Trước đó không lâu, Cố Đông Ly đã hoàn thành màn biểu diễn của mình rồi lui về hậu đài nghỉ ngơi.
Màn biểu diễn kết thúc thuận lợi, nhận được không ít lời tán thưởng.
Nhưng suốt cả buổi diễn đều không nhìn thấy Huyết Vũ Bán Nguyệt, Cố Đông Ly có chút lo lắng.
Bình thường hắn hành động nhanh nhạy, chút việc này vốn không thể làm khó được hắn.
Thế nhưng hôm nay đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại, không rõ là chuyện gì.
Cố Đông Ly đang ngồi một mình trong phòng nghỉ tạm, cẩn thận tháo bỏ những chiếc trâm cải nặng nề trên tóc.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở khiến nàng giật mình quay đầu nhìn lại.
Nàng đã bảo các thị nữ để cho nàng nghỉ ngơi một lát nên nếu không có lệnh gọi họ sẽ không tự ý vào.
Bên ngoài cửa là một tên công tử say mèm nồng nặc mùi rượu, thần trí có vẻ cũng bị rượu làm cho mơ hồ.
Cố Đông Ly nhíu mày.
Nàng nhớ tên này.
Gã là Nhậm Tà, đích tử của một vị quan nhỏ làm việc trong Lại Bộ, thời gian trước say đắm sắc đẹp của nàng nên muốn dùng tiền chuộc thân lấy nàng về làm thiếp.
Cố Đông Ly không ưng, gã liền giở thói cậy quyền đe doạ đủ đường, còn làm phiền đến nàng không ít.
Không ngờ trong yến tiệc hôm nay cũng có mặt.
Cố Đông Ly nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của gã xem ra có chút phiền phức rồi.
Nhậm Tà lảo đảo, chân này đá chân kia đi vào trong phòng, còn khép cửa lại như sợ người khác biết.
Cố Đông Ly đứng dậy khỏi ghế, khoác lớp xiêm y mỏng lại rồi nghiêm mặt lên tiếng: “Nhậm công tử dù sao cũng nên biết chút lễ tiết, ngài đi vào phòng ta vẫn nên gõ cửa.”
Nhậm Tà cười khì, xua xua tay: “Cái gì mà lễ với chả tiết.
Hồng Liên nàng sớm muộn cũng thuộc về ta, chúng ta còn cần câu nệ những thứ này hay sao?”
Gã đột ngột nhào tới muốn ôm lấy nàng, may mắn nàng phản ứng nhanh đã tránh qua một bên khiến gã không ôm được còn tự hại chính mình ngã lăn ra đất.
Cố Đông Ly lùi về sau, cố giữ khoảng cách an toàn.
“Nhậm thiếu gia, ở đây là Hoàng thành, ta có lòng tốt khuyên ngài đừng đùa quá trớn.”
Nếu là bình thường, một tay nàng cũng có thể đánh ngã Nhậm Tà.
Tên công tử bột chỉ dựa vào phụ thân như gã cũng chẳng phải loại đáng sợ gì.
Chút công phu mèo cào đó của gã cũng chỉ có thể dọa được kẻ yếu vốn chẳng phải sự uy hiếp đối với nàng.
Nhưng hiện tại đang đứng trong chốn Hoàng thành cung cấm, Cố Đông Ly không thể tuỳ tiện ra tay.
Xét về tình hình hiện tại có thể đạo lý nghiêng về nàng nhưng một khi ra tay sẽ gây sự chú ý của người khác.
Dù có thể giải thích để qua được trót lọt cũng khó tránh việc để lại trong lòng người khác một mối nghi ngờ.
Thân phận của nàng rất nhạy cảm, tốt nhất vẫn không thể gây nên bất kì chuyện gì vào thời điểm này.
Bằng không giống như lời Huyết Vũ Bán Nguyệt nói, bất cẩn một chút sẽ tan xương nát thịt lúc nào không hay.
Cố Đông Ly suy xét tới lui lợi hại, vẫn biết mình không thể tuỳ tiện.
Nhưng lại càng không thể cùng Nhậm Tà dây dưa quá lâu.
Gã này rượu vào không biết sẽ làm ra loại chuyện gì.
Ngộ nhỡ vượt quá giới hạn bức nàng ra tay thì thật không hay.
“Nhậm thiếu, đây là khuê phòng của ta.
Hiện tại ta yêu cầu ngài lập tức rời đi, bằng không ta sẽ gọi người.
Đến lúc đó người bẽ mặt vốn chẳng phải ta.”
Nhậm Tà nhìn nàng, đột nhiên ngửa mặt ôm bụng cười khanh khách.
Gã xoa xoa bàn tay, đôi mắt dán chặt lên thân thể nàng.
“Có gì phải sợ.
Nếu nàng sợ kẻ khác lời ra tiếng vào thì chúng ta cứ danh chính ngôn thuận mà gạo nấu thành cơm.
Ta xem đến lúc đó ai có thể buông lời dị nghị?”
Cố Đông Ly tức giận quát: “Nhậm thiếu gia xin ngài tự trọng, ta không phải loại nữ nhân buôn hương bán phấn.
Ta bán nghệ không bán thân, ngài muốn vui vẻ thì tìm đến nơi khác.
Thứ lỗi ta không tiễn, xin ngài lập rức đi cho.”
Nhậm Tà bị Cố Đông Ly từ chối thẳng thừng liền điên tiết gào lên: “Hồng Liên, ta xem trong người chẳng qua vì ngươi có sắc.
Loại nữ tử thanh lâu như ngươi cũng dám bàn đến phẩm giá, còn không nhìn lại mình xem đã qua tay bao nhiêu người.
Thân thể sớm đã không sạch sẽ, vui vẻ với gia một chút thì có làm sao?”
Cố Đông Ly tức mà lại không thể ra tay, nàng nghiến răng, siết tay cố kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên: “Ngươi… vô sỉ!”
Nhậm Tà men rượu quá chén, đã đắc ý còn đắc ý hơn.
“Nào, vui vẻ với ta một chút, ta liền khiến nàng trờ thành nữ nhân sung sướng nhất thế gian.”
Gã tiến tới túm lấy tay nàng không buông, còn cúi người muốn hôn lên môi nàng.
Cố Đông Ly cố nhịn không ra tay, bị sức lực của gã đè chặt vào tường.
Lúc này nàng đã nghĩ đến nếu bức bách quá thì cứ trực tiếp ra tay đánh gã một cú đau điếng rồi bỏ chạy.
Vào lúc nàng định ra tay, lại có bóng người xuất hiện một phát đá bay Nhậm Tà ngã nhào ra đất.
Cố Đông Ly ngẩng đầu nhìn lên với một sự mong đợi.
Nhưng khác với mong đợi của nàng, người đến không phải Huyết Vũ Bán Nguyệt mà là Trần Lam Độ.
Trần Lam Độ đứng chắn trước mặt nàng, lớn giọng cảnh cáo Nhậm Tà: “Nhậm thiếu công tử muốn huỷ hoại thanh danh của danh phụ đến mức nào vậy? Ngươi bây giờ rời đi, bổn vương sẽ xem như chưa thấy gì mà bỏ qua.”
Nhậm Tà dù say trong cơn men nhưng vẫn đủ để nhận thức được tình hình hiện tại.
Gã vẫn biết Trần Lam Độ là người có quyền lực thế nào, gã vốn không đủ khả năng để chống đối nên chỉ đành nuốt cục tức này xuống mà rời đi.
Trước khi rời đi còn ném lại một ánh mắt cực kì oán giận, miệng còn lầm bầm mấy câu chửi..