Hồng Ma Cổ Ngọc


Vết thương trên tay nặng hơn Mộc Diệp nghĩ, cho dù đã qua hơn nửa canh giờ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu khép miệng. Và đúng như dự đoán, đám người kia không có ý định từ bỏ nhẫn trữ vật, ba hắc y nhân xuất hiện trong tầm mắt của nàng, mỗi người đều di chuyển hết sức cẩn trọng. Với tình trạng hiện tại, nàng muốn tập kích bọn họ quả thật không dễ chút nào.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nhịp tim của Mộc Diệp cũng theo đó tăng lên. Nàng không chắc có thể hạ được bọn họ, nhưng lúc này chỉ còn cách liều mạng thôi. Ngón tay Mộc Diệp bắt đầu di chuyển, thủy nguyên tố theo động tác của nàng nhanh chóng tụ lại xung quanh, không khí dần trở nên ẩm ướt.
Một tên hắc y nhân đột nhiên dừng lại, dường như cảm nhận được sự khác thường, vội hỏi hai tên còn lại:
"Các ngươi có thấy lạ không? Tại sao lại có nhiều hơi nước thế này?”
Cả ba người đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi lập tức rút vũ khí ra. Ngay lúc này, một tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang lên từ trên trời. Âm thanh non nớt nhưng đầy bá đạo kèm theo uy áp kinh khủng chấn cho mặt đất trong bán kính năm trăm mét rung lên ầm ầm.
Không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo kì dị, ba hắc y nhân dùng mắt thường cũng có thể thấy được từng quả cầu lửa đang liên tiếp bắn về phía họ. Thủy nguyên tố trong không khí dưới sức nóng kinh khủng phát ra tiếng xèo xèo không dứt, nhất thời khói trắng bay lên khắp nơi, che mất tầm nhìn của hắc y nhân. Hỏa cầu đường kính tuy không to lắm nhưng số lượng thật sự quá nhiều, tốc độ bay lại cực kì nhanh. Hắc y nhân mới đứng vững sau một hồi mặt đất rung chuyển thì từng hỏa cầu đã thi nhau rơi vào trên người bọn họ.
Chiến Sĩ đỉnh cấp cũng không chịu nổi sức nóng từ ma pháp của Tiểu Hỏa, huống chi những kẻ này có tu vi thấp hơn? Các hỏa cầu đồng loạt bạo tạc tại thời điểm va chạm, một vụ nổ kinh thiên động địa đem cả ba người nuốt chửng, đất đá bay mù trời, quan sát từ xa không ngờ lại nhìn thấy một đám mây hình nấm vĩ đại.
Mộc Diệp ngồi trên cây cách đó khá xa, cả người được bao bọc bởi thủy nguyên tố. Bên cạnh nàng là hai mũi tên ma pháp đang xoay tròn mỗi lúc một nhanh. Nàng chưa từng nghĩ Tiểu Hỏa có thể làm tốt như thế, suýt chút nữa ảnh hưởng đến nàng. Thứ uy áp kì dị từ Tiểu Hỏa làm cho máu trong người nàng nóng lên, bằng một cách kì lạ nào đó, vết thương đã ngừng chảy máu và tốt hơn rất nhiều, thậm chí tinh thần lực cũng vì một tiếng kêu của Tiểu Hỏa mà dao động kịch liệt.
Chẳng lẽ do bọn họ lập khế ước sao? Mộc Diệp không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tập trung quan sát khoảng trống trước mặt.
Dần dần, khói trắng tan hết để lộ ba thân ảnh chật vật. Hai trong số đó bị thương nặng đang nằm trên mặt đất, quần áo cùng da thịt bong tróc mảng lớn, cơ hồ không có chỗ nào nguyên vẹn. Kẻ còn lại khắm khá hơn một chút, nhưng đùi cũng bị nổ thành một lỗ máu lớn. Hắn cắm thanh đao xuống đất để đứng dậy, sau đó dùng ánh mắt giận dữ nhìn về phía nàng.
Tu vi của hai người chênh nhau chỉ một bậc nên hắn có thể phát hiện ra ma pháp dao động từ phía này, nàng phải xử lý hắn trước khi có thêm người đến. Tiểu Hỏa không thể phát ra ma pháp mạnh như vừa rồi, một mình nàng hành động rất nguy hiểm.
"Khốn kiếp! Ma pháp ư?”
Hắc y nhân đột nhiên hét to một tiếng, bất chấp vết thương trên người mà lao thẳng về phía nàng.
Ngay khi hắn ta di chuyển, Mộc Diệp cũng đã chuẩn bị xong, từ trên cây nhảy xuống, chủy thủ màu ngà xuất hiện trong lòng bàn tay. Nó ngắn hơn chủy thủ bình thường một chút, nhọn dần về phía đầu và trông không mấy sắc bén. Đây là vũ khí mà sư phụ đã tặng nàng, lần đầu tiên đem ra sử dụng, vừa hay có thể kiểm tra độ bền của nó. Nhớ tới thanh kiếm mua ở Tán Tu Hội còn không chịu nổi một kích của Chiến Sĩ đỉnh cấp, trong lòng Mộc Diệp khẽ thở thở dài. Nàng cần tiền!
Hai mũi tên ma pháp theo sau nàng hướng về hai kẻ còn nằm trên mặt đất. Hắc y nhân thấy vậy không khỏi cười gằn:
“Ngươi nghĩ ta sẽ cứu bọn chúng sao? Nực cười! Ngoan ngoãn giao nhẫn trữ vật ra đây!”

Vừa nói, đại đao trong tay vừa chém về phía Mộc Diệp. Dưới chân di chuyển, thân thể nhỏ nhắn hư ảo lướt sang một bên, lưỡi đao xẹt qua người nàng cuốn theo một lọn tóc đen. Cùng lúc đó, Thủy Tiễn đã kết liễu tính mạng đồng bọn của tên hắc y nhân.
Mộc Diệp đã sớm chuẩn bị, vừa né đòn của hắc y nhân vừa vung chủy thủ lên, hiểm ác cắt một đường trên cánh tay hắn. Một kích đắc thủ, nàng lựa chọn kéo dài khoảng cách với đối phương. Thứ vũ khí trên tay bén hơn nàng nghĩ rất nhiều, thậm chí nàng còn chưa dùng hết lực đã làm một Chiến Sĩ trung cấp bị thương tới gân cốt. Rốt cuộc sư phụ đã tặng nàng thứ quái quỷ gì thế này?
Hắc y nhân cũng sững người, đưa tay sờ lên vết thương. Da thịt của hắn cực kì cứng rắn nhưng vẫn chịu thiệt dưới chủy thủ kì quái trong tay nàng, hắn đã quá bất cẩn và khinh thường nàng rồi.
Hắn tiến tới, điên cuồng xuất liên tục hơn mười đao nhưng vẫn không thể chạm tới người nàng. Mỗi lần tưởng chừng như sắp đánh trúng mục tiêu thì thanh đao lại trượt qua người nàng. Đây là vì sao? Hắn cũng không hiểu! Hắn không thể hiểu nổi, nàng là một ma vũ song tu, nhưng ở độ tuổi này làm sao có thể nhanh như thế được?
Mộc Diệp càng di chuyển càng nhanh, dưới chân khẽ động, lập tức triển khai Diễm Tuyệt Bộ bám sát hắc y nhân, tay phải cầm chủy thủ cắt ngang về phía cổ họng hắn.
Khinh thường hừ một tiếng, hắc y nhân dùng đại đao dễ dàng chấn văng vũ khí của nàng. Mộc Diệp không chút hoang mang, tay trái lúc này đã nắm thành quyền, lực lượng kì quái trong cơ thể như sôi sục quấn quanh nắm tay, một quyền đấm mạnh vào ngực đối phương.
“Ngươi…” Hắc y nhân không nghĩ tới nàng dám dùng tay không đối kháng với hắn.
Cơ thể Chiến Sĩ vốn rất mạnh mẽ, cho dù hiện tại hắn chưa đạt tới trình độ mình đồng da sắt nhưng đâu phải một đứa nhóc da thịt mềm mại như nàng có thể chạm tới? Ngoài dự liệu của hắc y nhân, ngay khi nắm tay của nàng tiếp xúc với thân thể hắn, hắn lại có cảm như bị búa tạ nện vào người.
Bốp.
Lồng ngực rắn chắc bị một quyền này đấm cho chấn thương, hắn loạng choạng lùi ra sau, máu tươi không ngừng trào lên cổ họng. Mộc Diệp không buông tha, liên tiếp xuất ra mấy đấm khiến hắc y nhân phải chật vật né tránh.
“K...không thể nào…”
Hắc y nhân vẫn không tin được, vừa né tránh vừa lẩm bẩm, thậm chí quên đốt pháo hiệu cầu cứu.
Tiểu Hỏa đã hồi phục được một chút, nhân cơ hội hắc y nhân không chú ý liền phóng liên tiếp ba hỏa cầu về phía hắn. Mộc Diệp tâm ý tương thông với Tiểu Hỏa nên sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng lui ra khỏi phạm vi của hỏa cầu.
Nội tạng của hắc y nhân đã bị đánh đến lệch sang một bên, lúc này làm sao còn sức né tránh? Chỉ thấy hắn bị hỏa cầu đập trúng, kêu gào thảm thiết, đợi đến lúc đứng vững, hắc y nhân tựa như phát điên mà cao giọng cười.
Đem đan dược nhét vào trong miệng, đôi mắt đỏ của hắn hằn lên những tia máu:
“Nhóc con giỏi lắm, để xem ngươi may mắn được bao lâu.”
Dứt lời, khí thế trên người hắc y nhân như thủy triều dâng lên một cách nhanh chóng, từng tia linh lực màu bạc mỏng manh tràn ra ngoài phát ra tiếng xèn xẹt, quấn quanh thanh đao trong tay hắn.

Mộc Diệp ở xa xa cũng thấy lạnh gáy, trực giác nhạy bén giúp nàng cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm. Đan dược kích phát lực lượng? Gần như trong nháy mắt phát giác nguy cơ đó, nàng không chút suy nghĩ niệm chú ngữ. Từ lúc học được ma pháp đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thi triển ma pháp mà phải dùng đến chú ngữ, điều đó chứng tỏ ma pháp này hiện tại vượt qua khả năng của nàng. Các loại ma pháp cấp thấp có thể thuấn phát, nhưng sẽ không có tác dụng quá lớn đối với hắc y nhân.
Âm giọng nhẹ nhàng nhanh chóng vang lên, gần như không nghe thấy được nàng đang niệm cái gì. Chỉ biết tốc độ niệm chú ngữ của nàng cực kì nhanh, trong vòng hai hơi thở, ma pháp đã gần hoàn thành. Ngón tay nàng run rẩy nâng lên, điểm về phía trước.
Ngay lúc ấy, hắc y nhân cũng đã tụ lực xong, hắn điên cuồng hét lên:
“Chết đi!”
Linh lực của hắn tại thời điểm đó bùng nổ mạnh mẽ tạo thành một luồng sáng hình lưỡi liềm quét hướng Mộc Diệp, khí thế không gì cản nổi.
Mộc Diệp liên tục lùi lại, theo tiếng ngâm nga chú ngữ của nàng, nồng đậm thủy nguyên tố trong không khí chớp mắt ngưng tụ thành một mặt kính bóng loáng giống như một bức tường được dựng lên từ hư không. Đao quang sáng ngời của hắc y nhân rốt cuộc va chạm lên mặt kính.
Ầm.
Một tiếng vang lớn, ma pháp và chiến kỹ đụng độ, gió lốc điên cuồng nổi lên làm nước bắn tung tóe. Dư chấn vụ va chạm hóa thành từng luồng khí đẩy văng nàng và hắc y nhân. Máu tươi bắn ra, nàng không chút để ý, thừa lúc hắc y nhân chưa kịp phản ứng mà phản kích.
“Thủy Ngục!”
Nàng phóng ra tinh thần lực bao trọn lấy những giọt nước đang tung tóe trước mặt, đem chúng tụ lại. Theo sự điều khiển của nàng, thủy nguyên tố đang tan rã lần nữa hình thành ma pháp thứ hai, Thủy Ngục. Chỉ thấy tầng tầng ánh sáng xanh bay vụt qua bao lấy thân thể hắc y nhân.
Trông ma pháp này chỉ tựa như một quả cầu nước bình thường, thế nhưng đối thủ của nàng lại không nghĩ vậy. Ngay khoảnh khắc cánh tay hắn chạm vào thứ nước kia, cảm giác lạnh thấu xương lập tức lan truyền khắp tứ chi của hắn.
Bên trong ma pháp đó thế nhưng lại xuất hiện những điểm trắng như tuyết vô cùng nhỏ bé, chính thứ này làm hắn bất động trong chốc lát. Cao thủ so chiêu, chỉ cần một giây cũng đủ phân định thắng bại. Kết quả là hắc y nhân bị cuốn vào bên trong ma pháp của Mộc Diệp, làm thế nào cũng không xuyên thủng được tầng nước mỏng manh quanh người. Chết tiệt!
Bên kia, sắc mặt của Mộc Diệp cũng không khá hơn bao nhiêu. Từ việc va chạm vừa rồi đã làm nàng bị nội thương, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng, dường như đã ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng bên trong. Thủy Ngục là ma pháp đỉnh mà một thủy hệ Ma Pháp Sư có thể thi triển, nàng hiện tại cố tình sử dụng, tất nhiên không ổn chút nào. Nàng chống một tay trên mặt đất không ngừng ho ra máu, run rẩy nhìn về phía Thủy Ngục. Bên trong đó là một nam nhân đang ra sức giãy giụa, vung đao loạn xạ.
Tiểu Hỏa vẫn luôn bay quanh người chủ nhân của mình, dùng đầu liên tục cọ vào cổ nàng. Trận chiến chớp nhoáng này để nàng hiểu rõ sự chênh lệch của mình với Chiến Sĩ trung cấp. Tuy giữa sơ cấp và trung cấp chỉ cách nhau một bậc, nhưng nó lại không dễ san bằng chút nào.
Lê thân mình đau nhức tới gần, nàng lục soát thân thể của hai hắc y nhân. Nàng phát hiện một khối lệnh bài màu đen có khắc hình sư tử, đây là gia huy của Khu gia, chẳng lẽ bọn họ là người của Khu gia!? Không thể! Nàng nghe nói Khu gia là gia tộc cực kì giàu có, lí nào lại ra tay với thương đội nhỏ thế này? Bọn họ cũng không ngốc đến mức cướp hàng của Gia Lam học viện còn mang theo lệnh bài chứ?
“Khụ…”

Lại phun ra một búng máu, nàng choáng váng cất khối lệnh bài đi, cả người đau nhức tựa vào Tiểu Hỏa. Nó lo lắng rú lên hai tiếng, đôi mắt đỏ rực tràn đầy phẫn nộ nhìn về phía Thủy Ngục. Lúc này, hắc y nhân đã ngừng giãy giụa.
Hắn có thể chịu được việc thiếu không khí trong vòng nửa canh giờ, nhưng cơ thể hắn lại đang chết dần. Từng tia khí lạnh không ngừng thẩm thấu qua làn da và bám vào mạch máu của hắn. Chẳng phải Thủy Ngục chỉ là ma pháp giam cầm thôi sao? Với khả năng của con nhóc đó thì Thủy Ngục chỉ giữ được khoảng một khắc là cùng. Hắn tự tin có thể thoát ra ngoài sau khoảng thời gian đó, nhưng chỉ một lát nữa thôi, cơ thể hắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn mất. Thứ ma pháp kì quái gì thế này?
Mộc Diệp mệt mỏi khép mắt lại, nhưng sau đó lập tức bò dậy. Nàng không thể ngủ vào lúc này được!
“Cần giúp không?”
Gọng nói xa lạ đột nhiên vang lên bên tai khiến nàng giật mình, theo bản năng vung chủy thủ lên. Một cánh tay trắng trẻo vươn ra bắt lấy cổ tay nàng, động tác nhẹ nhàng mà vô cùng chuẩn xác.
“Ấy, ta chỉ có ý tốt thôi mà!”
Định thần lại, Mộc Diệp mới nhìn rõ dung mạo như thiên tiên của người vừa xuất hiện. Đó là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách không lẫn chút tạp chất đang nhìn nàng chăm chú.
“Ngươi là ai?”
Mộc Diệp nhịn xuống đau đớn trên người, bình tĩnh hỏi.
Thiếu niên mỉm cười như gió xuân, đáp:
“Người qua đường.”
Mộc Diệp không tin hắn ta, nhưng miễn là hắn không có ý xấu, nàng sẽ không truy cứu. Hơn nữa, hắn rõ ràng mạnh hơn nàng rất nhiều. Chỉ một cái vươn tay đã có thể chặn đòn tấn công của nàng, lúc hắn đến gần nàng cũng không cảm nhận được bất kì động tĩnh nào. Nếu hắn muốn giết nàng thì giờ này nàng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!
“Tránh ra.”
Mộc Diệp rụt tay lại, run rẩy đứng lên. Nàng phải rời khỏi đây, nếu bọn người kia đuổi tới thì rất nguy hiểm.
Thiếu niên thấy nàng tránh mình như tránh hủi liền nhún vai:
“Ta thật sự chỉ là người qua đường mà. À đúng rồi, ta vừa hay nhìn thấy vài kẻ mặc y phục đen đang tìm kiếm xung quanh. Là kẻ thù của nàng sao?”
Hắn vừa nói xong, cơ thể thiếu nữ rõ ràng cứng lại, đôi mắt đen láy như bảo thạch nhìn về phía hắn.
“Đúng vậy. Là kẻ thù của ta.”
Nàng nói xong lập tức nhấc chân lên, lảo đảo bỏ đi. Hắn mới tới nơi này không lâu, cũng nên tìm bạn rồi. Thiếu niên không nhanh không chậm theo sau, thỉnh thoảng quan sát ma thú hình dáng kì quái bên cạnh nàng. Vừa rồi hắn đang di chuyển thì nghe thấy tiếng nổ nên tò mò đến xem. Thật không ngờ lại nhìn thấy một Ma Pháp Sư sơ cấp niệm chú ngữ nhanh như thế, còn liên tục thi triển hai ma pháp vượt khả năng của mình.

“Nàng là Ma Pháp Sư mà đem theo vũ khí làm gì?”
Mộc Diệp im lặng không đáp, vừa di chuyển vừa cảm nhận thương thế trên người. Mất máu quá nhiều, nàng không thể di chuyển nhanh được, phía sau cư nhiên còn xuất hiện thêm một cái đuôi.
“Chúng ta làm bằng hữu được không?”
"..."
“Ta nói, dù sao nàng cũng đang bị thương. Thật sự không cần ta giúp sao?”
"..."
“Được rồi. Ta không nói nữa. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt giết người đó.”
"..."
“Ta tên là Lạc Thần.”
Mộc Diệp rốt cuộc chịu không nổi cái tên này cứ lải nhải, nàng trừng mắt nhìn hắn:
“Ngươi nói nhiều như thế không thấy mệt à?”
“Không mệt.”
Tên này có bệnh sao? Nàng đưa tay đè bụng, mỗi lần nàng xúc động đều khiến vết thương nhói lên. Thủy nguyên tố nhanh chóng chạy dọc thân thể, xoa dịu đau đớn cho nàng.
“Nói tên cho ta biết, ta sẽ giữ im lặng.”
Lạc Thần cười hì hì, gương mặt trắng trẻo kia thật đúng là làm người ta nhức mắt. Thiếu nữ đi phía trước không khỏi nghiến răng ken két:
“Mộc Diệp!”
“Thì ra là Mộc tiểu thư, ta…”
Lạc Thần còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt sắc lạnh của nàng làm cho ngậm miệng. Nàng thật hung dữ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận