Hồng Liên Bảo Giám

Đây chính là khác biệt của nhiếp chính cùng Hoàng Đế chính thức, quyền lực của Khương Dạ chịu đến hạn chế rất lớn.

- Còn có, đại trận của Ngọc Kinh Thành, ta tạm thời muốn khống chế trong tay. Vương gia có thể khống chế quân đội, tất cả thu nạp ở chung một chỗ, bảo vệ Vương gia.

Tô Kính không đợi Lôi thị huynh đệ phản đối, liền lập tức nói đến chuyện tình Tô Tuyết.

Lấy lực lượng của Tô Tuyết, muốn giết Khương Dạ không phải là không thể. Nếu như Tô Tuyết muốn làm như vậy, nhất định sẽ có người kiềm chế Lôi thị huynh đệ. Một đối một, Khương Dạ không phải là đối thủ của Tô Tuyết.

Khương Dạ cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng, an toàn của hắn, cần cả Ngọc Kinh Thành bình định, mới có thể bảo đảm. Chờ Tô Kính làm xong hết thảy, giá trị của hắn sẽ hạ thấp xuống, cũng sẽ không còn có người như Tô Tuyết tới mưu đồ giết hắn.

Tô Kính thuyết phục Khương Dạ, cùng mình ở trên một cái thuyền, cái này không khó. Chuyện về sau, chỉ nghe theo mệnh trời. Trong chín đại gia tộc, hắn có nắm chắc chẳng qua là Tô gia, gia tộc còn lại đều không nắm chắc. Nếu không có Nhiếp Chính Vương phối hợp, hắn càng không thể thuyết phục Thập Nhị Đạo Cung đi điều tra cửu đại gia tộc.

Khương Dạ không thể chết được. Chết rồi, hắn sẽ không có bài để đánh.

Khương Dạ cũng dở khóc dở cười, chịu đựng qua khoảng thời gian này, hắn chính là công thần ổn định đế quốc, nếu hắn chết, thiên hạ liền đại loạn. Làm Nhiếp Chính Vương lâu như vậy, hắn lần đầu tiên phát huy ra tác dụng trọng yếu như thế, cả đế quốc bình an, đều lấy hắn ra định đoạt.

Trong Ngọc Kinh Thành rung chuyển, kéo dài tới ba ngày. Khương Dạ lâm thời triệu tập thần tử vào cung, đem chuyện tình phát sinh, đầu đuôi nói rõ một lần, không hề thêm dầu thêm mỡ.

Trong triều, đương nhiên là người người cảm thấy bất an, không giống Tô Kính nghĩ, những đại thần này đều hi vọng Tô Kính phái binh, đi vào chiếm giữ chỗ ở của bọn họ.

Bởi vì nếu Tô Kính muốn giết bọn hắn, nhất định sẽ phủi sạch quan hệ. Chỉ cần Tô Kính phái binh, đó chính là tỏ vẻ không có ác ý đối với bọn họ.

Đại đa số đại thần đều không phải đến từ cửu đại gia tộc, xuất thân tiểu gia tộc cùng bình dân chiếm tám phần, đây cũng là hoàng tộc cố ý.

Hoàng tộc chết, trống ra không ít chức vị. Những chức vị này, cũng là một khối thịt béo. Tài nguyên tu luyện ở trong Ngọc Kinh Thành, bản thân chính là để cho cửu đại gia tộc đỏ mắt.

Tô Kính treo khẩu vị của mọi người, không nói làm sao phân phối, như vậy tâm tư của những người này sẽ bị phân đi, kết quả chính là bên triều thần vô cùng ổn định.

Bọn họ ổn định, như vậy Ngọc Kinh Thành vận chuyển sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bên Cửu Thành Binh Mã Ty kia, binh sĩ mới tiến vào Ngọc Kinh Thành, trên căn bản đều có vấn đề, thời điểm phản loạn xuất hiện, mình nhảy ra ngoài, đã bị dọn dẹp không sai biệt lắm. Còn chuyện đuổi bắt phản loạn chạy trốn, lại phải kéo dài mấy tháng. Tô Kính lâm thời triệu tập hai trăm vạn quân, trong đó một trăm vạn ngồi chiến hạm, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, một trăm vạn khác dùng tốc độ bình thường phi hành, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh của mình.

Ổn định Ngọc Kinh Thành không cần nhiều người như vậy, Tô Kính lo lắng chính là người nhà khác quấy rối. Còn có, ở Trung Châu này, cũng không thiếu hoàng tộc có thực lực, không biết có tham dự phản bội hay không, nếu lãnh binh tới tấn công, Tô Kính phải bảo đảm có đầy đủ thủ đoạn ứng đối. Trước mắt hơn một trăm vạn người này, hơn phân nửa phải đặt ở Ngọc Kinh Thành, chỉ có hai mươi vạn bộ đội cơ động, đối mặt một phương hướng không có vấn đề, nhưng đối mặt vây công, vẫn là chưa đủ.

Tin tức từ Ngọc Kinh Thành truyền ra, thiên hạ ồ lên. Định Châu Lý thị càng trực tiếp truyền hịch thiên hạ, muốn vào kinh cần vương.

Đại khái ý tứ của Lý gia là, nói Tô Kính mang binh, phá hủy Ngọc Kinh Thành, cưỡng ép Nhiếp Chính Vương Khương Dạ, mới có nội loạn như thế. Điều tra cửu đại gia tộc, cùng năm đó hoàng thất ưng thuận chỗ tốt lẫn nhau xung đột, cửu đại gia tộc ở trên địa bàn của mình, có địa vị tuyệt đối, hoàng thất cũng không thể động.

Bất quá trong Ngọc Kinh Thành, Nhiếp Chính Vương lập tức phát ra hịch văn, xưng Ma Môn muốn hủy diệt Đông Tần, Lý gia ở loại thời điểm này cần vương, rõ ràng là có tâm tư giống như Ma Môn.

Lý gia lập tức chần chờ, không có nói tiếp cái gì, mà quan sát động tĩnh.

Tám gia tộc còn lại, Tô gia nhận được lời hứa của Tô Mộ, lập tức ủng hộ chuyện này. Người của Thần Mộc Đạo Cung ở ngày thứ ba liền lên đường, chạy thẳng tới Dực Châu.

Người của Thần Mộc Đạo Cung ngồi chính là chiến xa, dẫn một vạn Vũ Lâm quân. Dĩ nhiên, nếu là đánh giặc mà nói, một vạn người này là đưa đồ ăn cho Tô gia. Đây là làm bộ dáng, một vạn người, thậm chí không phải biên chế hoàn chỉnh. Thật muốn đánh trận, làm sao cũng phải bốn vạn người trở lên.

Cái thứ hai phối hợp, không ngờ lại là Chu gia. Mặc dù Chu gia ở Địa Ngục tam đảo cùng Tô Kính cấu kết, nhưng nơi này là Thần Châu, là Đông Tần đế quốc.

Chu gia trực tiếp ra mặt, tương đương quyết liệt với Lý gia.

Sau đó là Đường gia, Đường gia không có gì phải quấn quýt, điều tra một chút, cũng điều tra không ra cái gì, cửu đại gia tộc đều có chút tin tưởng chuyện tình Ma Môn, sợ trong gia tộc của mình xảy ra vấn đề.

Lý gia gia chủ càng hoài nghi, chuyện tình lần trước tập kích Tô Kính, có phải là Ma Môn xúi giục hay không. Ban đầu đệ tử Lý gia tham dự chuyện này, cũng bị quản chế, không cho tùy ý rời đi.

Lý gia khổng lồ, xuất hiện nội ứng cũng là chuyện tình bình thường, cho nên cuối cùng vẫn không có kháng cự, ở trước lúc Nguyên gia liền đáp ứng.

Không đồng ý lục soát duy nhất, lại là Tịnh châu Nguyên gia.

Lúc này Tô Kính ở Tiêu Dao Hầu phủ, ngồi ở bên cạnh Tiêu Dao Hầu, nghe cái tình báo này.

Tiêu Dao Hầu cười nói:

- Phu nhân của ta, lại rời Ngọc Kinh Thành, trở về Nguyên gia. Nói như vậy, chuyện này Nguyên gia khẳng định là có phần rồi. Đáng thương ta, còn buông tha Nguyên Thùy Vũ.

Trong tay của hắn nắm một phong thư, là lúc Nguyên Lăng Hồng rời đi cho hắn.

Trong lòng Tiêu Dao Hầu rất khổ sở, nhiều năm như vậy, mình cũng không ở trước mặt nàng đề cập tới nửa chữ, không có lại nói nữ nhân Long Tộc kia. Hết thảy đều để ở trong lòng, này cũng không được sao?

Nhưng nhìn Tô Mộ, hắn có chút hiểu ra. Mình xác thực là không có nói gì, nhưng mình đối với Tô Mộ như thế nào, Nguyên Lăng Hồng nhìn ở trong mắt. Tô Mộ có thể có thành tựu ngày hôm nay, cùng mình từ nhỏ âm thầm ủng hộ là phân không ra. Các loại linh dược, đều giống như thức ăn bình thường phân cho Tô Mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui