Huyết Vũ Bán Nguyệt nhíu mày không hài lòng.
Hắn nuôi dưỡng nàng thành đoá hoa vạn người si mê, nàng một lòng chỉ nghĩ về hắn.
Nàng thuộc về hắn là điều dĩ nhiên.
Tâm trí nàng chỉ được nghĩ về hắn, rõ ràng là như vậy.
Nhưng từ lúc nào không hay biết mà đoá hoa này đã không còn nở rộ vì hắn.
Là từ khi nào?
Hắn giật mình.
Lần cuối cùng hắn ở bên nàng đã mấy tháng trước, nàng lúc đó vẫn là dáng vẻ dựa dẫm vào lòng hắn.
Mấy tháng trôi qua, hắn không ở bên cạnh, nàng thế mà lại thay đổi rồi.
“Nàng yêu Trần Lam Độ?”
Huyết Vũ Bán Nguyệt đột ngột ghì chặt lấy gáy nàng, trong mắt tóe lên tia lửa đỏ ngầu, miệng gằn từng chữ.
Cố Đông Ly cảm nhận được một sát khí không nhỏ đang toả ra.
Nàng bất giác run sợ, bàn tay không tìm được nơi bám víu mà ra sức siết chặt lấy gấu áo hắn.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi lại một lần nữa với giọng điệu mạnh mẽ: “Ta hỏi có phải nàng yêu Trần Lam Độ rồi không?”
Cố Đông Ly cảm thấy bản thân bị chèn ép đến mức thở cũng khó khăn.
Nàng run rẩy đáp lời: “Ta không có.”
Hắn nhìn chăm chăm vào từng biểu hiện trên mặt nàng.
Hắn bây giờ hận không thể lập tức giết chết Trần Lam Độ.
Ban đầu không giết y vì nghĩa rằng có thể thông qua nàng lấy được những tác dụng to lớn từ thân phận vương gia của Trần Lam Độ.
Nhưng không ngờ Trần Lam Độ lại dựa vào thế cục trở thành người đối đầu với hắn.
Huyết Vũ Bán Nguyệt cười khẩy.
Hắn lẽ ra không nên để cho mầm hoạ này sống.
Trần Lam Độ dám tơ tưởng tới nữ nhân của hắn, còn dám cướp nàng khỏi hắn, quả nhiên không thể để y tiếp tục sống.
“Nàng phản kháng ta, tại sao?”
Cố Đông Ly ngập ngừng mãi không đáp thành lời.
Chính nàng cũng không biết.
Nàng ngày đêm mong ngóng hình bóng hắn, nhưng đến khi gặp lại cảm giác lại không thể diễn tả.
Hắn vẫn là gương mặt thân quen đó nhưng sao xa lạ quá.
Cảm giác hắn như không hề thay đổi lại như đã thay đổi rất lớn.
Nàng không biết nữa.
Cảm xúc hỗn loạn không thể gọi tên lúc này thậm chí khiến Cố Đông Ly hoài nghi chính bản thân mình.
Huyết Vũ Bán Nguyệt tức giận, một tay nhấc bổng nàng lên.
Cố Đông Ly giật mình muốn giãy dụa.
Hắn bước mấy bước lớn đã bước tới trước giường.
Thô bạo đặt nàng nằm xuống rồi hôn ngấu nghiến cánh môi.
Nàng muốn đẩy hắn ra, hắn lại tháo dây ruy băng trên tóc nàng trói chặt hai tay nàng.
Cố Đông Ly cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng.
Huyết Vũ Bán Nguyệt trước nay thân mật cùng nàng nhưng chưa từng đi quá giới hạn.
Hắn cùng lắm chỉ dừng ở việc hôn nàng, ôm nàng, xoa trên da thịt nàng.
Hắn nói vẫn chưa phải lúc.
Nàng là đoá hoa xinh đẹp, chỉ đến lúc thật sự quan trọng mới được trao đi những tinh tuý bên trong.
Nhưng Cố Đông Ly vẫn luôn hiểu, Huyết Vũ Bán Nguyệt không phải vì những lời đó mà thật sự vì hắn không muốn đoạt lấy nàng trong khi bản thân vẫn chưa hoàn thành mong muốn.
Huyết Vũ Bán Nguyệt trân trọng Cố Đông Ly, cũng có lẽ muốn để lại cho nàng một đường lui.
Hắn sợ ngộ nhỡ hắn thất bại rồi vùi thây chỗ nào, nàng một tấm thân trong trắng không liên hệ gì tới hắn vẫn có thể bắt đầu lại cuộc sống mới.
Vậy tại sao lúc này Huyết Vũ Bán Nguyệt lại muốn phá đi cái ranh giới mà hắn giữ gìn bấy lâu?
Cố Đông Ly không kiềm được mà bật khóc nức nở.
Huyết Vũ Bán Nguyệt cúi xuống hôn lên khoé mắt ướt đẫm của nàng, trong sự tức giận vẫn có phần ôn nhu.
“Ngoan, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta.”
“Ta không phải thê tử của người.
Nguyệt, người không thể!”
Huyết Vũ Bán Nguyệt hôn lên cổ nàng, bàn tay lần mò cởi từng lớp xiêm y cho đến khi nhìn thấy da thịt trắng nõn.
Hắn cười hài lòng.
Ngoài hắn ra chưa ai có thể chạm đến mức này, chỉ có hắn, nàng chỉ thuộc về hắn.
Đoá hoa mà hắn nuôi dưỡng, chỉ có thể cùng hắn kết trái.
“Thê tử của ta chỉ có thể là nàng.
Nữ nhân duy nhất của ta cũng chỉ có thể là nàng.”
Cố Đông Ly nghẹn đắng.
Lừa người! Hắn đã thành thân với nữ tử khác, lại ở đây phong tình với nàng.
Hắn xem nàng là gì chứ? Hắn vẫn luôn ngạo mạn như vậy, xem cả thiên hạ đều vây quanh hắn.
Hắn chưa từng hỏi nàng, hắn luôn tin điều hắn muốn cũng là điều nàng muốn.
“Huyết Vũ Bán Nguyệt, người đừng đi quá giới hạn nữa.
Chúng ta… chúng ta đã không thể ở bên nhau.
Đợi mọi khi kết thúc, ta trả nợ cho người xong, ta đi đường ta, người về chốn của người.
Hai chúng ta vốn dĩ đã không còn liên quan.”
Nghe những lời này càng khiến Huyết Vũ Bán Nguyệt tức giận.
Cỗ oán khí trong lòng hắn lại dâng lên.
Cái gì mà ta đi đường ta người về chốn người, hắn sẽ không để nàng đi.
Huyết Vũ Bán Nguyệt cắn mạnh vào bả vai khiến Cố Đông Ly nấc lên đau đớn.
Đến khi buông ra, bên vai nàng đã có dấu răng rất sâu.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn thiếu nữ yếu ớt, gương mặt đẹp mỹ miều, nước mắt lăn dài trên má là vì hắn.
Hắn hài lòng, rất hài lòng.
Dáng vẻ này chỉ mình hắn mới được thấy.
“Cố Đông Ly, ta nói lại lần nữa.
Nàng là người của Huyết Vũ Bán Nguyệt ta, cả đời này chính là như vậy.
Nàng muốn rời khỏi ta, không thể nào.
Trừ khi ta chết, còn lại nàng đều không thể rời đi.”
Hắn điên cuồng rồi lại đột nhiên trở nên ôn nhu, cúi xuống lau đi giọt nước mắt trên gương mặt nàng.
“Ta không thể không có nàng.
Coi như ta xin nàng, ở bên ta.
Nếu ta mất nàng, ta sẽ thật sự phát điên.”
Cố Đông Ly nức nở.
Tại sao hắn phải cố chấp như vậy, cả hai rõ ràng đã không thể quay lại như lúc ban đầu, hắn vì cái gì mà cố chấp như vậy?
“Nguyệt, buông tay đi được không? Người buông tay ta, chúng ta đều buông tha cho chính bản thân mình đi được không? Người như vậy, chúng ta đều đau khổ.
Chúng ta đã sai khi ở bên nhau, người không thể tiếp tục sai nữa.
Quay về đi, quay về nơi thuộc về người, quay về bên người đang chờ đợi người.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt nghiến răng.
Hắn không chấp nhận.
Cố Đông Ly đời này định sẵn là người của hắn.
Hắn sẽ không để nàng rời xa hắn, kẻ nào muốn cướp nàng khỏi hắn thì hắn sẽ giết kẻ đó.
“Ly, nàng chỉ cần ở bên ta.
Nếu thiên hạ dám ngăn cách chúng ta, ta sẽ huỷ đi cả thiên hạ.
Nếu thiên đạo dám cướp nàng khỏi ta, địa ngục hay trên trời ta có ngần ngại gì.”
“Ly, nếu bắt đầu của chúng ta đã là sai trái.
Vậy chúng ta cùng nhau đoạ địa ngục đi, ta sẽ gánh tất cả cho nàng, nàng chỉ cần ở bên ta mà thôi.”
Mặc lời của Cố Đông Ly, Huyết Vũ Bán Nguyệt trực tiếp phá bỏ giới hạn ngăn cách của cả hai bấy lâu.
Đêm rất dài, hắn đã biến Cố Đông Ly thật sự thành người của mình..