gắn máy đột nhiên xuất hiện, hướng về phía Cam Địa nã một phát súng.
"Bùm "
Một tiếng súng vang lên, Cam Địa bị bắn trúng vào giữa trán, ngã xuống vũng máu.
Người kia lại nhắm về phía Thẩm Đống nã một phát súng nữa, nhưng đã bắn trượt, liền lái xe máy bỏ chạy không giấu vết.
Thiên Dưỡng Sinh hét lớn: "Đuổi theo."
Một vài thuộc hạ lái xe đuổi theo chiếc xe gắn máy đó.
Sắc mặt Thẩm Đống trầm xuống, nhưng khóe miệng vẫn cong lên thành một hình vòng cung.
.
Để A Hoa phụ trách công việc của cảnh sát bên đó, Thẩm Đống quay trở lại quán bar.
“A Nghĩa, kỹ năng bắn súng của ngươi không tệ."
Hóa ra người lái xe gắn máy chính là Thiên Dưỡng Nghĩa giả trang do Thẩm Đống yêu cầu, mục đích chính là đổ tội việc Cam Địa chết oan cho Nghê Vĩnh Hiếu.
Hiển nhiên, kế hoạch đã diễn ra vô cùng thuận lợi.
Thiên Dưỡng Nghĩa cười nói; "Khoảng cách gần như thế, nếu ta mà bắn không trúng, vậy ta cũng quá vô dụng rồi."
Thẩm Đống lấy ra sáu cái đồng hồ xa xỉ, đưa cho Thiên Dưỡng Nghĩa, nói: "Chia cho các huynh đệ của ngươi.
Tiểu Ân là con gái, ngươi đi đổi cho đồng hồ nữ đi"
Trong lòng Thiên Dưỡng Nghĩa nhất thời cảm động.
Không phải bởi vì những chiếc đồng hồ Hồng Kông 30.000 đô la này, mà là Thẩm Đống lại có thể coi trọng tiểu Ân, điều này cho thấy hắn đối với những anh em huynh đệ cũng rất trọng nghĩa.
"Cảm ơn Đống ca.
Còn đại ca bên kia..."
Thẩm Đống nói: "Yên tâm, ta sẽ không quên hắn ta."
Sau khi Thiên Dưỡng Nghĩa rời đi, Thẩm Đống rơi vào trầm tư một hồi.
Quốc Hoa và Cam Địa đã đem lại cho Thẩm Đống khối tài sản ròng lên đến 80 triệu USD.
Nếu tính cả bạch phiến quý giá của Quốc Hoa và sản nghiệp của Cam Địa, giá trị tài sản ròng của Thẩm Đống có thể đạt đến 150 triệu.
Vấn đề hiện tại bây giờ, là làm thế nào để rửa được số tiền đó?
...
"Rác rưởi."
"Một đám rác rưởi."
Nghê lão tam chỉ vào mặt đàn em đã bị đánh cho máu chảy đầy trên mặt, chửi bới điên cuồng.
"Tam thúc, chúng ta cũng không ngờ rằng tên Thẩm Đống còn mang theo ba khẩu súng bên người.”Một tên đàn em buồn bã nói.
Nghê lão tam nhấc chân đạp tên đó ngã xuống đất, nổi giận mắng: "Con mẹ mày còn dám mạnh miệng."
Tên bị đạp vội vàng bò dậy, cúi đầu, một câu nói cũng không dám nói tiếp, nhưng trong lòng vẫn âm thầm chửi rủa.
Con bà nó, đến súng đồ chơi còn có thể dọa được ông, ông có tư cách gì để chê bai chúng ta?
Nghê Vĩnh Hiếu nói: "Được rồi, tam thúc.
Thẩm Đống mang theo súng trong người, đây là điều mà chúng ta không lường trước được, để bọn họ đi xuống đi."
Nghê lão tam phất tay một cái, mắng: "Cút."
Hai người thuộc hạ như được ân xá, nhanh chóng bỏ chạy.
Nghê lão tam trầm giọng nói: "Lá gan của Thẩm Đống thực sự rất là lớn.
Hắn không sợ cảnh sát tìm đến hắn để gây sự hay sao?"
Ở Hồng Kông, súng cùng bột phấn đều là hàng lậu được cấm tuyệt đối.
Nếu cảnh sát tìm thấy súng trên người của Thẩm Đống, hắn sẽ phải ngồi tù ít nhất ba năm.
Nghê Vĩnh Hiếu uống một ngụm trà, nói: "Vừa mới có tin tức truyền tới, Cam Địa đã bị bắn chết.
Tam thúc, là người của chúng ta làm việc đó sao?"
Nghê lão tam lắc đầu một cái, nói: "Tuyệt đối không phải.
kế hoạch ban đầu của ta là tối hôm nay sẽ phái mấy tên xạ thủ tập kích nơi ở của Cam Địa, hiện tại bọn họ vẫn còn đang ẩn nấp đây."