Cố Đông Ly cười khổ.
Những cố chấp này nàng làm sao mà không hiểu.
Nàng không thể bảo Trần Lam Độ gạt đi cố chấp, bởi chính nàng cũng là kẻ đắm chìm trong cố chấp của chính mình.
Cố Đông Ly từng nghĩ rằng chỉ cần báo được thù thì hy sinh cả mạng mình cũng không sao.
Nhưng bây giờ nàng đột nhiên sợ hãi.
Không phải sợ hãi cái chết mà sợ hãi một ngày phải đối diện với Trần Lam Độ.
Dường như y đã dành hết cả ôn nhu của đời mình cho nàng.
Nàng sợ một ngày nàng buộc phải giương mũi kiếm về phía y.
Nàng không làm được.
“Trần Lam Độ, ta thật sự hy vọng ngài có thể sống, sống thật tốt.”
Cố Đông Ly vừa nói vừa chậm rãi đẩy Trần Lam Độ ra.
Đây vĩnh viễn là ranh giới mà nàng và y không thể vượt qua.
“Ta có thể thỉnh cầu ngài một điều hay không?”
Trần Lam Độ im lặng, trên gương mặt vẫn là nụ cười trìu mến không thay đổi.
Cố Đông Ly tiếp lời: “Ta biết điều này có hơi quá đáng, nhưng nếu có một ngày ngài thắng.
Ngài có thể để cho Huyết Vũ Bán Nguyệt được chết toàn thây hay không?”
Nếu có một ngày Trần Lam Độ thắng, Huyết Vũ Bán Nguyệt sẽ được xem là tội đồ đáng tội phanh thây trăm mảnh.
Một kẻ phản bội, một kẻ xâm lược dù chém đầu trăm lần cũng không tiếc.
Nhưng một kẻ như vậy, ban cho chết toàn thây là quá nhân từ.
Từ trong lịch sử trước đến nay đều chưa hề có.
Cố Đông Ly biết điều đó, nhưng nàng không nhẫn tâm nhìn Huyết Vũ Bán Nguyệt có nguy cơ bị phanh thây.
Nàng biết yêu cầu đó thật quá đáng, cũng thật vô sỉ.
Nhưng đây là điều duy nhất mà nàng có thể làm cho hắn rồi.
Trần Lam Độ cười khổ, y bước về phía nàng một bước.
“Vậy ta cũng muốn trao đổi với nàng một điều kiện.”
Cố Đông Ly ngước nhìn.
Trần Lam Độ đưa tay mân mê tóc nàng, y nhẹ nhàng hôn lên.
“Nếu ta thất bại hoặc chết đi, xin nàng có thể vì ta mà rơi nước mắt.”
Cố Đông Ly thấy nghẹn ứ nơi cuống họng.
Nàng không nói được thêm lời nào, chỉ ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Trong trận chiến không biết rõ kết cục thế này, Trần Lam Độ không sợ mai này mọi người nhắc đến y sẽ nói rằng đó là một người vô dụng, một kẻ đã đánh mất đất nước vào tay người khác.
Chuyện của vạn năm sau không liên quan đến y, y chỉ sợ khi y nằm xuống sẽ không có ai tiếc thương.
Mà hơn hết, y cầu mong Cố Đông Ly có thể vì y mà rơi nước mắt một lần.
Bởi Trần Lam Độ biết, tình yêu của nàng là thứ quá đỗi xa xỉ với mình, là thứ y vĩnh viễn không thể đạt được.
Nên y chỉ cầu nơi nàng một chút tiếc thương, một chút xót xa thế là đủ.
“Ta… xin hứa.”
Cố Đông Ly nghẹn ngào đáp lời.
Trần Lam Độ cười một nụ cười thanh thản.
Có lẽ với y thế là quá đủ.
Nơi biên ải xa xôi, Huyết Vũ Bán Nguyệt đã chiếm được ba thành trì Kinh Lạc Quốc mà không tốn chút công sức.
Hắn nhìn ra được Trần Lam Độ là cố ý bỏ rơi ba thành trì này vào tay hắn.
Rõ ràng Trần Lam Độ sợ hắn bắt tay với Hoàng hậu nội ứng ngoại hợp nên muốn nhanh chóng đẩy mạnh tấn công, lại dùng ba thành trì này tạm thời chặn bước Huyết Vũ Bán Nguyệt.
Huyết Vũ Bán Nguyệt đứng ở nơi tường thành cao nghiên cứu địa hình.
Không hiểu vì sao trong lòng hắn không thể bình thản, lúc nào cũng như lửa đốt.
Thời gian trước Vô Thương truyền tin về nói Cố Đông Ly gặp chuyện, sau đó thì bặt vô âm tín.
Có lẽ vì nội chiến mà truyền thư cũng khó, Huyết Vũ Bán Nguyệt không rõ tình hình Cố Đông Ly ra sao càng thêm lo lắng.
Hắn cũng sợ mất nàng.
Hắn tin năng lực của Cố Đông Ly nhưng hắn cũng lo sợ sơ sẩy một chút hắn sẽ không còn nhìn thấy nàng nữa.
Cách Tang Lan Độ từ xa đi đến, nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của hắn, nàng ta chỉ tự mình cười khổ.
Thành hôn đã được mấy tháng, Huyết Vũ Bán Nguyệt đến nhìn còn không nhìn một cái thì nói gì là chạm.
Cách Tang Lan Độ biết Huyết Vũ Bán Nguyệt thành thân với nàng ta chỉ vì lợi ích của hắn, mà nàng ta cũng là đôi bên cùng có lợi.
Suy cho cùng không nên trông mong có chút tình cảm nào.
Nhưng Cách Tang Lan Độ là yêu hắn thật lòng.
Càng yêu, nàng ta càng nghiệt ngã nhận ra trong lòng hắn vốn chẳng có chỗ cho nàng ta chen chân vào.
Trong lòng Huyết Vũ Bán Nguyệt vẫn luôn có một hình bóng của nữ nhân mang tên Cố Đông Ly.
Cách Tang Lan Độ chỉ đành ngậm ngùi nuốt đoạn tình cảm này vào trong tim, ngày ngày ở bên đã là thoả mãn lắm rồi.
Nàng ta đi đến gần hắn, im lặng đứng bên cạnh.
“Sau khi công hạ thành công, ngài muốn làm gì nhất?”
Đó là câu hỏi mà Cách Tang Lan Độ vẫn luôn muốn hỏi.
Huyết Vũ Bán Nguyệt một mặt lạnh tanh, không buồn nhìn qua Cách Tang Lan Độ, chỉ nhàn nhạt đáp: “Chiếu cáo thiên hạ, phụ vương ta là bị hàm oan, bị huynh đệ tốt nhất của mình phản bội.”
Cách Tang Lan Độ siết chặt bàn tay.
Nàng ta ngập ngừng muốn nói nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được.
Ngập ngừng hồi lâu mới quyết định lấy hết dũng khí mà hỏi: “Ngài sẽ lập nàng ta làm hậu sao?”
Huyết Vũ Bán Nguyệt có chút dao động.
Hắn biết Cách Tang Lan Độ đang nhắc đến Cố Đông Ly.
Tuy hắn không nói nhưng có lẽ Cách Tang Lan Độ cũng không phải kẻ ngốc mà không biết một chút gì.
Hắn cũng không có ý định che giấu.
“Ta đã hứa với nàng thì sẽ không thay đổi.
Lập nàng làm hậu là điều ta phải trả cho nàng.
Nhưng nếu nàng mong cầu gì hơn ở ta, ta không thể đáp ứng.
Cách Tang công chúa, điểm này ta nghĩ nàng hiểu rõ.”.