Hồng Nhan Loạn

Từ thâm cung đến quan đạo còn một con đường dài, hai bên trùng trùng tường đỏ kéo dài đến ngút ngàn, tựa như một đường thăm thẳm khôn cùng. Xa xa vô tận, cùng sóng vai bước bên Lâu Triệt, Quy Vãn trông mãi về phía trước, không kiềm được long nhớ lại ngày trước đã từng cùng Huỳnh phi chậm rãi thả bước chính trên con đường này, cùng nhau bàn thảo xem rốt cuộc dài ngắn ra sao. Nàng ta nói, lúc đi thấy nhanh như tên bắn, lúc về đường dài đằng đẵng, có thể thấy được tâm tư tinh tế của Huỳnh phi trong lời nói này. Giờ đây con đường vẫn như xưa mà người đã vắng bóng… Nữ tử dẫu dung mạo khuynh thành, cuối cùng số mệnh đều chỉ vậy thôi sao?

Lòng chợt lạnh giá, Quy Vãn muốn rút tay lại, co rụt lại mới hay Lâu Triệt đang nắm chặt tay mình, kiên quyết không buông, sít sao không một kẽ hở, lực đạo thật lớn, thậm chí khiến nàng cảm thấy đau đớn âm ỉ. Nghiêng mắt trông về phía Lâu Triệt, bờ môi mỏng mím chặt, vẽ ra một đường cong mơ hồ, dẫu cười nhưng vẫn còn giận dữ. Vừa định mở miệng, Lâu Triệt đột nhiên giảm tốc độ, nhìn chằm chằm về phía trước, nụ cười tràn ra, ánh mắt u ám càng lúc càng thâm trầm.

“ Hoàng hậu nương nương.”

Từ một cửa ngách nối thâm cung với con đường, Hoàng hậu chậm rãi đi tới, tư thế đẹp đẽ sang quý trước sau không đổi, mỉm cười nói: “Nghe nói Quy Vãn sắp xuất cung, ta tới tiễn ngươi… Lâu Thừa tướng, có thể để ta và tôn phu nhân nói vài lời thân mật được chăng?”

Lâu Triệt sầm mặt, mỉm cười, buông bàn tay đang nắm tay Quy Vãn, nhã nhặn lùi về phía sau vài bước: “Thần thay mặt Quy Vãn cảm tạ ơn tình sâu nặng của Hoàng hậu nương nương.” Nhẹ nhàng cung kính, tiêu sái cất bước tránh sang bên, cách hẳn Hoàng hậu và Quy Vãn một khoảng xa, lùi tận về sau.

Quy Vãn xoay xoay cổ tay bị nắm đến căng cứng, Hoàng hậu lại gần, ân cần nắm tay nàng, vuốt ve xoa bóp, hai người thong thả cất bước.

“Vừa rồi cớ gì lại bỏ đi như vậy?” Hoàng hậu nhẹ giọng lên tiếng, “Vì nghe phải những lời khiến người ta không thoải mái sao?”

Hoàng hậu nương nương bận tâm nhiều quá rồi, không khí vẩn đục, ta chỉ muốn hít thở một chút mà thôi.” Quy Vãn cười.

Nắm lấy bàn tay trắng muốt như ngọc ngà của Quy Vãn, Hoàng hậu nhẹ than: “Rốt cuộc ngươi vẫn chẳng tin ta… Quy Vãn, làm phận đàn bà đã khó, làm một người đàn bà trong thâm cung hậu viện, giữa hầu môn đại trạch càng khó khăn hơn… Ý tứ này, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, phải không?”

Lời này đánh động cảm tình, một câu chất chứa sức nặng ngàn cân, Quy Vãn thoáng động lòng, mỉm cười dịu nàng nhìn Hoàng hậu, có bảy phần giống như mẫu thân, toàn thân ấm áp, Quy Vãn nắm nhẹ bàn tay Hoàng hậu.

“Trái tim đàn ông đặt trên thiên hạ, thiên hạ của đàn bà lại nằm ngay trong lòng đàn ông. Đây là chỗ khó của phận đàn bà, ta vào cung bao nhiêu năm vậy, cuối cùng cũng ngộ ra một thứ đạo lý…” Ánh mắt Hoàng hậu mông lung, tựa như đang nhớ lại điều gì, giọng điệu cũng hóa mơ hồ xa xăm, “Tranh đoạt tình cảm, chẳng bằng tranh đoạt quyền vị, hư vinh của đàn bà xây dựng trên quyền thế của người đàn ông.”

“Hoàng hậu…” Quy Vãn nín lặng, suy đoán về thâm ý đằng sau lời Hoàng hậu nói.

“Quy Vãn… Hôm nay tìm tới ngươi, đưa ngươi đến cung Sùng Hoa, kỳ thực muốn nói với ngươi một điều… Chỉ cần ngươi nguyện ý… Ta nguyện cùng ngươi nắm phượng ấn, phân trị hậu cung…” Hoàng hậu đột nhiên ngừng một thoáng, rồi bật ra một lời như sấm dậy đất bằng.

Lòng thầm kinh hãi, Quy Vãn buông tay ra, mải miết trông về sau, dáng vẻ Lâu Triệt như thể không để tâm, lúc đó mới quay lại nhìn chăm chăm vào Hoàng hậu: “ Hoàng hậu nương nương, người hồ đồ rồi sao? Sao có thể nói ra những lời như vậy…”

Hoàng hậu trấn định, mỉm cười rộng lượng, nói không hết khoan dung và dịu dàng: “Ngươi là trái tim thất khiếu linh lung(1), sao không biết lời này của ta đều từ đáy long, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nguyện ý chứ?”

(1) Thất khiếu linh lung tâm – trái tim có bảy lỗ: Trích từ truyện “Phong thần”, ý chỉ nhân vật Tỳ Can - một con người trung nghĩa, chính trực, đồng thời cũng là Hoàng thúc của Trụ vương nhà Ân; ông nhiều lần can gián vua không nên ngang ngược bạo tàn. Sau này, Đát Kỷ muốn hại ông, liền giả bệnh, nói cần phải ăn một trái tim Thất khiếu linh lung mới lành, Trụ vương mê muội ép Tỳ Can giao trái tim ra. Tỷ Can nhờ có pháp thuật bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỳ Can gặp một người đàn bà rao bán cải vô tâm, ông hỏi: “Nếu người vô tâm thì sao?” Người đàn bà đáp: “Người vô tâm sẽ chết.” Kết quả Tỳ Can chỉ kịp hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. Sau này, cụm từ “Thất khiếu linh lung tâm” được dùng để chỉ người rất thông minh tài ba, thấu hiểu lòng người.

Quy Vãn ngơ ngẩn nhìn Hoàng Hậu, mắt đối mắt, thu thủy loang loáng, sáng bừng rực rỡ, lộ ra quang hoa khôn cùng.

Kiên định lắc đầu, Quy Vãn nở nụ cười như vầng trăng non cong cong: “Ta không phải phượng hoàng, lấy cái gì vào nhà Đế vương, cảm tạ ý tốt của nương nương, ta nhận không nổi.”

Im lặng một thoáng, Hoàng hậu bật cười thành tiếng, tiếng cười cất cao vang vọng, tựa như vui vẻ lại như muộn sầu, tiếng cười lanh lảnh từng tràng, ngay cả Lâu Triệt đứng cách rất xa vẫn nhịn không đặng hướng ánh mắt nghi ngại trông lại. Khó khăn lắm mới ngừng cười, Hoàng hậu nghiêm túc nhìn Quy Vãn: “Được… Được lắm, quả là lanh lẹ hơn người, chỉ riêng tư thái hào sảng, thế gian này mấy người sánh kịp… Là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi…”

Người đàn bà ngồi trên ngôi quốc mẫu cao vời vợi vừa dứt lời, nước mắt lưng tròng, cặp mắt vằn đỏ, Quy Vãn thấy vậy, lòng không khỏi xót xa, dịu dàng khuyên nhủ: “Nương nương chớ nghĩ ngợi nhiều, đường đã tới cùng, không thể đưa tiễn thêm nữa, mau hồi cung đi thôi.”

Thấy xe ngựa Tướng phủ đã chờ ở cuối đường từ bao giờ, còn có thị vệ hộ tống một bên, Hoàng hậu ngơ ngác gật đầu, mở miệng như còn muốn nói gì đó, cuối cùng đành mím môi nín lặng. Lâu Triệt tiến lên trước, kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, nắm lấy tay Quy Vãn, buông lại một câu “Hoàng hậu nương nương, xin cáo từ!”, rồi lập tức bước thẳng. Hoàng hậu còn ngơ ngác đứng đó, bỗng nhiên choàng tỉnh, rảo bước tiến lại, giữ chặt lấy Quy Vãn, kề sát tai nàng, thì thầm: “Đi theo lối cổng Huyền Dục, ngàn vạn lần không được đi qua cổng Huyền Cát, nhớ kĩ.”

Quy Vãn kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, ánh mắt đen láy đảo qua, dường như đã đoán được chút ít huyền cơ ẩn trong lời nói, nỗi ấm áp dâng lên, trăm mối cảm xúc quay cuồng trong lồng ngực.

“Cảm ơn người… Tỷ tỷ…”

Hoàng hậu gật gật đầu, rồi lại lắc, nước mắt trong suốt thánh thót giọt ngắn, giọt dài, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn Quy Vãn và Lâu Triệt lên xe ngựa, roi ngựa vung lên, bánh xe gõ nhịp lộc cộc, nàng ta mới hồi phục thần trí, xoay người lại, những muốn hồi cung, lại bị trùng trùng tường đỏ cao vời vợi dọa hoảng hồn, sửng sốt ngước mắt ngắm nhìn, ánh mắt không giấu nổi muộn phiền, chậm rãi tiến bước về phía thâm cung, chôn mình trong bao nhiêu xa hoa hư huyễn.

* * *

“Sao vậy? Không thoải mái ư?” Lâu Triệt đặt tay lên trán Quy Vãn, ngón tay dịu dàng miết trên hàng mày cau cau của nàng, dịu dàng nhìn sâu vào đáy mắt, những mong kiếm tìm được chút manh mối gì đó.

Vén một góc rèm xe, thấy trước mặt là đường dẫn tới cổng Duyền Dục, lòng trầm tĩnh lại, Quy Vãn quay đầu nhìn gương mặt như mỹ ngọc của Lâu Triệt, khí độ cao quý thanh khiết, quan tâm chân thành, một người đàn ông phong nhã dịu dàng như thế, rốt cuộc trong lòng ẩn chứa những gì? Lòng thoáng vùng vẫy tranh đấu, nàng hít thật sâu một hơi, hỏi: “Chàng đưa Huỳnh phi đi đâu vậy?”

Lâu Triệt sững sờ kinh ngạc, không ngờ được Quy Vãn đột nhiên nhắc tới vấn đề này, mới cười nói: “ Chuyện của Diệu Huỳnh và ta đã là việc xưa khó nhắc lại rồi… đừng bận lòng nghĩ ngợi.” Giữa lời nói vang lên một tiếng cười khẽ, dường như đang vui vẻ.

“Phu quân, người dẫn nàng ấy đi đâu vậy? Là… tới chỗ Đoan Vương ư?” Ngờ vực ươm mầm nảy lộc trong loòng, không nói ra nhất định bức bối không thoải mái, Quy Vãn hỏi tiếp, dẫu cho sự thật khiến người ta khó chấp nhận đến mấy, nàng cũng muốn chính tai nghe chàng nói ra một lần.

Thu lại nụ cười, màu sắc dị thường xoẹt qua đáy mắt Lâu Triệt.

“Là kẻ nào buông lời đơm đặt với nàng?”.

Cảm nhận rõ ràng chàng không hề vui vẻ, Quy Vãn thở dài, yếu ớt mỉm cười: “Nói vậy, là thật sao?”

Nét mặt sa sầm, Lâu Triệt hơi nhếch khóe môi, cặp mắt sâu thẳm lạnh giá nhìn Quy Vãn, thấy thái độ ung dung nhàn nhã của nàng, mềm mại như ngọn gió, chàng không nhịn được, buông tiếng thở dài, nhu ý chảy tràn: “Ta tình nguyện giải thích, nàng có thể nguyện ý lắng nghe không?”

Nghi hoặc nhìn Lâu Triệt, Quy Vãn gật đầu. Lâu Triệt thấy vậy, nhàn nhạt mỉm cười, trầm giọng lên tiếng: “Hôm đó, ta vào trong cung…”

“Tướng gia…” Một tiếng hô lớn rung trời truyền đến, cắt đứt câu chuyện của hai người trong xe, đồng tử lạnh giá của Lâu Triệt thoáng dao động, nét mặt bình tĩnh có chút ngạc nhiên. Quy Vãn nhận ra âm thanh của Lâu Thịnh, thất kinh, xưa nay Lâu Thịnh là người trầm ổn điềm tĩnh, là cột trụ trong số thị vệ, chuyện gì có thể khiến y kích động đến mức đó?

“Tướng gia… Cửa Huyền Dục có mai phục…” giữa tiếng gào thét điên cuồng, vó ngựa thị vệ kế bên có chút hỗn loạn.

Lâu Triệt lập tức đưa tay lật rèm xe, nhìn ra ngoài.

Rèm xe vén lên, ánh sáng bên ngoài lập tức hắt vào trong, trước mắt một mảng đỏ sẫm. Trong khoảnh khắc, tim Quy Vãn thót lại, kinh thành giữa ánh chiều chạng vạng, ánh sáng rực rỡ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, nắng chiều phủ thêm một lớp sương mờ mông lung, mịt mù giống như đá nhuốm sắc hồng, chiếm lấy một nửa vòm không. Tướng sĩ dưới cửa Huyền Dục lộ ra trước cảnh sắc như tranh vẽ này, nghiêm túc xếp một hàng chắn ngang đường ra. Tướng chỉ huy dáng hình xinh đẹp, gương mặt bừng bừng khí khái anh hùng mà lại mỹ lệ, thân là nữ tử nhưng phong độ không thua nam nhi.

“Lâu Tướng gia… Hoàng thượng có chỉ, mời phu nhân lưu lại, ở trong cung thêm vài ngày.” Cao cao trên ngựa, Lâm Nhiễm Y lớn tiếng tuyên bố lý do đến đây, một thân chiến bào đen tuyền, lại thêm phong phạm anh hùng của nàng, thoạt nhìn như nữ chiến thần.

Buồn bực và ngạc nhiên đồng thời bủa vây Quy Vãn, bàn tay siết chặt lấy miếng đệm trên xe, bình tĩnh trông ra khung cảnh tựa như xa lạ phía ngoài rèm.

Vẻ kinh nghi chợt ánh lên trong mắt, Lâu Triệt tựa mình bên cửa xe, lạnh lẽo lẩn khuất trong nụ cười nhàn nhạt, giễu cợt: “Dàn trận như vậy, là đạo đãi khách đó sao? Lâm gia biết bao đời nay phô trương chính nghĩa trường tồn, quyết không cậy lớn hiếp nhỏ, không làm nhục kẻ thiện lương, đến nay hành động như vậy, Lâu mỗ đây cũng coi như được trải nghiệm, thật sự thất kính rồi, Lâm đại tiểu thư.” Lời nói cay nghiệt thốt ra khỏi miệng, chàng vẫn tươi cười, hoàn toàn không có chút nào kích động.

Trầm mặc một thoáng, sắc mặt Lâm Nhiễm Y thoạt trắng thoạt hồng; sau đó giương đao về phía trước, lên tiếng rất nghiêm trang: “Lâu Thừa tướng chớ trách cứ, ta cũng chỉ phụng theo hoàng mệnh mà làm, xin phu nhân hãy xuống xe.”

Đón lõng tại cổng thành chính là quân sĩ của Lâm gia, quân dung tề chỉnh, phía trước một hàng tăm tắp tay nắm mạch đao(2), phía sau là đội cung tiễn đã lên sẵn dây, dẫu rằng hoàn toàn bất động nhưng khí thế hừng hực chảy tràn khắp chốn, gió Tây nổi lên, mang theo hơi thở nặng nề.

(2) Mạch đao: Một loại đao cán dài của Trung Quốc. Phần lưỡi mạch đao thông thường hẹp ngang, hơi cong, có ảnh hưởng lớn tới binh khí Nhật Bản, khá giống binh khí Nhật Bản thời Chiến quốc. Đây là thứ vũ khí có lực sát thương lớn, vừa có thể chém như đao lại có thể đâm như kiếm, gây thương tích cho cả người và ngựa.

Quy Vãn cẩn thận quan sát nét mặt của Lâu Triệt, chỉ sợ bỏ qua biến hóa rất nhỏ nào đó, chỉ là vẻ âm trầm u ám ấy không thể nhận ra dấu vết, giấu giếm kín kẽ. Bàn tay chợt thấy ấm áp, phát hiện bàn tay lớn của Lâu Triệt đã bao trọn lấy tay nàng, kiên định không chút nào hoài nghi hay do dự. Đồng thời, cũng lớn tiếng xuống lệnh cho Lâu Thịnh phía ngoài xe: “Tiến lên”.

Ngoài xe không có tiếng đáp lại, Lâu Thịnh hơi thất thần nhìn bóng dáng xinh đẹp phía trước, gương mặt ánh lên những cảm xúc lạ lẫm, vậy nên bao nhiêu tiếng quát gào đều như gió thoảng bên tai không thể nghe thấy, lòng chìm xuống, trăm thứ dư vị hỗn tạp, cũng chẳng rõ là cảm giác gì, tận đến khi Lâu Triệt quát gọn một tiếng “Lâu Thịnh”, y mới hoàn hồn, mệnh lệnh tiến lên lập tức lọt vào trong tai.

Tiến lên? Kiên quyết xông lên ư? Ngẩng đầu nhìn về phía trước, y dùng nét mặt phức tạp nhiều cảm xúc đan xen nhìn thẳng về phía Lâm Nhiễm Y, bỗng nhiên phát hiện nét mặt đối phương tựa hồ cũng như đang tranh đấu vùng vẫy.

Lòng đau xót nhưng chẳng còn thời gian ngẫm nghĩ nữa, tay đã theo quán tính nắm lấy chuôi đao, tiếng kim loại va vào nhau sắc lạnh, ngân quang lóe lên. Y vung đao, chỉ thẳng phía trước, lớn tiếng hô: “Bảo vệ Tướng gia và phu nhân, lên!” Chân thúc bụng ngựa, lao như tên bắn mà lên. Đám thị vệ tuân mệnh rút binh khí, cũng đồng thời xông về phía trước.

Bị khí thế khiếp người ấy làm chấn động, Quy Vãn nhìn thấy thị vệ bên xe dũng mãnh tiến lên, xúc động chưa dâng, đột nhiên bánh xe ngựa đã ngừng lại đột nhiên chuyển động, rung lắc kịch liệt lao thẳng về phía trước. Nàng vội bám lấy thành xe, ngồi cho vững, sau lưng hình như có chỗ dựa, dao động cũng không lớn lắm, nàng nghiêng đầu, bắt gặp một nét thoáng ẩn thoáng trầm. Lâu Triệt đang vòng tay ôm chặt lấy thân thể nàng, để nàng dựa sát vào lồng ngực mình, tâm thoáng trấn tĩnh lại, tinh thần lại chuyển qua phía ngoài xe, một mảng giao tranh hỗn độn, quân lính giao đấu, ngoan cường chém giết, cơ hồ khiến người ta không thể tin nổi nơi này chính là hoàng cung,

Hoàng thượng tựa như kiên quyết phải lưu người lại, có lẽ còn muốn giữ cả Lâu Triệt lại luôn. Quân lính của Lâm gia đều là quân đồn trú dũng mãnh thiện chiến, hành động có bài bản, khí thế như cầu vồng, còn thị vệ thân cận trong phủ Thừa tướng đều là những cao thủ Lâu Triệt tỉ mỉ lựa chọn, hai phe giao chiến, nhất thời khó có thể phân cao thấp. Một bên miệt mài xông lên, bên kia kiên cường phòng thủ, thấy xe ngựa dần tiến gần tới cổng Huyền Dục, cuộc tranh đấu vốn dĩ còn chừa đường lui đã trở nên tàn khốc, sát khí lan tràn trong không khí, dường như thấm ngập vào lòng người. Quân sĩ Lâm gia chinh chiến sa trường đã lâu, lệ khí như hổ; thị vệ Tướng phủ có được một cơ hội thẳng tay quyết đấu, mạnh mẽ như báo; hổ báo giao tranh kịch liệt, tiếng kêu rên, tiếng nộ sát vang trời, càng nghe càng thấy vang dội.

Quy Vãn thấy xót xa, quay đầu chứng kiến Lâm Nhiễm Y và Lâu Thịnh đang giao đấu. Hai người chém giết điên cuồng, từng đao từng đao chém xuống đều hung hiểm, từng chiêu từng chiêu xuất ra đều tàn nhẫn, tựa như liều mạng giao tranh. Có điều, lẩn trong đó còn có điều gì khác, ảnh hưởng đến họ, thế nên đến phút nguy ngập sống chết, lưỡi đao đều nghiêng đi, không tổn hại đến đối phương. Hai người cứ đánh mãi như vậy, có lẽ trong tình huống mà chính họ cũng chẳng ý thức được, buông bỏ cơ hội gây tổn thương đến đối phương.

Thu tất cả những chuyện đó vào trong mát, Quy Vãn âm thầm lo lắng nhướng mày, nàng vào cung biết bao lâu, Lâu Thịnh ở lại trong tướng phủ, mà canh gác Tướng phủ khi ấy chỉ e chính là Lâm Nhiễm Y, không biết giữa hai người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tình ý tỏa ra từ họ hoàn toàn không thể lừa gạt được ai. Ơn thù, ái tình dây dưa, đến giờ đều không được hóa giải trong một cuộc giao đấu, trong bóng đao ánh kiếm, xóa nhòa hết mọi cảm tình và ân oán, thế nên mới mờ mịt đến vậy…

Mắt thấy đã sắp đến cổng Huyền Dục, thanh đao của Lâm Nhiễm Y vung lên, ánh mắt lóe lên sáng rực, bức lui Lâu Thịnh, kéo ngựa trở lại, đồng thời rút về sau, vừa thấy tình thế bất lợi liền cắn răng hô lớn: “Bắn tên…”

Một hàng cung tiễn thủ phía sau chưa từng nhúc nhích lập tức theo lệnh, kéo cung, nhả tên; bởi sớm đã có lệnh tuyệt đối không làm thương tổn đến người trong xe, nên bao nhiêu mũi tên lao đi vun vút như sao băng đều nhằm cả về phía đám thị vệ Tướng phủ, tránh xa vị trí xe ngựa. Tên trút như mưa, âm thanh vun vút xé gió trùng trùng, lao về phía đám thị vệ. Mũi tên vừa nhọn vừa mảnh, cực khó phòng bị, đám thị vệ dẫu cho thân thủ cao cường vẫn chật vật đối phó, đội ngũ rời rạc, tản mát, nhịp chân rối loạn, xe ngựa khó có thể tiến thêm.

Trong xe, Lâu Triệt sa sầm mặt mày, đăm đăm nhìn ra bên ngoài, đảo mắt trông khắp đương trường, quát lớn: “Giết hết mà đi, bắt Lâm Nhiễm Y trước, bất luận sống chết.”

Một lời truyền ra, thị vệ lập tức cao giọng tuân mệnh, Quy Vãn thất kinh, ý lạnh dâng ngập toàn thân, Lâm Nhiễm Y đâu phải kẻ xa lạ, chính là người bạn cùng cười cùng nói, cùng trải qua sóng gió trên thảo nguyên của nàng, là ân nhân từng sẻ chia hoạn nạn, sao có thể đối xử như vậy với nàng ta, một câu “bất luận sống chết”, thâm ý rõ ràng nếu cần hạ thủ tuyệt tình, nhất định cũng chẳng cần tiếc thương. Lòng thoáng run rẩy, nàng hét lớn: “ Không được, không được làm nàng ấy bị thương!” Toàn thân căng cứng, bị Lâu Triệt ôm chặt, vòng tay cứng rắn như thép siết chặt.

Đám thị vệ không phải không nghe được lời nàng nói, nhưng người bọn họ trung thành tuân theo thì chỉ có một, là Lâu Thừa tướng. Lời người khác, ngay cả phu nhân cũng vậy, Hoàng thượng cũng thế, đều không cần để tâm tới, vẫn một mực lao về phía Lâm Nhiễm Y.

Lâu Thịnh là kẻ mù mờ nhất trong cuộc chiến này, không còn âm thanh gì lọt được tới bên tai, chỉ còn tiếng gió Tây lạnh thấu xương ào ào thổi, đao kiếm chạm nhau, tiếng thét tiếng gào chói tai, dường như bị ngăn cách hoàn toàn chỉ truyền tới được màng nhĩ, không thể lên tới óc, chẳng rõ rốt cuộc là có ý gì. Vô số nhân mã đột nhiên vọt lên, đập nát khoảng mơ hồ trong y, khoảnh khắc sắc máu trào lên trước mắt, nhìn về phía trước, bóng dáng xinh đẹp trên ngựa kia, giáp đen chiến bào, tư thế oai phong lẫm liệt. Thúc ngựa tới gần, nhất thời, y không biết phải tuân theo mệnh lệnh bắt nàng ta hay bảo vệ nàng ta không để kẻ khác gây tổn thương, đột nhiên một luồng sáng xoẹt đến trước mắt, y đưa tay gạt qua, luồng sáng chợt nghiêng, lướt sát qua má trái của y.

Cảm giác ấm áp chảy dài trên gương mặt, y mới hay vừa rồi một mũi tên sượt qua bên má, hoàn toàn không cảm thấy chút gì đau đớn. Y tiếp tục ruổi ngựa chạy thẳng về phía Lâm Nhiễm Y. Dòng chất lỏng trên mặt không ngừng tuôn trào, y cũng không sao rảnh để lo lắng chuyện đó, từng chút từng chút… sắp bắt kịp rồi…

“Đừng…” Tiếng phụ nữ thét lên chói tai vọng tới.

Đột nhiên, vô số luồng sáng xé gió lao đến đập thẳng vào mắt y, không kịp phản ứng, chỉ thấy mắt hoa lên, bóng đen đổ nhào qua, y đưa tay đón lấy, thân thể chạm vào nhau, xung lực thật mạnh, một tiếng vang lên thật lớn, Lâu Thịnh ôm lấy thân thể ấm áp, cùng rớt khỏi ngựa. Trong khoảnh khắc khi rơi xuống đất, y giật mình sững sờ, linh hồn run rẩy của y cũng theo đó mà nát vụn.

Đừng… Tiếng thét lớn nghẹn lại trong miệng Quy Vãn, ai đó đã lên tiếng trước, tiếng la hoảng hốt của nữ nhân chấn động toàn trường. Chẳng ai biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ trong chớp mắt, cung thủ của Lâm gia đều ngơ ngác, vì Lâu Thịnh áp sát tới, bọn họ còn tưởng y muốn làm hại Lâm Nhiễm Y, thế nên vô số mũi tên mới nhằm thẳng vào y. Mắt thấy y sắp bỏ mạng dưới làn mưa tên, đột nhiên Lâm Nhiễm Y lại lao ra, chắn ngay trước mặt, quân sĩ Lâm gia lúc ấy muốn thu tên cũng bất lực.

Địch ta… trong khoảnh khắc khó có thể phân rõ…

Vì sao nàng phải cứu y chứ? Người có mặt ai nấy đều giật mình, tất cả đều băn khoăn.

Lâu Thịnh run rẩy ôm lấy thân thể Lâm Nhiễm Y, khuôn mặt méo mó biến dạng không còn nhận ra biểu cảm gì nữa, vết thương trên mặt không ngừng chảy máu, cặp mắt trợn trừng trống rỗng, chỉ còn một trời kinh hoàng và hối hận. Bàn tay vuốt ve tấm lưng Lâm Nhiễm Y, trên đó còn găm chặt ba mũi tên xuyên tim, xé nát con ngươi y, tâm can y, muốn đưa tay nắm lấy đuôi tên, chợt phát hiện tay run rẩy đến mức mất hết kiểm soát.

Người trong lòng y lại gắng gượng vươn tay lên, máu đỏ thấm đẫm áo giáp đen, sức tàn lực kiệt mới vươn được tay tới mặt Lâu Thịnh, khó khăn lắm mới nở được một nụ cười: “Mệt rồi?”

Tất thảy đều tan cả trong một lời này…

Kỳ thực nàng còn rất nhiều chuyện muốn nói, nói y sau này phải nhớ mặc áo giáp bên trong áo vải, giao tranh nguy hiểm, nhất định phải biết bảo vệ bản thân, anh chàng lỗ mãng đầu óc giản đơn này làm sao có thể chú tâm những chuyện đó. Còn muốn nói y hãy bỏ qua những mặc cảm dòng dõi đi, bởi vì nàng chẳng màng chuyện đó… Muốn nói y đừng luyện võ mỗi buổi sáng sớm nữa, đêm khuya sương dày, hàn khí dễ phương hại thân thể… Còn muốn… Muốn y làm thật nhiều thật nhiều chuyện cho nàng… Có điều, chẳng còn cơ hội…

Lâm Nhiễm Y từ từ nhắm mắt, chẳng nói thêm lời nào, mỉm cười, dần dần cắt đứt mọi mối liên hệ với thế giới này, sợi dây sinh mệnh đến đây đứt đoạn, không còn dấu tích…

Tất thảy người có mặt chỉ biết chết lặng đứng nhìn, không hé nửa lời.

Nước mắt sớm nhòe khắp mặt, Quy Vãn xúc động nghẹn ngào, không cất nên lời, lòng tựa như bị xuyên một nhát sâu hoắm, trống rỗng không gì khỏa lấp, lết tới bên thành xe, trước mắt lúc rõ lúc mờ, con rồng trên vách đá kia đang giương nanh múa vuốt, rực rỡ uy phong hệt như muốn lao thẳng lên trời, có điều nét mặt Lâu Thịnh lại mờ mịt, một sắc đỏ rực, phủ lấp tất cả, một mảnh huyết sắc, càng lan càng rộng, chảy tràn trên mặt đất, mây đỏ nửa khoảng trời tựa như tụ lại một chỗ với mặt đất, ngoài đỏ vẫn là đỏ, ngoài máu vẫn là máu…

Sắc máu ngợp trời…

“Mau mở cổng, xuất cung.” Suốt cả đương trường, chỉ còn âm thanh này lạnh lùng, bình tĩnh nắm lấy thời cơ, sáng suốt chỉ huy.

Bánh xe lại lộc cộc vòng xoay, lắc lư nhằm thẳng về phía cổng thành, Quy Vãn nhìn chằm chằm về phía sau, Lâu Thịnh vẫn ôm Lâm Nhiễm Y không nhúc nhích, bi thương ấy, khiến đất trời nín lặng, vạn vật nghiêm trang.

Gió Tây lại cuộn lên.

Bất chợt, một tiếng gào khóc như kinh hãi như đau buồn rộ lên: “A…” Lâu Thịnh ngửa mặt lên trời khóc than, chỉ mong trời nghe thấy, mong đất nghe thấy… mong… nàng nghe thấy…

Thấu tận cao xanh…

Ai nói anh hùng vô lệ, ai nói anh hùng bất hối, xem không thấu…

Tình này đã sớm thành hồi ức, chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ(3)…

(3) Nguyên văn: “Thử tình khả đãi thành truy ức. Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.” – hai câu kết trong bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn – tự Nghĩa Sơn, hiệu Ngọc Khê sinh, nhà thơ lớn đời Đường nổi danh với những vần thơ trữ tình phóng túng, lãng manh. Dịch nghĩa: Tình này đã sớm trở thành niềm nhớ nhung về dĩ vãng, đến giờ chỉ còn lại nỗi đau thương, bản dịch thơ trên của Phi Hoa Phi Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui