Hồng Liên Bảo Giám

- Xong rồi. Người này điên rồi. Nhanh đi tìm một thầy thuốc tới đi!

Khuyển Thập Lang không nhanh không chậm trả lời. Bất kỳ kẻ nào nghe được giọng điệu này của hắn, đều cảm thấy vô cùng buồn nôn, khó chịu.

Tưởng nguyên soái lại một lần nữa hít thở không thông. Trong cổ họng của hắn, phát ra âm thanh hiển hách, giống như là cười, lại giống như là ăn phải cái gì đó bị nghẹn lại.

- Tại sao thầy thuốc còn chưa tới? Các ngươi nhìn kìa, đũng quần của hắn cũng mở rồi!

Giọng nói của Khuyển Thập Lang mới vừa thốt ra, trong lòng Tưởng nguyên soái, sinh ra một loại cảm giác sợ hãi tới cực độ.

Vật cưỡi này của hắn là Lục Quy cực kỳ khổng lồ, trên giáp xác phía sau lưng, bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt. Hơn ba mươi mũi tên Địa Long, hóa thành hàm răng trắng nhởn, giống như một quái thú hư vô há miệng ra, hung hăng cắn về phía mình.

Lục Quy phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa. Máu tươi từ trên lưng hắn bắn ra, trong nháy mắt nhấn chìm thân thể của Tưởng nguyên soái. Tưởng nguyên soái phóng lên cao. Hơn ba mươi cái răng đã cắn xuống/ Cái miệng vốn to như chậu máu, biến thành miệng nhỏ anh đào, tốc độ lại tăng nhanh không biết bao nhiêu lần.

Tưởng nguyên soái là cường giả tu luyện ra Thiên Địa Luân. Lần này hắn không né tránh, cảm giác trong quần đau xót. Hai viên trứng trực tiếp bị cắn trúng.

Khuyển Thập Lang nói, trực tiếp ứng nghiệm. Quần của Tưởng nguyên soái rách ra một lỗ lớn. Đồng thời mất đi, còn có một đôi túi tử tôn quý báu của hắn.

Cường giả Binh Gia, cho dù là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, thân thể bị chặt ra, cũng có thể kiên trì chiến đấu. Chỉ là lần này khác lại. Trên hơn ba mươi cái răng đều có chứa máu tươi của Khuyển Thập Lang. Tưởng nguyên soái cảm giác trời đất quay cuồng. Sau đó hắn liền thấy một mũi tên lông vũ, xuyên vào trong lồng ngực của mình.

Cách đó không xa, một thần binh khôi lỗi cưỡi chiến mã cao lớn, đang buông trường cung trong tay ra, lấy ra một cây trường thương từ trên mặt đất, phóng tới

Tưởng nguyên soái thất thanh:

- Vũ Thánh...

Bộ xương khô thần binh khôi lỗi cầm Định Thần Cung bắn ra một mũi tên, xuyên qua lồng ngực của Tưởng nguyên soái. Tô Kính cũng vô cùng kinh ngạc. Chỉ có điều lập tức hắn nhìn thấy được, trong quần Tưởng nguyên soái có máu tươi chảy đầm đìa. Trái lại là vết thương nơi chỗ ngực bị xuyên qua kia, đến nay cũng không nhìn thấy máu tươi phun ra.

Lực sát thương bộ xương khô thần binh khôi lỗi của mình còn chưa đủ. Người cưỡi rùa khổng lồ kia rõ ràng bị bắn trúng trái tim, cũng không hề có dấu hiệu sẽ chết.

Bị bắn trúng trái tim không chết. Gia hỏa kia tu luyện Thiên Địa Luân đã đặc biệt khủng khiếp, có khả năng ngưng kết ra Bạch Hổ Nguyên Thai.

Vậy hắn nhất định phải chết. Nếu không, sẽ mang đến cho mình phiền phức vô cùng vô tận. Tô Kính ở trong đại quân, cũng không sợ cường giả Kim Đan. Hắn sợ nhất chính là người của Binh gia, tu luyện ra Bạch Hổ Nguyên Thai.

Thời điểm Lâm Hoành Sơn không tu luyện thành Bạch Hổ Nguyên Thai, cũng chỉ có thể ngủ đông. Một khi Bạch Hổ Nguyên Thai thành tựu, lại dám ở dưới tay của Tiêu Dao Hầu, phóng ra một chút lực lượng, không lo lắng bị người nhìn thấy được.

Trừ khi hoàng đế phát động đại trận Ngọc Kinh Thành tới vây khốn hắn, bằng không Lâm Hoành Sơn một lòng muốn đi, trốn vào kết giới Bạch Hổ, trong nháy mắt chính là ngoài vạn dặm.

Lợi dụng kết giới Bạch Hổ, lẩn vào trong quân doanh là dễ dàng nhất. Làm gì có được đạo lý nghìn ngày đề phòng cướp? Không bằng ngày hôm nay, lại chém giết người cường giả này. Chỉ cần cường giả Kim Đan phía bên mình không chết, cái giá này bỏ ra lớn như thế nào cũng đều đáng để.

Nghĩ tới đây, Tô Kính sử dụng quyền hạn của hắn, nói với mọi người:

- Giết hắn.

Tô Kính cũng không biết, thời gian máu chó của Khuyển Thập Lang rốt cuộc có hiệu quả bao lâu. Mũi tên của bộ xương khô thần binh khôi lỗi kia, không có Khuyển Thập Lang tập kích bất ngờ, sẽ bắn không trúng.

Nghe được mệnh lệnh của Tô Kính, toàn quân đều hành động.

Trong chiến tháp của phật môn hai bên, lập tức có cường giả Kim Đan bay lên giữa không trung, lĩnh vực Kim Đan kéo dài ra, kích thích lẫn nhau, tạo ra một bầu trời kết giới.

Cường giả Binh Gia cũng sẽ bay ra. Đây là đề phòng đối phương chạy trốn. Mà những cường giả Kim Đan đến từ Tâm Ý Tông lại không đi ra chém giết, thậm chí không phóng ra nửa đạo thuật công kích. Bọn họ hiểu rõ ràng, mình không phải là đối thủ của đối phương. Cũng chỉ khi đố phương tới gần chiến tháp của phật môn, bọn họ mới dám bay lên trên không trung. Nếu không, sợ sẽ bị kẻ địch bắn rơi.

Cường giả Binh Gia khủng khiếp thế nào, cho dù Luyện Khí Sĩ của Đạo Môn hơn ngàn năm cũng chưa từng thấy qua, nhưng trong lòng còn sợ hãi. Trong rất nhiều điển tịch đều ghi lại thủ đoạn sát phạt của cường giả Binh Gia là không thể tưởng tượng nổi.

Đạo Môn Kim Đan gặp phải cường giả Binh Gia cảnh giới tương đương, nhất định phải dựa vào người đông thế mạnh, mới có thể bảo đảm giết chết hắn. Thậm chí dù như vậy, cũng không thể bảo đảm bản thân bạn đồng hành không ngã xuống.

Không phải nói Binh gia có biện pháp tu hành cao hơn Đạo Môn là bao nhiêu. Mà bởi vì Binh gia tu hành, liên quan mật thiết với chiến đấu.

Trên phương diện trường sinh, cường giả Binh Gia không dễ dàng bằng Đạo Môn. Nhưng chiến đấu, thật sự một đấu với năm.

Vô Niệm ở bên trong chiến tháp cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. Hắn hiểu rõ tâm tư của Tô Kính, chính là sợ Kim Đan của Tâm Ý Tông, ở dưới cường công sẽ có người phải chết. Nhưng vừa rồi mình chưa từng ra tay, chính là không muốn tiêu hao hết lực lượng, còn muốn giữ lại đối phó với trăm vạn đại quân lập tức đến.

Trăm vạn người không có khả năng đồng thời công thành. Giống nhau là chừng hai vạn, hình thành một đợt thế tấn công, như vậy chính là liên tục hơn năm mươi đợt công kích, gần hai vạn người tổn thất hết hai ba nghìn, sẽ lui về phía sau, chờ binh sĩ ở đợt kế tiếp lui xuống, lại một lần nữa chỉnh đốn đội ngũ ghép lại cùng một chỗ, chờ đợi tiến hành công kích.

Nói như vậy đội quân một trăm vạn người, có thể hình thành hơn hai trăm đợt công kích.

Đây là thế giới đạo thuật. Nếu như đối phương có biện pháp, khiến cho sĩ khí không suy sụp, vậy có thể vẫn tiếp tục tấn công, mãi đến khi tất cả binh sĩ đều chết sạch sẽ.

Hơn hai trăm đợt công kích, Vô Niệm suy nghĩ một chút cũng cảm giác được da đầu tê dại.

Nhưng mệnh lệnh của Tô Kính cũng phải chấp hành. Đồ hắn lấy trong sơn môn Tâm Ý Tông ra ngoài, đã tiêu hao gần hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui