Hồng Nhan Thiên Hạ

“Nãi nãi, Thúy Hoa hôm nay sẽ xuất cốc, ngươi nhất định sẽ lo lắng ta sau khi ra ngoài sẽ bị người khác khi dễ phải không? Ngươi yên tâm, bây giờ Thúy Hoa rất lợi hại nga, sẽ không dễ dàng bị người ta khi dễ đâu. Còn nữa ta nhất định sẽ không bỏ qua cho một nhà tên cẩu quan đã hại chết ngươi, người đắc tội với ta, những ngày an nhàn của chúng sẽ nhanh chấm dứt, cũng không biết mạng của hắn có còn hay không, hy vọng hắn có thể sống đến bây giờ.” Thanh Ca đứng trước mộ lão bà bà, mặc dù khuôn mặt vẫn đạm mạc nhưng lời nói lại mang theo tia ôn nhu và tình cảm.

“Nãi nãi, ta nghĩ ngươi bây giờ nhất định đã đoàn tụ với người nhà của ngươi đi! Nếu như vậy, sau khi ta đi ngươi cũng sẽ không cô đơn, còn có bọn họ bên cạnh ngươi, mặc dù ta biết ngươi rất muốn ở cùng với ta, ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ thường xuyên trở về thăm ngươi. Nãi nãi, gặp lại sau!” Thanh Ca hướng mộ bia phất phất tay, dứt khoát quay đầu rời đi, giống như nơi này không có thứ gì khiến nàng lưu luyến, nhưng thật sự như thế nào thì chỉ có mình nàng biết.

“Tiểu Yêu, đi thôi.” Tiểu Yêu vốn đang lười nhác nằm trên mặt đất phơi nắng, ‘hưu’ một tiếng đã chạy đến trên vai Thanh Ca, sau khi vững vàng leo lên liền gục đầu xuống tiếp tục phơi nắng.

“Tiểu Yêu lại lười rồi sao! Xem ra bình thường ta đối với ngươi quá tốt.” Ngữ điệu không phập phồng nhưng nghe vào trong tai Tiểu Yêu lại trở thành lời uy hiếp đáng sợ, lập tức ngẩng cái đầu đang gật gù lên, cọ cọ khuôn mặt Thanh Ca bộ dáng lấy lòng.

“Ha ha, làm nũng cũn vô dụng, lười như vậy, thì cá nướng không cần phải ăn nha, ta chỉ sợ có ăn rồi lại lười, sau đó mập ra, như vậy sẽ biến dạng đó, ta không muốn đem theo bên mình một sủng vật xấu xí nha!” Thanh Ca lấy tay kéo cái đầu nhỏ đang cọ cọ trên mặt nàng ra, Tiểu Yêu ngẩng đầu lên, trong mắt dường như còn ầng ậng nước mắt vô tội nhìn Thanh Ca.

Thanh Ca không nhìn ánh mắt ‘điềm đạm đáng yêu’ của nó, mà tự mình thưởng thức phong cảnh trên đường đi lên vách đá.

Thanh Ca bay lên dọc theo vách đá té xuống lúc trước, vì nàng muốn xem nơi nàng và lão bà bà từng ở kia một chút, không biết nó còn ở đó hay không. Địa phương cao như vậy, nàng không có bộ dạng mệt mỏi như là đang đi trên đường lớn một cách nhàn nhã tự nhiên, có thể thấy nàng nội lực thâm hậu và khinh công đã đạt thành tựu vượt bậc.

Thanh Ca đang mặc một bộ thanh y rộng rãi, bộ y phục này là của chủ nhân cũ của sơn cốc để lại, bộ nam trang duy nhất hoàn hảo không tổn hao gì, nếu phải xuất cốc, những thứ ‘thời thượng’ kia ở trong cốc cũng không thể tùy tùy tiện tiện mặc đi ra ngoài, dù sao nhập gia phải tùy tục, không nên để cho người khác nói nàng đồi phong bại tục, làm xấu xã hội này nha. Đầu nàng vấn một kiểu tóc thiếu nữ đơn giản, phù hợp với thanh y trường bào đang mặc. Thoạt nhìn thì vô cùng giản dị, nhưng trên người nàng phát ra khí chất thanh cao lạnh nhạt, nhưng làm cho người khác cảm thấy đạm mạc xa cách. Khóe miệng tuy đang cười nhưng lại có một khí thế làm người khác không thể xâm phạm.

Thanh Ca phi thân lên vách đá, nơi đó vẫn là một rừng cây như cũ, nhưng thời gian mười năm, để cho cây nhỏ cũng trở thành đại thụ chọc trời, nói ra thì rừng cây nhỏ, hiện tại cũng đã trở thành một tiểu rừng rậm rậm rạp.

Thanh Ca đi ra khỏi tiểu rừng rậm, liền nhìn thấy ngôi nhà lúc trước nàng và lão bà bà ở cùng nhau, nhà gỗ kia vẫn còn chẳng qua là trở nên rất cũ rách, nàng nghĩ nơi này hẳn đã trở thành nơi che gió tránh mưa cho rất nhiều người đi! Đại thụ trước sân lúc trước phải cần ba người vây quanh ôm hết nay lại lớn hơn một vòng.

Nàng đẩy cửa đi vào, cửa gỗ đã lâu không có hoạt động phát ra thanh âm ‘Két, chít chít’, dưới đất có rất nhiều mảnh ngói bể rơi xuống. Chuồng lão bà bà lúc trước nuôi dê vẫn còn, cái giường nàng và lão bà bà ngủ vẫn y chỗ cũ, dường như cảnh tượng lão bà bà và nàng cùng nhau chơi đùa đang xuất hiện bên trong ngôi nhà này, nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Nàng vốn không phải người hay hoài niệm nhưng vẫn nhịn không được mà nhớ lại những kỉ niệm ấm áp giảng đơn khi đó.

“Lão Đại, ta vừa mới nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đi vào nơi này, tuyệt đối không sai, tư thái kia, gương mặt kia tuyệt đối là cực phẩm, nhìn nàng mặc y phục rách rười, nói không chừng là tiểu thư một gia đình quan gia nghèo túng.” Hai nam tử tướng mạo thô tục thập thò đứng ngoài của nhìn quanh, một người thân hình gầy yếu, xấu xí bên tai một nam nhân tai to mặt lớn nói nhỏ, dường như đang tranh thưởng.

“Nhị Ngưu, ngươi không nhìn lầm? Quan gia tiểu thư nghèo túng đến đây làm gì?” Nam nhân được gọi là Lão Đại hoài nghi nhìn nam nhân xấu xí thô tục.

“Tuyệt đối không sai, bất kể nàng tới đây làm gì. Nhưng cực phẩm kia nếu bán đến Phong Nguyệt lâu nhất định sẽ có giá tốt. Hơn nữa ta nhìn thấy nàng chỉ đến đây một mình, lại chân yếu tay mềm, chúng ta sẽ dễ dàng bắt được.” Nhị Ngưu hai mắt sáng lên đi vào bên trong nhìn.

“Làm tốt lắm nếu bên trong thật có một mỹ nhân, thu được vào tay, đại ca ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Lão Đại hào sảng vỗ vỗ vai Nhị Ngưu, Nhị Ngưu bị đánh gượng cười lui về sau vài bước.

“Đi, đi vào nhìn một chút.” Lão Đại hướng Nhị Ngưu phất phất tay, dẫn đầu bước vào bên trong.

Khi hắn định đi tới phía sau Thanh Ca chuẩn bị đánh lén, Thanh Ca thế nhưng chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt bình thản nhìn hai nam nhân giống như thổ phỉ kia, hai người bọn họ bị nhìn, mặc dù ánh mắt Thanh Ca không sắc bén nhưng hai người bọn họ lại cảm thấy một cỗ hàn khí xông lên trong lòng.

Khi bọn họ chưa vào cửa, nàng đã phát hiện hai người bọn họ, nàng cũng nghe được bọn họ tính toán, liền muốn im lặng tương kế tựu kế, dù sao bây giờ nàng một mình không chỗ nương thân, bây giờ có người ‘hảo tâm’ cho nàng chỗ dừng chân không tồi nha. Cảm giác được động tác đánh lén của hai người bọn họ, theo thói quen sát thủ kiếp trước dùng ánh mắt đánh giá bọn họ, không ngờ tới đối phương lại bị một ánh mắt của nàng hù dọa thành như vậy.

“Nha, các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?” Nếu đã tương kế tựu kế, ánh mắt hàm chứa sát khí vừa rồi trong nháy mắt biến thành hàm chứa nước mắt, bộ dáng con cừu nhỏ đáng thương, hai tay còn không ngừng run rẩy. Tiểu Yêu trong lúc đối phương tiến vào đã bị Thanh Ca túm trong tay, khiến nó biến điều quấn quanh trên cổ tay nàng nấp trong ống tay áo rộng rãi.

Hai nam nhân thô tục bị tiếng khóc của Thanh Ca làm hồi phục tinh thàn, bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, cũng không rõ vừa rồi làm sao mình lại bị một nữ tử nhu nhược như vậy hù dọa, lắc đầu liên tục, vừa rồi nhất định là ảo giác.

Lão Đại kia trong lòng không ngừng tự an ủi mình một phen, sau đó mới đánh giá Thanh Ca toàn thân không ngừng run rẩy trước mắt, vừa rồi chỉ nghe tiếng khóc, sau khi nhìn kĩ lại liền giật nảy mình, dung mạo tuyệt sắc kia, hơn nữa bộ dáng làm bất kể là nam nhân nào nhìn thấy đều thương cảm, hai chân nhũn ra.

“Không tệ, quả nhiên là vưu vật, nhìn thấy là ta liền muốn áp dưới thân mà chà đạp một phen, nghĩ đến nữ nhân này ở dưới thân ta rên rỉ hầu hạ, ngay cả ‘lão nhị’ của ta cũng đã đứng lên.” Lão đại lau khóe miệng chảy nước miếng, thô tục nhìn Thanh Ca, đáy mắt Thanh Ca hiện lên một tia sáng lạnh.

“Lão đại, vưu vật như vậy còn xử nữ mới đáng giá, nếu như phá thân sẽ không đáng giá như vậy nữa.” Mặc dù hắn cũng muốn nếm thử tư vị của vưu vật này, nhưng đối với bọn họ nữ nhân so với bạc thì bạc quan trọng hơn nhiều.

“Nói cũng phải, nhìn được mà ăn không được, thật làm người khác khó chịu. Cô bé, biết điều một chút đi theo chúng ta, nếu không sẽ phải ăn đau khổ nha.” Lão Đại hung thần ác sát nhìn chằm chằm Thanh Ca, hung tợn quát lớn với nàng.

“Các ngươi muốn mang ta đi đâu? Ta không biết các ngươi, ta sẽ không đi với các ngươi, các ngươi là người xấu.” Thanh Ca giả vờ khóc lui lại mấy bước.

“Chúng ta không phải người xấu, chúng ta muốn dẫn ngươi đến một nơi a, hắc hắc! Đây là một địa phương tốt, bao nhiêu người muốn mà không được a!” Nam nhân goi là Nhị Ngưu hai mắt hiện lên một đạo dâm quang, giống như hắn đang ảo tưởng nàng đang ôn nhu nằm dưới thân hắn.

“Nói nhiều như vậy vói nàng làm gì? Ngươi tốt nhất là nên biết điều một chút đi theo chúng ta, nếu không bây giờ ta sẽ giết ngươi.” Lão Đại hung thần ác sát đe dọa làm Thanh Ca sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Thanh Ca sợ hãi nhìn bọn họ, thân thể run rẩy, từ từ đi qua. Lão Đại xoay người đi về phía trước, Nhị Ngưu thì chờ Thanh Ca đi qua, sau đó đi sau cùng, giống như phòng ngừa Thanh Ca chạy trốn.

Bởi vì hai người đi một trước một sau Thanh Ca nên căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Ca, mặc dù lưng Thanh Ca run rẩy không ngừng làm người ta có cảm giác ủy khuất nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt, trong mắt còn mang theo lệ quang. Chưa có người nào dám kiêu ngạo đe dọa ‘Dạ Kiêu’ nàng như vậy đâu. Bọn họ là người thứ nhất nha, là thứ nhất nên không biết nên cho bọn họ ‘phần thưởng’ như thế nào đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui