Hách Thúy Thúy đón sinh nhật, trên bàn cơm đương nhiên là rất náo nhiệt.
Mọi người đều muốn chúc rượu thọ tinh, còn Hách Thúy Thúy ai đến cũng không từ chối.
Thế là, Hách Đồng Quang vừa mới không chú ý một cái, Hách Thúy Thúy đã uống say, loạng chòa loạng choạng, nhất định phải múa bụng cho mọi người xem.
Không biết cô học cái món múa bụng ở đâu, cái dáng vỗ bụng giống như ăn no vậy.
Bố Hách và mẹ Hách cười muốn ngạt thở, Hách Đồng Quang đến kéo cô, còn bị cô giữ lại nhảy cùng.
Mẹ Hách vừa quay video vừa cổ vũ, Hách Thúy Thúy càng ra sức thể hiện, trèo lên người Hách Đồng Quang, muốn anh cõng, để bật nhạc 《 Trư Bát Giới cõng vợ 》.
Bố Hách cười ha hả mở điện thoại bắt đầu tìm kiếm, còn mẹ Hách cầm điện thoại sắp không vững rồi.
Hách Thúy Thúy say đến không biết gì, Hách Đồng Quang bị ghìm không còn cách nào, chỉ có thể cõng cô đi hai vòng.
Cuối cùng dỗ được cô ngủ, sau đó cõng về phòng.
“Thật là tốt, bà không cần lo lắng nữa.”
Mẹ Hách mỉm cười, “Đúng vậy.”
Mới đầu mẹ Hách cũng hơi lo lắng về Hách Thúy Thúy.
Một là, bà vốn đã có một đứa con, lại nhặt về một đứa, sợ bản thân bất công mà cũng sợ hai đứa nhỏ không thể chung sống; thứ hai, chính là lo lắng bố mẹ đẻ của Hách Thúy Thúy tới tìm.
Lúc Hách Thúy Thúy còn rất nhỏ, mẹ Hách nghĩ rất thoáng, nghĩ nếu bố mẹ cô đến tìm thì sẽ trả lại cho người ta.
Nhưng mà, nuôi con lâu có tìm cảm mà, càng nuôi, lại càng không nỡ.
Lúc Hách Thúy Thúy bắt đầu hiểu chuyện, bà lo lắng bố mẹ ruột đến tìm; lúc Hách Thúy Thúy trưởng thành, bà lo lắng bố mẹ ruột đến tìm bắt Hách Thúy Thúy nuôi họ.
Hách Thúy Thúy học hành nát bét, nhìn cũng không thể chịu nổi công việc vất vả, bà với bố Hách đã bàn bạc tìm một nhà chồng tử tế, cho cô nhiều của hồi môn một chút, rồi để Hách Đồng Quang để ý, cho cô không phải lo cái ăn cái mặc, cũng coi như hoàn thành một đoạn duyên phận.
Năm đó, trùng hợp có tin tức, có một người thân đi tìm con gái thất lạc nhiều năm.
Cô bé kia ở nhà bố mẹ nuôi sống rất tốt, cũng được bồi dưỡng thành sinh viên đại học, công việc ổn định, mọi thứ đều ổn.
Nhưng bố mẹ đẻ đến tìm, khóc lóc đòi nhận lại, kết quả để cô con gái có công ăn việc làm trả nợ hộ thằng em vô công rồi nghề! Mẹ Hách đọc xong tin tức, buồn đến mức hai mất ngủ hai đêm, cứ nghĩ đến Hách Thúy Thúy gặp phải chuyện này thì phải làm sao?
Trong lòng họ Hách Thúy Thúy giống như con ruột, họ bằng lòng để lại tài sản cho cô, nhưng tiền này bị bố mẹ ruột có ý xấu chiếm mất, thì không được!
Còn chưa kịp tìm luật sư cố vấn, bà đã vô ý phá vỡ chuyện tốt của hai đứa trẻ.
Ngoại trừ trước mắt tối sầm lại, đợi bà tỉnh táo, càng nghĩ càng thấy chẳng phải là đang buồn ngủ thì đưa gối tới sao!
Bà gọi điện thoại kêu bố Hách về nhà, kể chuyện này ra, hưng phấn xoay qua xoay lại.
Bố Hách sờ trán bà, “Bà tức đến hồ đồ rồi à? Sao phấn khởi vậy?”
Bà nói dự định của bà như này như này, nói một thôi một hồi, bố Hách vuốt cằm trầm ngâm, “Nói đơn giản là bà muốn để hai đứa kết hôn? Cả nhà chúng ta vẫn là cả nhà chúng ta?”
Mẹ Hách vỗ tay, “Đúng rồi.”
Bố Hách cảm thấy không hợp lý, “Một gả một cưới, vẫn như vậy.
Bà thì dễ rồi, nhưng nhỡ hai đứa không hợp làm sao bây giờ? Lại ly hôn? Vậy làm sao thành người một nhà được nữa?”
Mẹ Hách bắt chéo tay trước ngực cười lạnh, “Ông nghĩ tình hình bây giờ, có thể coi như không có chuyện gì xảy ra à?”
Đúng là không thể…
Bố Hách gật đầu, “Được, vậy chúng ta phân chia đi hỏi một chút, nếu hai đứa nhỏ đồng ý chuyện này thì cứ thế mà làm.” Cẩn thận nghĩ một hồi, “Vậy thì thuận tiện rồi! Thúy Thúy không cần đi nhà khác, Đồng Quang cũng không cần mang người khác trở về.”
“Đúng vậy, cũng không cần lo bố mẹ Thúy Thúy đến tìm, nó là con chúng ta rồi!”
Bố Hách vỗ đùi, “Vậy cứ thế mà làm!”
Việc này làm rất thuận lợi, mẹ Hách phấn khởi gần nửa năm mới dịu lại, rồi bắt đầu phát rầu có phải đã làm quá gấp gáp rồi không, nên để cho hai đứa bồi dưỡng tình cảm trước rồi mới quyết định kết hôn?
“Bồi dưỡng 20 năm rồi, tôi thấy hai đứa sống rất tốt.” Bố Hách nghĩ thoáng, cảm thấy bà lo lắng vô cớ.
“Bọn nó giờ sống bên ngoài, cũng không biết sinh hoạt có vấn đề gì không?”
“Không phải thuê giúp việc sao? Bà không yên tâm Thúy Thúy, chẳng lẽ đến con trai mình cũng không yên tâm?”
Bố Hách rất yên tâm về Hách Đồng Quang, còn mẹ Hách càng ngày càng không yên tâm anh.
Mẹ Hách nói, “Thúy Thúy suy nghĩ đơn giản, sống cũng đơn giản.
Ngày ngày xem TV, nghịch điện thoại, ngắm quần áo túi xách, suy nghĩ xem đi đâu du lịch, ăn cái gì ngon, ngày qua ngày chỉ có như vậy.
Còn con trai ông ấy…”
Bà đẩy tay bố Hách, “Mỗi ngày nó giao tiếp với bao nhiêu người? Nam có nữ có, xinh đẹp lịch thiệp, còn đi tiệc tùng.
Nhóm người đó tiếp xúc với tiền, mỗi ngày tiền qua tay mấy trăm mấy nghìn vạn, tiền đối với bọn họ chính là một con số, một chút kích thích cũng không có.
Bọn họ vì tìm kích thích, chơi đến điên rồi! Trong điện thoại thường xuyên nhìn thấy mấy chuyện trăng hoa đây…”
“Không đến mức ấy, con trai bà vẫn biết điểm dừng, sẽ không làm như vậy.”
Mẹ Hách bĩu mỗi, “Nhưng cũng phải quản chặt.”.