“Tướng gia…” Tiếng bước chân hối hả của quản gia dội từ ngoài vào thư phòng, thân hình già nua ấy lại mạnh khỏe đến bất ngờ, bước chân vững vàng rất có lực.
“Chuyện gì?” Vừa nghe giọng điệu liền hiểu ngay sự chẳng tầm thường, nhưng Lâu Triệt chỉ hỏi lại một câu đơn giản, không buồn ngẩng đầu, một mực chuyên chú vào án thư.
“Vừa rồi có tin đưa tới, nói Hoàng thượng thiết yến Nguyên tiêu, mời Tướng gia tham dự lần này.”
Ngòi bút rung nhẹ, nghiêng một đường quẹt xuống trang giấy, phiến giấy Tuyên trắng muốt hiện lên vài nét mực tươi mới, Lâu Triệt thoáng chau mày kiếm, tiện tay gác bút xuống nghiên mực trên án, nhìn vị quản gia già nua thở hổn hển mà đáp mấy lời vân đạm phong khinh: “Cũng nên đến thôi!”
Sự kiên nhẫn của Hoàng Thượng đến giờ đã cạn rồi, mà sự kiên nhẫn của chính chàng đây cũng chẳng còn bao nhiêu nữa. Tịch vô hảo tịch, yến vô hảo yến, một cuộc Hồng Môn yến(1) này, cũng coi như chọn đúng lúc.
(1) “Hồng Môn yến” là một điển tích có nguồn gốc từ thời Chiến quốc. Năm 221 TCN, triều đại phong kiến thống nhất đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc nhà Tần thành lập, nhưng không cho nhân dân được cuộc sống an ổn, do đó các cuộc khởi nghĩa nhân dân không ngừng bùng nổ, lớn mạnh nhất là hai thế lực do Hạng Vũ và Lưu Bang lãnh đạo. Năm 206 TCN, sau khi Lưu Bang chiếm được thành Hàm Dương (kinh đô nước Tần lúc bấy giờ) và kiếm cớ thoái thác dâng cho Hạng Vũ, Hạng Vũ dẫn 400 ngàn quân đóng tại Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương), mở tiệc mừng công gọi là “Hồng Môn yến” với ý định giết Lưu Bang. Lưu Bang với sự giúp đỡ của Trương Lương, trải qua mấy phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Từ đó, “Hồng Môn yến” được sử dụng với ý ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!
Thấy Lâu Triệt bình tĩnh đến hững hờ như vậy, vị quản gia già nua không khỏi an lòng thật nhiều. Nửa năm nay trong triều tranh đấu, lão vẫn luôn thấp thỏm không yên, đến giờ thấy Tướng gia trước mặt vẫn vững vàng tâm định như núi, tính toán định liệu mọi chuyện cặn kẽ tỏ tường, lão cũng thư thả ít nhiều. Đã có Tướng gia ngàn tính vạn toán kín kẽ chu toàn như vậy, còn chuyện gì không thể dễ dàng giải quyết hay sao? Vị quản gia già điều tiết lại hơi thở, liếc nhìn Tướng gia trước sau không rời mắt khỏi án thư, cảm thấy thực tò mò, nghiêng đầu quan sát phiến giấy Tuyên trải trên mặt bàn.
Họa lên đó… là ai? Nghi hoặc chớp mắt mấy lần, lão quản gia nhìn đăm đăm vào bức họa mà mãi chưa nhận ra người trong tranh, cuối cùng nhìn tới mặt mũi mới nhận ra người ấy vô cùng giống Quy Vãn… Có điều, đây là phu nhân sao?
Lâu Triệt cũng nhận ra có điều kì lạ trong ánh mắt vị quản gia già, chợt thấy có chút xấu hổ, liền cuốn tranh lại. Không chỉ mình lão quản gia cảm thấy thắc mắc, mà chính chàng cũng chẳng hiểu nổi. Chàng vốn tinh thông thư họa, cá tôm, côn trùng, núi non sông nước nhất mực đều chẳng thể làm khó chàng. Quy Vãn rời đi gần hai tháng, không dò nổi mảy may tin tức, lòng chàng thấp thỏm như có gai đâm, thực không biết lấy gì giải sầu. Hôm nay nhất thời nổi hứng, muốn họa một bức tranh. Thế nhưng nâng bút rồi, mới hay căn bản không biết hạ bút làm sao.
Nụ cười của Quy Vãn, nét yêu kiều của Quy Vãn, ngàn vạn tư thái của nàng, lúc chau mày, khi hé cười, khi giận dữ, lúc thở than, một cây bút một nét vẽ, há có thể họa thành tất cả được sao?
“Khụ… Ừm…” Ho khẽ một tiếng tựa như không ổn, Lâu Triệt hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Quản gia vội vã thu tầm nhìn, nụ cười lại ánh trên mặt: “Không còn chuyện gì nữa, không có… Tướng gia cứ tiếp tục vẽ tranh phu nhân đi.”
* * *
Ngày Mười lăm tháng Giêng năm Thiên Tái thứ năm, lấy danh nghĩa mừng tết Nguyên Tiêu, Hoàng cung mở tiệc thiết trăm quan.
Quan truyền lệnh vừa hô lớn tên Lâu Triệt, trước cổng cung đột nhiên nín lặng trong khoảnh khắc. Tấm rèm dày nặng vừa được vén lên, Lâu Triệt liền ung dung xuống khỏi xe ngựa, mặt thoáng hiện một nụ cười như có như không, đảo mắt nhìn khắp lượt quan lại lơ thơ trên quan đạo.
Các quan lại ùa lên chào hỏi đón tiếp, rõ ràng đều là người phe mình, bên kia mấy vị quan viên nọ đứng một chỗ mà kính cẩn thi lễ, thái độ tựa hồ đang đánh giá cân nhắc, không hề bộc lộ điều gì. Có điều, trong ánh mắt đánh giá ấy chứa đựng cả chút mỉa mai chế giễu, e rằng chính là những vị cận thần theo phe Hoàng thượng gần đây. Thu tất cả phản ứng của bá quan vào trong tầm mắt, vẻ mặt Lâu Triệt thật trầm tĩnh, chậm rãi bước trên quan đạo.
Đêm hội Nguyên Tiêu, đèn đuốc lộng lẫy, quan đạo giữa đêm tối mà rực rỡ như ban ngày. Trong cung đàn sáo réo rắt, từng đợt vọng ra, kèn trống mênh mang. Muôn hồng ngàn tía đập vào mắt, tiếng nhạc thanh thúy, nơi đây cảnh sắc thoạt nhìn thật bình yên tự tại, thế nhưng chàng lại cảm thấy thấp thoáng sát khí ngút ngàn, đao kiếm ri rỉ sắc máu.
“Tướng gia!”, một binh sĩ trẻ tuổi thuộc Cấm quân lướt nhanh qua bên mình Lâu Triệt, thấp giọng nói: “Triệu Đô thống sai tiểu nhân báo cho Tướng gia hay trong điện có mai phục, mong người cẩn thận!”
Mượn được Triệu Minh từ Đoan vương quả đúng là chọn được một người hữu dụng. Lâu Triệt lộ ra nụ cười nhè nhẹ, khẽ hỏi: “Người bên này đã an bài chu toàn rồi chứ?”
“Tướng gia an tâm, Đô thống đã sắp xếp xong xuôi rồi”. Vừa dứt lời, binh sĩ trẻ lập tức lảng ra xa, không để ai nhận ra.
Gió lớn táp vào mặt mũi, bóng sáng lay động như sóng xô, quang mang lập lòe lúc sáng lúc tối, gương mặt Lâu Triệt mơ hồ không trông rõ, chỉ là nụ cười khinh mạn hé nở trên môi.
Quan viên ghé lại chuyện trò cùng chàng mỗi lúc một nhiều hơn, quan đạo dằng dặc trước mặt giờ đây cũng sắp tới cuối. Cách đó không xa, một bóng người vận áo màu lam xuất hiện trên thềm ngọc trước đại điện, người ấy chậm rãi bước xuống, làn da trắng muốt nuột nà như con gái, ngũ quan thanh tú, vẻ mỹ lệ như thể trải qua tôi luyện rèn giũa mà ra, trong veo thanh thuần như nước khiết. Vị thiếu niên tuấn mỹ kia, đứng lẫn trong bá quan văn võ mà vẫn nổi bật thật đặc biệt, vừa thấy Lâu Triệt đến gần, hắn lập tức mỉm cười tiến lại, vái chào thật cung kính: “Tiên sinh, đệ tử chờ người đã lâu.”
Nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, Lâu Triệt cũng mỉm cười: “Đã phiền Quản đại nhân rồi!”
“Tiên sinh dưỡng bệnh ở nhà, Hoàng thượng vô cùng nhớ mong, yến tiệc hôm nay tổ chức cũng vì người, tiên sinh nhất định phải tận hứng!” Vừa cung kính thưa, Quản Tu Văn vừa mau mắn bước lên thềm ngọc, dẫn đường.
* * *
Trong điện đã sớm mai phục trùng trùng, Quản Tu Văn kia lại cười cười nói nói từng bước từng bước dẫn chàng vào tròng. Thiếu niên này từ lâu đã không còn dáng vẻ của chàng trai trẻ chàng bắt gặp lần đầu nữa rồi. Lâu Triệt bình thản nhìn hắn, đồng tử mỗi lúc một trầm xuống, thật sâu: “Hôm nay người tận hứng hẳn phải là Hoàng thượng và Quản đại nhân kìa!”
Nhướng mày có chút ngờ vực, liền đó nụ cười nhàn nhạt lại nở, Quản Tu Văn lên tiếng, giọng nói dịu dàng ôn hòa pha lẫn chút bóng gió mỉa mai: “Tiên sinh đúng là thấu triệt mọi chuyện. Biết khó khăn vẫn không ngại đón nhận, thứ dũng khí bậc này, tiểu bối như ta thật không theo kịp.”
“Cớ gì phải nhìn xuống như vậy, tuổi tác chừng ấy, có thể đạt được những thứ ngày nay, so với đồng bạn Quản đại nhân đã là nhân tài kiệt xuất rồi.” Lâu Triệt nhếch cánh môi mỏng, lạnh lùng nhìn hắn, hòa nhã nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chỉ tiếc, làm việc cạn tàu ráo máng không chừa lấy một đường lui, đến lúc nào đó thành tựu đạt được so ra chẳng là gì so với tự đánh mất đi.”
Đột nhiên xoay người trông lại, mắt Quản Tu Văn xói thẳng vào Lâu Triệt, nụ cười biến mất: “Ta từ chỗ chẳng có gì mà được như hôm nay, mất đi ở đâu…” Bất chợt tự nhận ra sự thất thố của bản thân, hắn lại lập tức bật cười, giọng điệu cũng khôi phục vẻ bình thản thường ngày.
“Tiên sinh, trong điện đã chuẩn bị xong xuôi. Chúng ta mau vào đi thôi.”
Quan lại đứng bên thấy thầy trò hai người họ cười cười nói nói cùng nhau tiến tới, ai nấy đều sửng sốt không thôi, chẳng hiểu nổi hư tình thực ý bên trong, chỉ đành im lặng đứng bên xem xét đánh giá tình hình, đồng thời len lén quan sát thần sắc hai người kia. Lúc sắp đi hết thềm ngọc, một viên lính Cấm quân vội vã vượt lên, tiến tới trước mặt Lâu Triệt và Quản Tu Văn.
“ Tướng gia, quản gia quý phủ đang ở cổng cung, báo có chuyện khẩn cấp xin cầu kiến.”
Lâu Triệt lộ ra dáng vẻ chừng như không ngờ nổi, chỉ do dự trong thoáng chốc, lập tức cho truyền vào. So với Lâu Triệt, Quản Tu Văn càng bất ngờ gấp bội. Lính Cấm vệ trong hoàng cung đã sớm đổi hết, tất cả đều là người của Hoàng thượng, đến giờ xem ra, Lâu Triệt càng sâu xa khó hiểu gấp nhiều lần tưởng tượng, hắn chỉ đành đứng im một bên, yên lặng theo dõi biến chuyển.
“Gia, gia…” Quản gia phóng thằng đến trước mặt họ bằng một tốc độ không hợp với tuổi tác và vẻ già nua của lão, giọng run rẩy thành tiếng: “Ngọc… Đốc thành bị vây rồi, phu nhân… không liên lạc được với phu nhân…”
Tất cả quan viên đi cạnh đó đều nghe thấy những lời quản gia vừa thốt ra, ai nấy nghẹn họng, trân mắt đứng nhìn, tim đập loạn chân run rẩy chết trân tại chỗ, năm chữ “Đốc Thành bị vây rồi” thoạt nghe như sấm động trời quang, đất long trời lở, đám người ồ cả lên. Từ sau ngày đàm phán giảng hòa với Nỗ tộc ấy, biên ải đã an ổn ít nhiều, Đốc Thành bị vây là ý gì đây, chẳng nói cũng biết.
“Cái gì? ” Tiếng đầu tiên vọt khỏi miệng Quản Tu Văn, hắn trừng mắt, sắc mặt thoạt trắng bệch thoạt xanh lét, gắt gao xoáy vào vị quản gia già, xông tới một bước, như thể muốn chộp lấy vạt áo lão, tay co lại muốn chộp tới, lại vô thức dừng giữa không trung, chỉ bắt lấy khoảng trống hụt hẫng: “Ngươi nói gì, nói lại lần nữa xem.”
“Gia, đám Linh Lung từ phía Nam chạy ngược lên phương Bắc, những muốn đoàn tụ với phu nhân ở Đốc Thành, tới nơi mới hay, Đốc Thành đã bị vây chặt cứng rồi, nghe nói mấy trăm dân Nỗ tộc bị treo trên tường thành, Nỗ quân bị cầm chân ba ngày, sắp sửa tấn công thành rồi.” Trút một hơi dài báo cáo tất cả tin tức, lão quản gia nói vừa nhanh vừa gấp gáp, thế nhưng vẫn đủ để quan lại ba bề bốn bên nghe rõ đầu đuôi.
Chúng quan sửng sốt nhất tề hướng thẳng về phía Lâu Triệt, chỉ thấy con người vốn được ngợi ca thâm trầm cơ trí hơn người ấy đang cau chặt mày, đáy mắt u ám kinh hoàng, biểu hiện rõ ràng nỗi khiếp sợ và bất an khôn cùng, gương mặt căng thẳng không che giấu nổi, thậm chí còn pha mấy phần luống cuống cùng bối rối.
Đốc Thành bị vây? Nỗ dân bị trói ?
Mổ xẻ lần lượt từng câu từng chữ trong những lời quản gia báo, cân nhắc đắn đo kỹ lưỡng, thứ thủ đoạn hèn hạ như đem thường dân ra cản bước hùng binh này tuyệt không phải chuyện Lâm Thụy Ân có thể làm ra. Chàng nhanh chóng suy ra một kết luận, Lâm Thụy Ân rõ ràng đã gặp chuyện chẳng lành, tình thế Quy Vãn lúc này vô cùng nguy hiểm.
Hơi thở Lâu Triệt như đông cứng lại, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, hoàng cung hoa lệ lộng lẫy trước mắt đột nhiên tăm tối thảm đạm, mất hẳn hào quang rực rỡ. Nhìn khắp bốn bề thấy bá quan tề tụ mà không khỏi chán nản, phất tay cho tất cả thối lui, chàng cần nhanh chóng hít thở lấy hơi, chậm rãi xoa dịu cơn đau tê tâm liệt phế, rát thịt mòn xương đang từng trận, từng trận cuộn xé trong lòng.
“Quy Vãn… Quy Vãn ở Đốc Thành!”, tất cả quan viên lui về sau vài bước, chỉ riêng Quản Tu Văn vẫn phăm phăm tiến thẳng tới, đồng tử trong veo như hổ phách tràn nỗi căng thẳng hốt hoảng: “Giờ Nỗ quân vây khốn Đốc Thành, Quy Vãn phải làm sao bây giờ?”
Hắn thét lên, giọng chói tai, trước cửa đại điện liền trầm hẳn xuống, chìm trong bầu không khí quỷ dị. Chưa ai từng thấy cậu thiếu niên thanh lệ kia có dáng vẻ cuồng loạn đến thế, nét mặt kia chứa đựng biết bao ưu thương, căng cứng như dây đàn, có nguy cơ đứt tung bất cứ lúc nào.
Lâu Triệt trừng mắt mơ màng trông thẳng về phía trước, nét mặt ấy, có phẫn nộ, có không cam chịu, thế nhưng tiếng thét gào cuồng loạn của Quản Tu Văn hoàn toàn không vọng được tới tai chàng, đôi mắt tăm tối bén ngót xé tan nét mặt ôn hòa giả tạo của chàng, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Quản Tu Văn: “Câm mồm!”
Bị thứ cảm giác bén nhọn chẳng khác đao sắc quét qua như vậy, bá quan nhất tề nín lặng, không ai dám ho he nửa lời. Lâu Triệt đột nhiên xoay mình, lướt nhanh về phía đại điện, hệt như lưu tinh xoẹt qua, bỏ lại Quản Tu Văn ngây ngẩn giữa đương trường.
Thấy Lâu Triệt phăng phăng tiến vào nội điện, tim Quản Tu Văn đập như sấm dồn, ánh mắt trầm xuống tối đen, cắn răng, hắn băng lên, giữ chặt lấy Lâu Triệt: “Không cứu Quy Vãn sao? Không nên vào điện.”
Lâu Triệt chuyển cổ tay, hất văng Quản Tu Văn ra, vô cùng mạnh tay, khiến Quản Tu Văn lảo đảo, suýt ngã: “Đồ ngu, không có hổ phù điều động quân đội, làm sao cứu người!”
Quản Tu Văn ngây người, thần sắc thoáng bình phục lại, thấy bóng Lâu Triệt khuất vào nội điện, hắn im lặng đứng bất động, rất nhiều rất nhiều bóng người lướt qua bên thân hắn, rối ren chằng chịt, chất chồng… Thật lâu sau đó, buông một tiếng thở dài não nề, hắn mới nối gót mấy viên quan khác vào điện.
Thế nhưng cảnh trong điện còn làm hắn khiếp sợ hơn nhiều. Đại điện vốn nên véo von đàn sáo, rộn rã ca múa giờ đây im bặt không một tiếng động, không khí nặng nề. Cơ hồ tất cả bá quan văn võ đều chau mày, kinh ngạc, nghi hoặc nhìn xuống Lâu Triệt đang quỳ giữa đại điện.
Chàng quỳ ngay đó… Vừa liếc mắt qua, Quản Tu Văn liền đột nhiên muốn nói gì đó, môi mấp máy nhưng tuyệt không thành tiếng.
Kẻ kia chính là Lâu Triệt cao cao tại thượng, khí thế hừng hực đó ư ?
Là vị quyền tướng thoạt nhìn dịu dàng như nước kì thực tâm lạnh như băng đó sao ?
Trong khoảnh khắc, hắn không cách gì chấp nhận được sự thật đang bày ra trước mắt. Cái kẻ luôn khiến hắn phải ngưỡng vọng trông lên kia, cái bóng hình hắn từng giây từng phút mong mỏi được vượt qua kia, đang cô đơn quỳ giữa đại điện, lẽ ra lúc này hắn phải cười, cười thật lớn, cười để thấy lòng khoan khoái khôn cùng, thế mà hắn lại chỉ có thể nhếch môi, đăm đăm nhìn Lâu Triệt ở giữa điện. Bởi vì vào thời khắc này, hắn ý thức được, hiểu được, người đàn ông ấy, cả đời này hắn không sao vượt qua nổi.
Thứ cảm giác này đây, là phiền muộn hay là tiếc nuối…
“Hoàng thượng, Đốc Thành báo tin nguy khốn, Lâm Tướng quân có lẽ đã gặp sự bất trắc, xin người lập tức hạ lệnh điều quân kỵ Bắc phương tiến sang trợ giúp!” Lâu Triệt tận lực nén giọng xuống thật nhẹ nhàng, nhưng không cách nào che giấu được nỗi khẩn trương rần rật trong từng lời nói.
Hoàng thượng ngự chót vót trên điện cao, khoảng cách quá xa, đèn đuốc lập lòe trong điện chẳng cách nào soi tỏ nét mặt y. Quản Tu Văn trầm mặt, cũng theo đó quỳ rạp trên điện, cách Lâu Triệt hai bước: “Hoàng thượng, Đốc Thành bị vây hãm, đó là cửa ngõ của Khải Lăng ta, nếu để Nỗ quân đánh thẳng từ đó, hậu quả khó lường.”
“Phải, đúng, đúng rồi. Nỗ quân hung mãnh như vậy, nếu để bọn chúng nhập quan, Khải Lăng chúng ta nguy to mất!” Nghiêm Cương, nguyên lão tam triều, tóc mai bạc trắng như sương gật đầu đồng tình.
“Hoàng thượng hẳn nên nhanh chóng hạ chỉ, Đốc Thành không thể chần chờ thêm nữa…”
“Nỗ tộc này đúng là bầy lòng lang dạ sói, rõ ràng đã đàm phán giảng hòa ngừng chiến với chúng ta, giờ lại ngang nhiên lật lọng, triều đình nhất định phải phái tinh binh, cho bọn chúng biết tốt xấu một phen!”
“Đánh phủ đầu cho chúng một trận, bọn chúng quá càn rỡ rồi… lũ man tộc ấy…”
Bóng người vận áo vàng kim trên điện cao trước sau không hề nhúc nhích, y xua tay ngăn lại bá quan đang mồm năm miệng mười: “Đốc Thành gặp cảnh nguy khốn, cớ gì đến giờ mới hay? Bộ Binh các ngươi đang làm gì?”
Không đợi cho Thượng thư bộ Binh kịp mở miệng giải thich, Lâu Triệt lập tức cướp lời: “Hoàng thượng, hiện tại tình thế nguy cấp, việc truy cứu trách nhiệm có thể để lại sau, xin người hạ lệnh điều binh trước.”
“Lâu Thừa tướng xem ra còn gấp gáp hơn cả trẫm, tin tức Đốc Thành bị vây khốn là Thừa tướng hay trước chăng?”
“Phải!” Lâu Triệt ngẩng đầu, trông thẳng vào chính điện, “Thê tử thần đang ở Đốc Thành, vì thế nóng lòng như lửa đốt. Một khi Đốc Thành thất thủ, Nỗ quân tất nhiên sẽ bỏ qua ải Ngọc Hiệp, tiến thẳng vào phương Bắc. Ngoại trừ Ngọc hiệp trọng trấn, phương Bắc cơ bản không còn thành nào đủ binh lực ngăn bước Nỗ quân.”
Chúng quan ai nấy đều thấu tỏ điểm này, nghe được một lời của Lâu Triệt như vén mây thấy trăng, trong lòng ớn lạnh, cũng nhận ra hàm ý trong lời của Lâu Triệt, phu nhân của Lâu Thừa tướng lại có thể bơ vơ ngay giữa Đốc Thành xa ngoài vạn dặm quan san.
“Nàng… ở Đốc Thành?”
Trịnh Lưu nhẹ buông một tiếng thở dài, thanh âm pha lẫn nụ cười khổ. Có lẽ đã nhận ra tâm tư âu lo, đầy phức tạp của vị Hoàng đế đang ngự trên ngôi cao chín tầng kia, chúng quan đều nín thở chờ đợi, đại điện càng lúc càng thinh lặng.
“Bộ Binh còn đứng sờ sờ ra đó làm gì, hạ chỉ, gom dồn lương thảo, lập tức điều binh mã các châu phương Bắc sang, giải vây cho Đốc Thành.”
“Bẩm vâng!” Thượng thư bộ Binh lập tức bật dậy khỏi bàn tiệc, quỳ gối dập đầu giữa đại điện, “Quân không thể không tướng, Hoàng thượng, chẳng hay lần này phái ai làm tướng lãnh binh?”
Vừa nghe vậy, Lâu Triệt thẳng người: “Hoàng thượng, Chương Châu Bạch Nguy là một tướng tài, am hiểu binh pháp, hành sự trầm ổn, có thể lãnh trách nhiệm cao cả.”
Tất thảy bá quan đều cho rằng Hoàng thượng sẽ lập tức bác bỏ đề nghị của Lâu Triệt, cuộc giằng co phân tranh ngấm ngầm giữa hai người họ chẳng ai trong triều không biết. Nhưng ngoài dự liệu của tất cả, Trịnh Lưu gật đâù, không chút chần chừ ra lệnh: “Chương Châu Bạch Nguy, nhậm chức Đại soái Bắc chinh.”
Tất cả mọi chuyện từ lương thảo, quân bị, hành quân… đều nhanh chóng được an bài thỏa đáng, Lâu Triệt trước sau vẫn quỳ một bên, tuyệt không nhúc nhích, thân mình tựa như đã cứng thành đá trên nền điện, mà Trịnh Lưu cũng chẳng một lời cho chàng đứng dậy.
“Các khanh còn chuyện gì không?” Lời Trịnh Lưu ẩn khuất chút mỏi mệt.
“Hoàng thượng, thần xin được làm giám quân Bắc chinh.” Lâu Triệt đang quỳ lặng lẽ trên điện đột nhiên lên tiếng.
“Lâu Thừa tướng…” Cựu thần Nghiêm Cương quay đầu lại, vốn muốn cất lời khuyên can, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt kiên định như núi của Lâu Triệt, lời liền nghẹn lại trong họng. Điện lớn lại chìm vào thinh lặng.
Trịnh Lưu hiển nhiên cũng có phần kinh ngạc, bàn tay giấu gọn trong tay áo đặt trên long ỷ gắt gao siết chặt thành quyền, ánh mắt đen sẫm như mực theo sát nhất cứ nhất động của Lâu Triệt, lóe lên như muốn trông thấu lòng người.
Mặt đối mặt thật lâu, Lâu Triệt với tay vào tay áo, lấy ra một vật gì đó, dài rộng vừa bằng ngón tay, trên khắc hoa văn như ý, vân kim lũ, xoay quanh một con hổ dáng điệu giương nanh múa vuốt vô cùng oai mãnh, đèn lồng chảy tràn sắc màu lung linh, chiếu rọi trên bàn tay Lâu Triệt, tỏa ra hào quang rực rỡ, phảng phất như vầng dương rực rỡ mới hé rạng.
“Thần tự thấy nhậm chức Thừa tướng suốt bao nhiêu năm, không hề có chút công tích gì với triều đình, kính mong Hoàng thượng thu hồi lại chức Thừa tướng.”
Nhìn kim ấn giơ cao quá đầu trong tay Lâu Triệt, Trịnh Lưu càng nín lặng, nhìn không chớp mắt xuống điện, trông rõ dáng vẻ kiên quyết đoạn tuyệt của Lâu Triệt, mày chau lại, mặt mũi tối sầm.
Đợi chờ lâu đến vậy, lẽ nào đến giờ phút này rồi mới chịu buông tay?
Bao nhiêu năm trời giấu giếm tài năng, chỉ chờ đến ngày hôm nay, tiệc Nguyên tiêu này chính là cơ hội tốt nhất có thể loại bỏ Lâu Triệt. Hai mé đại điện đã phục sẵn đao phủ tinh nhuệ, chỉ lệnh một tiếng, liền có thể diệt trừ toàn bộ phe cánh Lâu Triệt.
Còn do dự gì đây, lẽ nào chỉ vì Lâu Triệt đột nhiên chủ động từ bỏ hết quyền lực hay sao?
Giết? Hay không giết?
“Hoàng thượng!”, một người dáng vẻ như thái giám chậm rãi ghé sát bên rèm, Trịnh Lưu nghiêng đầu, hóa ra là Đức Vũ công công, tổng quản Hoàng cung. Hắn vô cùng cẩn trọng tiến lên mấy bước, thì thầm gì đó bên tai Trịnh Lưu.
Trịnh Lưu nhướng mày, nét mặt lạnh lẽo: “Thật chứ?”
Đức Vũ nghiêm túc gật đầu.
Quay mặt trông lại, nhìn xuống chúng quan phía dưới, Trịnh Lưu nở nụ cười thật ôn hòa: “Lâu khanh vốn là thiếu niên anh tài hiếm thấy của triều ta, hiện tại biên cương đang nguy ngập, nếu Lâu khanh đã chủ động xin được ra trận diệt địch, thì trẫm chuẩn y tấu sớ của khanh. Thân vượt ngàn dặm biên ải xa xăm, chức Thừa tướng đành tạm gác lại, đợi đến ngày Lâu khanh ca khúc khải hoàn, trẫm sẽ có thưởng.”
“Đa tạ Hoàng thượng!” Giao kim ấn trong tay cho vị thái giám đứng kề bên, môi Lâu Triệt hé ra một nụ cười thanh nhã vô cùng, trông về ghế rồng chót vót trên cao, thoáng hiện chút bỡn cợt, lướt qua thật nhanh.
Chống tay xuống, nâng cao thân mình đã tê dại từ bao giờ, Lâu Triệt cúi mình vái lạy: “Thần xin được cáo lui trước.” Dứt lời liền lập tức xoay mình, không buồn để tâm triều đình lúc ấy rối loạn nhường nào, nhanh chóng lướt đi. Trong điện hào quang rực rỡ, ngoài điện sương đêm giăng tầng tầng, gió lạnh phần phật, thư thái thoải mái.
Lâu Triệt đi rồi, bữa tiệc huy hoàng hóa thành ảm đạm vô sắc, Hoàng thượng cạn hứng, bá quan hoảng loạn vì nỗi lo âu chiến sự.
Nhạc tàn người tan, Trịnh Lưu thoáng vẻ mỏi mệt, nằm trên ghế, liếc mắt trông sang Đức Vũ đứng lặng một bên, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi ngươi nói thật chứ? Có phục binh ngay điện Ngự Càn?”
“Thưa vâng, Lâu Thừa tướng có thể ung dung đến vậy vì ngài ấy đã chuẩn bị đường lui cẩn thận rồi.”
Ánh mắt tối sầm, hơi nóng hừng hực trong lòng Trịnh Lưu bốc lên, rất lâu sau, y mới chậm rãi thở dài: “Thật đáng tiếc, trẫm thật sự muốn biết, giữa hắn và ta, ai là kẻ có thể chiến thắng…”