THẦN TIÊN QUYẾN LỮ
"Nương ----" Tiếng gọi thân mật của đứa nhỏ vang lên, phá vỡ màn đối mắt trực diện của Cơ Nguyệt và Thương Tuyết Vi, thì ra là tiểu Thế tử Cơ Vĩnh chạy vào góp vui.
Cậu nhóc mới vừa rồi còn cương quyết gươm tuốt vỏ nỏ giương dây, hiện tại lại làm nũng bám bên người Cơ Nguyệt như con mèo nhỏ.
Tô Di Á có chút thất thần nhìn cậu bé, vầng tráng cậu cao cao, thần thái ngày càng giống Cơ Nguyệt, nàng nín khóc mỉm cười nói: "Vĩnh nhi thật sự càng lớn càng giống sư tỷ, người một nhà...!Thực hạnh phúc a!"
Cơ Nguyệt vuốt ve cái đầu nhỏ của Vĩnh nhi, cười cười nói: "Đứa nhỏ này a đã bị ta và Ly nhi làm hư rồi, để các ngươi chê cười mới phải!" Rồi ngó lại Cơ Vĩnh nói: "Người lớn có chuyện cần bàn, Vĩnh nhi lui xuống trước đi!" Cơ Vĩnh lập tức ủ rũ, nhưng vẫn ngoan ngoãn thở dài hướng về phía mẫu thân cáo lui, lúc đang đi cậu đột nhiên khựng lại mắt chợt lóe lên như nhớ ra cái gì liền nắm chặt bảo kiếm trong tay hớn hở chạy đi....
"Đúng rồi sư tỷ, "Tô Di Á lau khô nước mắt trên mặt, nhìn quanh hỏi: "Nhược Ly đâu?"
"Lúc này hẳn là nàng đang ở hoa viên luyện kiếm." Trong mắt Cơ Nguyệt lấp lánh ý cười, "Vĩnh nhi tám phần là đã chạy đi tìm nàng rồi, các ngươi đừng quỳ nữa, bằng hữu của sư muội cũng chính là bằng hữu của ta, người trong nhà cả, sau này miễn hết lễ tiết đi!"
"Tạ thái thượng hoàng ân điển!" Mọi người nhất tề tạ ơn đứng dậy, cuối cùng Cơ Nguyệt cũng dời ánh mắt khỏi người Thương Tuyết Vi, chuyển sang người Vân Tịch, "Nói vậy vị cô nương bị thương này chính là người đó!" Cơ Nguyệt từ từ đến gần, khí tức Thái Thượng Hoàng xa lạ mà uy nhiếp, nhưng ngữ điệu dịu dàng ấm áp, vô tình cũng xoa dịu đi ít nhiều bất an trong lòng Vân Tịch...
Cơ Nguyệt cẩn thận tỉ mỉ đánh giá bộ dáng của nàng, sắc mặt nhợt nhạt như tuyết, hơi thở yếu ớt, nội phủ bị thương không nhẹ, tóc nâu buộc sơ, phần lớn rũ che mi mắt, tuy rằng mắt quấn lụa trắng chỉ lộ đôi mày và mũi, nhưng cũng khó giấu đi đường nét thanh thoát xinh đẹp của nàng, đủ để người xem một lần liền nhớ kỹ.
Trong lòng Cơ Nguyệt khá vui, ánh mắt của tiểu nha đầu Tô Di Á này thật sự là không tồi, chỉ mong phẩm chất của người này càng hơn dung mạo, thiệt tình đối tốt với tiểu sư muội của nàng.
Ánh mắt Thái Thượng Hoàng lại đảo qua nghĩa nữ Kỳ Phong Linh của Sở gia, cô gái này cũng thiên sinh lệ chất xinh đẹp dịu dàng, Sở Thiếu Hành một thân hiệp khí cứng cỏi, cương nghị phóng khoáng.
Tuy rằng trong thư Tô Di Á viết Sở Vân Tịch còn có một người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ là Sở Vân Tuyết, nhưng ba cha con nhà này nhìn sao cũng thấy khí chất bất đồng, khiến Cơ Nguyệt cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
"Mắt còn đau không?" Đầu ngón tay Thái Thượng Hoàng chạm nhẹ đến chổ bị thương của Vân Tịch, Vân Tịch hết hồn, cúi đầu đáp: "Hồi Thái Thượng Hoàng, ngày nào cũng đau, mỗi khi đau chỉ có thể dùng Ngưng Thần Cao của Đồng Nhân Đường khống chế làm giảm bớt độc tính."
Cơ Nguyệt vung ống tay áo, tức khắc hạ chỉ nói:"Truyền thái y, Lan Nguyệt các hậu chẩn!"
"Tuân chỉ!" Thái giám lĩnh mệnh vội vàng lui xuống, Cơ Nguyệt nhìn mọi người nói thêm: "Đã lặn lội đường xa, bệnh tình không thể trì hoãn nữa.
Mời Sở cô nương cùng Sở bá phụ trước tới Lan Nguyệt các nghỉ tạm."
Sở Thiếu Hành vội vàng tạ ơn, đỡ nữ nhi không nhìn thấy đi, rồi hướng "Trưởng nữ" phân phó nói: "Tuyết Nhi, con tạm thời lưu lại, đại diện Sở gia chúng ta...!Đi thỉnh an Nam Cương Vương."
"Vâng, phụ thân." Thương Tuyết Vi gật đầu nhận lời, nơi đáy mắt trong trẻo, lạnh lùng của nàng chợt lóe rồi tan một tia hốt hoảng khi thấy mấy cung nữ dẫn theo Sở Vân Tịch biến mất nơi cửa điện.
Sau đó, liền ám xuống sâu thẳm...
Đúng là một cô gái "thú vị", điều này khiến Cơ Nguyệt nhớ tới cây hoa Tường Vi ở Bắc quốc, cô độc kiêu ngạo, không tranh cùng các loài hoa thơm cỏ lạ khác, cũng không tranh cùng tục nhân.
Cơ Nguyệt dẫn Tô Di Á, Thương Tuyết Vi, Kỳ Phong Linh ba người đi ra Tê Loan Điện, đi bộ khoảng chừng một khắc, thì tìm được bóng dáng Nhược Ly trong biển hoa bên kia...
Trong biển hoa có rất nhiều loại, chúng trãi dài thành một tấm thảm lớn năm màu sặc sỡ, xa tít hút tầm mắt, nhìn như nối liền với nước hồ Nhĩ Hải xanh thẳm.
Trông chúng liền mạch kéo dài vô biên vô tận, tạo nên cái gọi là "Mộng Ảo hậu hoa viên" khiến cho tất cả khách nhân đến thăm Loan Nguyệt Cung đều phải kinh thán.
Chỉ thấy một bóng trắng đột nhiên từ biển hoa phóng người lên, như bạch hạc nhảy múa giữa không trung, ngón giữa bắn ra một điểm sáng nhỏ, chổ mũi kiếm lướt qua liền cuốn lên một vòng hoa đủ màu, ngưng giữa không trung, nháy mắt liền bay đến tập kích nhóm khách nhân...!"Oaaa!" Tô Di Á hưng phấn kêu lên, Thương Tuyết Vi thừa dịp Cơ Nguyệt không chú ý cũng dùng chỉ giáp đón lấy, trên mặt cánh hoa lưu lại một vết kiếm khí, mắt nàng nheo lại, người này kiếm kĩ tuy thua nàng một bậc, nhưng tu vi nội công lại vượt xa tới mức nàng không thể chạm tới.
"Là Nhược Ly à? Đó là Nhược Ly a?" Tô Di Á bám chặt theo sư tỷ, cách người kia vài chục trượng thì dừng lại.
Cơ Nguyệt nhìn không chuyển mắt thiên hạ đang đạp hoa luyện kiếm, đáy mắt tràn đầy tình yêu, kiêu ngạo và cưng chìu:
"Là Ly nhi, Ly nhi của ta..."
Tô Di Á đang muốn mở miệng gọi nàng, thì đột nhiên trong bụi hoa lại bay ra một thân ảnh, chỉ thấy tiểu Cơ Vĩnh rút kiếm nhảy lên, kiếm quang như giao long mô phỏng theo tư thế chim Phượng của Nhược Ly, từ từ bay đến.
Khinh công của cậu nhóc rất cao, cầm kiếm bức tới yếu huyệt dưới tam tấc khửu tay...!Nhược Ly hoành kiếm ngăn lại, dùng một tay nắm lấy mũi kiếm Cơ Vĩnh, nàng vung tay một cái, cả người Cơ Vĩnh đã bị xốc ngược lên.
"Oa aa..." Hình như bị xốc lên quá cao vượt quá mức thừa nhận của cậu bé, Cơ Vĩnh hét to một tiếng, kiếm phong chói mắt, nháy mắt dưới chân cũng mất lực, cậu rơi xuống...!Ánh mắt Nhược Ly cực nhanh, lần nữa phát lực lướt trên cánh hoa, vươn tay trái vòng qua thắt lưng Cơ Vĩnh, vững vàng tiếp cậu xuống đất.
Một màn kinh tâm động phách nháy mắt mà qua, cả Tô Di Á và Kỳ Phong Linh đều ứa mồ hôi lạnh, Thương Tuyết Vi lại liễm mi suy nghĩ sâu xa, trên mặt Cơ Nguyệt luôn luôn mỉm cười khuynh quốc rực rỡ.
"Vĩnh nhi!" Nhược Ly đáp xuống bên cạnh một khóm hoa đủ loại nhiều màu, nhíu mày nói, "Con luyện mãi sao chỉ có chiêu này, ta chỉ cần ôm là con bất động!"
Nhãn châu Cơ Vĩnh xoay tròn, vứt kiếm trên mặt đất, chu miệng: "Vĩnh nhi thà rằng không lớn lên, không muốn học kiếm nữa, để Nhược Ly phụ thân ôm con thêm vài năm."
"Nhân tiểu quỷ đại*!" Nhược Ly đùa một câu, phất tay áo bước đi, Cơ Vĩnh lập tức bám theo như một cái đuôi nhỏ, làm người ta dở khóc dở cười.
(*Nhân tiểu quỷ đại: dùng để chỉ những đứa trẻ còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, nghịch ngợm, mưu ma chước quỷ)
Nhược Ly bước qua biển hoa đi đến, từng bước tới gần nhóm khách quý đến từ xa...
Cuối cùng nàng cũng chân thật xuất hiện trước mắt mọi người, Tô Di Á lúc này mới ồn ào hỏi thăm nàng liên tục.
Nhược Ly mặc một thân cung trang Kim Long màu trắng, kim cách đai ngọc, eo buộc Kim Bài.
Xem ra mặt mũi vẫn y như năm năm trước, đôi mắt như ngọc, môi tựa chu sa.
Đường nét ngủ quan thêm phần thâm thúy thành thục, tuấn không mất nhu, nhu mà không mị.
Nhãn thần vẫn sáng trong như trước, vả lại còn nhiều thêm một phần nội liễm, khoáng đạt.
Thương Tuyết Vi lẳng lặng nhìn nàng, thì ra chính là người như vậy, mới có thể làm cho Nữ Đế Cơ Nguyệt buông tay thiên hạ, chỉ muốn cùng nàng ở tại Thiên đường Tiên cảnh này.
Nàng - Công chúa Hoàng thất thất lạc dân gian, hậu nhân danh kiếm khách Long Hành Thiên - Trung Nguyên, tiểu ni cô tu hành tại Niệm Tâm Am, đến Nữ Đế tuyển làm thị sủng, thành thân vương thiên tuế nhận hết vạn nghìn sủng ái, cuối cùng...!là Nam Cương vương nắm giữ hai mươi vạn đại quân, nàng - hai mươi sáu năm sinh mệnh, trãi qua quá nhiều truyền kỳ mà lột xác trưởng thành?
Nhược Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay Cơ Nguyệt, cùng người yêu nhìn nhau cười.
Bên nhau mười năm vẫn như mới gặp, sớm tối cận kề, không rời không bỏ, mười năm như cát chảy qua kẻ tay.
Nhược Ly lại nhìn đến mọi người, khóe môi giương nhẹ, tươi cười như tắm gió xuân: "Nhiều mỹ nữ như vậy a!"
Tô Di Á đánh một quyền trên ngực Nhược Ly, kích động muốn rơi nước mắt: "Này...!sao không ra đón ta, trốn ở chổ này để làm chi!" Nhược Ly ôm ngực, gương mặt thành thục lại xuất hiện một nụ cười trẻ con: "Ta biết ngay muội sẽ kích động như vậy mà, nên mới trốn đó a!" Tô Di Á lau lệ, trừng đôi mắt đỏ hồng nhìn nàng, làm bộ như muốn đánh: "Cái đồ chết tiệt này!" Nhược Ly lại nhanh chóng lắc mình trốn sau Cơ Nguyệt, hai tay quấn chặt Cơ Nguyệt, dùng nàng làm tấm mộc bài, trêu chọc nói:
"Nha đầu, sao muội không mang theo cái tướng công nào về, ngược lại còn dẫn theo hai cái mỹ nữ nha~?"
"Tỷ, cái người này! Ta không phải cùng hai người này..." Tô Di Á chán nản, nhìn qua một chút Thương Tuyết Vi và Kỳ Phong Linh, hai người này nghe vậy, một cái thì xấu hổ, một cái thì lạnh như băng.
"Không phải hai mà là ba," Cơ Nguyệt cười nói tiếp, cùng Nhược Ly phu xướng phụ tuỳ chọc Tô Di Á, "Còn một người nữa...!Đã đi nghỉ rồi."
"Sư tỷ!" Tô Di Á gấp đến độ dậm chân, "Hai người liên hợp khi dễ ta!"
Trời chiều, hoa Lạc Anh trong gió lay động đỏ tươi xinh đẹp, tô điểm thêm cho nụ cười hạnh phúc của các nàng...!Thần tiên quyến lữ, đây là giấc mộng khiến cho người người ghen tỵ.
"Nhược Ly, tỷ có biết năm năm này, thu hoạch lớn nhất của ta là cái gì không?" Tô Di Á giảo hoạt cười, bắt đầu chuẩn bị dập tắt bộ dáng đắc ý chọc ghẹo của người nọ.
"Muội nói a----" Nhược Ly làm bộ dáng chăm chú lắng nghe, "Ta gặp một người, bộ dáng xinh đẹp gấp mười lần tỷ nha~!" Tô Di Á cười nói, con mắt lóe sáng như thu thủy.
Quả nhiên Nhược Ly giật mình, cằm đặt trên vai Cơ Nguyệt, cắn cắn vành tai nhỏ của nàng hỏi: "Nguyệt, muội ấy nói là thật hay sao?"
Vành tai truyền đến cảm giác ngứa ngáy, khiến Cơ Nguyệt muốn nhũn ra trong cái ôm của nàng, hai má dần đỏ ửng lên, Thái Thượng Hoàng nhìn đến Tiểu sư muội nàng luôn nuông chiều, lắc đầu cười: "Nàng cũng biết, người tình trong mắt hóa Tây Thi, Di Á cho rằng như vậy, ta thì chưa hẳn..."
Nhược Ly rất là đắc ý, ra sức hướng Tô Di Á nháy nháy mắt mấy cái, cứ như đứa bé vùi đầu vào cổ Cơ Nguyệt, hôn mấy cái, còn dùng giọng điệu nũng nịu hô: "Tỷ tỷ..."
Cơ Nguyệt vội vàng đẩy ra một khe hở, tươi cười càng thêm yêu chìu nói: "Ly nhi, đừng như vậy!"
"Trời, ta chịu không nổi hai người các ngươi!" Tô Di Á than một tiếng, vội vội vàng vàng kéo Phong Linh, đẩy luôn Thương Tuyết Vi, ba người bước qua biển hoa "Chạy trối chết".
Cơ Vĩnh cũng nhảy nhót chạy theo Tô Di Á, bỏ lại Cơ Nguyệt và Nhược Ly không xem ai ra gì tiếp tục âu yếm.
Nàng uống xong thuốc, ngủ thiếp đi, dưới ngọn chu đăng lung lay không ngừng trong cung điện.
Băng quấn quanh hai mắt đã gỡ đi, đôi mi thật dài của nàng hơi rung động, lông mi đen còn hơn bầu trời ngoài cửa sổ, gần như có thể đếm ra từng sợi.
Thương Tuyết Vi ngơ ngẩn nhìn dung nhan lúc ngủ say của Vân Tịch, đầu ngón tay chạm nhẹ qua tóc mai của nàng, muốn vì nàng xóa đi toàn bộ phiền não ngổn ngang.
Trơ mắt nhìn nàng bị thương mà ta lại bất lực, nàng có biết lòng ta khi đó có bao nhiêu đau đớn?
Nữ Giáo vương thay tên đổi họ không hề giấu đi nước mắt của chính mình, tùy ý để nó rơi xuống cái chăn xa lạ đẹp đẽ quý giá này.
Nàng lại dũi tay ra, thay Vân Tịch nhanh chóng đắp lại chăn.
Cách một tầng mạn che, Nam Cương vương Nhược Ly nhìn nàng một cái, vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn.
Tỷ tỷ đau lòng muội muội, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Mùi thuốc quanh quẩn cả tòa cung điện, Lan Nguyệt các là cung để* đứng đầu trong "Tứ Các tứ Hiên" ở Loan Nguyệt Cung, nó vẫn còn lưu giữ lại vết tích tôn quý của đương kim Thánh Thượng đến chơi năm rồi.
Năm thái y đến thăm bệnh bắt mạch cho Vân Tịch, mở phương thuốc.
Ngoại trừ Thương Tuyết Vi trông giữ bên người Vân Tịch, thì mấy người còn lại đều ở phòng giữa thảo luận bệnh tình.
*dinh thự lớn
"Hồi bẩm Thái Thượng Hoàng." Giọng của lão thái y chậm rãi truyền đến, " Năm chổ ngoại thương trên người Sở cô nương, nửa tháng trước ở Đồng Nhân Đường thành Ích Châu đã xử lý thoả đáng.
Nội thương và phế phủ vẫn còn tụ huyết chưa tiêu.
Thần đã khai Tán Phương Nhược Kiền lưu thông máu huyết tụ ứ, Bạch Dược Điền Nam thoa ngoài da, Kim Khâu Thảo nhuận phổi, mà mắt tổn thương..."
Lão thái y đột nhiên dừng lại, ngay sau đó giọng lãnh định Thái Thượng Hoàng Cơ Nguyệt vang lên: "Cứ nói thật ra!"
"Vâng..." Ánh mắt Thương Tuyết Vi lập tức quét sang, chỉ thấy lão thái y lấy ra khăn tay, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Thần cả gan hỏi Quận chúa Điện hạ, nọc độc trong mắt Sở cô nương, lúc sau, có từng dùng nước hoàn toàn rửa sạch qua?"
"Đương nhiên có!" Tô Di Á sốt ruột bệnh tình Vân Tịch, ngữ tốc nhanh như liên châu pháo, "Lão đại phu Đồng Nhân Đường đã dùng hết các loại phương pháp giúp nàng thanh độc, nhưng mắt của nàng lại càng nhiễm huyết nhiều hơn, đại phu nói lão hành nghề y bốn mươi năm chưa từng gặp qua tình huống loại này, ta mới nghĩ đi đến Nam Cương Loan Nguyệt Cung tìm đám thái y ngu xuẩn các ngươi!"
Ngữ khí ác liệt làm cho lão thái y càng thêm sợ hãi, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống: "Khởi bẩm Thái Thượng Hoàng, Nam Cương vương, mới vừa rồi Sở tiên sinh đã giải thích qua, độc rắn Sở cô nương trúng chính là cái hai trăm năm chưa chết chí âm xà cổ, bởi vì cựu thần không biết cổ xà năm đó của kẻ hại người luyện thành như thế nào, nên khó hiểu độc tính, chỉ cố dùng cây Bán Biên Liên thoa ngoài da mắt, ở trong cung chỉ có thuốc tránh cổ, chứ không có thuốc giải cổ a!"
"Không có?!" Thái y nói nghe như sấm sét giữa trời quang, Thương Tuyết Vi suýt nữa là xông ra ngoài, hận không thể bẻ gãy cổ lão già vô dụng đó.
"Trong cung không có...!Vậy ngươi đi ra ngoài cung tìm cho ta!" Cơ Nguyệt chậm rãi nói từng chữ, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng, nhưng vào tai lại có sức mạnh ép bức không hề nhỏ.
"Cựu thần tiếp chỉ, vạn chết không từ!" Thái y liên tục dập đầu, giọng thê thiết thỉnh cầu nói: "Trong lòng Cựu thần đã có một manh mối, thuật Vu Cổ này rất thịnh hành ở dân gian nhất là bọn giang hồ thảo mãng.
Ở Nam Cương có năm đại môn phái Tà độc, cầm đầu là Bách Cổ Môn, có thể nói là đứng đầu trong bách độc! Sở trường là nuôi cổ và dụng cổ...!Chưởng môn Bách Cổ Môn là một lão bà tử đã quá hoa giáp (sáu mươi), nhân xưng - Thần Cổ Bà.
Cổ bà rất lợi hại...!Cũng rất khó thỉnh đến..."
"Hừ, bổn vương nuôi lũ thái y các ngươi lại không dùng được, còn muốn đi cầu cái gì quỷ bà của tà phái đến giúp bằng hữu ta trị thương?" Nhược Ly xách cổ áo lão thái y, một tay kéo xuống Kim bài bên hông, nhét vào ngực lão: "Ta sẽ phái thân binh hộ ngươi, hạn ngươi ba ngày, mang Cổ bà đó tiến cung!"
"Dạ...!Dạ...!Cựu thần tuân chỉ!"
Nhóm Thái y đều cáo lui, lúc sau, Cơ Nguyệt, Sở Thiếu Hành, Kỳ Phong Linh ba người ở phòng giữa uống trà nói chuyện phiếm, Nhược Ly cùng Tô Di Á đi vào nội thất thăm Vân Tịch.
"Tuyết cô nương chớ lo lắng." Nhược Ly mỉm cười vẻ mặt an ủi làm an lòng người, ngồi xuống bên cạnh Thương Tuyết Vi, "Tổn thương của lệnh muội, chúng ta nhất định hết sức!"
Nhược Ly âm thầm cười khổ, cô gái xinh đẹp giống như núi băng này ở Loan Nguyệt Cung nói qua chưa quá mười câu, mặc cho nàng và Cơ Nguyệt có nhiệt tình chiêu đãi, nàng ngoài mặt khách sáo, nhưng không nịnh hót, không bợ đỡ, thậm chí còn cự người ngàn dặm, chỉ cùng muội muội bị thương của nàng thân thiết.
Ánh mắt Nhược Ly dời đến trên mặt Vân Tịch đang say ngủ, thấy không khí có chút áp lực, nàng lại quay đầu nhìn nhìn Tô Di Á trêu ghẹo nói: "Đây là người trong mắt muội so với ta đẹp hơn gấp mười lần sao? Di Á, nói đi làm sao muội có thể lừa nàng tới tay vậy a!"
"Hử! Ý của tỷ là ta không xứng với nàng sao?" Tô Di Á lập tức chạy tới, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt Kỳ Phong Linh liếc về phía bên này, lặng lẽ xen lẫn chút ưu thương nhàn nhạt.
"Không phải, không phải" Nhược Ly dùng sức xua tay, "Ý của ta là, các ngươi rốt cuộc làm sao quen biết đó a?"
"Gặp nhau trên đỉnh Tuyết Sơn." Tô Di Á má lúm đồng tiền ngọt ngào, nói dối như thật, "Nàng chạy trốn cừu gia đuổi giết, ta cứu nàng lúc đang hấp hối."
"Tuyết Sơn? Không phải là Côn Luân Sơn đi?" Nhược Ly cả kinh nói, Tô Di Á lập tức lắc đầu, úp úp mở mở nói dối: "Đương nhiên không phải núi Côn Luân rồi! Mà mà...!là Thiên Sơn!"
"Xa như vậy?" Nhược Ly nhíu mày, tiếp tục truy hỏi, "Tô Di Á, muội mấy năm nay, vì sao phải ở lại Tây Vực?"
"Ây da, được rồi được rồi!" Tô Di Á lạnh mặt, xoay người bước đi, đánh trống lãng trêu ghẹo Nhược Ly, "Tỷ a, già quá rồi nha, thật là dài dòng!"
Thương Tuyết Vi nhìn hai người kia tranh qua cãi lại rời đi, tay hung hăng siết chặt, ánh mắt thu lại lạnh như băng...
"Tịch nhi...!Tịch nhi...!Van cầu nàng, nhanh khỏe lại đi, ta muốn cho người khắp thiên hạ biết, nàng là của ta!".