Hồng Liên Bảo Giám

Luyện Khí Sĩ của sáu đạo quân thần binh này đã tận lực giết chết đám người dày đặc. Không nghĩ tới một pháo bắn qua. Kẻ địch cũng không mặc áo giáp tốt, chỉ chết chín người.

Ha ha!

Một cây tiêu thương vẽ đường vòng cung, vòng qua mặt bên của địa bảo, xuyên qua bụng Luyện Khí Sĩ này.

Trên mặt Luyện Khí Sĩ này lộ ra vẻ kinh ngạc, đưa tay ra sờ. Hắn phát hiện tay đã không nghe theo sự sai khiến của mình, mất đi cảm giác, tuyệt đối không đau. Đây là cái gì?

Cây lao nhỏ nhắn này xuyên qua bụng Luyện Khí Sĩ, chạm tới xương sống lưng của Luyện Khí Sĩ một chút, trực tiếp bị ngăn ra. Thương thế như vậy, không chết cũng tàn phế, hơn nữa lại cũng không cách nào tu hành. Cảnh giới tu hành ban đầu cũng sẽ dần dần rơi xuống, mãi đến khi lực sinh mạng của hắn tiêu hao hết.

Ngay cả kỳ Trúc Cơ chưa từng đạt được, tự nhiên không có tài lực dùng tiên đan, nối lại xương sống lưng.

Thuật nối xương bình thường cũng không thể chữa trị được thần kinh tổn hại do xương sống lưng của hắn bị gãy tạo thành.

Vèo!

Một binh sĩ kỳ quái, từ phía trên địa bảo bay tới, cưỡi một con hải mã cực lớn. Đuôi của con hải mã này rơi xuống đất, trong nháy mắt hơi nước nổ tung, trực tiếp tạo thành một vũng bùn ở trên mặt đất.

Binh sĩ ở trên lưng hải mã lạnh như băng liếc mắt thoáng nhìn Luyện Khí Sĩ trọng thương, cũng không tính để ý tới. Hắn chỉ đưa tay rút ra cây lao nhỏ nhắn xuyên qua cơ thể đang cắm trên mặt đất.

Trên cán của cây lao, nơi gần với đầu lao, có hình chữ thập. Đây cũng là thứ làm gãy xương sống lưng của Luyện Khí Sĩkia.

Luyện Khí Sĩ này mở miệng. Máu từ trong cổ họng dũng mãnh trào ra, khiến hắn muốn nói cũng phải im lặng.

Nếu như mình không phải tham quân công, sớm rút lui khỏi trận địa một chút, sẽ không phải chết ở chỗ này. Cũng không biết, sau khi chiến tranh chấm dứt, thi thể của mình có thể được đưa về quê hương hay không?

Trước khi Luyện Khí Sĩ chết, trong lòng còn đang suy nghĩ, mình hình như làm trái mệnh lệnh, không biết có thể được xem là hi sinh vì nhiệm vụ hay không? Nếu như không phải, con trai làm sao có thể có cơ hội nhận được sự bồi dưỡng của Tô Kính?

Giờ phút này, hắn vô cùng hối hận.

Mất đi Luyện Khí Sĩ chỉ huy, khôi lỗi kia còn đang ngoan ngoãn bắn về phía xa. Không ai chỉ huy, nó sẽ tự chủ lựa chọn mục tiêu. Chỉ cần không có áo giáp và tiêu chí của đội quân bên mình, khôi lỗi này sẽ phát động công kích, mãi đến khi mục tiêu tử vong.

Không có ai chỉ huy, sẽ không có một thứ tự trước sau. Khôi lỗi công kích, có đôi khi sẽ có vẻ tương đối buồn cười.

So với như bây giờ, khôi lỗi trong địa bảo bắn trúng ngực phải của một binh sĩnh phía bên kẻ địch trong khoảng thời gian ngắn, người binh lính kia còn chưa có chết. Khôi lỗi này liên tiếp không ngừng công kích hắn. Mãi đến khi tên lính này bị một tên nỏ bắn trúng trái tim, nó mới dừng lại.

Đặc trưng của sinh mạng còn, lại phải tiếp tục công kích, đây là tính giới hạn của khôi lỗi.

Ầm!

Một con rùa khổng lồ đập vào phía trên pháo đài đất này, khiến tường thấp bảo vệ và khôi lỗi bên trong đồng thời bị đâm cháy. Ánh mắt của Tưởng nguyên soái giống như tia điện, nhìn thấy được số lượng của kẻ địch trên chiến trường trước mắt đã giảm mạnh đến dưới hai vạn. Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình phát điên thiếu chút nữa khiến cho hắn suy sụp.

Kẻ địch thế như chẻ tre, thế nào lại đột nhiên rút lui?

Chuyện này căn bản là không có bất kỳ đạo lý gì n! Đổi lại là mình, nhất định sẽ tăng cường tấn công, tập trung càng nhiều vũ khí và binh sĩ, trực tiếp đạt đến giành được thắng lợi trên toàn bộ chiến dịch mới có thể dừng lại.

Lúc này, trăm vạn đại quân của mình chỉ riêng ở phía trước đại doanh đã tổn thất hơn hai mươi vạn. Sau đó còn có hơn một trăm vạn. Chẳng khác nào hoàn hảo không hao tổn.

Nhưng mình đã giết Luyện Khí Sĩ do hoàng đế phái tới, cướp đoạt con xúc xắc vận mệnh. Hiện tại đã không thể dừng tay!

Kẻ địch là kẻ bệnh tâm thần sao?

Tưởng nguyên soái giơ tay trái lên, nhìn con xúc xắc vận mệnh nắm chặt trong tay, trái tim băng giá như tuyết.

Lẽ nào, đây là lực lượng cắn trả của vận mệnh xúc xắc?

Tưởng nguyên soái mất đi quân chủ lực của kẻ địch. Thần Lâm đã sớm rút lui ở đợt thứ hai, cưỡi chiến xa rời khỏi đó. Hắn lại không có tình cảm sâu đậm với những người phía sau. Hắn đang cản thận tính toán. Hắn phát hiện, nếu như mình lưu lại, khả năng chết đạt tới chín mươi chín phần.

So với nhân loại, hắn càng phải quý trọng tính mạng của bản thân hơn. Mặc dù, Tô Kính nắm chắc khả năng rất lớn khiến hắn sống lại. Vấn đề là, sau khi hắn sống lại, có phải là một người máy khác, mà không phải là linh hồn hiện tại hay không?

Bản thân Thần Lâm rút lui nhanh như vậy, dẫn đến phiền toái nhất của kẻ địch hiện tại, chỉ có bốn mươi cụ chiến hạm di chuyển trên không trung loại nhỏ trên bầu trời. Lúc này, nhìn thấy được Tưởng nguyên soái dẫn theo hơn hai trăm binh sĩ của hắn xuất hiện. Người điều khiển bốn mươi chiếc chiến hạm di chuyển trên không trung loại nhỏ này, lập tức sử dụng tốc độ chạy nhanh nhất, trong nháy mắt phân tán ra, bỏ chạy về phía thành thị mới.

Tưởng nguyên soái có chút mất hồn mất vía. Ở đây cách di tích Vũ Thánh, có hơn vạn dặm.

Kẻ địch căn bản không có dựa theo kịch bản bố trí để chiến đấu. Mình nên lựa chọn thế nào? Nếu như bây giờ không đi, hoàng đế bệ hạ rất nhanh sẽ biết ở đây có chuyện gì đã xảy ra. Thứ bên trong thân thể mình, khiến mình không che giấu được. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị hoàng đế bệ hạ tìm được.

Khoảng cách hơn vạn dặm, Lục Quy của mình không kiên trì được xa như vậy, rõ ràng sẽ mệt chết.

Bay sao? Thiên Địa Luân của mình quả thực có thể cung cấp năng lực bay. Nhưng so với pháp thuật của Đạo Môn lại kém hơn nhiều. Bay một hai nghìn dặm sẽ phải nghỉ ngơi.

Cường giả của Binh gia cũng rất ít khi bay trong không trung. Đối với bọn họ mà nói, bay vẫn có gánh nặng rất lớn. Tác dụng lớn nhất của Thiên Địa Luân là trợ giúp chiến đấu. Có thể khiến cho lực sát thương của cường giả Binh Gia, hơn xa so với Luyện Khí Sĩ của Đạo Môn.

Chỉ là một thoáng do dự, trong lòng Tưởng nguyên soái tnày ức giận, rút ra chiến kỳ của hắn, ném về phía bầu trời. Trong chớp nhoáng này, có ít nhất hơn năm mươi luồng ánh sáng đánh trúng chiến kỳ. Đó là ma tinh pháo tập trung công kích.

Tưởng nguyên soái cười lạnh, lấy tay chỉ một cái. Năm tên lính trên mặt đất, đuôi của vật cưỡi hải mã bắn ra, giống như ra đạn pháo, bay ở giữa không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui