Hồng Liên Bảo Giám

Hoàng gia dùng da tử điện điêu chế tạo áo giáp, trừ một đội tinh nhuệ đế quốc chỉ có thân vệ của hoàng đế mới dùng được loại tài liệu này. Ích lợi của tử điện điêu là cực kỳ cứng cỏi, có chất kháng lôi điện một chút, chế thành vật mặc vào có thể xua khí độc chướng.

Tô Kính cảm ơn:

- Vậy thì làm phiền Nhị Tiên Sinh.

Cố Quân Sơn nói không dám, cáo từ rời đi.

Thịt tử điện điêu đều bán cho quân đội, Tiêu Dao Hầu muốn mua sẽ không bị chém. Nhưng Tiêu Dao Hầu quản lý quân đội, không tiện tham ô. Tâm tình của Tô Kính đã thay đổi nhiều, hắn không còn bài xích việc này nữa, Tiêu Dao Hầu chịu giúp thì hắn sẵn lòng nhận.

Cố Quân Sơn rời đi, Tô Kính thấy Ưng Dương, Khuyển Thập Lang chưa về thì mang Ngão Thiết đi tìm Tô Mộ. Một người một thú đi qua cây cầu dài, Tô Mộ đứng bên kia cầu.

Tô Mộ xoe tròn mắt nhìn Ngão Thiết:

- Tam ca... đây là?

- Kiếm tọa kỵ, còn nhỏ, hơi đáng yêu phải không?

Tô Kính thầm nghĩ Tô Mộ dù sao là tiểu cô nương, sức hấp dẫn của gấu mèo không ai cưỡng lại được sao?

Tô Mộ chỉ vào Ngão Thiết:

- Tam ca, đây là Ngão Thiết sao? Chẳng phải nó đã tuyệt chủng!?

Tô Kính nhìn biểu tình giật mình của Tô Mộ, thầm phục, hắn còn xem nàng là tiểu cô nương.

- Chắc đúng là Ngão Thiết, Nhị Quản Gia nói sau này cho nó ăn thịt tử điện điêu thì có thể nuôi lớn.

Tô Mộ hiểu khá rõ tập tính của Ngão Thiết, nói:

- Vậy thì tiếc quá, tam ca, thứ này lúc thăng cấp ăn đồ vật tam ca kiếm không nổi.

- Chờ kiếm cách khác, không thể để nó cứ đói bụng đúng không?

Ục ục ục!

Ngão Thiết lắc lư đầu nhỏ dụi chân Tô Kính.

Tô Mộ hiếm khi cười to bảo:

- Được rồi, dù sao đã nuôi một cây mâu sắt giúp tam ca, không thiếu đồ ngốc này. Về sau mỗi ngày cho nó đến ngâm linh tuyền một lúc đi. Nhưng nói trước nếu ta muốn nó đi thì nó phải đi.

Ngão Thiết dường như nghe hiểu tiếng người, gật gù rất vui vẻ. Tô Mộ đưa Ngão Thiết vào linh trì ngâm, sau đó cùng Tô Kính về lâu.

Hai người ngồi xuống, Tô Mộ hỏi:

- Tam ca, việc Tô Tuyết sao rồi?

- Không tin tức, ta truy tung đến nam thành chỉ có tin tức người Hà gia, hơi thở của Tô Tuyết biến mất.

- Chắc không phải đã chết rồi?

- Không đâu, nếu chết sẽ không có lợi gì cho họ.

Tô Mộ khẽ thở dài:

- Đó dù sao là tỷ tỷ của ta.

Tô Tuyết mất tích ảnh hưởng Tô Mộ đôi chút. Nam nhân đều không đáng tin, trên đời này chỉ có tự dựa vào mình.

Tô Kính mỉm cười nói:

- Ngũ muội lại trách phụ thân.

Tô Mộ không che giấu ý nghĩ của mình:

- Vì ta thấy phụ thân không chút nôn nóng.

- Nôn nóng có ích gì?

Tô Kính giơ tay ra hiệu Tô Mộ khoan nói:

- Đến địa vị như phụ thân dù có nôn nóng hay không thì chỉ là một loại thái độ, chưa chắc là suy nghĩ thật lòng.

- Vậy còn tam ca?

Tô Mộ nhìn chằm chằm mặt Tô Kính, hỏi:

- Nếu ta mất tích thì tam ca có tư thái gì?

- Muội? Muội là phó thủ của ta, về sau mở rộng thế lực ngũ muội là người ta yên tâm nhất. Nếu ngũ muội mất tích thì ta không cần tư thái, ai làm kẻ đó đi chết.

- Chẳng lẽ không phải bởi vì ta là muội muội của tam ca?

Tô Kính cười phá lên:

- Nếu ngũ muội không phải muội muội của ta thì hai ta còn ngồi đây nói chuyện không? Nếu Tô Tuyết không phải muội muội của ta thì ta lười đi điều tra. Muội có thể nói tình thân huyết mạch Đạo Môn lạnh lùng, nhưng đạo nhân, sau chữ đạo có chữ nhân, con người không phải cỏ cây.

Tô Mộ không chịu thôi, nàng không thích nghe lấp lửng:

- Rốt cuộc tam ca vẫn không chịu nói lời trong lòng sao?

Tô Kính cho Tô Mộ đáp án vừa lòng:

- Dù ta là ai, nếu như ngũ muội mất tích ta sẽ đi tìm, vì muội là Tô Mộ.

Tô Mộ nói:

- Ta biết ngay mà. Nói đến thì Tô Tuyết thật khiến người tức giận, nếu như nàng không phải là tỷ tỷ của ta thì ta không muốn hỏi đến chút nào.

Tô Mộ chậm rãi đứng dậy, kéo tay áo, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Mặt trời đã mọc, ánh nắng lướt qua rừng cây phía xa, xuyên thấu sương mù từ cửa sổ phản chiếu lên mặt Tô Mộ.

Tô Mộ cười, khuynh quốc khuynh thành.

Tô Kính uống hớp trà, hỏi Tô Mộ:

- Việc Vô Ưu công chúa sao rồi?

Nụ cười biến mất trên mặt Tô Mộ, nàng hừ mũi không trả lời.

- A? Chẳng phải ngũ muội nói muốn giúp ta việc này sao?

Tô Kính lấy làm lạ hỏi:

- Bây giờ ta đã nghĩ thông.

Tô Mộ hất mạnh tay áo xuống mặt bàn, dỗi nói:

- Sao ta có ca ca ngốc như vậy, chút chuyện nhỏ này chờ lâu vậy mới nghĩ thông?

- Tô Mộ, nếu không được thì thôi, dù sao phụ thân chưa chắc muốn ta và công chúa kết thân.

Tô Mộ giật mình, không nói gì, nàng rút tay áo về lại đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ. Tô Kính không nói chuyện, yên lặng chờ.

Ánh nắng càng lúc càng chói, sương trắng nhuộm nắng thành màu đỏ vàng chiếu lên khuôn mặt trắng của Tô Mộ như tô son, trơn bóng động lòng người.

Tô Mộ cau mày nghiêm túc hỏi:

- Tam ca, nếu như ta chỉ là nữ nhân bình thường hoặc ngốc như Tô Tuyết thì tam ca sẽ đối xử tốt với ta sao?

Tô Kính không biết nên nói cái gì. Hắn thích Tô Mộ vì nàng thông minh, cứng cỏi, xinh đẹp, có cá tính.

Nếu Tô Mộ không phải là người như thế, chỉ là muội muội của hắn thì Tô Kính sẽ đối xử tốt với nàng sao? Tô Kính là người xuyên việt, tình thân huyết mạch không quá quan trọng với hắn.

Tô Kính nhìn biểu tình của Tô Mộ nửa vui nửa buồn, muốn nói lại thôi, đây không phải cảm xúc luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ nên có. Lòng Tô Kính máy động, Tô Mộ thích hắn rồi? Không phải thích giữa huynh muội mà là...

Tô Mộ có một nửa huyết thống yêu tộc, với nàng thì chuyện này không có gì quái lạ, thời đại thái cổ Thánh Tổ yêu tộc toàn là huynh muội thành hôn.

Tô Mộ chợt người, móng tay gõ nhẹ mặt bàn:

- Sao ta đi hỏi tam ca câu ngốc vậy, ta không thể nào là loại người đó, tuyệt đối sẽ không!

Tô Kính cũng cười, hắn phát hiện Tô Mộ dùng móng tay gõ mặt bàn có chút giống Tiêu Dao Hầu.

- Trước kia ta tức giận với tam ca vì tam ca không biết tiến tới. Nếu làm người không tranh với trời thì khác gì cầm thú. Nếu có ngày ta trở nên bình thường, tam ca lười quan tâm ta mới là chính xác. Ha, việc Vô Ưu công chúa thì ta có chút nắm chắc, ta cũng kể vẻ ngoài của tam ca rồi, nếu Vô Ưu công chúa không đồng ý hôn sự này thì hoàng đế bệ hạ sẽ đồng ý tìm phò mã khác, dù sao sẽ không để Vô Ưu công chúa tự quyết định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui