Lá khô lay động dưới ánh nến, hiên vắng chìm trong tĩnh lặng
Thiếu vắng chàng cả thế giới lặng im u ám, nên cứ mãi cố chấp mà chờ đợi
Chẳng cần biết trải qua bao lâu, giữa chốn giang hồ vì chàng mà lưu lại
Đao quang kiếm ảnh giờ như gió, chẳng muốn để chàng nhìn thấy đau thương
Thời khắc hoa mai toả hương, sắc trắng thanh khiết dịu dàng…
( Trích Hoa tình )
tp107
Gió đông lạnh lẽo rít gào trên đồi, Tế Tuyết đứng chờ trong đình, đôi mắt nhìn vô định vào khoảng không rộng lớn bên ngoài. Cành cây trơ trụi chỉ còn lại vài chiếc lá héo úa đang níu giữ một cách vô vọng.
Trương Bắc Nhạn đúng giờ tỵ liền xuất hiện. Cô ta đeo mặt nạ che đi một bên mặt bị thương. So với lần gặp cuối cùng ở Phượng Lâm Các thì thần sắc của Trương Bắc Nhạn đã khá hơn nhiều.
- Trương cô nương, đã lâu không gặp. –Nàng bình tĩnh nhìn cô ta.
Đây là nữ nhân mà Tiêu Phàm đã yêu rất nhiều năm, yêu đến mức muốn cùng sống cùng chết với cô ta. Cho đến giờ nàng đối với Trương Bắc Nhạn thật sự không thể nào nảy sinh cảm giác tốt đẹp. Nếu đúng là có kiếp luân hồi thì hẳn là kiếp trước nàng thiếu nợ Trương Bắc Nhạn rất nhiều nên kiếp này phải trả lại, người nàng yêu nhất, tính mạng của nàng, tất cả đều đã đem cho cô ta.
Nàng đã từng oán trách Tiêu Phàm nhưng thật lòng chưa bao giờ hận Trương Bắc Nhạn. Nói cho cùng thì cô ta đối với nàng chẳng có ý nghĩa gì, người làm nàng tổn thương là Tiêu Phàm. Bởi vì nàng yêu hắn, chỉ có hắn mới có thể khiến nàng thương tích đầy mình.
Trương Bắc Nhạn không khách sáo nói thẳng vào đề.
- Vương gia, trước đây có gì thất lễ mong vương gia lượng thứ. Ta mạo muội đến tìm vương gia là vì Tây Thần gặp chuyện…
Tế Tuyết không lên tiếng, lãnh đạm nhìn Trương Bắc Nhạn.
- Ít ngày trước hắn dẫn theo một số bằng hữu trong giang hồ giao đấu với một trăm tử sĩ của Lý hoàng hậu, bị thương rất nặng. Ta hy vọng vương gia có thể đến gặp hắn.
Ở khoảnh khắc đó trái tim nàng gần như ngừng đập. Điều nàng sợ hãi nhất cuối cùng đã xảy ra, hắn quả nhiên đã có mặt trong rừng…
- Vì sao hắn lại giao đấu với đám người đó?
Trương Bắc Nhạn nhướn mày kinh ngạc giống như không thể tin rằng nàng lại không biết chuyện gì.
- Vương gia đang đùa ta sao, chuyện ngài mưu hại Nhị hoàng tử làm sao Lý Hoàng hậu lại không biết. Một trăm tử sĩ đó đều là đội quân tinh nhuệ bậc nhất của Lý gia do đích thân Lý Viễn đào tạo lúc sinh thời, Lý hoàng hậu phái bọn họ đến là để giết vương gia. Họ đã đoán trước lộ trình của vương gia sẽ qua khu rừng đó nên mai phục sẵn. Tây Thần e vương gia gặp nguy hiểm…
Tế Tuyết cứng đờ người, hắn lại vì nàng mà liều mạng.
Nếu bây giờ Tiêu Phàm xuất hiện trước mắt nàng nàng nhất định sẽ hét vào mặt hắn, nói hắn là đồ điên, nói hắn từ giờ hãy tránh xa nàng, càng xa càng tốt.
Tại sao hắn không hiểu, hắn vì nàng làm những việc này đối với nàng không phải là bù đắp mà là hành hạ.
Hắn đau đớn nàng cũng đau đớn, hắn khổ sở nàng càng khổ sở. Hắn liều mạng vì nàng, âm thầm giúp đỡ nàng… tất cả những điều đó chỉ khiến nàng sợ hãi.
Không giành được giang sơn thì sao, phơi thây nơi chiến trường thì sao… kết cục thế nào đối với nàng đều được, đã là số mệnh thì không thể trốn tránh, chỉ có thể đón nhận.
Điều duy nhất nàng không chịu đựng nổi là hắn vì nàng mất đi tất cả.
Lúc trước, dẫu cho đó là sự nhầm lẫn hắn cũng vì nàng mà trở mặt với Trầm Quân. Sau này vì muốn bù đắp cho nàng mà đem Hồng huyết thuỷ ra trao đổi, liều mạng với 100 tử sĩ của Lý Hoàng hậu.
Hắn hoàn toàn không hiểu, nàng không cần hắn làm thế. Nếu hắn thật sự nghĩ cho nàng thì nên an ổn sống cùng Trương Bắc Nhạn.
Trước đây, đôi lúc khi cơn đau hành hạ nàng lại tự hỏi vì sao ông trời bất công như vậy. Nàng vì Tiêu Phàm chuyện gì cũng có thể trả giá, vậy mà cuối cùng người hắn yêu lại không phải nàng. Dựa vào đâu mà nàng phải gánh chịu đau đớn còn bọn họ lại hạnh phúc? Nàng rất không cam tâm.
Nhưng khi bình tĩnh lại nàng biết chẳng thể trách ai được. Tình cảm không thể gượng ép, không yêu nàng nào phải lỗi của hắn. Hắn cũng chẳng hề ép nàng mạo hiểm cứu Trương Bắc Nhạn, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện.
Hạnh phúc của người mình yêu cũng là hạnh phúc của mình, thứ đạo lý này nàng không hiểu. Đã không có được tình yêu của người đó, không thể bên nhau thì còn hạnh phúc ở đâu?
Thế nhưng nàng cũng hiểu hắn bất hạnh thì nàng đau khổ. Oán hận qua đi rồi, thứ duy nhất còn lại vẫn là tình cảm khắc cốt ghi tâm. Cho nên nàng hy vọng hắn sống tốt, ít nhất như thế thì trong hai người họ vẫn có một người được hạnh phúc.
Trương Bắc Nhạn quan sát biểu hiện của Tế Tuyết, hơi cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
- Hắn hôn mê rồi vẫn gọi tên của vương gia, đại phu nói tình trạng hiện giờ của hắn rất nguy hiểm, nếu vài ngày nữa vẫn không tỉnh lại thì e là… sẽ không bao giờ thức dậy nữa.
Trong đầu nàng dường như thấp thoáng hình ảnh nam tử tuấn mỹ như hoạ. Khi hắn trêu chọc nàng đôi mắt hoa đào luôn ẩn chứa ý cười. Khi hắn làm nàng tức giận hắn liền bày ra vẻ mặt oan ức đáng thương. Khi hắn ghen tuông liền chẳng cần biết đạo lý gì nhất định sẽ nói mấy lời giận dỗi khiến nàng phải chiều theo ý hắn.
Nếu hắn không tỉnh lại… nếu hắn chết, nàng sẽ thế nào?
Bọn họ đã đường ai nấy đi hắn còn gọi tên nàng để làm gì?
- Vì sao? –Nàng bình thản nhìn Trương Bắc Nhạn. –Người hắn yêu là ngươi, không phải ta. Ngươi cho rằng ta đến hắn sẽ tỉnh lại sao?
Trương Bắc Nhạn lắc đầu.
- Ta chỉ muốn có thêm một tia hy vọng cho hắn. Hơn nữa, giả như hắn thật sự không qua khỏi, nếu vương gia có thể ở bên hắn thì có lẽ hắn chết cũng mãn nguyện.
- Thật không nghĩ ra ta lại có ảnh hưởng lớn đến vậy. –Tế Tuyết thờ ơ đáp.
Ánh mắt Trương Bắc Nhạn long lên vì giận dữ, cô ta cố kìm nén cảm xúc, từ tốn nói với Tế Tuyết:
- Vương gia vẫn luôn có ảnh hưởng đến hắn. Tây Thần của ngày hôm nay chính là vì vương gia mà có, hắn vì muốn sau này có thể ở bên cạnh vương gia, bảo vệ vương gia mà ra sức học võ. Ngay từ đầu khi hắn mới vào Phượng Hoàng Cung thì cung chủ đã lựa chọn hắn làm người kế thừa, đem Hồng huyết thuỷ truyền cho hắn. Bao nhiêu kẻ ghen ghét hắn, tìm cách hãm hại hắn, có lần hắn bị hạ độc khiến cho tay phải bị tê liệt, nếu là người khác thì không chừng đã chấp nhận số phận với bàn tay tàn phế đó rồi, nhưng hắn lại không đầu hàng. Vì sao vương gia biết không, bởi vì hắn sợ nếu hắn không hoàn thiện vương gia sẽ không cần hắn, không bao giờ thèm nhìn hắn. Vương gia đã từng thấy hắn viết chữ chưa, chữ hắn rất đẹp, rất phóng khoáng đúng không? Vương gia có biết đó là kết quả của bao nhiêu đêm luyện tập không? Ta biết thư pháp của vương gia ít người sánh bằng, nhưng trên đời này không phải ai sinh ra cũng có sẵn tài năng như vương gia, viết nét nào cũng là rồng bay phượng múa. Hắn phải luyện chữ rất lâu, rất vất vả mới được như bây giờ. Vương gia đã bao giờ tự hỏi vì sao hắn là kẻ học võ nhưng bề ngoài luôn hào hoa phong nhã chưa? Đó đều là vì hắn muốn vương gia chú ý đến hắn. Tây Thần làm tất cả vì vương gia, ngay cả con người hắn cũng do vương gia tạo nên. Bây giờ hắn sắp chết rồi, vương gia thật sự tuyệt tình đến mức ngay cả nhìn mặt hắn một lần cũng không muốn ư?
Chiếc mặt nạ lạnh lùng của nàng suýt chút nữa thì tan vỡ. Nàng không muốn, hoặc nói đúng hơn là không dám gặp lại Tiêu Phàm.
Bảo nàng nhìn hắn chết, nàng thật sự không làm nổi đâu. Chẳng thà nàng không biết gì hết, cứ tự ảo tưởng rằng hắn vẫn còn sống ở một nơi nào đó, bắt nàng chứng kiến hắn ra đi nàng nhất định sẽ phát điên.
Không gặp không phải vì không còn yêu mà vì sợ sẽ càng hãm sâu hơn.
- Chiến sự đang căng thẳng, ta không thể rời đi được. Chuyện của Tiêu Phàm nếu cần giúp đỡ gì Trương cô nương cứ nói, ta sẽ hết lòng đáp ứng. –Tế Tuyết rũ mi mắt xuống, lạnh nhạt nói.
Trương Bắc Nhạn cầm một cái bọc đặt trước mặt nàng, ánh mắt lộ rõ tức giận cùng thất vọng.
- Vương gia mở thứ này ra đi, nếu xem xong rồi mà vẫn không muốn đi gặp hắn thì ta cũng không làm phiền vương gia nữa.
Nàng bình tĩnh cởi bọc đồ ra, trong một tích tắc, mọi suy nghĩ trong đầu đều ngừng trệ. Nàng nhìn như bị bỏ bùa vào hai vật bên trong.
Chiếc áo màu trắng bạc cùng miếng ngọc bội khắc chữ Tuyết.
Dựa vào chất liệu và hoa văn thì áo này đúng là của nàng, còn miếng ngọc… là nàng đã tặng hắn vào buổi sáng nàng rời đi.
Tế Tuyết khó hiểu nhìn Trương Bắc Nhạn.
- Đêm nào hắn cũng ôm chiếc áo ấy ngẩn người, lúc ở trong rừng cả người hắn đầy thương tích, sống dở chết dở… vậy mà khi phát hiện ngọc bội bên hông bị rơi mất hắn như phát điên bò giữa một đống xác chết máu me để tìm nó. –Trương Bắc Nhạn dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tế Tuyết. –Ta không biết giữa hai người vì sao lại tới cục diện hôm nay, bất kể hắn đã làm gì thì việc hắn yêu vương gia là thật, tình cảm mười mấy năm qua cũng là thật.
Trái tim không hiểu sao lại quặn thắt đau đớn. Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất khờ khạo.
Cứ tưởng bản thân rất hiểu hắn, hoá ra lại chẳng hiểu gì.
Tiêu Phàm là loại người nào, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi hắn đã trở mặt với nàng, không chút luyến tiếc mà vứt bỏ nàng, chuyện vô lý như thế vì sao nàng lại không nhận ra? Khi ấy hắn vừa nói hắn yêu Trương Bắc Nhạn là nàng đã tin ngay lập tức, một chút cũng không nghi ngờ, sao nàng có thể ngu ngốc như vậy?
Hắn bảo nàng rời đi, hắn nói không cần Phục sinh đan của nàng, không muốn nợ ân tình của nàng. Nếu hắn thật sự yêu Trương Bắc Nhạn thì hắn chắc chắn sẽ chờ nàng cứu cô ta xong mới nói ra sự thật. Tiêu Phàm không đời nào lại đem tính mạng của người hắn yêu ra đặt cược với lòng tốt của nàng.
Rõ ràng đến thế nhưng lại không thấy. Vì sao?
Có lẽ vì trong tâm khảm nàng không hoàn toàn tin tưởng hắn. Nàng bị ám ảnh bởi ghen tuông và nghi kị. Hết lần này tới lần khác nàng tự nhủ phải tin hắn, nhưng nàng lại tin tưởng một cách miễn cưỡng, tin tưởng bởi vì không dám nghi ngờ.
Bởi vì dòng máu đế vương chảy trong huyết quản của nàng, bởi vì nàng sinh ra đã được nuông chiều, được coi trọng, sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng quỵ luỵ níu kéo tình cảm của hắn.
Có phải… nếu nàng cố chấp một chút, yếu đuối một chút, mặt dày một chút bám lấy hắn thì đã biết được lý do thật sự của hắn không?
Trương Bắc Nhạn nhìn vẻ mặt của Tế Tuyết, biết rằng mục đích của mình đã đạt được, cô ta bước ra ngoài đình, giọng nói không lạnh không nóng.
- Hiện giờ Tây Thần đang bị giam lỏng ở Phượng Hoàng Cung, nếu vương gia đồng ý đi gặp hắn thì ba ngày nữa, đúng giờ dậu ta chờ vương gia ở đây. Phượng Hoàng Cung canh gác rất nghiêm ngặt, tai mắt ở khắp nơi, vương gia tuyệt đối chỉ có thể đi một mình, thêm người sẽ rất dễ bại lộ.
Khi Tế Tuyết trở về phủ thì Tử Y đã đợi sẵn ở ngoài cửa. Hắn không hiểu vì sao mọi lần ra ngoài nàng đều để hắn đi cùng nhưng hôm nay lại gọi Thanh Y đi thay hắn.
Tế Tuyết lơ đãng nhìn Tử Y, không nói gì liền lẳng lặng trở về phòng.
Ánh đèn ấm áp toả sáng khắp căn phòng. Tế Tuyết cẩn thận viết mấy chữ đề bên ngoài phong thư. Nàng đưa nó cho Tử Y, gương mặt vẫn là một mảnh bình lặng.
- Ngày mai ngươi đem nó giao tận tay trang chủ Trúc gia trang, khi nào ông ta giao cho ngươi vật ta cần thì mang nó quay về gặp ta.
Tử Y không vui hỏi lại:
- Vì sao lại bảo ta đi, Trúc gia trang cách đây rất xa. Cả đi cả về phải mất mười ngày, sức khoẻ của nàng lại không tốt, ta đi rồi sẽ không chăm sóc cho nàng được. Giao cho người khác đi!
Tế Tuyết chăm chú nhìn Tử Y, cảm thấy hắn ngày thường tuy nanh nọc nhưng lại luôn quan tâm đến nàng, trong lòng chợt tự trách.
Nhưng ở vào tình thế này nàng cũng không còn cách nào khác.
- Ngươi phải đi, bởi vì ta tin tưởng ngươi nhất, thứ ta muốn ngươi đi lấy ta không yên tâm giao cho ai khác.
Tử Y bất mãn cầm lấy phong thư rồi ra khỏi phòng, vẻ mặt rõ ràng là đang giận dỗi.
Đêm ấy, Tế Tuyết mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì ngủ không sâu nên thi thoảng lại tỉnh giấc. Trong không khí phảng phất mùi thuốc, nàng mở hẳn mắt ra, Tử Y đang đứng cạnh giường nhìn nàng.
- Sáng mai phải đi sao không đi ngủ, ngươi chạy tới đây làm gì? –Vì đang buồn ngủ nên giọng nàng hơi khàn.
- Ta thấy lo lắng, không hiểu sao lần này lại thấy nàng rất kì lạ. Nàng đang có âm mưu gì sao?
Tế Tuyết bị một câu này đánh cho tỉnh cả ngủ. Người bên cạnh thông minh là một chuyện tốt, để họ đi làm việc gì vô cùng yên tâm, nhưng tới lúc muốn giấu diếm họ thì đúng là tốn không ít công sức.
Nàng mỉm cười, cố gắng để biểu lộ được tự nhiên nhất có thể.
- Ngươi đa nghi quá rồi đấy, ngay cả ta ngươi cũng nghi ngờ. Ta sao có thể tự làm chuyện bất lợi ình được. –Nàng nằm xích vào bên trong, để chừa ra một chỗ trống. –Ngươi nằm lên đây đi!
Đầu óc Tử Y đột nhiên hỗn loạn. Nàng bảo hắn nằm bên cạnh nàng, chuyện này… có phải là đang dụ dỗ không?
Tất nhiên là hắn chẳng quản liệu đây có phải dụ dỗ hay không, dù sao thì hắn cũng không thiệt hại gì, vì thế nên Tử Y rất nhanh chóng cởi đồ bên ngoài, chỉ để lại trung y màu trắng rồi trèo lên giường.
Hai người nằm cạnh nhau, mùi thuốc nhàn nhạt cùng hương hoa hồng thanh khiết thoang thoảng trong không khí.
Tử Y im lặng nhìn Tế Tuyết, nàng cũng chỉ mặc trung y màu trắng đơn giản. Mái tóc dài không búi mà để xoã xuống giống như một dải lụa đen vắt trên gối. Hương thơm từ cơ thể nàng tràn vào mũi khiến tròng mắt hắn hiện lên hai đốm lửa nhỏ.
- Tử Y, vì sao nhiều năm nay ngươi lại trung thành với ta như vậy? –Tiếng nàng rất khẽ, nghe thoáng qua tưởng như chỉ là một lời thì thầm.
Hắn nắm lấy bàn tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Gương mặt tuấn tú phảng phất ý cười.
- Tại vì nàng xinh đẹp lạnh lùng, ta vừa gặp đã yêu cho nên đi theo nàng làm cây si. Lý do này đủ thuyết phục không?
Tế Tuyết phì cười, bàn tay còn lại bẹo má hắn.
- Nói linh tinh, đừng hòng lừa ta! Ngươi ở cạnh ta nhiều năm như thế, nếu yêu ta thì vì sao lại không nói, trừ phi ngươi là đồ con rùa. Lý do này không chấp nhận được.
Tử Y mỉm cười, nhân cơ hội nhích lại gần nàng hơn.
- Thế theo nàng thì vì sao?
Tế Tuyết nhìn đôi mắt đen tuyền lấp lánh ánh sáng của hắn, chợt nhớ đến thiếu niên ngày trước cùng mình xem đom đóm trong rừng cây, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng rõ vì sao hắn lại ở cạnh mình nhiều năm như thế mà không rời đi. Khác với Triển Vân và những người còn lại trong Lục y và Ngũ tinh, Tử Y không chịu ơn huệ gì của nàng hay mẫu phi mà phải ở lại báo đáp.
- Lẽ nào là vì ta chịu thay ngươi một cái tát của Dược Vương? –Nàng nghi hoặc hỏi hắn.
- Phải rồi, chỉ một cái tát mà được ta lấy thân báo đáp, nàng thật sự lời to rồi.
Đôi mắt bạc của nàng cong cong, ánh mắt dịu dàng bao bọc lấy hắn khiến trái tim hắn vô thức đập điên cuồng.
- Tử Y, sau này ngươi nhất định phải sống thật tốt. Tìm một cô gái yêu ngươi, cùng người ta nắm tay đến già, đầu bạc răng long.
Tử Y không trả lời nàng, chỉ im lặng nhắm mắt lại, người cũng nhích lại gần nàng thêm một chút.
Tế Tuyết không cảm thấy khung cảnh này có gì ám muội. Nàng thậm chí nhận ra ở thời điểm này nàng vô cùng luyến tiếc Tử Y. Mắt, mũi, miệng, lông mày, tất cả đường nét của hắn đều rất hoàn mỹ. Lần đầu tiên gặp nhau nàng chỉ nghĩ duy nhất một điều “người này thật đẹp”.
- Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ xấu hổ đấy. –Tử Y đột nhiên mở mắt ra, giọng nói mang theo ý cười.
Nàng không biết sau này liệu có còn được gặp lại hắn hay không. Trương Bắc Nhạn đâu phải tự nhiên lại hẹn nàng ba ngày sau, cả cô ta và nàng đều hiểu rõ lần này vào Phượng Hoàng Cung chưa chắc đã ra ngoài được.
Lần đụng độ trước với Trầm Quân hắn chưa phòng bị nàng nhưng bây giờ thì khác. Trương Bắc Nhạn nói không sai, tai mắt của Phượng Hoàng Cung ở khắp mọi nơi, nếu nàng chuẩn bị quân đội đánh Phượng thành thì hắn chắc chắn sẽ biết, đến lúc ấy e rằng hắn sẽ ra tay với Tiêu Phàm đầu tiên.
Trên đời này nàng không còn nhiều người thân thích. Triển Vân có lẽ vẫn còn oán hận nàng, hai người mà hắn thương yêu nhất đều vì nàng mà chết. Còn Tử Y, nàng hy vọng sau khi nàng chết hắn sẽ không còn vướng bận gì nữa, có thể tự do sống cuộc sống mà hắn muốn.
- Tử Y, nếu có kiếp sau ta vẫn mong được gặp ngươi.
- Ta cũng vậy.
Tử Y đã ở rất gần nàng, chóp mũi cơ hồ đụng vào trán nàng. Khi Tế Tuyết ngủ say, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt nàng.
Nàng nói không sai, hắn quả thực là đồ con rùa. Hắn lẳng lặng đứng trong bóng tối dõi theo nàng, nhìn nàng ở bên nam nhân khác. Hắn hy vọng nàng hạnh phúc.
Nhưng cả hai lần nàng đều phải đau khổ, mà hắn thì bất lực chứng kiến nàng tuyệt vọng. Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm rất lớn, nếu người khác chỉ làm nàng khổ sở vậy thì hắn sẽ không để ai khác bước vào trái tim nàng nữa.
Hắn đã yêu thầm nàng mười mấy năm, hắn không nghĩ lại âm thầm chờ đợi thêm mười mấy năm nữa. Hắn sẽ khiến nàng yêu hắn.
Nghe tiếng thở dài trên đỉnh đầu Tế Tuyết đột nhiên tỉnh giấc, nàng mơ hồ hỏi Tử Y.
- Vì sao lại thở dài?
Thấy ánh mắt mờ mịt của nàng Tử Y biết nàng đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hắn thành thật trả lời:
- Nhuyễn ngọc ôn hương ở bên cạnh, nội tâm ngứa ngày nhưng lại không dám manh động, đành phải thở dài.
Mơ mơ màng màng nên nàng hoàn toàn không hiểu nội tâm ngứa ngáy thì liên quan gì đến việc thở dài, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ. Mùi thuốc trên người hắn luôn khiến nàng thấy rất dễ chịu.
Sáng ngày hôm sau khi Tế Tuyết thức dậy thì Tử Y đã đi, hắn để lại một tờ giấy trên bàn cho nàng, bên trên chỉ viết hai chữ: “Chờ ta”.
Nàng cố xua cảm giác chua xót đang trào ra. Chờ hắn? Nàng làm sao chờ hắn được, lần này có lẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.
Những ngày tiếp theo Tế Tuyết lần lượt giao nhiệm vụ cho tất cả những người trong Lục y và Ngũ tinh còn đang đi theo nàng. Mục đích của nàng là phái bọn họ đi nơi khác, như vậy khi nàng mất tích ít nhất bọn họ cũng không có mặt ở đây, sẽ không có ai đi tìm nàng. Nếu bọn họ thật sự manh động tìm cách cứu nàng thì không chỉ nàng mà tất cả họ đều gặp nguy hiểm.
Đến ngày hẹn, Tế Tuyết chuẩn bị những thứ cần thiết mang theo, định tới đình Cửu thiên gặp Trương Bắc Nhạn thì không ngờ Phương Thiếu Lăng đã đứng ở cửa phòng chờ nàng từ bao giờ.
Tế Tuyết nhanh chóng trấn tĩnh bày ra dáng vẻ lạnh lùng với Phương Thiếu Lăng.
- Phương tướng quân việc quân bận rộn còn có thời gian tới thăm bản vương, thật đáng quý.
Phương Thiếu Lăng hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử đen thẫm một màu của bóng tối xoáy thẳng vào mắt nàng tựa như muốn hút cạn linh hồn nàng vào trong đó.
- Tế Tuyết, nàng định làm gì? –Hắn không chút cố kỵ gọi thẳng tên nàng.
Tế Tuyết không có thời gian đôi co với Phương Thiếu Lăng, nếu nàng đến muộn chỉ e là Trương Bắc Nhạn sẽ rời đi trước.
- Từ khi nào những việc ta làm lại phải báo cáo với ngươi?
Hắn chậm rãi bước đến gần nàng, mỗi bước đi đều mang theo vẻ đe doạ như loài thú săn mồi trong đêm.
- Tất cả những người bên cạnh nàng đột nhiên bị điều động đi, không sót một ai. Nàng đang định làm gì, đừng nói với ta rằng nàng có nhiều việc cần bọn họ làm!
Lo trước lo sau lại không tính toán đến hắn, Phương Thiếu Lăng chắc chắn vẫn luôn bố trí người theo dõi động tĩnh của nàng.
- Phương Thiếu Lăng, thứ ngươi muốn ngươi sắp có được rồi, đừng làm phiền ta nữa. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ ta còn có việc gấp, không rảnh nói chuyện với ngươi!
- Việc gấp của nàng là gì? Ta đoán nhé, là Tiêu Phàm phải không?
Tế Tuyết toát mồ hôi lạnh. Nàng đã biết Phương Thiếu Lăng là loại người khó đối phó. Việc của hắn vẫn chưa xong, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.
- Chuyện đã đến nước này chúng ta đều không cần diễn kịch nữa. Phương Thiếu Lăng, hôm nay ngươi để ta đi, mọi chuyện sau này ngươi không cần lo ta trở mặt, nếu ngươi cố tình cản ta thì đừng trách chúng ta cá chết lưới rách. Giang sơn này ta không cần nhưng cũng không để lọt vào tay ngươi đâu. –Nàng nói từng tiếng rành rọt, âm điệu sắc lạnh như băng nhọn đâm vào lòng hắn.
Phương Thiếu Lăng vẫn rất ôn hoà, nhẹ nhàng vén lọn tóc ra sau tai giúp nàng. Hắn cúi đầu xuống để môi hắn áp sát bên tai nàng.
- Thông minh một chút đi, lúc này đi cứu Tiêu Phàm thì chỉ có đường chết thôi. Đại nghiệp sắp thành, thiên hạ này sẽ là của nàng, nàng thực sự không cần sao?
Tế Tuyết bật cười, tiếng cười lạnh lùng khô khốc.
- Phương Thiếu Lăng, ngươi cho rằng trên đời này ai cũng muốn làm “quả nhân” như ngươi sao?
Sắc mặt hắn khẽ biến, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
- Những việc ta làm vì nàng sao nàng lại không hiểu? Ta nam chinh bắc chiến là vì ai, không phải vì nàng sao?
- Vì ta? –Nàng cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất mà nàng từng nghe. –PHƯƠNG THIẾU LĂNG! –Nàng gằn lên từng chữ. –Đừng nghĩ ta là đồ ngốc, từ trước tới giờ, một lời của ngươi ta cũng không tin.
Hai ngươi gườm gườm nhìn nhau, trong phòng dù có lò sưởi nhưng còn lạnh hơn cả bên ngoài. Màn kịch này diễn quá lâu, quá nhiều dối trá chồng chất, nhiều đến nỗi nàng không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Vì sao ngươi theo ta?
- Vì nàng cứu phụ thân ta.
Ánh mắt Tế Tuyết mang theo châm chọc khiến Phương Thiếu Lăng vô thức nhíu mày.
- Ngươi đã cho phụ thân ngươi uống Phục sinh đan à?
- Phải!
Nàng cười rũ rượi, điệu cười rõ ràng có gì đó vô cùng điên loạn. Phương Thiếu Lăng hơi giật mình lùi xa nàng một chút. Ngược lại, Tế Tuyết mở to mắt nhìn hắn, mắt nàng sáng quắc, tia nhìn bén nhọn khiến hắn gai người. Nàng chủ động tiến lại gần hắn.
- Nếu ngươi thật sự cho phụ thân ngươi uống cái đó thì giờ này mồ ông ta chắc cũng xanh cỏ rồi.
Hắn kinh ngạc không thốt nên lời.
- Phương Thiếu Lăng, ngươi trăm tính ngàn tính lại không ngờ tới thứ ta đưa cho ngươi là thuốc độc đúng không? Nói cho ngươi biết một bí mật, trên đời này vốn không có thứ gọi là Phục sinh đan.
- Nàng muốn hại phụ thân ta?
- Ngươi sẽ không cho ông ta uống nó, ông ấy vốn chẳng có chuyện gì. Ta định để ngươi giữ nó như bảo bối, tới lúc thật sự cần kíp mang ra dùng thì mới biết nó là thuốc độc. Hừ, ngươi dám đe doạ ta, nếu không cho ngươi bài học thì cục tức này ta không nuốt trôi.
Ngay từ đầu nàng đã biết hắn lừa nàng. Thật ra việc Phương Đình bị bệnh chỉ là một cái cớ, có lẽ ông ta bị bệnh là thật nhưng cũng chẳng nặng tới mức phải dùng tới Phục sinh đan. Phương Thiếu Lăng rất thông minh, dù hắn theo bất kì ai trong ba vị hoàng huynh của nàng thì đều khó tránh khỏi kết cục “cáo chết chó săn bị làm thịt”. Nhất là hắn không phải một con chó săn, loại thuộc hạ như Phương Thiếu Lăng nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng là một con báo đầy nguy hiểm.
Hắn dùng Phục sinh đan làm lý do cầu cứu nàng, rồi lại dùng cái ơn cứu mạng đó làm lý do hắn đi theo nàng, hợp tình hợp lý đến mức không ai nghi ngờ. Chỉ có nàng và hắn mới hiểu rõ lựa chọn nàng là con đường duy nhất để hắn tránh khỏi kết cục bi thảm sau này.
Nàng không ham thích gì ngai vàng, lại là phận nữ nhi. Hơn thế nữa, hắn có thể dùng bí mật về thân phận của nàng để khống chế nàng, nắm lấy thực quyền triều chính. Sau đó từng bước một ép nàng thoái vị, dù sao nàng cũng không thể nạp phi sinh con để nó kế thừa, giang sơn Tế gia chẳng phải sẽ rất nhanh đổi thành họ Phương hay sao?
Thật chu toàn biết bao. Phương Đình một đời trung nghĩa nếu biết con trai mình lòng dạ thâm sâu, dã tâm lớn bằng trời như vậy không biết có vui mừng quá mà chết hay không?
Phương Thiếu Lăng rất nhanh đã lại duy trì vẻ ưu nhã như gió xuân. Hắn mỉm cười hỏi nàng:
- Nàng đã sớm biết ta chỉ muốn lợi dụng nàng thì vì sao còn phối hợp với ta?
- Vì ngươi thích hợp. –Tế Tuyết đơn giản trả lời hắn. –Vị trí đó ngươi ngồi rất thích hợp.
Nói cho đúng hơn, nàng chỉ có thể lựa chọn bước vào cái lưới Phương Thiếu Lăng đã giăng sẵn.
Ở vào hoàn cảnh của nàng, nếu ba người kia thảo phạt nàng trước thì nàng hoàn toàn không có cửa thắng. Cho dù Phương Thiếu Lăng chỉ muốn lợi dụng nàng thì ít nhất hắn cũng có thể làm cái khiên che chắn cho nàng. Binh lực trong tay ai người đó là kẻ mạnh. Nếu nàng không hợp tác với hắn thì đã sớm bị Tế Ly hoặc Tế Khắc nuốt trôi rồi.
Thực ra nói nàng dẫn sói vào nhà cũng chẳng sai, cơ nghiệp mấy trăm năm tổ tông để lại vậy mà nàng sẵn sàng dâng cho kẻ khác.
Phụ hoàng có trách nàng không? Cho dù có thì nàng vẫn sẽ làm như vậy. Từ trước tới nay chuyện tranh quyền đoạt vị trong hoàng tộc chẳng phải hiếm lạ, triều đại nào chẳng có vài mẩu chuyện kiểu như hoàng tử làm phản, mưu hại hoàng thượng. Nói cho cùng thì ba vị hoàng huynh của nàng cũng chỉ làm cái việc mà rất nhiều người đã từng làm, có điều nàng không chấp nhận được.
Người ấy cho dù suốt mười mấy năm chưa từng hỏi thăm nàng một câu thì vẫn là phụ hoàng của nàng. Nàng biết sau khi mẫu phi qua đời, phương bắc vẫn có thể bình yên là vì phụ hoàng đưa tay che chở.
Ba người bọn họ, mỗi ngày đầu độc một chút, từng ngày từng ngày hại chết phụ hoàng. Cốt nhục tình thâm hoá ra chẳng so được lấy một phần với cái ghế làm bằng vàng lạnh lẽo kia.
Ai ngồi lên đó cũng không sao, chỉ cần không phải ba người đó thì là ai cũng được.
Tế Tuyết thản nhiên bước qua người Phương Thiếu Lăng. Những gì cần nói nàng đều đã nói, nếu hắn thật sự không sợ nàng trở mặt thì cứ thử giữ nàng lại. Nàng không tin hắn lại xem trọng nàng hơn ba vạn dặm giang sơn như hoạ này.
Cánh tay bị một lực rất mạnh giữ lại, Tế Tuyết hơi nhăn mày vì đau. Phương Thiếu Lăng không nói không rằng thô bạo kéo nàng đẩy lên giường, sau đó cả người hắn đều đè lên nàng.
Tế Tuyết kinh sợ nhìn hắn, từ trước tới giờ hắn luôn là kẻ rất biết lễ độ, lần này xem ra nàng thật sự đã chọc giận hắn.
- Ngươi muốn gì? –Giọng nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng đã có vài phần run rẩy.
Phương Thiếu Lăng mỉm cười, môi hắn chờn vờn bên gương mặt nàng, hơi thở mát lạnh mang theo mùi bạc hà làm nàng khó chịu, muốn xoay mặt đi tránh lại bị hắn dùng tay giữ lấy cằm.
- Tế Tuyết, ở lại đi. Ở bên cạnh ta có gì không tốt. Đúng là ban đầu ta quả thực có tư tâm như nàng nói nhưng thời gian qua ta đối với nàng thế nào chẳng lẽ nàng một chút cũng không cảm nhận được.
- Phương Thiếu Lăng, ngươi không thích ta, người ngươi thích là nữ nhi của tiên đế. Nếu ta không phải Tuyết vương gia, nếu ta không thể làm bậc thang cho ngươi đoạt được giang sơn này thì ngươi sẽ chú ý đến ta sao?
Hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Tế Tuyết khó chịu cau mày lại. Phương Thiếu Lăng vẫn rất kiên nhẫn nói chuyện với nàng.
- Tế Tuyết, ta thật sự thích nàng. Dù thế nào ta cũng không để nàng đi.
Nàng khép mắt suy nghĩ, hàng mi khẽ rung động như cánh bướm. Sau cùng nàng cũng ngừng giãy dụa, đôi mắt bạc mở ra nhìn hắn.
- Ngươi thật sự thích ta?
- Phải!
- Ta hỏi ngươi, giữa giang sơn và mỹ nhân, ngươi chọn bên nào?
Câu hỏi này đúng là làm khó hắn. Nữ nhân xem chừng đều như nhau cả, ai cũng thích mấy lời ngọt ngào siêu thực kiểu như “vì nàng mà từ bỏ tất cả”, trên đời này làm gì có gã đàn ông nào có thể ngu xuẩn như vậy, nếu có thì chắc chắn cũng không phải Phương Thiếu Lăng hắn.
- Ta muốn cả giang sơn lẫn mỹ nhân, trên đời này có mấy kẻ anh hùng cam lòng cô độc. –Hắn bình thản trả lời nàng, đôi mắt đen như mực vẫn không rời khỏi gương mặt nàng.
Tế Tuyết bất ngờ cười rộ lên, xinh đẹp không tả xiết, ngay cả ánh sáng xung quanh cũng trở nên lu mờ.
- Ta đúng là không nhìn nhầm người. –Nàng thản nhiên thốt lên. –Phương Thiếu Lăng, hai chúng ta không chung đường đâu, chỉ là tình cờ gặp nhau ở điểm giao giữa hai con đường mà thôi. Ngươi trong lòng chứa cả thiên hạ, văn thao võ lược, tài năng xuất thế, tiền đồ rộng mở, đáng tiếc ngươi không phải người ta muốn. Ta sinh ra đã kiêu ngạo ích kỷ, người ta yêu trong lòng nhất định phải đem ta đặt lên đầu tiên, ngươi không làm được, cho nên ta cũng không thể yêu ngươi.
Phương Thiếu Lăng nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
- Nói nhẹ không nghe, nàng nghĩ ta sẽ để yên cho nàng rời đi sao?
Nàng nhếch miệng cười lạnh, hắn không cho nàng đi thì đừng trách nàng cùng hắn cá chết lưới rách.
- Ta đã viết thư cho Mộc Thiệu Đình, sau này hắn sẽ nghe theo sắp xếp của ngươi, những đại quan trong triều ta đã qua lại bao năm qua cũng sẽ làm hậu thuẫn cho ngươi. Dòng dõi hoàng tộc đã không còn mấy người đủ năng lực kế thừa hoàng vị, đám quan lại đó rất biết thời thế, nhất định sẽ cùng nhau tôn ngươi làm Hoàng đế. Nhưng nếu ngươi còn giữ ta lại thì đừng trách ta khiến kế hoạch của ngươi đổ sông đổ biển, ngay cả chết ta còn không sợ lẽ nào lại sợ ngươi hay sao!
Phương Thiếu Lăng hơi cứng người lại, không nói một lời, bàn tay chế trụ cổ tay nàng càng xiết chặt hơn. Tế Tuyết cắn răng nhịn đau, nàng tuyệt đối không muốn tỏ ra yếu thế hơn hắn.
Trán nàng toát mồ hôi, cánh tay đã trở nên tê dại. Phương Thiếu Lăng không ngừng tăng thêm lực ép nàng phải mở miệng kêu đau.
Tế Tuyết chợt nhận ra người này không phải cố chấp một cách bình thường. Hắn không cho phép nàng đe doạ hắn.
Thật khá, còn chưa làm Hoàng đế mà tính tình đã bá đạo như vậy!
Nàng rốt cục cũng mở miệng:
- Để ta đi, ngọc tỷ truyền quốc sẽ là của ngươi.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn trong một khắc đã hiện lên xao động. Nàng biết đã lựa đúng lúc tung ra con cờ này.
Nàng không tin Phương Thiếu Lăng lại không muốn ngọc tỷ truyền quốc. Hắn là kẻ biết nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân mà bỏ đi giấc mộng đế vương.
Phương Thiếu Lăng chuẩn xác hạ xuống môi nàng, nụ hôn phớt qua như chuồn chuồn lướt nước. Giọng hắn vẫn bình tĩnh không lộ ra một tia cảm xúc.
- Vì sao ta biết nàng là nữ nàng chưa từng thắc mắc à?
Chuyện bà đỡ kia hắn bịa ra rất chặt chẽ, vụ lở núi là thật, cứu người cũng là thật, có điều người đó chẳng thể tiết lộ tin tức gì đáng giá.
- Không quan trọng, quan trọng là ngươi đã biết.
Hắn gật đầu cười.
- Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở Mộc thành, sau đó ta tình cờ nhìn thấy nàng trong đêm hội ở Lệ Châu.
Tế Tuyết ngạc nhiên nhìn hắn, trước đây nàng không rõ rốt cục mình đã sơ hở ở đâu mà hắn lại phát hiện ra, không ngờ kín kẽ bao năm chỉ vì một lần bất cẩn ở Lệ Châu lại gây ra hoạ.
- Chùa Báo Ân hôm ấy đèn hương mờ ảo, nàng mặc áo vàng xuất hiện giữa khung cảnh ấy ban đầu còn làm ta tưởng mình thật sự lạc vào cõi tiên.
Hắn buông lỏng tay nàng.
- Nàng nói đúng, chúng ta không thích hợp, giữa giang sơn và nàng, ta chọn giang sơn.
ptlptl
Tế Tuyết bước đi rất nhanh, nhất quyết không ngoái đầu lại. Ánh mắt của người kia vẫn luôn ở phía sau lưng nàng.
Hắn và nàng hữu duyên vô phận, không thể làm cố nhân, chỉ có thể là khách qua đường.
Trương Bắc Nhạn cùng Tế Tuyết cưỡi ngựa rời khỏi thành An Kì, suốt hai canh giờ cô ta vừa đi vừa kiểm tra kĩ không có người theo dõi liền yên tâm tiếp tục vào một thôn nhỏ trên đường.
Ngựa dừng lại trước cổng một căn nhà bình thường. Tế Tuyết dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Trương Bắc Nhạn.
- Vào đi, phải thay đổi một chút để tránh bị người của Phượng Hoàng Cung nhận ra.
Tế Tuyết gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nàng đẩy cửa bước vào bên trong, thân ảnh quỷ mị đứng trong sân hơi động đậy, ánh trăng hôm nay không hiểu sao lại mang sắc đỏ như máu.
Nàng kinh ngạc nhìn người kia. Mặt nạ bạc lấp lánh trong đêm, đôi mắt đỏ rực như máu đang hướng về phía nàng.
- Tế Tuyết, chúng ta lại gặp nhau rồi! –Giọng hắn vẫn như vậy, lạnh lẽo giống như âm thanh của ma quỷ.
Nàng chưa kịp phản ứng lại thì phía sau gáy truyền lên một cơn đau nhức. Trước mặt bất ngờ chỉ còn là một khoảng tối đen tịch mịch.
Phương Thiếu Lăng nói không sai, nàng thực sự đã tự mình tìm đường chết. Trương Bắc Nhạn bắt tay với Trầm Quân lừa nàng, mà nàng thì một chút cũng không nghi ngờ cô ta.