NƠI TRÁI TIM THUỘC VỀ
Mùa đông năm ấy.
Dưới bóng trăng tàn, tuyết vụ lượn lờ.
Một bóng đen đứng đợi bên bờ Thánh hồ mênh mông xanh thẳm, núi tuyết xa xa nhấp nhô trãi dài, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi vào lòng bàn tay y...!Yên tĩnh trang nghiêm như vị thần, nhưng lại cô đơn hơn trời đất.
Y cứ đứng như vậy bên ven hồ, giống như tùy thời có thể hóa thành tro bụi, mà bay đi, biến mất...!
Xoay người một cái, là tám năm, xa cách, trời Nam đất Bắc, bỏ lỡ, chính là thâm tình mà cả đời không thể bù lại.
Sa Y Na nắm tay con gái tám tuổi bước đến bên cạnh y, Thương Minh Tu xoay người, trong nháy mắt đó, tim Sa Y Na đập liên hồi, gương mặt khiến nàng hồn khiên mộng nhiễu đây sao? Huynh ấy sao lại gầy gò như vậy, xương gò má cũng đã lộ ra, đôi mắt vốn sáng ngời lấp lánh như sao trời giờ lại mất đi thần thái, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được tơ máu trong đôi mắt mệt mỏi của y, cùng mạt tử khí nhàn nhạt nơi đáy mắt...!
"Minh Tu..." Sa Y Na rơi lệ, ngoại trừ khẽ gọi tên y, nàng gần như không đủ sức để hỏi y tại sao lại để mình biến thành bộ dạng như vậy.
Thương Minh Tu im lặng không nói, ánh mắt lướt qua đứa nhỏ nhút nhát, một cô bé lai, con bé di truyền đôi mắt màu lam của mẹ, long lanh trong suốt, tiểu Vân Tịch nắm chặt góc áo mẫu thân, hơi sợ hãi đề phòng, đánh giá người xa lạ.
"Con gái của muội?" Thương Minh Tu hỏi nàng, Sa Y Na gật gật đầu, đối nữ nhi nói: "Vân nhi, mau gọi bá bá!"
"Dạ...!Bá bá." Giọng của tiểu Vân Tịch non nớt nhỏ mỏng như tơ nhện, Thương Minh Tu ôm lấy cô bé, hướng ngôi nhà gỗ nhỏ mới cất đi đến.
Lò lửa nhỏ vẫn bập bùng, nhưng trong bầu đã không còn rượu, chén bát bừa bãi.
Sở Thiếu Hành ngà ngà say, tựa trên giường, nhìn Thương Minh Tu chọc ghẹo, chơi đùa cùng con gái mình, khóe miệng dâng lên ý cười chua xót.
Thương Minh Tu đưa tay vuốt ve mái tóc Vân Tịch, gương mặt u buồn nhợt nhạt có chút tức giận, nhẹ thở dài một hơi: "Thật xinh đẹp, giống hệt Sa Y Na, cũng rất giống Thiếu Hành, nó thừa hưởng ưu điểm của hai người không chê vào đâu được!"
Sa Y Na cùng Sở Thiếu Hành nhìn nhau không nói, từ chối cho ý kiến chỉ cười cười.
Câu này dường như xóa đi sự đề phòng và ngăn cách trong lòng tiểu Vân Tịch, cô bé ôm lấy cổ người đàn ông xa lạ, gương mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu dán sát vào cổ y, giọng non nớt hỏi: "Bá là ai a?"
"Là đại ân nhân của nhà chúng ta." Sa Y Na thở dài, chín năm dài đã trôi qua nhưng gương mặt tuyệt mỹ của nàng vẫn không hề lưu lại chút dấu vết của thời gian, chỉ có càng thêm thành thục duyên dáng, mà nam nhân nàng thầm yêu bất chợt đã già đi, tóc mai hai bên nổi bật, thần sắc tiều tụy làm người lo lắng.
"Ha ha, đại ân nhân!" Thương Minh Tu đem Vân Tịch kéo vào lòng, mày kiếm nhếch nhẹ, cười ngạo nghễ, "Cho nên, Vân nhi sau này lớn lên phải báo đáp bá bá đó nha, đến Côn Luân giáo giúp bá được không?"
Tiểu Vân tịch cái hiểu cái không, vẻ mặt ngạc nhiên.
Sở Thiếu Hành nhíu mày, nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt: "Đại ca, sau này đệ không muốn dạy võ cho con bé, để nó cả đời bình thường vô tranh, may ra mới có thể sống bình an."
"Côn Luân giáo chỉ là giáo phái mà thôi, không phải ma quỷ giết người." Ánh mắt Thương Minh Tu có chút mỉa mai, lạnh giọng tự giễu, "Sau khi hai người rời đi, ta đã tự thân phá hủy U Tuyền kiếm, từ đó không luyện võ nữa.
Mạng ta giờ còn không lâu, cả đời cũng chỉ có hai người là tri kỉ, chỉ mong duyên phận của hai nhà Thương Sở chúng ta, không đứt đoạn như vậy là được rồi!"
"Đại ca!" Vợ chồng chồng Sở thị trăm miệng một lời, Thương Minh Tu lại thản nhiên khoát tay, y lấy vật bất ly thân trong tay nãy ra, là mấy món đồ này nọ, một cái váy dài Phượng Vũ, có lớp voan mỏng lót bên ngoài, và vải satanh thêu hoa bên trong.
Bộ váy này dành cho bé gái cỡ mười mấy tuổi mặc.
Một cái khác là thanh chủy thủ nhỏ màu vàng kim có khắc Long văn, sắc bén sáng ngời, tinh xảo tuyệt luân.
Và một đóa kỳ hoa cỡ bàn tay, xinh đẹp diễm lệ, kỳ hương huân người.
Cuối cùng là một cây bút lông nhỏ tinh xảo, mùi hương của mực vẫn còn quanh quẩn.
Vợ chồng Sở thị cũng không biết Thương Minh Tu đang làm gì, chỉ thấy y đem mấy món đồ quý như trân bảo đó bày trước mặt tiểu Vân Tịch, tươi cười hiền lành và có chút bí ẩn: "Tiểu Vân nhi, mấy lễ vật này, con thích thứ nào?"
Vân Tịch ngẩng đầu, đôi tròng mắt long lanh lưu chuyển: "Bá muốn tặng lễ vật cho con sao?"
Thương Minh Tu cười lắc đầu: "Không phải tặng, chỉ muốn biết con thích thứ nào nhất? Nếu như không thích, cũng có thể không chọn."
Bàn tay nhỏ bé mân mê mấy món trân bảo, Vân Tịch do dự sau một lúc lâu, rồi cầm lấy thanh chủy thủ nhỏ tinh xảo chạm khắc Long văn chăm chú ngắm nghía, yêu thích không buông tay: "Con thích cái này, con có thể chọn nó được không?"
Thương Minh Tu hơi kinh ngạc, rồi chậm rãi tươi cười đầy thâm ý: "Có thể, đương nhiên là có thể..."
"Đại ca, huynh đây là..." Trong mắt Sa Y Na nghi hoặc càng sâu.
"Muội có nhớ chúng ta từng ước hẹn, nếu nữ nhân của ta sinh con trai, thì Vân Tịch sẽ cùng nó kết làm phu thê, nếu là con gái, thì kết nghĩa kim lan, cả đời tương thân tương ái..." Thương Minh Tu chỉ cái váy dài Phượng Vũ, giải thích nói: "Huynh có ý tưởng muốn dùng cách này để kiểm tra xem Vân Tịch cùng con huynh có hợp ý hay không, con gái lớn của huynh là Thương Vũ Y thích nhất ăn diện, con gái thứ hai thích múa may đao kiếm, Lưu Yên thì thích kỳ hoa dị thảo, đứa con út Vũ Trần mệnh nó là sao Văn Xương, hai tuổi chọn đồ vật đoán tương lai thì bắt trúng cây bút lông này.
Tiểu Vân nhi đã chọn trúng cây chủy thủ, nó chính là vật yêu thích của cô con gái thứ hai của huynh..."
Sở Thiếu Hành giật mình hiểu được, lại hơi có chút không thèm để ý: "Vân nhi có lẽ là tùy tiện chọn, lấy đại mà thôi, chỉ dựa vào cái này mà cho rằng con bé cùng con gái thứ hai của huynh hữu duyên, thì có hơi gượng ép đó?"
Thương Minh Tu lắc đầu cười nhạt: "Lúc còn bé linh khí là tinh khiết nhất, lớn lên sẽ không còn.
Nguyên nhân vì, còn nhỏ tâm vô tạp niệm.
Hứng thú, thì lựa chọn, mới là chổ chân chính tâm hướng về..."
Giáo vương Côn Luân giáo ôm lấy tiểu Vân Tịch, có vẻ như ngang tàn, lại có vẻ như đã thoát ra khỏi mọi thứ trong ký ức, tất cả dần mờ nhạt, mỉm cười, chất giọng trầm ổn hàm chứa trong đó một sức mạnh cường đại, ký thác lên sự mong đợi mà thường nhân khó có thể lý giải được:
"Vân nhi, một ngày nào đó vòng xoay vận mệnh sẽ đưa con đến bên cạnh ta, bởi vì con lựa chọn chính là thanh chủy thủ này, là một trong những con đường khác thường nhất.
Thiên ý tác hợp, tâm hướng đến nơi con thuộc về, vận mệnh của con, cuối cùng sẽ buộc chặt cùng con bé..."
Trên bàn ngọn nến đã muốn tàn, thời gian trôi nhanh, nó lóe lên rồi phụt tắt, cuối cùng nến cũng cháy hết.
Trong phòng mờ tối, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt nhờ trời hửng sáng hắt vào qua khung cửa sổ, lệ quang trên mặt nàng vẫn còn đọng lại.
Thương Tuyết Vi từ bên hông lấy ra thanh chủy thủ màu vàng kim có khắc Long văn, nhẹ nhàng đặt vào tay Vân Tịch.
Nữ Giáo vương sâu kín thở dài giọng nói xa xăm: "Là thanh chủy thủ này sao...!Đây là quà sinh thần năm ta hai tuổi, khi chọn đồ vật đoán tương lai, di vật của Hoàng thất Tây Lương Quốc.
Cha ta cả đời hết lòng tin theo thiên ý, vì vậy mà cho rằng ta là người kế thừa Giáo vương vị.
Mẫu thân mất sớm, kể từ đó đại nương Lạc Thiện phu nhân càng ghét tỷ muội ta hơn..."
Vân Tịch nắm lấy tay người yêu, đặt thanh chủy thủ lên tay nàng cùng nhau nắm chặt, hơi hơi nóng lên.
Sở Thiếu Hành uống hết ngụm rượu sau cùng, nhìn chằm chằm vào Vân Tịch và Thương Tuyết Vi, vẻ mặt nặng nề.
"Vi nương xăm cho ta hình Tuyết Mạn hoa, là vì hi vọng vòng xoay vận mệnh sẽ rơi xuống người ta, để một ngày nào đó ta có thể bước lên tuyệt đỉnh Tuyết Sơn, hoàn thành nguyện vọng mà cả đời bà, đã không đủ dũng khí để hoàn thành nó..."
Sở Thiếu Hành nghe nàng nói như vậy, bỗng thấy nghẹn ngào, muốn biện giải cũng quên đi.
"Vi nương con...!và người bà yêu suốt đời đã bỏ lỡ nhau, lão Giáo vương sa vào viết lách mà hỏng tinh thần, nương thì chìm đắm trong tưởng niệm và hối hận mà vượt qua nửa đời.
Cha~ nếu thật sự yêu một người, đến tột cùng là bất chấp tất cả, để ở bên người ấy, hay là để bị luân lý, trách nhiệm trói buộc cả đời, cuối cùng tiếc thương mà chết đây?"
"Vân nhi!" Sở Thiếu Hành lớn tiếng quát bảo ngưng lại.
Vân Tịch lại cùng Thương Tuyết Vi đồng loạt đứng lên, sau đó nhất tề quỳ xuống trước mặt Sở Thiếu Hành...!
"Cha, con yêu nàng!" Vân Tịch quỳ, khóe môi ngậm lấy giọt lệ trong suốt.
Có lẽ sẽ phải đối mặt với cơn giận lôi đình như trời rung đất lỡ đình của cha, nhưng nàng vẫn phải nói ra những lời này, từng chữ thấu tâm: "Con yêu Thương Tuyết Vi! Không phải gần như tri kỉ thân thiết, như tỷ muội, mà là con muốn cùng nàng ở bên nhau cả đời, cùng nàng nắm tay đi đến già! Trừ nàng ra, cả đời này con sẽ không có người thứ hai, vô luận là nam hay nữ!"
"Ta biết, cái gì cũng biết hết rồi!" Sở Thiếu Hành hô, do say rượu nên không thể khống chế được cảm xúc, rốt cuộc không giấu được nữa: "Ta đã hỏi qua Tô Di Á, hai người các ngươi đúng là để ta mở rộng tầm mắt! Đều là nữ tử, lại tự hứa chung thân, từ Côn Luân đến Trung Nguyên, một đường trời long đất lỡ, mọi người đều biết!" Hắn nói xong, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc, hung hăng đảo qua gương mặt tái nhợt của Thương Tuyết Vi, rồi lại hướng Vân Tịch nói: "Vân nhi, hơn hai mươi năm trước mẹ con phụ tâm ý ta, hơn hai mươi năm sau con cũng như thế, con nói phụ thân làm sao chịu nổi!"
"Tuyết Vi cầu Sở bá bá, đừng trách tội Vân Tịch!" Vân Tịch đang muốn mở miệng biện giải, Thương Tuyết Vi đã giành nói trước.
Nàng nhìn đôi mắt ông ngập đầy tơ máu, hiểu được ông đang khổ sở đấu tranh, nhưng nàng không thể buông bỏ, thà rằng cứ để ông không hiểu mà oán giận, toàn bộ đều đổ lên nàng, cũng không muốn để cho Vân Tịch phải nhận nửa phần khó xử và tự trách.
"Tất cả đều là lỗi của con, là con yêu nàng trước, dụ dỗ nàng, khiến nàng trở thành người giống con! Là con hại nàng nghịch lại tâm ý của người, hại nàng trở thành trò cười bị thiên hạ chỉ trích...!Nhưng con thực sự yêu nàng, dốc hết toàn bộ sức lực để yêu nàng! Nàng giống như không khí để thở, nếu lấy đi, con sẽ chết! Nếu yêu là tội nghiệt, thì Tuyết Vi quả thật đáng bị thiên đao vạn quả!"
Sở Thiếu Hành giật mình, ông nhìn thấy đôi đồng tử trong suốt lạnh lùng như sương giá, đang dâng lên ngọn lửa mãnh liệt, nó vây lấy ông, một loại kiên định trước nay ông chưa từng thấy, thậm chí nó còn áp bách khiến ông sợ hãi, nó khiến cho lão đao khách muốn nghẹt thở...!
"Bởi vì con là con gái của Thương Minh Tu, cho nên người sẽ nhận, nhưng người lại không cam lòng..." Thương Tuyết Vi mặc dù kiềm chế nhưng vẫn xúc động lên, âm thanh mơ hồ run rẩy, "Con không thể khoa trương nói, cả đời mình sẽ làm cho nàng vui vẻ, bởi vì cả đời đi chưa tới, con chỉ có thể hứa là, chỉ cần Thương Tuyết Vi này còn trên đời, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc, con sẽ dốc hết toàn bộ để yêu nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, làm bạn bên nàng, đến chết không thay đổi! Con sẽ không cướp Vân Tịch khỏi tay Sở bá bá, chỉ xin người coi như mình có thêm một nữ nhi nữa được không? Để cho con cùng Vân Tịch tận hiếu với người...!Van người...!Đừng làm nàng khó xử, bắt nàng xa con..."
Thương Tuyết Vi nói xong, nước mắt như mưa, cúi đầu thật thấp.
Cả đời nàng, chưa từng cầu xin một người như vậy.
Vân Tịch cũng khóc không thành tiếng, hai người nắm chặt tay, ôm nhau cùng khóc, rồi lại như được giải thoát mà mỉm cười...!
"Nàng là lựa chọn của con, cho dù phụ thân có khăng khăng phản đối, con cũng sẽ vĩnh viễn không từ bỏ!"
Sở Thiếu Hành nghe, chỉ cảm thấy cả người huyết khí cuồn cuộn, thay đổi...!Thật sự đã thay đổi rồi, Vân Tịch không phải là Sa Y Na, Tuyết vi cũng không phải là Thương Minh Tu...!Mà chính ông, có còn là tội nhân kẹp ở giữa hai người, liên lụy đến hạnh phúc cả đời của người khác hay không? Ông quả thật không cam lòng, nhưng ông có thể làm thế nào, nữ nhi đã lớn, cuối cùng cũng sẽ chọn lấy con đường của riêng mình.
Vô luận là thuận buồm xuôi gió, hay là đầy bẫy rập chông gai, đều chỉ có thể tự mình con bé gánh vác.
Là tình yêu đích thực, hay chỉ là nhất thời của tuổi trẻ điên cuồng, xúc động mà làm?
Chỉ có thời gian mới có thể chứng minh.
"Hai đứa...!Tự thu xếp cho tốt đi!" Sở Thiếu Hành ngửa mặt lên trời than nhẹ, vung ống tay áo, xoay người lảo đảo rời đi.
- ------------------
rồi đến đây là kết thúc chuyện xưa, sang 43 là bắt đầu chuyển cảnh tiếp tục chuyện Kỳ Phong Ngâm nha, tình tiết được đẩy lên rồi...!