Huyết Vũ Bán Nguyệt tựa đầu lên vai Cố Đông Ly, nàng không nhìn rõ được biểu cảm của hắn lúc này thế nào.
Chỉ nghe thấy một giọng trầm khàn: “Nếu chẳng may ta chết trước, nàng hãy cứ bỏ lại mọi thứ rồi rời đi đi.
Chân trời góc biển, đi đâu cũng được.”
Cố Đông Ly hạ mi mắt.
Những lời này hình như là lần đầu hắn nói với nàng.
“Nếu như có một ngày ta rời đi, thì chỉ có một khả năng duy nhất đó là người không cần ta nữa.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn nàng ngơ ngác.
Hắn tin lời đó của nàng là thật.
Trên thiên hạ này, ai cũng có thể lừa dối hắn nhưng nàng thì không.
Hắn tin điều đó vì hắn biết nàng yêu hắn sâu đậm.
Nhưng mỗi lần hắn nghĩ đến lí do là như vậy, hắn lại sợ phải đối diện nàng.
Hắn của hiện tại còn vướng bận quá nhiều thứ.
Còn mối thù chưa trả, hắn là tộc nhân duy nhất còn sót lại.
Như vậy đồng nghĩa với việc nếu người khác biết ra thân phận này của hắn, hắn sẽ chịu sự truy sát lớn mạnh đến nhường nào.
Hắn đã liên luỵ nàng đủ rồi, nếu còn tiếp tục kéo nàng lại gần hơn, đến lúc xảy ra chuyện hắn sẽ không kịp nữa.
Huyết Vũ Bán Nguyệt ôm lấy Cố Đông Ly, bàn tay siết chặt lấy bên eo.
Nếu có điều gì khiến hắn lưu luyến, có lẽ chính là Cố Đông Ly.
Hắn không buông bỏ nàng được.
So với huyết hải thâm thù kia, nàng cũng quan trọng không kém.
“Ngày mai, ta sẽ rời kinh thành vài ngày để chuẩn bị một số thứ.
Nhưng ta sẽ quay lại trước khi yến hội diễn ra.
Mấy ngày ta không ở đây, nàng hãy tự bảo vệ chính mình.”
Cố Đông Ly gật đầu.
Đêm đó là một đêm dài.
Cả hắn và nàng đều không ngủ, chỉ yên lặng ngồi tựa bên nhau chẳng nói câu nào.
Nhưng cảm giác yên bình đó chính là cảm giác khiến nàng cảm thấy chân thực nhất, khiến nàng thật sự thấy mình đang sống.
Sáng hôm sau, Huyết Vũ Bán Nguyệt rời khỏi kinh thành từ sớm.
Chuyện vị kia bị sát hại đã trở thành câu hỏi không lời giải đáp.
Vô Thương dọn dẹp sạch sẽ đến mức không ai nhìn ra được là kẻ nào đã động thủ.
Người khác chỉ biết lão đã chết một cách tức tưởi trong đêm vắng.
Đến Đại Lý Tự cũng không mò ra được chút manh mối nào, chỉ có thể viết vào bản án một chữ “treo”.
Cái chết của lão trở thành hồi chuông khiến nhiều người run sợ, nhưng lại không có bất kì ai biết được thứ rình rập đó khi nào sẽ xuất hiện, cũng không xác định được đó là thứ gì.
Huyết Vũ Bán Nguyệt sau khi rời đi, Hồng Lâu trở về cái đang vẻ bình thường và yên tĩnh đến lạ.
Mỗi ngày vẫn tấp nập khách ra vào, nhưng dường như không gian lại khác với thường ngày.
Tối hôm nay Trần Lam Độ lại đến.
Y chính là vị Trần vương vừa gặp đã nhất kiến chung tình với nàng.
Tối nay cũng không ngoại lệ, vung tay một cái liền bao hết nguyên đêm với nàng.
Mà yêu cầu chỉ là nghe nàng đàn một bản Thù Đồ.
Cố Đông Ly ngồi trên thềm, từng ngón tay thanh mảnh chạm nhẹ trên dây đàn.
Mỗi một cử động tạo ra một giai điệu du dương đến lạ.
Trần Lam Độ hình như cực kì thích nghe bản Thù Đồ này.
Thù Đồ là bản hí khúc với giai điệu bi thương mang tâm trạng của kẻ bị phản bội, những bước chân lạc lối trong đêm tối bao quanh.
Bản hí với giai điệu bi thương như vậy không có nhiều người thích.
Nhưng Trần Lam Độ lần nào đến cũng là yêu cầu cô tấu một khúc này.
Mà người như Trần Lam Độ, không giống như đã trải qua một sự bi thương lớn đến thế.
Trong khi Cố Đông Ly gãy đàn, Trần Lam Độ ngồi yên bên cạnh thưởng trà, tầm mắt nhìn vào xa xăm tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cho đến khi tiếng nhạc đã dừng, phải mất hồi lâu y mới sực tỉnh.
Cố Đông Ly rời chỗ, bước đến gần y, kính cẩn châm thêm trà vào tách.
“Đề nghị lúc trước của ta, nàng có thể suy nghĩ lại chứ?”
Cố Đông Ly giật mình.
Trần Lam Độ là đang nói đến đề nghị chuộc thân rồi lấy nàng.
Mấy hôm nay vì quá nhiều chuyện xảy ra, thật sự đã quên mất lời đó của Trần Lam Độ.
Cố Đông Ly nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện.
Không thể không nói, tâm nàng thực có chút dao động.
Trong chốn phong hoa này, nào có ít kẻ đến chỉ để mua vui, người thực tâm như kim đáy bể.
Mà Trần Lam Độ là người duy nhất coi trọng nàng, tôn trọng nàng như một người bình thường.
Nếu bỏ qua hết thù hận tình si, nếu như nàng không yêu Huyết Vũ Bán Nguyệt, nàng sẽ yêu Trần Lam Độ.
Người như y, nhã nhặn thâm tình, thấu hiểu lòng người, không cưỡng cầu không đoạt ép, có gì mà không tốt.
Nam tử như vậy, thiên hạ không nhiều.
Chỉ tiếc nàng còn có mối thù, còn có tình yêu chưa dứt.
Trái tim nàng đã kín chỗ trước khi Trần Lam Độ xuất hiện.
“Trần vương ngài thân phận cao quý, hà cớ phải để tâm đến một nữ tử thân vướng hồng trần như ta? Ngoài kia không ít cô nương xinh đẹp, gia môn lại tốt, người tuỳ tiện chọn cũng có thể chọn ra nhiều người tốt hơn ta.”
Trần Lam Độ nhìn nàng, mỉm cười lắc đầu: “Nhưng người ta muốn lấy chỉ có nàng.”
Trần Lam Độ yêu nàng không phải là một quyết định nông nổi.
Con người y từ nhỏ tới lớn yêu thích tự do, đối với vương vị gì đó càng không có hứng thú, nữ sắc càng đừng nói tới.
Chí lớn đời này của y chính là được ngao du thiên hạ, ngắm nhìn cảnh sắc thế gian.
Y chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ trao lòng cho một ai đó để lỡ mất chí lớn.
Vậy mà y lại gặp nàng.
Có lẽ là nghiệt ngã, nàng lại là nữ tử chốn hồng trần.
Nhưng khi y biết được nàng chỉ bán nghệ không bán thân, nhiều đêm ngồi tâm sự thưởng trà, Trần Lam Độ nhận ra một điều.
Cố Đông Ly không giống những nữ tử khác.
Nàng dấn thân hồng trần nhưng trái tim thanh cao.
Y biết nàng có nỗi khổ không tiện nói, y cũng không hỏi.
Quan trọng chính là, Trần Lam Độ từ chỗ Cố Đông Ly nhìn ra được, nàng cũng mang một chí giống y.
Thân bị ràng buộc nhưng lòng không buông được ảo mộng trời xanh tự do.
Vậy nên, có lẽ vì cảm phục tài năng mà yêu.
Cũng có thể vì chung chí chung lòng mà yêu.
Tóm lại, Trần Lam Độ không cần lí do nào, y chỉ cần biết y yêu nàng.
Không cần biết nàng là ai, nàng ở đâu làm gì, chỉ cần biết y yêu nàng.
Thế là đủ.
“Nếu nàng từ chối ta, ta có thể hỏi nàng một câu được chứ?”
Cố Đông Ly gật đầu: “Người cứ tự nhiên.”
“Nàng vì sao phải ở lại chốn thanh lâu này.
Không ít nữ tử vì nỗi khổ riêng mới phải bán mình, ngày ngày đều tìm cách chuộc thân.
Chỉ riêng nàng hình như chưa từng có suy nghĩ rời đi.
Ta có thể biết là vì sao không?”.