HẠNH PHÚC
Sắc mặt Vân Tịch dần lạnh xuống, nén lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng, bàn tay siết chặt bảo kiếm Huyền Tinh ở bên hông, như muốn nạp thêm sức mạnh, cũng cố kiên định để mình không hối hận...
"Cầu tiền bối cứu cô ta!"
Vân Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng Cổ bà quái dị có khí thế bức nhân, giờ phút này nàng chỉ lo lắng suốt ruột thay cho Thương Tuyết Vi, không rảnh để ý đến tâm tình mình có nguyện ý hay không.
Nàng tiếp tục khẩn cầu, từng câu từng chữ đều phát ra từ phế phủ:
"Ta thừa nhận ta cùng với Thương Lưu Yên thủy hỏa bất dung, coi nhau như địch.
Nhưng cô ta lại là muội muội duy nhất của Tuyết Vi, dù cô ta có làm sai chuyện gì, thì ở trong lòng Tuyết Vi cũng không thay đổi, đó là sức mạnh của máu mủ tình thân, không ai có thể thay thế được...!Vì vậy nếu Yên nhi chết Tuyết Vi sẽ đau khổ cả đời!"
Cổ bà nhìn nàng không chớp mắt, ánh trăng như nước, chiếu lên gương mặt nữ tử hỗn huyết có chút mông lung mờ ảo, bông tuyết li ti dính lên đôi mày, mi mắt của nàng, chốc lát lại rơi xuống...
"Tuyết Vi hy sinh cho ta nhiều lắm, toàn bộ đau khổ của nàng cũng bởi vì yêu ta...!Vậy nên ta có thể, ta cũng phải vì nàng mà tha thứ, khoang dung cho Thương Lưu Yên, bỏ qua cho cô ta, tìm cô ta! Với lại, còn có Băng Diễm đối cô ta si tâm không đổi, đến tận bây giờ vẫn luôn chờ đợi không buông...!Hy vọng của chúng tôi đều đặt trên người cô ta, Vân Tịch cầu tiền bối cứu cô ta đi! Về phần ta, ta không muốn lo lắng sau khi cô ta bình phục sẽ thế nào, hiện tại sống sót mới là quan trọng nhất! Nếu như sau này cô ta vẫn không buông được Tuyết Vi, vậy...!Vậy ta lại khuyên Tuyết Vi chấp nhận cô ta là được, cũng...!Cũng không có cái gì không tốt..."
Vân Tịch nói tới đó đã nghẹn ngào không thể tiếp tục, nàng hoàn toàn không biết mình nói lời này là trái lương tâm, hay là nàng thật sự có thể tàn nhẫn chấp nhận Tuyết Vi cũng chia một phần tình yêu cho muội muội...
Nàng biết mình không thể chấp nhận, yêu là bá chiếm, là duy nhất! Nhưng nàng không muốn để Tuyết Vi lại đối mặt với lựa chọn giữa tình yêu và tình thân, cho nên, kể cả khi đó là tình trạng tồi tệ nhất, Vân Tịch cũng sẽ giữ nỗi đau trong lòng, làm tốt chuẩn bị.
Cổ bà bỗng nhiên bật cười, tiếng cười có hơi rợn tóc gáy.
Bất quá Vân Tịch thật sự làm bà xúc động.
Giang Tâm Nguyệt cảm thấy mình sống hai trăm năm, vẫn là lần đầu tiên lo lắng cho một vãn bối như vậy.
Vốn là suy nghĩ cho lợi ích của nàng mới không muốn cứu sống Thương Lưu Yên, nhưng thật không nghĩ tới Vân Tịch lại khăng khăng vì tình địch cầu tình, khóc lóc kể lể, thậm chí còn tính toán đến tình huống xấu nhất, Cổ bà làm sao có thể cự tuyệt đây...
"Đừng nói bi thảm như vậy." Cổ bà từ tốn mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc, "Sở Vân Tịch ngươi phải nhớ kỹ, lúc nàng ta cường đại ngươi có thể yếu đuối, lúc nàng ta yếu đuối ngươi nhất định phải kiên cường! Ngươi cũng không cần quá nghiêm khắc với bản thân mà gánh vác tất cả cho nàng ta, có lẽ sánh đôi với nàng ta ngươi phải điên cuồng trả giá, nhưng chỉ cần nhớ kỹ bốn chữ, kiên cường và kiên trì! Đừng dễ dàng thay đổi chấp nhất của ngươi, nếu nàng ta có thể tiếp nhận Thương Lưu Yên, cũng sẽ không có cục diện hôm nay rồi."
"Tạ tiền bối dạy bảo!" Vân Tịch nghe đến xúc động, khấu đầu thật thấp.
Sau đó hai người đều im lặng, chỉ nghe tiếng gió đêm rít qua khe núi, nhìn sao trời rực rỡ.
"Ngươi có thể trở về." Vân Tịch giật thót xoay người, hình như lại giống như lần trước vội vã rời đi.
"Tiền bối?"
"Trong vòng năm ba tháng nữa, bất luận kết quả cuối cùng thế nào, ngươi cũng sẽ nhận được tin tức, trở về nghỉ ngơi đi, kiên nhẫn chờ đợi!"
Cổ bà chậm rãi đi vào sơn động quay lại hầm băng.
Nữ tử tóc dài trắng như tuyết vẫn cúi đầu ngắm Thương Lưu Yên trong băng quan, nàng ngoại trừ lúc ngủ và ăn cơm thì luôn duy trì tư thế như vậy.
Thử nghĩ nếu Thương Lưu Yên mười năm không tỉnh, nàng cũng sẽ tình nguyện ngồi chờ thành tượng đá đi, y như "Hòn vọng phu" trong truyền thuyết vậy.
Chờ đợi như vậy có đáng giá hay không? Có lẽ, nó chỉ ở một ý niệm của Cổ bà.
Đôi đồng tử đen nhánh không còn ác liệt, mà ẩn chứa thương xót như một vị thần.
Thân thể nhỏ bé đi tới trước băng quan, âm thanh lạnh lẽo: "Chúng đồ nhi, động đao đi!"
"Chưởng môn!" Ba đồ đệ luôn đi theo bà khiếp sợ quỳ xuống, Băng Diễm cũng quay đầu nhìn bà, khó có thể tin, lại xen chút kích động không thể nói.
Cổ bà nhắm mắt lại, bình tĩnh mỉm cười nhận mệnh: "Tuổi thọ Tam Sinh Cổ khoảng hai trăm mười năm, nó đã cho ta một trăm bảy mươi năm, còn lại bốn mươi năm, để cho Thương Lưu Yên tục mệnh đi!"
Vân Tịch ở Kim Cung bận rộn tròn một tháng mới rút được chút thời gian, nhớ nhung không chịu nổi, ra roi thúc ngựa chạy tới sơn cốc Ngọc Hư Phong thăm Thương Tuyết Vi.
Nàng ở xa xa trông thấy bên ngoài ngôi nhà gỗ có mấy bóng người, đợi ngựa chạy tới gần liền vội vàng nhảy xuống, hình ảnh trước mắt làm cho nàng kinh hỉ đến không thể tưởng tượng nổi.
Thương Tuyết Vi rốt cục xuống giường rồi, dáng người nhẹ nhàng, bộ dáng giống như trước.
Nàng đang cùng hai đứa nhỏ trong nhà hào hứng chơi ném tuyết, thậm chí còn múa may cái xẻng nhỏ, lay hoay ở trước nhà gỗ làm người tuyết...
Thương Vũ Trần cùng Lan Anh cháu gái chủ nhà gỗ Lan bá cùng tuổi, hai người từ lúc gặp nhau liền quý mến nhau, bây giờ vừa làm người tuyết vừa liếc mắt đưa tình, trông rất xứng đôi, mỗi động tác của hai cô cậu đều toát lên vẻ ngây ngô của mối tình đầu tươi đẹp.
"A~, Tịch tỷ phu về!" Lan Anh hét to một tiếng, cô bé hướng Vân Tịch nháy mắt, vẻ mặt ngọt ngào cười xấu.
Thương Tuyết Vi ngoái đầu lại thấy nàng, cười tươi kiều nhan say lòng người.
Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, nàng không còn dáng vẻ lạnh lùng như lúc rời đi.
Chủ động cầm tay đón chào Vân Tịch, nắm chặt cổ tay trắng nõn, dịu dàng cười nói: "Nàng xem chúng ta đắp người tuyết, rất giống nàng ha?"
Vân Tịch sửng sốt, nhìn kỹ người tuyết cao cỡ nữa người, dáng người béo mập, đôi mắt là hai hòn đá xanh biếc, cái mũi là một trái ớt dài, miệng thì cắm một đóa hoa hồng...!Vân Tịch liền nhíu mày: "Chổ nào giống ta, ta...!Bộ dạng ta cũng không có sáng tạo như vậy!"
"Ha ha!" Thương Tuyết Vi cười giòn tan, lòng tràn đầy vui vẻ, hai má đỏ ửng: "Bởi vì ta nhớ nàng, cho nên đắp ra người tuyết nhỏ, tất nhiên là giống nàng!"
Tim đập gia tốc, Vân Tịch ôm lấy eo thon của nàng, sâu trong đôi đồng tử màu lam, phản chiếu hình ảnh phong tình, thẹn thùng đỏ mặt của người yêu, làm cho toàn bộ mệt mỏi của nàng đều tan đi hết.
Nàng cắn cắn môi, đem nữ tử ngày nhớ đêm mong siết chặt vào lòng, thì thầm: "Ta cũng nhớ nàng, rất nhớ nàng! Tuyết Vi bên ngoài lạnh rồi, ta đưa nàng về phòng."
Quay lại sàng đan ấm áp, ái dục như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ, nhớ nhung thân thể nhau khát vọng dây dưa bùng cháy...
Thương Tuyết Vi đặt nàng trên giường, nâng cằm xinh đẹp của Vân Tịch lên hôn sâu...!Trong mắt lóng lánh thủy quang trong suốt lành lạnh, càng ngày càng nóng rực hút hồn.
Bờ môi khít khao dán chặt, hôn đến tươi đẹp ướt át.
Đầu ngón tay Vân Tịch luồn trong tóc nàng, vuốt ve vành tai mẫn cảm của Thương Tuyết Vi, nàng hôn đến không thể thở, tay bắt đầu cởi ra từng lớp y phục của Thương Tuyết Vi, buông rơi như hoa tuyết, để lại trên đất kích tình kiều diễm.
Băng cơ ngọc cốt hồng nhan khuynh quốc.
Vân Tịch cảm thấy kiếp trước nhất định là hai người nợ nhau, nên kiếp này mới không thoát khỏi nhau, thần hồn điên đảo vì nhau.
Chỉ có Thương Tuyết Vi, mới có thể ở mọi lúc khiến Vân Tịch không còn là chính mình.
Thương Tuyết Vi cởi quần áo của nàng, dưới tiết y mờ ảo ẩn hiện vô hạn phong tình, tay nàng liều lĩnh thăm dò vào xoa nắn thân thể ấm áp của Vân Tịch, quấn lấy nụ hoa nhỏ đang thổn thức, đến khi hoàn toàn ngạo nghễ nở rộ trong lòng bàn tay nàng.
"Tuyết Vi..." Vân Tịch hờn dỗi nỉ non, khiến cho người ta hận không thể đem nàng nuốt vào.
"Ta đã lâu, cũng chưa hưởng qua hương vị của nó!" Tình thoại trắng trợn xấu hổ muốn chết, Thương Tuyết Vi cười cúi thân dùng bờ môi mềm nóng bỏng của mình ngậm lấy nơi mẫn cảm của Vân Tịch, đầu lưỡi trêu ghẹo khiến nàng rùng mình, đòi lấy quyến luyến đã lâu không gặp, càng ngày càng cuồng nhiệt...
Vân Tịch há mồm thở dốc, ôm chặt cái gáy trắng nõn tinh tế, Thương Tuyết Vi lại nhích người xuống thêm một chút.
"Tuyết Vi..."
"Hửm?"
"Lần sau...!Cùng ta trở về, được không?" Từng tấc da thịt đắm chìm dưới nụ hôn ẩm ướt, lời của Vân Tịch ngắt quảng, mê say ngâm khẽ.
Nghĩ muốn phản công đặt nàng dưới thân, ý thức lại càng lúc càng nặng nề mệt mỏi.
"Được!" Thương Tuyết Vi ngắn gọn nhận lời, nụ hôn của nàng kéo dài gần tới hoa tâm ẩm ướt của Vân Tịch, tựa như cánh hoa hứng lấy sương đêm trong suốt ngọt lành, không ngừng dụ dỗ khiến nàng muốn hôn lên...!Nhưng ngay lúc này, thiên hạ bị nàng không chế dưới thân lại không có phản ứng, Thương Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn lên, Vân Tịch ngủ mất tiêu rồi...
Đôi mi dài run run, hơi thở trầm ổn nhẹ nhàng.
Ngây người nửa ngày, khóe môi nữ Giáo vương nhếch lên cười nhẹ.
Thay nàng buộc lại xiêm y, ôm chặt lấy thân thể ngủ say, chưa thỏa mãn hôn lên mặt nàng một cái.
Đây là lần đầu tiên trong lúc thân mật lại ngủ mất, chắc là thật sự mệt mỏi lắm rồi.
Thương Tuyết Vi không đếm được chính mình đã lãng phí hết bao nhiêu ngày, thường thường từ lúc mặt trời mọc ngồi một mình đến khi mặt trời lặn.
Từ sau khi Yên nhi xảy ra chuyện thế giới của nàng ầm ầm sụp đỗ hơn phân nửa, một nửa khác chỉ còn lại Vân Tịch.
Và Vân Tịch cứ như vậy trở thành điểm tựa cho một nửa sức mạnh còn lại của nàng, dốc lòng bù đắp, muốn gánh vác toàn bộ vì nàng...
Nàng ở lại sơn cốc nghỉ ngơi, dần dần, nhớ nhung đối với Vân Tịch che lấp đi nỗi đau về Yên nhi.
Thiếu vắng ôm ấp, chỉ có nàng mới lấp đầy tịch mịch, nhớ ấm áp của nàng, nụ cười của nàng, đôi mắt xanh của nàng, và cái nhìn thâm tình chuyên chú.
Nàng trong bóng tối giằng xé quá lâu, rồi ánh sáng chiếu vào trái tim...!nàng ấy từng bỏ qua tất cả, bị thương bể đầu chảy máu, cũng chưa từng nói nửa câu oán hận.
Tay Vân Tịch có hơi lạnh, Thương Tuyết Vi đau lòng nắm chặt, đưa lên môi hôn một chút.
Thương Tuyết Vi hàm chứa lệ nở nụ cười:
"Đồ ngốc, ta sẽ tốt, chỉ cần có nàng...!Có nàng thì tốt rồi!"
Năm tháng sau, ngoại thành La Ta, hoa nở bạt ngàn.
Nữ tử nằm dưới mái hiên lầu các ngủ trưa, đệm da bạch hổ trên ghế trúc, trên người đắp thảm lông chồn tuyết.
Thân thể mềm mại như trẻ con cuộn tròn, đã gầy đi rất nhiều, vòng eo như phù liễu, uyển chuyển không chịu nổi cái siết mạnh.
Làn da trong suốt như ngọc bị nắng chiếu đỏ lên, rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
Bóng một người khác bước vào bóng cây loang lỗ, đánh thức nữ tử đang ngủ ngọt ngào, đôi đồng tử đen bóng lấp lánh đủ màu.
Rõ ràng là dáng một người trưởng thành, ánh mắt lại trong suốt ngây thơ, tựa như tiên tử.
"Yên nhi." Băng Diễm ôn nhu gọi nàng, đưa hai tay, như muốn ôm nàng vào ngực.
Thương Lưu Yên nở nụ cười, một nụ cười tinh khiết hồn nhiên, đẹp hơn cả hoa mai đầy viện.
Nàng giang tay ôm lấy, rúc vào lòng Băng Diễm, hồn nhiên gọi: "Tiểu Bạch~"
Băng Diễm cười lắc đầu: "Yên nhi, gọi ta là Băng Diễm, Băng Diễm.
Nhớ chưa?"
Thương Lưu Yên mân mân miệng, bướng bỉnh không gọi, nhỏ giọng nói: "Không, là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!"
Nàng cười khanh khách, rồi thình lình chồm tới hôn vào mái tóc bạc của Băng Diễm.
Hai người đứng đối diện, Băng Diễm muốn thu bớt ánh mắt nóng rực của mình, nhưng thế nào cũng không làm được.
Tại sao Yên nhi trở nên thanh lệ thoát tục như vậy rồi, mà vẫn hút hồn người như cũ! Tại sao a?
Thương Lưu Yên nhảy xuống ghế trúc, vui vẻ chạy về phía biển hoa trước lầu các...
Mọi thứ đều do Băng Diễm tỉ mỉ thiết kế, bỏ ra một số tiền lớn mua khu vườn cũ của một quý tộc ở ngoại ô thành La Ta, sai người xây dựng một cái giác lâu bằng gỗ hai tầng.
Ngoài nhà là một vườn Lạc Tuyết mai lớn, tiền viện khắp nơi trên đất là Tử Yên muôn hồng nghìn tía, tất cả đều là thứ mà trước kia Yên nhi thích nhất.
Trước kia, chuyện trước kia giống như ký ức kiếp trước.
Cổ bà hy sinh bản thân, lấy ra Tam Sinh Cổ trong thân thể cho Yên nhi tục mệnh, nó là canh bạc cũng là hy vọng cuối cùng.
Tam Sinh Cổ thật sự sống được trong cơ thể Yên nhi, nó là "Kỳ cổ" Đệ nhất Nam Cương, là "Bí phương Trường sinh" lắm kẻ giang hồ mơ ước.
Tam Sinh Cổ độc tính mặc dù lành, nhưng dùng nó kéo dài sinh mệnh cũng phải trả cái giá rất lớn.
Giống như Cổ bà Giang Tâm Nguyệt, thân thể bị co rút như đứa nhỏ, Yên nhi thân thể thì không sao, nhưng thần trí lại là trẻ con sáu bảy tuổi, trí nhớ lúc trước toàn bộ không còn.
....!Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ như vậy không tăng thêm nữa.
Nhưng mà nàng rất vui vẻ, không có sầu lo khổ sở.
Băng Diễm nhìn bóng lưng trong biển hoa, nén không nổi khóe mắt cay cay.
Tất cả hoa cỏ, đều là giống cây chịu lạnh.
Thương Lưu Yên ngồi xổm trong lùm hoa, tà váy trắng tinh phủ xuống bay bay.
Nàng ngắt một bông hoa màu đỏ, đưa lên mũi ngửi mê mẩn, chợt thấy phía xa biển hoa, có hai bóng người đi đến...
Thương Tuyết Vi và Sở Vân Tịch, hai người đều mặc y phục người Hồ tay áo rộng, lấy mũ trùm đầu xuống, từ Côn Luân chạy tới La Ta Thành dáng vẻ có hơi phong trần mệt mỏi.
Nàng nhìn thấy muội muội song sinh tay cầm hoa tươi đứng bên kia biển hoa, hoa cỏ theo gió dập dền, bươm bướm lượn quanh người muội muội hệt như tiên nữ nhảy múa.
Nước mắt Thương Tuyết Vi liền rơi xuống, nàng tính đến đây nhìn một cái cũng đủ rồi, nhưng hai chân lại không nghe sai bảo, chạy vội tới trước mặt bào muội...
Băng Diễm cũng đi đến, nhẹ nhàng ôm vai Yên nhi, trấn an nàng.
Yên nhi, Yên nhi...!Tỷ tỷ đây, muội còn nhớ tỷ không?
"Tỷ...!là?" Thương Lưu Yên hơi sợ hỏi, lui người rúc vào lòng Băng Diễm.
Lần đầu tiên nàng thấy nữ tử xinh đẹp như vậy, không biết sao hình dáng lại thấy giống nàng? Nhưng nàng ấy lại càng giống giọt sương dưới trăng, trong suốt tươi mát đẹp đẽ, đẹp đến làm cho người ta không dám khinh nhờn, quanh thân đều toát ra hào quang vô hình...
"Yên nhi ngoan, mau gọi tỷ tỷ." Băng Diễm cười trấn an nàng.
"Tỷ...!Tỷ..." Thanh âm trong trẻo non nớt, rõ ràng mang theo chút ngại ngùng do dự, lại nghe tự nhiên như tiếng gọi làm nũng ngày xưa! Theo tiếng gọi quen thuộc này, Thương Lưu Yên nhoẻn miệng tươi cười, hồn nhiên như trẻ nhỏ.
Thương Tuyết Vi cảm giác mình không thở nổi, đây là muội muội của nàng, nó thật sự vượt qua hạo kiếp sống lại rồi, trở về rồi! Nó thật sự còn sống, biết cười, chân thật gọi nàng là tỷ tỷ!
Cũng biết Yên nhi đã thay đổi, thời gian tàn nhẫn dừng ở trên người nó, nhưng ông trời đã ban cho nó một thế giới mới sạch sẽ tốt đẹp.
Đến câu muội muội từng nói với nàng "Ta yêu tỷ..." cũng đã quên mất...
Thương Tuyết Vi không biết mình nên vui hay buồn, nàng bước tới cầm lấy bàn tay ấm áp của Yên nhi, thời gian dường như chảy ngược, nàng giống như theo Yên nhi quay lại thời thơ ấu, về tới điểm bắt đầu...
Vân Tịch kéo kéo góc áo Băng Diễm, cười nói: "Để hai tỷ muội họ ôn chuyện đi, chúng ta sang bên kia một chút."
Băng Diễm nhận lời, hai người đi tới bóng cây mai phía sau, đôi mắt vẫn dõi theo hai tỷ muội ôm nhau ở biển hoa phía xa xa.
Tuyết Vi ôm muội muội kể chuyện xưa, Yên nhi căn bẳn nghe không hiểu, chỉ ngây ngốc ngồi lau nước mắt trên mặt nàng, cầm một đóa hoa tươi cài lên tóc tỷ tỷ.
"Tiền bối bà..." Trầm mặc hồi lâu, Vân Tịch cuối cùng cũng hết mơ màng, cúi đầu giọng có chút run, "Bà...!Bà còn sống không?"
Chuyện chữa bệnh Băng Diễm đã sớm đưa tin báo cho nàng và Thương Tuyết Vi biết, nhưng không có nói chi tiết cách Cổ bà cứu Thương Lưu Yên, nói vậy nhất định là rất vất vả, bà phải chịu đựng đau đớn mà người thường không chịu nổi.
Màu da Băng Diễm vẫn nhợt nhạt dưới ánh mặt trời càng thêm trong suốt, thở dài: "Tiền bối cùng đồ đệ Bách Cổ Môn khởi hành hồi Nam Cương rồi.
Lúc đi còn sống, nhưng...!Không lâu đâu."
Vân Tịch trong lòng quặn thắt, khá đột ngột, áy náy khiến hơi thở nàng hơi dồn dập, cuối cùng hiểu được Cổ bà quyết định cứu người cần có bao nhiêu dũng khí.
Thấy Vân Tịch cắn môi tự trách, Băng Diễm hờ hững cười nói: "Tiền bối nói bà không hối hận, bà đã sống quá lâu, lâu đến nỗi làm bà khổ sở, không bằng sớm giải quyết.
Bà nói...!Trước khi chết có thể nhìn thấy kiếp sau của trượng phu mình, bà đã không còn gì tiếc nuối."
"Hả?!" Vân Tịch rùng mình, kinh ngạc nói không nên lời, "Bà, bà vẫn cho là như vậy?"
"Đúng vậy, cô trở thành kí thác cuối cùng của bà, như vậy một loạt hành vi kỳ quái liền có thể giải thích a.
Tiền bối ký thác kỳ vọng đối với cô, hy vọng cô có thể chân chính được hạnh phúc!"
"Ừ, ta biết!" Vân Tịch cười, nhìn về phương xa nước mắt dâng tràn, chính là lời hứa kiên định không xa.
Bóng cây lay động, hương thơm lan tỏa, gió mang theo hơi ấm thổi tan lạnh lẽo một đời, từ nay về sau không còn đau khổ, chỉ có tay nắm tay hạnh phúc mãi mãi....