Hồng Nhan Tri Kỷ Của Thần Vương


Anh hùng trỗi dậy, đế vương tranh bá, khói lửa triền miên cuối cùng cũng chấm dứt.

Thiên hạ rộng lớn, nhiều triều đại lập ra nhưng hùng mạnh nhất chính là tứ quốc trấn giữ bốn phương.Phía đông là Thương Lan quốc phong cảnh hữu tình, kị binh thiện chiến.Phía tây là Đường quốc nổi tiếng thủy quân hùng mạnh, tài nguyên phong phú.Phía Bắc là Lương Nguyên quốc, nơi nổi tiếng thơ ca cùng những anh hùng kiệt xuất.Cuối cùng, phía Nam nơi Đại Việt quốc hùng bá với nguồn lương thực dồi dào, thiên nhiên mưa thiện gió hòa, con dân luôn sống trong cảnh yên bình.Ngàn năm trước, bạo quân hung tàn, người dân sống trong cảnh lầm than.

Khi đó thái tổ hoàng đế đã đứng lên, lật đổ vương triều, tạo ra một thời kì vàng son mới, đem lại cuộc sống ấm êm cho người dân, và từ đó đến nay, trải qua biết bao đời vua, Đại Việt quốc vẫn kiên cường đứng vững ở vị trí cường quốc phương Nam.Hiện tại, người trị vì Đại Việt quốc là vua Lý Sở Tu, niên hiệu Nhân Tông.

Vị vua này nổi tiếng là người hiền đức, luôn hết lòng lo nghĩ cho giang sơn xã tắc, luôn mong muốn con dân sống trong cảnh ấm no hạnh phúc, là vị minh quân trong lòng mọi người.

Tuy nhiên, dù lên trị vì đã hơn mười năm, Lý Nhân Tông vẫn chưa có người kế vị khiến khắp nơi lo âu, và cũng từ đây, triều thần vốn thờ cùng một chủ đã trở nên chia thành nhiều phe phái, bất đồng ý kiến về việc sắc lập thái tử.Một số quan thần cho rằng hoàng đế tuổi còn trẻ, việc lập thái tử vẫn chưa cần thiết.

Một số lại muốn hoàng đế lựa chọn một trong các vị hoàng đệ của mình sắc lập thái tử bởi giang sơn có người kế vị thì mới yên ổn.Lý Nhân Tông tuy là vị hoàng đế nhân từ nhưng ông cũng là người có cái nhìn sâu sắc, ông hiểu rõ vì sao các quan lại trong triều lại muốn ông lựa chọn các hoàng đệ làm người kế vị.

Ngay từ khi còn là thái tử, ông đã biết các hoàng đệ luôn muốn tìm cách hạ bệ, giành lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn đầy quyền lực này.


Sau này, khi đăng cơ, ông cứ nghĩ dã tâm đó của họ sẽ bị tiêu tán nhưng không ngờ nó lại biến thành sự âm thầm chờ đợi thời cơ.Từ nhỏ, sức khỏe của Lý Nhân Tông không được thuốc nên thường phải dùng thuốc điều trị, cách đây không lâu, ông vô tình biết được có người đã hạ dược trong chén thuốc, nó không lấy tình mạng nhưng sẽ khiến khí lực suy giảm, không thể có con nối dõi.

Lý Nhân Tông biết rõ nhưng không để lộ ra ngoài, ông vẫn âm thầm uống thuốc giải để giải bớt những độc tính còn tích tụ trong cơ thể.

Ông biết rõ người đứng đằng sau là các hoàng đệ nhưng vẫn không ra tay vì: một là thiếu chứng cứ, hai là ông không muốn huynh đệ tàn sát nhau chỉ vì ngôi vị đế vương.

Nhưng đến giờ, họ đã bức ông đến mức đường này thì ông sẽ cho họ toại nguyện.

Họ muốn ông lựa chọn thái tử từ các huynh đệ phải không? Được! Nhưng kết quả thì sẽ không như mong đợi của nhiều người."Mẫu hậu, người thấy nhi thần lựa chọn như vậy có thích hợp không?"Tại Từ Hiền Cung của đương kim thái hậu, Lý Nhân Tông không ngần ngại nói ra quan điểm của mình.

Từ khi còn là thái tử, mẫu hậu luôn là chỗ dựa mỗi khi ông cảm thấy mất phương hướng."Ý của hoàng thượng cũng rất giống với ý của ta.

Ninh Vương, Tương Vương, Khánh Vương đều có tâm cơ, nếu lựa chọn một trong số chúng thì e rằng giang sơn này không yên ổn, những vương gia khác thì một là thân phận mẫu phi không phù hợp, hai là không có tài đức, nếu lựa chọn thì cũng bị đám quan lại trên triều phản đối."Năm xưa, Linh Nhân hoàng thái hậu trở thành sủng phi của tiên đế không phải vì nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn mà bởi vì bà là một người phụ nữ tài đức vẹn toàn.

Khi còn ở vị trí hoàng phi, bà đã không ít lần can gián, giúp đỡ tiên đế khỏi những cạm bẫy thù trong giặc ngoài nên rất được ông kính trọng.


Sau khi tiên đế qua đời, bà một tay đưa con trai cũng tức là Lý Nhân Tông hiện tại lên ngôi vua, giúp con trai bày ra những kế sách, loại bỏ những kẻ âm mưu tạo phản, giữ yên ngôi vị.

Tuy rằng nhiều năm nay, Linh Nhân hoàng thái hậu luôn ở trong tẩm cung đọc kinh niệm phật, không lo chuyện bên ngoài nhưng đôi mắt, đôi tai của bà vẫn còn đó, sự minh mẫn sáng suốt không hề suy giảm theo thời gian."Trong mấy vị hoàng đệ, chỉ có thập thất là huynh đệ cùng chung sinh mẫu với nhi thần nên từ nhỏ nhi thần luôn muốn đệ ấy tránh xa mọi thị phi trong triều.

Đệ ấy là đứa trẻ có trái tim đơn thuần, trong sáng, nhi thần thật sự không còn lựa chọn nào khác nên mới làm như vậy, mong mẫu hậu thứ tội." Nhìn Linh Nhân hoàng thái hậu, Lý Sở Tu lên tiếng giải thích.

Nếu không phải cùng đường thì hắn cũng không dùng tiểu đệ nhỏ tuổi nhất của mình làm tấm bia chống đỡ.

Hắn vô cùng đau lòng khi đưa ra quyết định này"Thân là mẫu hậu, ta tất nhiên muốn con của mình trải qua những ngày tháng vô lo, vô nghĩ, sống những ngày suy cần lo sợ bị người khác hãm hại.

Tuy nhiên, hoàng thượng và thập thất không phải là những đứa trẻ bình thường.

Sinh ra trong hoàng tộc thì đã không có sự lựa chọn, chẳng qua phải xem cách nào mang lại lợi ích nhiều nhất mà thôi." Linh Nhân hoàng thái hậu thở dài, nhìn con trai nói.


Bà vô cùng hiểu nỗi khổ tâm này.Không chỉ các con không có sự lựa chọn mà đến cả bà cũng làm gì có lựa chọn nào khác.

Năm xưa, bà cũng từng ước ao có một cuộc sống vô tư vô lo vô nghĩ bên chồng, bên con.

Nào ngờ, bà gặp được vua Lý Thánh Tông, trở thành Nguyên phi, sủng phi của người, rồi bây giờ là Linh Nhân hoàng thái hậu.Linh Nhân hoàng thái hậu, Lý Sở Tu đều chìm ngập trong suy nghĩ thì tiếng cười nói vang từ bên ngoài.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, khi nghe thấy âm thanh vọng vào."Mẫu hậu, người xem hôm nay nhi thần bắt được gì nè?"Người vừa xuất hiện là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi, ngũ quan cân đối chạy nhảy đi vào.

Khuôn mặt và quần áo lại dính đầy vết bẩn, thiếu niên không hề quan tâm, y chỉ chú ý đến hai con gà rừng vô cùng to béo trên tay mình.

Y chính là thập thất hoàng tử, tiểu hoàng tử của Lý Thánh Tông và Linh Nhân hoàng thái hậu, cũng là hoàng đệ cùng thân mẫu với Lý Sở Tu.

Y tên Lý Sở Tiêu, là vị hoàng tử duy nhất của tiên đế chưa được phong vương."Đệ lại ra ngoài thành săn bắn nữa sao?" Nhìn tiểu hoàng đệ của mình, Lý Sở Tu tươi cười hỏi chuyện.

"Đệ lại lén xuất cung mà không mang theo thị vệ phải không?""Sao hoàng huynh biết hay quá vậy? Hoàng huynh xem, hai con gà rừng to như vậy thì lát nữa chút ta sẽ có gà hầm sâm cực ngon cực béo." Lý Sở Tiêu cười nói vui vẻ."Sở Tiêu, lại đây với mẫu hậu."Linh Nhân hoàng thái hậu dịu dàng giúp đứa con bé bỏng của mình lau hết vết bẩn trên khuôn mặt.


Đứa con này mới tròn tháng thì phụ hoàng băng hà, nó lớn lên mà chưa biết tình cảm của phụ thân là thế nào.

Bà luôn nghĩ sẽ dùng mọi thứ tốt nhất để bù đắp cho nó, để đứa con này có một cuộc sống qn nhàn, vui vẻ.

Bây giờ, ý định đó không thực hiện được nữa rồi."Con săn bắn thế nào mà người đầy vết bẩn thế này?""Khi con đuổi theo con gà thì bị té vào một vũng bùn, nhưng mẫu hậu yên tâm, nhi thần không sao, nhi thần cuối cùng cũng bắt được gà rừng rồi." Lý Sở Tiêu thích thú kể lại chiến tích anh hùng của mình."Trời không còn sớm nữa, con mau về tầm cung của mình để thay y phục, mẫu hậu sẽ bảo ngự thiện phòng đem gà này đi hầm sâm cho con.""Nhi thần cáo lui."Nhìn tiểu đệ vui cười chạy khỏi tẩm cung, Lý Sở Tu nghĩ rằng nếu để tiểu đệ đơn thuần này trở thành vua tuy sẽ gian nan, nguy hiểm nhưng đổi lại đệ ấy nhất định sẽ trở thành một minh quân nổi tiếng.**Theo quy định, hoàng tử đủ tuổi trưởng thành thì mới được phong hiệu, sau khi đại hôn sẽ chuyển khỏi hoàng cung.

Vì thế, Lý Sở Tiêu tuy là hoàng tử của tiên đế nhưng cho đến bây giờ không có bất kì danh xưng nào, người ta chỉ gọi y là thập thất hoàng tử.Từ trước đến giờ, chỉ có thái tử được tham dự triều chính, hoàng tử thì không.

Nhưng theo tin gián điệp báo lại, Ninh vương, Tương vương và Khánh vương biết được Lý Sở Tu dự định ngày mai tuyên gọi thập thất hoàng tử vào điện, đồng thời ra ý chỉ sắc phong thái tử cho vị tiểu đệ này.

Nước đi này của Lý Sở Tu vô cùng thông minh.

Lý Sở Tiêu đủ mọi tiêu chuẩn cho ngôi vị trữ quân, đám quan thần sẽ không phản đối.Nhưng ba người họ làm sao để ý định này thành công.Ngồi đánh cờ cùng đệ đệ trong thư phòng, nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài hiên, Tương vương nhìn hai người trước mắt, nở một nụ cười, lên tiếng:"Mưa lớn như vậy nên đường đi rất dễ trơn trợt.

Thập thất đệ chẳng may ngã xuống hồ thì thế nào?""Nếu xung quanh không có người phát hiện thì nhất định sẽ chết." Ninh vương hiểu ý nên tiếp lời."Cái chết của thập thất coi như chúng ta ngã bài với tên tiểu tử Sở Tu." Khánh vương lên tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận