Hồng Mông Linh Bảo


Chương 87 Hấp thụ Âm Lôi năng lượng thành Quang Anh

Thi xong học kỳ II, Minh về Buôn Ma Thuật, Đắc Lắc thăm người quen mấy ngày rồi lại lên đường đi thăm các anh em làm vườn cà phê, lúc này công việc không bận rộn lắm, bắt đầu vào mùa mưa nên chiều chiều đều có sấm sét và một trận mưa lớn, nước tuôn rất nhiều nhưng không lụt được vì nơi đây là cao nguyên, nước mưa đổ xuống theo đường cống rãnh sau mưa chốc lát đã chảy xuống chân đồi theo cống rãnh, lạch, suối hết sạch.

Một buổi chiều nắng nhạt, những cụm mây trên bầu trôi qua dưới chân Minh và Mỵ-Diệp hai người đang ngự đao bay trên bầu trời về hướng Bảo Lộc, khi thấy vườn cà phê của những người quen năm trước, Minh ngự đao hạ xuống, vừa hạ xuống khỏi tầng mây Minh cảm thấy có điều không ổn, vội nói:

- Nguy tai! Mỵ-Diệp mau xuống trước đi, ở dưới chờ anh! Lôi điện đang tụ lại nhắm phía anh đánh tới đó.

Mỵ-Điệp đang đứng trước người tựa vào Minh hưởng chút ôn nhu. Sau mấy tháng Minh thất tình, nàng luôn ở bên cạnh săn sóc chàng, nhiều lúc muốn lấy thân mình thay cho người yêu bù đắp tổn thất cho chàng, song không được nàng biết rõ tâm tình liên hệ cả đến trái tim chàng bị tổn thương, dùng xác thịt không thể chữa trị được. May thay nàng lại thấy Minh dùng âm nhạc qua tiếng tiêu, tiếng sao tự chữa lấy trái tim mình, thời gian chậm trãi qua đi đối với nàng bốn tháng này dài như bốn chục năm mình sống ở Tu Chân giới, nàng không rời, không ngừng quan sát chàng cảm giác được nỗi đau ray rứt trong tim chàng, bốn tháng qua đi thương thế khỏi dần, tâm tình phục hồi. Tuy nhiên Minh giờ đây đã có điều khác xưa, tính tình bị ảnh hưởng thay đổi, trước kia vui nhộn sống động, nay như rút lui, kín đáo thành ra ít nói không còn đùa giỡn, trầm ngâm. Hôm nay nhân lúc Minh đi thăm quanh vùng dùng ngự đao, nàng không chịu đi riêng đòi ngự chung đao với chàng. Nàng biết đây là cơ hội của mình để tình yêu xen nhập dần vào trái tim chàng nên đòi bằng đuợc. Minh không để ý đến chuyện tỉ mỉ nhỏ nhen này nên cuối cùng đồng ý. Mỵ-Điệp thấy chàng nói mình xuống trước, nghe giọng khẩn thiết có vẻ nghiêm trọng vội tung mình ra khỏi ngự đao đáp nhanh xuống đất.

Vừa đứng vững dưới đất nàng nhìn lên thì cả kinh, những tiếng “ầm ầm xẹt” không dứt truyền vào lỗ tai, chung quanh người Minh đang ở trên không trung bị lôi điện không biết bao nhiêu tia bao nhiêu dòng trắng xoá bao bọc lấy chàng. Thì ra vừa thấy Mỵ-Điệp nhảy xuống, Minh vội dùng băng ngư thuẫn thuật bao bọc quanh người thành một lớp băng vô hình, đúng lúc lôi điện đánh tới, chàng liền vận chân khí vận hành theo đại chu thiên càng lúc càng nhanh rồi dùng cách khống chế như trước bốn tháng nay cho năng lượng lôi điện thành vòng xoắn ốc trong đầu không ngừng suy tính, cách này dùng cho linh khí thành công thì dùng cho lôi điện chắc cũng thành công. Với phương thức này chàng đã có thể hấp thụ linh khí nhiều gấp sáu chục lần. Một vòng xoắn ốc hình thành có thể hấp thụ lượng chân khí so với Hồng Mông Ngũ Hành quyết gấp mười lần, hai vòng thành một trăm lần, ba vòng thành một ngàn lần, bốn vòng thành một vạn lần. Tuần trước chàng đã có thể hoàn thành khống chế sáu vòng tức là có thể hấp thụ số lượng linh khí gấp một triệu lần so với trước kia tu luyện Hồng Mông Ngũ Hành Quyết hấp thụ.

Minh dùng phương pháp đã thử nghiệm khống chế linh khí tụ lại dẩn kéo sắp xếp thành những vòng xoắn ốc theo nguyên lý tầng thứ hai Hồng Mông Linh Châu giới hình thành và nguyên lý Cổ Loa thành, thử dùng hấp thụ lôi điện, quả nhiên như chờ mong, lôi điện đánh vào tầng băng khí thuẫn tụ thành một lăng kính lôi điện dầy đặc, rồi bị thân thể Minh dẩn kéo thấu qua băng khí thuẫn tạo thành sáu vòng xoắn. Sáu vòng xoắn ống dầy cao như thân thể Minh thu thập hết lôi điện chung quanh vòng băng khí thuẫn, băng khí thuẫn liền biến mất. Lôi điện năng lượng không ngừng chảy vào người Minh theo lỗ chân lông nhập vào kỳ kinh bát mạch bị chân khí cắn nuốt chuyển đổi thành chân nguyên. Chẳng mấy chốc sáu vòng xoắn ốc lôi điện yếu mỏng dần, thì lại một đợt tiếng “ầm ầm xẹt ầm” vang lên đánh vào các vòng xoắn ốc, ba vòng ngoài liền bị rối loạn, Minh thấy vậy tập trung hết tinh thần khống chế tu bổ ba vòng xoắn ốc ngoài, bốn vòng, năm vòng, sáu vòng trong khi vẫn tiếp tục hấp thụ năng lượng theo các lỗ chân lông không gián đoạn. Trời vẫn chưa mưa, mây đen kéo về càng lúc càng đen đặc, sấm sét từng tiếp tục đợt đánh xuống thêm năm đợt nữa, đến đợt sấm sét thứ sáu thì trời bt đầu đổ mưa, Minh kiên trì tiếp tục không ngừng hấp thụ lôi điện năng lượng đánh đến bao nhiêu chàng tiếp nhận bấy nhiêu không mất một tia. Cuối cùng thu hết lôi điện, sấm sét cũng không còn đánh nữa, trời mưa tầm tã chàng ngự đao hạ xuống thấy Mỵ-Điệp nhìn mình chăm chú lo lắng.

Chàng không nói gì vào thức hải thì thấy Thánh Thai đã trở thành Quang Anh sáng chói đang múa máy tay chân rồi đi lại mỉm cười, “Chẳng lẽ Thánh Anh, ở dạng này, nhìn kỹ lại thì cũng có phần giống nguyên anh, tướng tá, khuôn mặt giống hệt Minh, từ nụ cười ánh mắt, chỉ khác là toàn thân tỏa ánh sáng. Gọi là Thánh Anh thì nghe quá cao ngạo, không xứng đáng, gọi là Quang Anh thì hợp hơn, vì là Nguyên Anh ánh sáng”.

- Ngươi là ai?

- Ta là ngươi! Và ngươi là ta.

Quang Anh bỗng tách ra làm hai Quang Anh làm Minh càng gật mình lại hỏi:

- Sao ngươi lại biến ra thành hai người được?

- Sao không được?

Người ta có ba hồn, tuy ba là một tuy một là ba. Bây giờ năng lực chỉ có thể biến ra làm hai.

Minh lại thấy Quang Anh vừa biến ra muốn đi ra khỏi thức hải vội hỏi:

- Ngươi định đi đâu?

- Đương nhiên đi làm việc, làm bổn phận.

- Làm việc ở đâu?

- Đừng hỏi nữa, để nó đi thôi, để ta nói cho.

Quang Anh kia bỗng mờ dần biến mất thì Quang Anh nói:

- Nó phải đi xuống phía dưới, tức là đan điền trung tâm quản lý viên hắc châu kia.

Nói xong Quang Anh ngồi xuống xếp bằng tĩnh toạ, Minh thấy vậy nội soi đan điền thì quả nhiên thấy Quang Anh thứ hai kia đang ngồi xếp bằng nghiêm trang, hai tay để trên gối, viên hắc châu nhỏ để ở trong lòng. Chân khí vận chuyển chung quanh Quang Anh như trước kia vận chuyển chung quanh hắc châu.

Minh yên tâm ra khỏi thức hải thì Mỵ-Điệp hỏi:

- Anh sao rồi? Sao khí áp trên người anh chợt tăng lên nhiều như vậy?

Minh ngạc nhiên, ẩn tu vi thuật không còn đủ để ẩn khí tức hiện giờ, quả nhiên lại hiện ra bên ngoài.

- Thì ra vậy, để như vậy gặp thường nhân không được, vừa rồi anh đột phá thành Nguyên Anh kỳ.

- Cái gì, tu vi của anh trước đây không phải là Nguyên Anh hậu kỳ hay sao? Vừa rồi bảy làn lôi điện nhắm đánh vào anh là thiên kiếp hay sao?

- Không phải, trước đây linh hồn lực tu vi cảnh giới phỏng chừng ngang hàng Nguyên Anh hậu kỳ còn tu vi chân chính thì chưa là nguyên anh kỳ. Không phải là Lôi kiếp, chỉ là trùng hợp thôi, vừa rồi anh hấp thụ lôi điện năng lượng khiến tu vi đột phá thành Nguyên Anh.

- Vậy bây giờ đột phá thành Ngyuên Ânh kỳ thì linh hồn cảnh giới chẳng lẽ đã tăng xuất khiếu kỳ hay phân thần kỳ rồi hay sao?

- Chuyện này anh cũng không rõ, chẳng biết có xuất khiếu được không? Chờ khi nào nguyên anh được củng cố thì biết. Bây giờ chúng ta về đã, anh muốn nghiên cứu thêm ẩn thuật, để khí tức lộ liễu như vậy gặp bạn bè ở phàm giới không tiện.

Minh thấy cách đây khoảng mười cây số đường chim bay có một ngọn Thác Đambri, khu gần đó có một tảng đá lớn, hai người bay về hướng đó Minh dùng độn thuật xuống dưới tạo chính giữa tảng đá sâu mười mét dưới mặt đất một thạch động rộng hai chục mét vuông cao hai mét rưỡi, sau đó đem Mỵ-Điệp xuống đó, chàng lại đánh một thông đạo nhỏ lên phía trên, phòng khi Mỵ Điệp muốn ra ngoài.

Hai người tĩnh tọa trong thạch động một lúc, Minh phải vào Hồng Mông Linh Châu giới vào lâu đài của vị cựu Hồng Mông Linh Châu chủ nhân tìm tài sách tài liệu trận pháp nghiên cứu thêm, Minh đến kệ sách tìm tất cả sách trận pháp liên quan đến ẩn trận, đọc qua, sau đó trở ra. Sau một đêm đem tất cả các ẩn trận ra nghiên cứu, kể cả trận pháp trên trữ vật nhẫn, cắt tỉa chọn lọc làm thành một ẩn trận mới, trận này có thể ẩn cả ánh sáng lại có thể khống chế điều chỉnh như ý , ví như nếu muốn đưa một tia khí tức, một tia chân khí hay một tia quang ảnh ra ngoài ẩn trận cũng có thể thực hiện được, chàng đem ra diễn luyện mấy trăm lần sau đó sử dụng để Mỵ Điệp đánh giá.

Sáng hôm sau, hai người rời thạch động thì đã 9 giờ sáng, du khách đến Thác Dambri xem khá đông, Mỵ Điệp thấy nhiều người vào khu đó nên cũng muốn vào, với cảnh đẹp thơ mộng huyền bí thế nếu được cùng Minh đi chơi một chút thì mới không uổng. Minh cũng muốn xem ẩn trận của mình tác dụng ra sao nên hai người bay thẳng vào trong đó, xuất hiện trên đầu cầu khỉ, hai người nắm tay nhau đi qua cầu khỉ, nhiều người bỗng thấy một người đẹp như tiên nữ nắm tay một thanh niên thì lạ lùng nhìn hai người đi qua cầu khỉ nhẹ nhàng như không, hai người không cần nhìn xuống chân, tay không vịn vào thành cầu đi qua dễ dàng như trên đất.

Đi qua cầu đến một lều cho thuê y phục dân tộcK’ Ho hai người thuê mặc thử thì người cho thuê khen:

- Thật giống hai đôi tình nhân chàng tên K’Đam và nàng tên Ka Bri của dân tộc K’ Ho trước đây.

Minh nghe vậy biết là hai nhân vật tình nhân huyền thoại của tên Thác ĐamBri này. Chàng cười hỏi:

- Chẳng lẽ nàng Ka Bri cũng có sắc đẹp như người bạn của tôi hay sao?

Nàng cho thuê y phục nhìn Mỵ-Điệp càng nhìn càng bị lôi cuốn, hai mắt trong chốc lát không rời khỏi được, lẩm bẩm “thật là đẹp, hoa hậu cũng không sánh bằng” sau đó mới nói:

- Chắc không bằng nhưng không kém mấy, còn anh trông thì rất giống K’ Đam.

Minh nhìn Mỵ-Điệp mặc Xà Rông đeo gùi nhỏ phía sau, nhìn thật đặc sắc, làn da trắng, với khuôn mặt kiều mỵ, dáng điệu tha thướt trăm phần hấp dẫn, lúc này người vây quanh xem có đến trăm người, bàn tán không ngớt. Chụp xong ba Pô hình, người chụp hình bỗng nói:

- Chúng tôi có chuyện này giao dịch với anh chị.

- Chuyện gì?

- Chúng tôi muốn dùng một tấm để phóng lớn là hình mẫu không biết được không?

Thấy Minh và Mỵ-Điệp nhìn nhau không nói gì. Hắn lại nói:

- Tiền chụp hình lần này xem như miễn phí.

- Cũng được, nhưng ta còn có điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Hình này chỉ được dùng một tấm làm mẫu, sau đó phải xoá ngay, không được rửa thêm và dùng cho bất cứ mục đích gì khác. Nếu ta thấy bị lạm dụng thì ngươi coi chừng ta đòi mạng.

Trong khi Minh nói thì nhìn thẳng mặt hắn một tia khí thế uy áp đến hắn rồi biến mất khiến tên kia giật mình kinh hãi, cảm giác người đúng trước mặt mình như một vị thần chứ không phải là con người. Hắn sợ hãi nói:

- Vâng! Kẻ hèn này nhất định không dám!

Mấy người thấy hắn bỗng nhiên khúm núm đổi cách xưng hô thì ngạc nhiên không hiểu ra sao cả.

Hai người rời khỏi Đambri đi đến vườn cà phê, vào lều hôm trước Minh đến. Mỵ Điệp đã cải trang thành một cô gái K’Ho, sau khi rời Đambri chàng mua sắm hai bộ y phục K’Ho cho nàng và cho mình. Minh vận y phục thường còn Mỵ Điệp vẫn còn đang hứng thú với bộ y phục và cái gùi đặc biệt nên cứ mặc vào đi chơi.

Minh vào thì gặp mấy người bạn năm trước, họ vội chào hỏi:

- Minh một năm không thấy mặt, mày đi đâu?

- Còn đi đâu ngoài ở thành phố đi học.

- Chúng mày hình như đang định đi đâu, sao có hai thằng còn chín mười thằng kia đâu.

- Chúng nó đang chất cà phê lên xe định đem cà phê đi ra Bảo Lộc bán.

- Chúng mày định bán bao nhiêu cà phê, để tao mua hết cho chứ đem ra Bảo Lộc thì đâu có được giá cao.

- Khoảng ba chục tấn. Mày cũng thu mua cà phê hay sao, tao tưởng mày đi học cơ chứ?

- Bộ đi học không được thu mua cà phê hay sao?

- Được được, đương nhiên quá được.

- Tao mua cà phê chúng mày, xem như tụi bay bán tận cho khách cuối cùng rồi. Mày mau đi gọi chúng nó đi, đừng chất lên xe làm gì mất công cứ để một đống ở đấy tí tao thu mua hết cho.

- Mày mua nhiều cà phê như vậy làm gì?

- Mày cứ kêu chúng nó lại đây, tao cho chúng mày uống thử cà phê đặc sản của tao rang, gọi là cà phê Chồn Hỏa.

- Ah, con nhỏ dân tộcK’Ho này đi theo mày là ai? Trông da dẻ trắng như bóc so với tiểu thư bá hộ còn đẹp hơn lại là người dân tộc.

Mỵ-Điệp nghe vậy mỉm cười, còn Minh thích chí cười ha hả nói:

- Con nhỏ dân tộc, Ha ha,.. đó là bạn tao, là tiên nữ giả trang dân tộc đó..

- Tiên nữ!!!, dân tộc K’Ho. Dân tộc K’Ho có tiên nữ ư?

- Đừng nghe anh Minh nói, em là cô gái nhỏ dân tộc K’Ho chính hiệu. Xem gùi nè, trong đó có mấy củ khoai lang sáng nay mới đào được, mời mấy anh xơi. Em là Ka Bri còn anh Minh là K’ Đam chúng ta là một cặp tình nhân nổi danh Đambri.

- Cái gì các ngươi lấy tên Thác Đambri đặt tên cho mình?

- Không phải, là họ lấy tên chúng ta đặt tên cho thác Đambri.

- Nàng đùa với chúng mày đấy, đừng tin, nhưng nàng thích tiên Ka Bri thì chúng mày cứ gọi nàng là Ka Bri cũng được.

Cà phê của Minh cưối cùng được pha xong, hương cà phê Chồn Hỏa bay ra khiến mọi người nước miếng chảy ra nuốt liên tục. Mỗi người một ly thưởng thức xong một ly còn muốn uống nữa. Minh nói:

- Cà phê mỗi lần uống một ly thôi mới ngon, để chiều hay ngày mai mới uống nữa. Chút nữa tao tặng cho mỗi đứa một ký để uống dần.

- Minh, cà phê này mày tự rang hả?

- Ừ, mấy tháng trước trong lúc uống thử cà phê trong một quán nhậu, tao thấy không đặc sắc mấy nên tao đem ra rang thử chẳng dè ra thứ cà phê này.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui