Đợi chờ triền miên uôn ngàn cánh buồm qua đi
Cô độc dựa vào thành lang như năm nào
Nước sông chảy trong đêm xuân đã muộn
Mà nỗi thương nhớ nay đã cuồng
Hồng trần lầm lỡ, lỡ mất bao ấm lạnh…
Cháo loãng đột nhiên chảy từ từ vào trong miệng khiến cho Tế Tuyết bị sặc. Nàng theo bản năng quay mặt đi.
Một giọng nữ yểu điệu thì thầm vào tai nàng:
- Vương gia, xin vương gia cố cầm cự thêm ít ngày, ta là Ly trong Bát vệ. Tây Thần sẽ nhanh chóng tới cứu vương gia.
Tế Tuyết dồn chút hơi sức còn lại mở mắt ra.
Dung mạo yêu mị của nữ nhân ở rất gần nàng. Mắt to hơi xếch lên, long lanh nước. Gương mặt trái xoan, môi trái tim khêu gợi. Làn da trắng sứ toả sáng dưới ánh đèn mờ ảo. Hàng mi cong vút rung nhẹ một cái liền khiến cho người ta cảm giác như muôn vàn cánh bướm đang run rẩy.
Hương thơm mê hoặc chờn vờn trong không khí. Bàn tay thon dài đang bê bát cháo, những móng tay được sơn vẽ cầu kì cho thấy chủ nhân của nó là người rất chăm chút vẻ bề ngoài.
tu chau13
Cho dù không có ý xấu nhưng thời điểm nhìn thấy dung nhan kia Tế Tuyết chỉ nghĩ được ba chữ “hồ ly tinh”.
Tế Tuyết không còn sức lực để hỏi han, nàng đã định tuyệt thực tự sát. Nhưng cô ta nói cô ta là người của Tiêu Phàm, hắn sẽ đến tìm nàng. Không hiểu sao lúc này ý niệm muốn chết trong đầu nàng lại không mạnh mẽ như trước nữa. Nàng muốn gặp hắn.
Nàng chủ động nuốt cháo. Ánh mắt Ly chợt loé lên tia kì dị nhưng rất nhanh đã biến mất. Một lúc sau, Ly từ tốn giúp nàng uống nước. Cô ta cười nhẹ.
- Vương gia đã mấy ngày không ăn, bây giờ không nên ăn nhiều quá. Lúc sau ta sẽ quay lại thăm vương gia.
- Ngươi có gì để chứng minh ngươi là người của Tây Thần? –Vì đã lâu không mở miệng nên giọng nàng hơi khàn.
Ly mỉm cười, không chút do dự trả lời nàng.
- Tại thiên nguyện tác tỵ dực điểu, tại dịa nguyện vị liên lý chi.
Khi cánh cửa nhà giam đóng lại Tế Tuyết còn nghe loáng thoáng âm thanh từ bên ngoài.
- Nàng làm thế nào mà Tế Tuyết chịu ăn vậy? Mấy người hầu trước đều nói cho dù nó đang hôn mê nhưng cho gì vào miệng nó cũng tự động oẹ ra.
Giọng nói của Tế Khắc. Nàng chắc chắn không nhầm, căn phòng giam này cũng không phải phòng giam lúc trước nàng ở.
- Điện hạ, thiếp đã nói nhất định sẽ có cách giúp điện hạ mà. Điện hạ định thưởng gì cho thiếp đây? –Thanh âm nũng nịu mềm mại đến xương cốt, đối với nam nhân quả thực mê hoặc vô cùng.
Tiếng bước chân xa dần. Tế Tuyết cố gượng dậy, cơ thể nàng qua mấy ngày đã suy yếu đến cực điểm, hiện tại chỉ ngồi dậy cũng khó khăn.
Nếu có thể gặp lại Tiêu Phàm, nàng nên đối diện với hắn thế nào đây?
Nữ nhân vừa rồi là người của hắn thật sao, rõ ràng cô ta từ đầu tới cuối biểu hiện đều dịu dàng mềm mỏng nhưng không hiểu sao nàng lại thấy có địch ý. Có thể tin cô ta không?
Ly trong Bát vệ, có lẽ cô ta nói thật. Tại thiên nguyện tác tỵ dực điểu, tại địa nguyện vị liên lý chi, đó là hẹn ước giữa nàng và Tiêu Phàm, nếu không phải hắn nói cho cô ta thì cô ta không thể biết được.
Tình thế hiện giờ gần như chắc chắn Tế Khắc và Trầm Quân bắt tay hợp tác. Tế Khắc sẽ làm gì với nàng? Nếu nàng đoán không lầm, hắn hẳn sẽ đem nàng ra đe doạ Phương Thiếu Lăng.
Tế Tuyết cười giễu cợt, thật đáng tiếc cho Lục huynh của nàng, cả đời thông minh nhưng lại đi sai một nước cờ vào thời điểm mấu chốt. Hắn lầm tưởng rằng nàng là con tướng quan trọng nhất bàn cờ, nào ngờ rằng nàng chỉ là con tốt vô giá trị.
Mấy ngày trôi qua, ngày nào Ly cũng tới mang đồ ăn cho Tế Tuyết. Nàng nghe tên lính canh bên ngoài gọi cô ta là Mị phu nhân.
Tế Khắc chưa từng gặp trực tiếp nàng mà nàng cũng chẳng quan tâm. Hắn đa mưu túc trí, làm việc gì cũng tính toán trước sau. Đối với hắn bây giờ nàng chẳng qua chỉ là món hàng có chút giá trị, đợi đến lúc hắn biết lần này đầu tư lỗ vốn thì nhất định sẽ tức điên lên tìm nàng tính sổ.
————————————–
- Thất đệ, ta thật tò mò không biết Mị đã dùng cách gì lại có thể khiến đệ ngoan ngoãn nghe lời như vậy. –Tế Khắc nho nhã nhấp một ngụm trà rồi đặt tách lên chiếc khay trên tay người hầu.
Tế Tuyết vẫn im lặng không trả lời hắn.
Tế Khắc cũng không có vẻ gì là phật ý, hắn liếc nhìn trần phòng giam, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng, sau đó khẽ nhếch miệng cười.
- Cái thái độ kiêu ngạo này của ngươi giống hệt phụ hoàng. Khi ta cho phụ hoàng cơ hội cuối cùng ông ta cũng dùng vẻ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt khinh thường như của ngươi nhìn ta. Hừ, thật không biết tốt xấu!
Thấy hắn nhắc đến phụ hoàng, Tế Tuyết chậm rãi mở miệng:
- Ngươi có ý gì, cơ hội cuối cùng là sao?
Tế Khắc đắc ý cười, thái độ vô cùng thản nhiên.
- Lúc phụ hoàng sắp chết, ta nói chỉ cần ông ấy đồng ý thoái vị nhường ngôi cho ta, ta lập tức sẽ giao thuốc giải độc ra. Nhưng ông ấy cứng đầu y như ngươi vậy. Ha ha, ông ta bấy lâu nay để mặc ta và Tế Ly tranh nhau sứt đầu mẻ trán là vì sao ngươi biết không? Chính là vì muốn bọn ta trai cò đánh nhau, ngươi ở giữa làm ngư ông đắc lợi.
Hắn đưa mắt nhìn Tế Tuyết, càng nhìn càng thấy khó chịu. Dựa vào đâu mà nó từ nhỏ đã nhận hết ân sủng của phụ hoàng?
Ngày ấy phụ hoàng phong vương cho Tế Tuyết bề ngoài là đẩy nó đến phương bắc xa xôi, thực chất là bảo vệ nó. Không cần ở trong cung đấu đá, lại một mình độc hưởng phương bắc đầy tài nguyên, quyền lực chẳng hề thua kém bất kì ai.
Nếu không phải phụ hoàng đứng sau chống đỡ, Châu quý phi chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể tiến hành việc khai thác và quản lý mỏ ở phương bắc dễ dàng như vậy. Hơn nữa bao nhiêu năm qua triều đình chưa bao giờ có ý quốc hữu hoá bất cứ mỏ vàng bạc nào ở đó, đúng là vô lý. Phụ hoàng không phải không biết việc Tế Tuyết bành trướng thế lực, chẳng qua là cố tình nhắm mắt làm ngơ dung túng nó.
Ngay cả chiếu thư giấu trong mật thất cũng là truyền ngôi cho Tế Tuyết, nếu hắn không nhanh chóng phát hiện rồi huỷ đi thì giờ này chỗ của Tế Tuyết đã là ngai vàng trên đại điện rồi.
Hắn không cam tâm, vì sao trong mắt phụ hoàng chỉ có mình Tế Tuyết? Hắn không phải nhi tử của phụ hoàng sao, bao nhiêu năm hắn miệt mài kinh sử, văn thao võ lược, có lúc nào hắn không cố gắng. Hắn vì muốn phụ hoàng vui lòng đã tốn biết bao công sức. Mẫu thân của hắn không có gia thế hùng hậu, không phải người đa mưu túc trí có thể tranh giành trong hoàng cung, hắn hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh của mình, từng bước một lôi kéo người ủng hộ. Hắn ẩn nhẫn chịu đựng sự chèn ép của Tế Ly, sự coi thường của Diệc Hàn. Chờ đến khi đủ lông đủ cánh có thể hiên nganh cùng đấu với họ một trận sống mái.
Nhưng ngay cả cơ hội cạnh tranh công bằng phụ hoàng cũng không cho hắn. Bất kể hắn trả giá bao nhiêu, cái tên trong di chiếu kia mãi mãi cũng là người khác.
- Thất đệ, đệ có muốn biết di chiếu của phụ hoàng đã viết gì không?
- Chắc chắn không phải truyền ngôi cho ngươi. –Nàng cười mỉa mai.
Tế Khắc gật đầu tán thành, phong thái vẫn rất tao nhã.
- Không sai, phụ hoàng không truyền ngôi cho ta, ngôi báu được truyền cho đệ.
Tế Tuyết sửng sốt. Phụ hoàng sao có thể…
- Ha ha, nếu phụ hoàng mà biết đứa con cưng của mình bây giờ đang nằm trong tay ta chắc phải tức giận đến đội mồ sống lại mất.
- Ngươi im đi, ngươi không xứng nhắc đến phụ hoàng! Ngươi, Tế Ly, Tế Di, một lũ lòng lang dạ sói, ngay cả phụ hoàng cũng dám mưu hại. Các ngươi là lũ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.
Tế Khắc chỉ cười, không trả lời nàng. Hắn nhàn nhã quan sát Tế Tuyết, dường như đang chờ đợi điều gì.
Một lúc sau, quân vệ vào thì thầm to nhỏ bên tai hắn, Tế Khắc lúc này mới đứng dậy, ánh mắt thấp thoáng ý cười với Tế Tuyết.
- Ta cũng rất tò mò không biết liệu Phương Thiếu Lăng so với ta có thể bất trung bất nghĩa hơn hay không?
Tường thành bằng đá cao lớn vững chãi. Cung thủ dàn hàng ngang vây kín, tạo thành phòng tuyến vô cùng chắc chắn.
Bên dưới, cách cổng thành không xa, bóng dáng cao lớn tuấn nhã như ngọc đứng đầu đại quân. Một thân áo giáp lạnh lùng, khí thế hiên ngang mà trầm tĩnh khiến người ta vừa nhìn đã bị chế áp.
Phương Thiếu Lăng cho người bắc loa dụ hàng một lần nữa. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu với Tế Khắc. Chiến sự càng kéo dài thì càng thiệt hại nặng nề, sẽ tạo thời cơ cho các nước lân bang nhòm ngó.
Phía tường thành cung thủ đang vây kín bỗng dạt ra, xuất hiện hai bóng người. Phương Thiếu Lăng nhìn thấy người kia thì không khỏi kinh ngạc. Áo trắng tinh khiết như tuyết, cho dù không ở gần cũng có thể nhận ra dung nhan xinh đẹp, giờ này nàng đang bị hai lính canh áp giải. Tế Khắc đứng bên cạnh vô cùng tự tin.
Tiếng loa lại vang lên nhưng lần này là ở phía Tế Khắc.
“Phương tướng quân, Tuyết vương gia đang nằm trong tay Lục hoàng tử, nếu ngươi dám cho quân tiến thêm một bước thì Lục hoàng tử sẽ lập tức lấy mạng chủ tử của ngươi.”
Sắc mặt Phương Thiếu Lăng khẽ biến. Thật không ngờ đến con cá đã nằm trong rọ mà còn có thể nhảy ra ngoài.
“Phương tướng quân, Lục hoàng tử yêu cầu tướng quân lui binh mười lăm dặm để tỏ thành ý.”
Phó tướng lo lắng hỏi Phương Thiếu Lăng:
- Tướng quân, giờ phải làm sao?
Phương Thiếu Lăng lạnh nhạt đáp:
- Lui binh mười lăm dặm!
- Nhưng…
- Thực hiện ngay!
tp14
Nhìn đại quân hùng hậu rút lui rất có trật tự Tế Khắc nở nụ cười hài lòng nói với Tế Tuyết:
- Phương Thiếu Lăng xem ra đối với ngươi cũng rất trung thành, gặp phải kẻ khác không chừng đã mặc kệ sống chết của ngươi, cứ đoạt thành trước rồi tự lập mình làm Hoàng đế.
Tế Tuyết cười giễu cợt. Phương Thiếu Lăng mới không ngu như vậy. Trên danh nghĩa vẫn là hắn theo phụng sự nàng. Bây giờ hắn không do dự tấn công thì chẳng phải sẽ lưu danh muôn đời là kẻ bất trung bất nghĩa hay sao. Hắn đương nhiên muốn làm Hoàng đế, nhưng muốn danh chính ngôn thuận chứ không phải là một tên loạn thần tặc tử.
Như thường lệ Ly lại tới đưa đồ ăn cho Tế Tuyết. Cô ta im lặng quan sát nàng ăn cơm. Khi nàng muốn uống nước liền bưng nước cho nàng. Nếu nàng muốn ăn tôm cô ta ngay lập tức bóc vỏ, muốn uống canh cô ta liền múc canh, hầu hạ rất chu đáo.
Vừa thấy nàng nhìn con cá Ly ngay lập tức cẩn thận gỡ xương, bỏ da, gắp lấy phần thịt cá trắng mềm đặt vào bát nàng.
Tế Tuyết cười khẽ, bình tĩnh nói:
- Xem ra việc ta kén ăn khiến Mị phu nhân vất vả rồi.
Ly lắc đầu dịu dàng đáp:
- Là vinh hạnh của ta. Người ấy đã dặn dò rất chi tiết thói quen ăn uống của vương gia, ta náo dám không ghi nhớ!
Tế Tuyết nhíu mày, lời nói mềm mỏng hoà nhã nhưng vẫn lộ vẻ không cam tâm. Cô ta… đang ghen tỵ với nàng.
Cái tên ngốc Tiêu Phàm này, ở ngoài lại gây nợ phong lưu gì đây?
Giấy, bút, nghiên được đặt ngay ngắn trên bàn trước mặt Tế Tuyết. Nàng hờ hững nhìn chúng, lại nhìn Tế Khắc.
- Muốn ta viết gì?
Tế Khắc cười lạnh.
- Đương nhiên là viết thư khuyên Phương Thiếu Lăng đầu hàng, quy thuận theo ta.
Tế Tuyết không nhịn được hỏi hắn:
- Đầu ngươi bị hỏng?
- Câm miệng, ta bảo sao thì làm vậy! –Hắn cau mày quát nàng.
Nàng thở dài một hơi chán nản. Tế Khắc thật sự đã đánh giá quá cao vị trí của nàng. Phương Thiếu Lăng hiện giờ chưa tấn công chẳng qua hắn còn đang tính xem làm thế nào mới không tổn hại tới danh tiếng của hắn. Đừng nói là mang một mình nàng ra đe doạ, cho dù mang cả nhà hắn ra cũng chưa chắc hắn chịu quy thuận. Hơn nữa Tế Khắc căn bản chỉ là ngọn đèn sắp cạn dầu, trên chiến trường đấu không lại Phương Thiếu Lăng, bây giờ cho dù lợi dụng nàng thì cũng chỉ ngăn được vài ngày, không ngăn được cả đời.
- Được, ta viết! –Tế Tuyết ngoan ngoãn nhận lời.
Nàng từ tốn lướt bút lông trên giấy, mùi mực thơm toả ra nhè nhẹ. Tế Khắc chăm chú theo dõi biểu hiện của nàng.
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì
Hoa khai kham chiết trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
( Áo vàng khuyên chàng đừng nên tiếc
Khuyên chàng hãy tiếc tuổi thanh xuân
Bẻ cành hãy bẻ mùa hoa nở
Đừng đợi tàn hoa mới bẻ cành
Kim lũ y – Đỗ Thu Nương )
Tế Khắc bực mình hỏi Tế Tuyết:
- Ngươi viết cái này là sao?
Nàng cười vô hại, ánh mắt mang theo chút giễu cợt.
- Chẳng phải là khuyên hắn quy thuận theo ý ngươi sao? Ta bảo hắn đừng tiếc cái hoàng bào kia làm gì, mau đi cứu ta, đợi tới lúc ngươi giết ta rồi thì hắn có làm gì cũng vô ích.
Tuy rằng Tế Khắc nghi ngờ dụng ý của bài thơ nhưng lại không phát hiện ra Tế Tuyết có ý gì khác. Đọc đi đọc lại cũng chẳng thấy nhắn nhủ gì kì lạ. Hơn nữa hắn không tin Tế Tuyết lại muốn Phương Thiếu Lăng công thành, vì như thế nàng sẽ chết chắc.
Phương Thiếu Lăng rất nhanh đã nhận được thư của Tế Tuyết. Hắn trầm lặng đọc bức thư, lông mày cau lại.
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Nàng muốn hắn công thành.
Ngày ấy, trước khi nàng rời đi hắn đã nói với nàng rằng lần đầu tiên hắn thấy nàng trong dáng vẻ thiếu nữ là lúc ở chùa Báo Ân. Giữa hương khói mờ ảo, nàng mặc áo vàng rực rỡ như tiên nữ làm hắn mê muội.
Áo vàng mà nàng nhắc đến không phải chỉ hoàng bào kia, là ám chỉ nàng. Nàng muốn hắn mặc kệ sống chết của nàng.
ptl17
Phương Thiếu Lăng vò nát bức thư trong tay, gục đầu xuống, sau đó chợt nhớ ra hắn chẳng có vật gì của nàng, chỉ có bức thư này. Hắn từ tốn vuốt phẳng nó, cẩn trọng gấp lại nhét vào trong áo.
Nàng viết bức thư này chắc chắn do bị Tế Khắc ép buộc. Với bản tính của Tế Tuyết, một khi nàng đã nhận định Phương Thiếu Lăng hắn là kẻ xảo trá mưu mô thì không đời nào nàng tin hắn sẽ vì nàng mà chịu sự uy hiếp của Tế Khắc. Bức thư này của nàng chẳng qua chỉ để nói với hắn rằng nàng không trách hắn.
Hắn cười chua chát. Nàng đúng là hiểu hắn, hắn sẽ không đời nào vì nàng mà từ bỏ giấc mộng đế vương. Hắn hao tâm tổn sức, bày binh bố trận đến ngày hôm nay sao có thể vì nàng mà mất hết.
Nhưng thời khắc nhìn thấy nàng trên tường thành hắn đã do dự không biết có nên tiếp tục hay không. Nếu hắn công thành nàng chắc chắn sẽ chết.
Một binh lính vào báo với Phương Thiếu Lăng về việc phát hiện đội tiếp tế lương thực cho Tế Khắc đang di chuyển.
- Tướng quân, bây giờ nên thế nào?
- Tấn công bọn chúng, không được để lương thực viện trợ tới thành.
- Vậy… có sợ Lục hoàng tử làm khó vương gia?
- Đó là ý của vương gia!
Ngươi kia nghe xong lập tức lui ra. Trong lều chỉ còn lại mình Phương Thiếu Lăng, đôi mắt sâu thẳm không còn sót lại vẻ do dự như ban nãy, ánh mắt tràn ra khí lạnh thấu xương.
Hắn đã chọn con đường này thì không thể quay lại, thắng làm vua, thua làm giặc, Tế Khắc là kẻ xảo trá, chỉ cần có một chút sai lầm thì sẽ thành công dã tràng.
Tại phủ của Tế Khắc, Ly quan sát a hoàn Thu Cúc, ánh mắt cô ta không hiểu sao ngày càng tối. Gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.
Thu Cúc mới mười bốn tuổi, dung mạo thanh tú đáng yêu, những ngày gần đây không hiểu sao lại bị rụng tóc, gương mặt đầy nếp nhăn, da dẻ sần sùi vô cùng xấu xí.
Ly nhìn gói bột màu nâu trên bàn, tức giận cầm nó dí sát vào mặt Thu Cúc.
- Uống nó cho ta! –Giọng cô ta lạnh lẽo, rin rít như tiếng rắn.
Thu Cúc sợ hãi, đôi mắt ngập nước cầu xin Ly.
- Phu nhân, nô tỳ xin phu nhân…
Ly nheo mắt lại, không nói thêm một lời thừa thãi ngay lập tức bóp miệng Thu Cúc rồi dốc gói bột vào.
Thu Cúc ho sặc sụa, nước mắt giàn dụa trên gương mặt. Sau một lúc bỗng nhiên cả người cô ta co quắp, làn da sần sùi xuất hiện thêm rất nhiều những chỗ nổi mẩn đỏ như phát ban. Dung mạo càng thêm xấu xí doạ người.
Ly nắm chặt tờ giấy đựng thuốc đã trống không.
Vì sao? Loại thuốc độc này không làm chết người nhưng sẽ khiến dung mạo của người uống nó xấu xí kinh tởm. Cô ta ngày nào cũng cho vào thức ăn của Tế Tuyết, cũng chính mắt cô ta thấy nàng ăn cơm. Vì sao nàng không có phản ứng giống như con a hoàn này?
Thu Cúc chỉ trong ba ngày đã bị huỷ dung nhưng Tế Tuyết đã năm ngày liên tiếp dùng thuốc mà không có triệu chứng gì.
Rốt cục phải làm sao mới khiến Tây Thần bỏ mặc Tế Tuyết?
Ly vừa hận vừa lo sợ, cô ta yêu thầm người ấy đã mấy năm. Khi người ấy muốn làm phản cô ta không do dự lập tức đứng về phía hắn. Hắn tuấn mỹ như thế, xuất sắc như thế, hàng ngày tiếp xúc với hắn làm sao cô ta có thể không động lòng.
Nhưng trong lòng hắn lại chưa từng có cô ta. Khi hắn say rượu, Ly mượn cơ hội gần gũi hắn, hy vọng hắn sẽ dỡ bỏ phòng bị với mình. Chỉ là cô ta không ngờ ngay cả lúc ý thức mơ hồ hắn cũng không thèm động tới cô ta.
Người hắn yêu là ai? Cô ta âm thầm cho rằng đó là Trương Bắc Nhạn, hắn đã từng ở trước mặt mọi người nói Trương Bắc Nhạn là người của hắn. Hắn gây dựng thế lực, phản bội Trầm Quân, dùng cả hệ thống theo dõi đồ sộ của Phượng Hoàng Cung để thu thập tin tức, cô ta nghĩ đó là vì Trương Bắc Nhạn yêu cung chủ khiến Tây Thần bất mãn.
Chỉ đến khi hắn sai cô ta tiếp cận Tế Khắc thì Ly mới hiểu hắn muốn bảo vệ ai, muốn vì ai mà tranh đoạt thiên hạ này.
Luận về dung mạo, Ly chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém người khác. Lần đầu tiên nhìn thấy Tế Tuyết, cho dù gương mặt nàng đã nhợt nhạt như giấy thì cô ta vẫn phải công nhận bốn chữ tuyệt sắc khuynh thành không phải là nói ngoa. Nhưng cô ta lại càng không cam tâm. Nếu bỏ đi dung mạo kia thì Tế Tuyết có điểm gì hơn cô ta?
————————————————————————
Ngày thứ hai sau khi nhận được thư khuyên hàng, Phương Thiếu Lăng tiến quân một lần nữa. Hắn không vội vã công thành mà cho quân bao vây khắp các ngả, dù sao lương thực trong thành đã dần cạn kiệt, sớm hay muộn Tế Khắc cũng sẽ thua.
Nhận được tin đoàn tiếp tế lương thực đã bị Phương Thiếu Lăng tóm gọn Tế Khắc tức thì nổi trận lôi đình.
Cửa phòng giam bị mở ra hết sức thô bạo. Tế Tuyết đang lật trang sách liền ngừng lại, lạnh nhạt nhìn Tế Khắc.
- Tế Tuyết, bài thơ đó của ngươi rốt cục có ý gì?
Tế Tuyết thản nhiên cười hỏi hắn:
- Theo ngươi nó có ý gì?
Tế Khắc tức giận rít lên:
- Khốn kiếp, Phương Thiếu Lăng rõ ràng đã lui binh, nếu không phải ngươi ngầm nhắn nhủ gì cho hắn thì sao hắn dám tấn công đoàn tiếp tế lương thực của ta!
- Lục huynh à, chuyện này ngươi không thể trách ta, chỉ có thể tự trách mình. Ngươi đánh giá quá cao giá trị của ta và đánh giá quá thấp dã tâm của Phương Thiếu Lăng.
Sắc mặt Tế Khắc hơi tái đi. Kẻ lúc nào cũng mang bộ mặt ôn hoà như hắn hiếm khi nổi giận đến mức này. Hắn rút cây roi da từ tay lính canh, ánh mắt nhìn Tế Tuyết như toé lửa.
te khac1
Tiếng roi quất vào da thịt tạo thành một âm thanh chói tai đến rợn người.
Tế Tuyết không chớp mắt nhìn Ly vừa lao ra chắn cho nàng. Cánh tay cô ta bị roi xé rách, máu chảy đầm đìa. Tất cả mọi người có mặt trong phòng giam đều kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt.
- Mị, nàng điên rồi! –Tế Khắc hoảng hốt kêu lên. Hắn quăng cây roi đi, vội vã chạy tới chỗ Ly xem xét vết thương của cô ta. Vẻ cuồng nộ khi nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự xót xa vô hạn trong ánh mắt.
Cánh tay trắng nõn như ngọc xuất hiện vết thương sâu hoắm, máu tươi tràn ra loang lổ kinh người. Tế Khắc đau lòng không thôi, ôm Ly vào trong ngực.
Ly yếu ớt mỉm cười với hắn:
- Điện hạ, dù sao Thất gia cũng là hoàng đệ của chàng. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, thiếp không muốn chứng kiến chàng huynh đệ tương tàn.
Tế Tuyết nhếch miệng cười lạnh. Bọn họ còn chưa tới mức huynh đệ tương tàn hay sao?
- Nàng ngốc quá, nàng tưởng trên đời này ai cũng lương thiện như nàng sao? –Tế Khắc dịu dàng vuốt tóc Ly.
Còn không nhận ra cô ả giả vờ, xem ra đầu có lão Lục thật sự bị hỏng rồi. Khó trách toàn bị Phương Thiếu Lăng đánh bại. Tế Tuyết lắc đầu thở dài.
Nhìn hai người kia tình nùng ý mật rời đi, Tế Tuyết vừa khó hiểu vừa buồn cười. Rốt cục là Tế Khắc đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà ngu ngốc đến vậy, không lẽ hắn yêu Ly thật?
Người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, nàng không tin Ly đột nhiên có lòng tốt che chắn cho nàng. Cô ta hẳn phải có mục đích khác.
Tế Tuyết đoán không sai, đêm hôm ấy Ly lại tới tìm nàng.
- Vương gia, tình hình hiện nay chắc vương gia đã rõ. Tính mạng vương gia giờ như ngàn cân treo sợi tóc, Lục hoàng tử hỉ nộ vô thường, nhất định sẽ làm khó vương gia. Tây Thần vẫn chưa thể tới được, chỉ e nước xa không cứu được lửa gần. Ta muốn giúp vương gia trốn đi trước, có điều việc này rất nguy hiểm.
Tế Tuyết bình tĩnh hỏi Ly:
- Ngươi muốn gì?
Ly hơi sững người lại, trong giây lát lập tức lấy lại vẻ nhu mì ôn hoà.
- Vương gia đúng là trí tuệ uyên bác, chỉ vài lời ngắn ngủi đã đoán ra tâm ý của ta. Ta không quản nguy hiểm cứu vương gia, hy vọng sau này vương gia và Tây Thần sẽ không gặp lại nhau nữa.
Cái đuôi của con hồ ly cuối cùng cũng lòi ra. Cô ả muốn thừa nước đục thả câu, dùng tính mạng của nàng để chia rẽ nàng và Tiêu Phàm.
Tế Tuyết chỉ cảm thấy mỉa mai, thật ra cô ta đâu cần phải làm gì, nàng và Tiêu Phàm căn bản đã không còn hy vọng gì nữa, chỉ là cả hắn và nàng đều chưa nỡ buông bỏ đoạn nhân duyên này.
- Mị phu nhân, ngươi nên nhớ kể từ khi ta lọt vào tay các ngươi thì đã không nghĩ đến chuyện có thể sống sót trở ra nữa rồi. Ta biết ngươi và Tế Khắc thật sự là một đôi trời sinh, vẻ ngoài tao nhã nhưng bên trong chẳng khác nào ma quỷ ăn thịt người. Các ngươi muốn chém muốn giết ta không có gì để nói, nhưng ta cũng chẳng lo lắng lắm đâu, cho dù ta chết thì các ngươi cũng rất nhanh sẽ xuống địa ngục bầu bạn cùng ta thôi.
Ly khẽ nghiến răng, cô ta xiết chặt chiếc khăn lụa trong tay, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên vặn vẹo. Tế Tuyết đột nhiên cảm thấy mắt nàng đúng là đã không còn tinh tường như trước nữa, làm sao nàng lại có thể từng nghĩ rằng cô ta xinh đẹp. Rõ ràng là xấu xí hung ác như rắn rết.
- Mị phu nhân, ta có lời này muốn khuyên ngươi, hiền lành thì xinh đẹp, độc ác thì xấu xí. Ngươi nên tự soi mình vào gương đi, nhìn ngươi bây giơ giống như nữ quỷ vậy, thật doạ người! –Giọng nàng trong trẻo mà lạnh lùng giống như một gáo nước lạnh tạt vào cô ta.
Ly vừa tức vừa hổ thẹn, nhanh chóng đẩy cửa phòng giam ra ngoài, bước chân nện thình thịch xuống nền đá, mất hết vẻ tao nhã yểu điệu thường ngày.
Tế Tuyết chán nản nằm xuống chiếc giường cứng quèo, thầm nghĩ hình như dạo gần đây quá rảnh rỗi nên nàng mới hứng thú làm mấy việc nhàm chán này.
Bản thân mình chẳng tốt đẹp gì mà còn lên mặt dạy dỗ người khác, đúng là nhàn cư vi bất thiện.
Ngày hôm sau, Ly dẫn theo một hầu gái đến phòng giam Tế Tuyết. Cô ta ăn mặc rất đẹp, dáng vẻ phong tình vạn chủng, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể khiến nam nhân mềm nhũn người.
Tế Tuyết hơi nhăn mày, nàng đoán cô ả định trả thù nàng, có điều chẳng hiểu vì sao đi trả thù lại phải chải chuốt như vậy, loè loẹt đến mức đám vẹt cũng phải hổ thẹn không bằng.
- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có đồng ý điều kiện của ta không? –Ánh mắt của Ly mang theo sát ý rất rõ ràng.
- Cần ta nhắc lại những lời đêm qua ta đã nói sao?
Ly gật đầu cười, ả phất tay ra hiệu cho người hầu.
Tế Tuyết nhanh chóng bị chế trụ. Ly tới gần nàng, nhẹ nhàng cầm bàn tay của nàng lên, ngắm nhìn những ngón tay thon dài.
- Nghe nói đôi tay này của ngươi vô cùng tài hoa, mỗi lần chơi đàn sẽ khiến cho người ta thần hồn điên đảo, ngươi chắc chắn nhờ nó mới có thể quyến rũ chàng. Ta huỷ đi bàn tay của ngươi rồi xem ngươi dùng cách nào mê hoặc người khác.
Cô ta vừa nói vừa rút từ tay áo ra một vật bằng kim loại có hình dạng giống như một chiếc kìm.
Tế Tuyết nhíu mày, thật không hổ là đồ đệ của Trầm Quân, cách tra tấn cũng không giống người thường.
Ly dùng kìm kẹp lấy móng tay của Tế Tuyết, khoé môi cong cong tạo thành một nụ cười rực rỡ, cô ta dồn sức rút thật mạnh.
Chiếc móng tay đầu tiên bị rút ra, vật đáng lẽ vẫn cắm sâu vào da thịt bây giờ lại bị người ta dùng sức tách đi, đau đớn chẳng khác nào có người cắt từng miếng thịt.
Tế Tuyết cắn môi đến bật máu.
Đau! Đau kinh khủng!
Máu từ đầu ngón tay phun ra tạo thành những vết đỏ tươi chói mắt dưới nền đá.
Ngón tay xinh đẹp của nàng bây giờ máu thịt lẫn lộn không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Ly thoả mãn bật cười, tiếng cười ghê rợn khiến nàng nhớ đến tiếng rít của loài rắn.
Cái móng tay thứ hai, thứ ba… Tế Tuyết đau đớn tới ngất đi lại bị dội nước lạnh cho tỉnh lại. Nàng mệt mỏi hé mắt ra nhìn bàn tay trái với ba ngón tay máu thịt lẫn lộn.
Cửa phòng giam đột ngột mở ra lần nữa. Tế Khắc bước vào, kinh ngạc nhìn Tế Tuyết rồi lại nhìn Ly. Sự việc bất ngờ khiến Ly chưa kịp trở tay, cô ta ngại ngùng cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt sắc bén của hắn.
Tế Khắc không nói gì, chỉ nhếch miệng cười lạnh. Hắn phất nhẹ tay, Tế Tuyết bị lôi ra ngoài.
Đầu óc nàng có chút thanh tỉnh, nàng cố sức lấy chiếc khăn từ tay áo ra, dùng bàn tay bị thương nắm chặt lấy nó.
Máu từ vết thương tràn ra dần nhiễm đỏ chiếc khăn.
Tường thành bằng đá vững chắc đang bị phủ một lớp tuyết mỏng. Bên dưới kia, năm vạn quân lính đang bao vây thành, chuẩn bị sẵn sàng tiến công bất cứ lúc nào.
Phương Thiếu Lăng vẫn giữ vẻ tuấn nhã ung dung như trước. Hắn đã tính toán kĩ thời điểm. Lương thực và thuốc men trong thành giờ đã cạn kiệt. Lúc này lòng người rối loạn, binh lực suy yếu, là thời cơ thích hợp nhất để tấn công.
Trên tường thành cao, Tế Khắc xuất hiện cùng đám hộ vệ thân tín của hắn. Bọn họ quăng dây thừng treo một người lơ lửng trước thành.
Phương Thiếu Lăng cứng đờ người nhìn Tế Tuyết bị trói chặt hai tay, gương mặt trắng bệch như giấy bị treo trên cao. Tế Khắc đã lâm vào đường cùng, hắn muốn dùng tính mạng của Tế Tuyết để thử áp chế Phương Thiếu Lăng.
- Tướng quân, có lui binh không? –Phó tướng bên cạnh hoảng sợ hỏi hắn.
Đáp lại chỉ là sự im lặng.
Có nên lui binh không? Chẳng phải chính nàng đã bảo hắn công thành hay sao?
Hoa khai kham chiết trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
Nhưng nếu tấn công thật, dù nàng không bị Tế Khắc giết thì cũng vì tên bay đạn lạc mà chết.
Phương Thiếu Lăng đột nhiên nhớ lại một buổi tối rất lâu về trước nàng cùng hắn đánh cờ. Khi ấy hai tỷ đệ nhà Đoan Mộc mới bị tống giam. Hắn hỏi nàng xem nên xử lý chúng thế nào, thực chất chỉ là hỏi lấy lệ, hắn không nghĩ nàng sẽ thực sự để tâm đến hai tên nội gián tép riu đó.
tt va ptl1
Không ngờ Tế Tuyết lại nói một cách nghiêm túc:
- Một là giết bỏ, hai là tha đi!
Giết chúng? Cho chúng chết dễ dàng như vậy đúng là quá hời rồi, còn tha bổng thì không bao giờ có khả năng.
- Hạ quan thấy kẻ có tội mà trừng phạt như vậy sẽ khiến lòng quân phẫn nộ.
- Ý ngươi thế nào?
- Nữ xung làm quân kỹ, nam đóng dấu làm nô lệ, bây giờ đang có chiến tranh thì phục vụ trong quân đội, khi hết chiến trận sẽ đày đi vùng Kinh Bắc khổ sai.
Ép một nữ nhân như Đoan Mộc Liên làm quân kỹ đúng là còn khổ sở hơn chết. Tế Tuyết không đặc biệt ghi nhớ dung mạo cô ta, chỉ nhớ loáng thoáng dáng vẻ thướt tha yểu điệu cùng tiếng đàn thanh nhã. Để hai tỷ đệ bọn họ phục vụ trong quân đội chắc chắn sẽ bị đám binh lính giày vò, cuộc sống như thế e còn kinh khủng hơn địa ngục. Phương Thiếu Lăng ra tay quả nhiên đủ tàn nhẫn.
- Đoan Mộc Liên trước đây từng hầu hạ ngươi, ngươi thực sự muốn nhìn nữ nhân từng kề cận gối chăn với mình trở thành kĩ nữ ai cũng có thể làm chồng sao?
Phương Thiếu Lăng hạ một nước cờ, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm loé lên tia sáng kì lạ.
- Hạ quan chưa từng chạm vào cô ta.
- Chẳng phải đêm nào Đoan Mộc Liên cũng hầu hạ ngươi sao?
Tế Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, nếu hắn không sủng ái Đoan Mộc Liên thì làm sao khiến cô ta tin mỹ nhân kế của mình đã thành công.
- Tắt đèn rồi nhà ngói như nhà tranh.
Một câu này của Phương Thiếu Lăng đủ khiến Tế Tuyết không còn gì để hỏi. Nếu đúng như lời của hắn thì Đoan Mộc Liên đã trở thành quân kỹ từ lâu rồi, chẳng qua bây giờ mới công khai thân phận mà thôi.
- Hạ quan có chút thắc mắc. Trước đây vương gia có thể để vài trăm huyết nô chết lấy máu nuôi hồng ma, vì sao bây giờ lại thương xót hai kẻ nội gián? Vì bọn chúng mà anh em binh lính bị thương vong rất nhiều, nếu không trừng phạt chúng một cách thích đáng thì làm sao có thể làm yên lòng quân, an ủi vong linh những người đã ngã xuống.
Tế Tuyết lắc đầu, đôi mắt bạc toả ra ánh sáng nhè nhẹ làm người ta không thể dời mắt.
- Sai rồi, những binh lính đó không chết vì hai tỷ đệ Đoan Mộc, bọn họ chết vì ta và ngươi. Ai cũng vì mục đích của mình mà hành động, bọn họ vì chủ nhân mà làm nội gián thì có gì sai? Nhưng ta và ngươi biết rõ còn mặc kệ bọn họ ra tay khiến cho những binh lính kia phải chết, đó là lỗi của chúng ta.
Nếu không có thất bại lần ấy thì Tế Khắc sẽ không tin gian kế của hắn đã thành công.
- Để đạt được thắng lợi lớn cần phải có sự hy sinh. –Phương Thiếu Lăng lạnh nhạt nói.
Hắn hạ nước cờ cuối cùng. Lần này Tế Tuyết thua.
Phương Thiếu Lăng trước khi rời đi bỗng nhiên hỏi nàng:
- Vì sao? Hạ quan chưa bao giờ biết vương gia lại yếu đuối như vậy, không tàn nhẫn thì nghiệp lớn khó thành.
Tế Tuyết không trả lời hắn. Nếu là trước đây nàng sẽ chẳng phân vân suy nghĩ gì về những người đã chết, nàng xem sự hy sinh của bọn họ vì nàng là điều đương nhiên. Nhưng bây giờ thì khác.
Nàng không nghĩ đó là yếu đuối, nên nói đó là quá trình phục thiện. Năm đó khi bị Diệc Hàn phản bội, mẫu phi chết thảm, trong lòng nàng tràn ngập hận thù, nàng giống như con quái vật xấu xí cảm thấy cả thế gian này đều nợ mình, đều đáng hận.
Vài trăm người chết thì sao? Khi chẳng yêu thương ai, chẳng quan tâm ai thì dù cả thế gian đều diệt vong cũng được. Đến bản thân mình còn không cần thì còn lưu luyến những người xa lạ đó sao?
Nhưng cái ngày nàng vì Tiêu Phàm mà đau lòng thì tất cả đã bắt đầu thay đổi. Hắn chậm rãi bước vào trái tim nàng, khiến nàng yêu hắn, thương hắn. Nàng đau đớn vì hắn bị thương, quan tâm đến sống chết của hắn thì nàng cũng thấu hiểu nỗi đau của người nhà những binh lính ngoài mặt trận, những người vùi thây nơi chiến trường.
Phương Thiếu Lăng nói không sai, không đủ nhẫn tâm thì nghiệp lớn khó thành. Nàng so với hắn đúng là đã thiếu phần tàn nhẫn. Cho nên ngai vàng kia nàng cam nguyện dâng cho hắn, chấp nhận như lời tiên đoán nhiều năm trước trở thành yêu nghiệt làm tàn lụi cơ nghiệp của Tế gia.
Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua chiến trường không hiểu sao lại giống như đang thổi vào trái tim Phương Thiếu Lăng.
Ngay từ đầu hắn đã lợi dụng nàng, từng bước một tính kế nàng. Cho đến giờ đều là nàng giúp hắn chứ không phải hắn giúp nàng.
Ngày hôm nay nếu nàng chết thì đó là vì Phương Thiếu Lăng hắn chứ không phải vì Tế Khắc.
Người hãm hại nàng là Tế Khắc nhưng người không cứu nàng lại là hắn.
Khi hắn nói kẻ anh hùng không cam lòng cô độc, hắn muốn cả thiên hạ và giai nhân nàng đã mỉm cười. Nụ cười ấy hắn vĩnh viễn cũng không quên. Nàng cười hắn ngây thơ chăng?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, hắn sao có thể có tất cả mọi thứ.
Hắn đã vì ngai vàng này mà lựa chọn buông tha nàng. Đã có thể buông tay một lần thì thêm lần nữa có gì khó khăn?
Nhưng vì sao đến lúc này hắn vẫn do dự như vậy? Nhìn thân ảnh mảnh mai của nàng giữa không trung, nghĩ đến chỉ một lát nữa nàng sẽ trở thành một thi thể thì tim hắn lại đau đớn như bị bóp nghẹt.
Tế Tuyết khó khăn hít thở, chiếc khăn trắng nắm ở bàn tay bị thương quả là cực hình. Phần thịt mềm đang chảy máu chỉ cần cọ nhẹ vào lớp vải cũng đau đớn như tra tấn.
Nàng nhìn mấy vạn quân đang xếp hàng rất có trật tự bên dưới. Trong đám đông ấy bóng dáng Phương Thiếu Lăng vẫn nổi bật vô cùng.
Hắn vẫn chưa phát hiệu lệnh tấn công. Kẻ ngoan tâm vô tình như hắn có thể vì nàng mà do dự lâu như vậy cũng khiến nàng cảm động.
Thật ra việc công thành chỉ là vấn đề thời gian. Hắn sẽ không vì nàng mà từ bỏ, dù sao nàng cũng sẽ chết, coi như nàng vì Diệm quốc sớm có ngày an bình mà thành toàn cho hắn.
Bàn tay nàng thả lỏng, chiếc khăn nhuộm đầy máu bay trong không trung. Sắc đỏ chói mắt tựa như cánh bướm lộng lẫy thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.
Trong quân đội Diệm quốc, cờ đỏ chính là hiệu lệnh tấn công. Chiếc khăn tay đỏ thắm bay phấp phới giống như một lá cờ.
Quân lính kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai nghĩ đến cái vị chủ tử mặt hoa da phấn chỉ biết đứng sau lưng tướng quân của bọn họ lại có cốt khí đến như vậy.
Phó tướng quay sang nhìn Phương Thiếu Lăng, thấy bàn tay hắn đang xiết chặt cương ngựa. Vẻ mặt ung dung thường ngày biến đâu mất, tuấn nhan lạnh lùng phảng phất thê lương.
- Tế Tuyết, vĩnh biệt! –Phương Thiếu Lăng khẽ mấp máy môi.
Hắn giơ một tay lên cao, tức thì phía sau vang lên tiếng trống dồn dập, lá cờ lớn màu đỏ thắm được đưa lên, vẫy hai vòng trong không trung. Tiếng la hét của quân lính vang vọng như sấm.
Tế Khắc nhìn thấy Phương Thiếu Lăng phát lệnh tấn công thì quả thật đã tức phát điên. Hắn rút kiếm của thủ vệ bên cạnh rồi đặt lên sợi dây thừng đang treo Tế Tuyết.
- Thất đệ, không nên trách ta! Đây đều là do Phương Thiếu Lăng không muốn cứu ngươi.
Tế Tuyết hơi mỉm cười, chết thế này cũng không tính là quá tê, so với việc bị rút từng cái móng tay rồi đủ kiểu tra tấn khác thì tan xương nát thịt dưới chân thành còn khá hơn.
Nàng vẫn chưa gặp được Tiêu Phàm, mà cũng chẳng sao, gặp được hắn thì thế nào? Nàng và hắn kiếp này đã định sẵn là hữu duyên vô phận.
Sợi dây thừng bị chặt đứt, Tế Tuyết cảm thấy cả cơ thể mất đi điểm tựa duy nhất liền rơi xuống, nhưng chỉ trong một tích tắc mọi thứ đều dừng lại, dường như có thứ gì đó bay vụt qua nàng.
Bên tai nàng vang lên tiếng hét, vô số âm thanh hỗn loạn.
Tế Tuyết mở mắt ra phát hiện thấy mình vẫn đang lơ lửng giữa không trung. Dưới chân thành, Tế Khắc nằm trên nền đất lạnh lẽo, đầu vỡ toác, máu tươi lênh láng tràn ra.
Thứ vừa lúc nãy bay qua người nàng cùng tiếng hét kia… hình như là hắn.
Tế Tuyết nghi hoặc ngẩng đầu lên. Sợi dây thừng đang treo nàng vốn bị chặt đứt được một người giữ lại.
Gương mặt đã khắc sâu trong lòng nàng hiện ra ngay trước mắt.
- Tiêu Phàm! –Nàng run rẩy thốt lên.
Tất cả mọi thứ xung quang bỗng nhiên đều chẳng còn quan trọng gì nữa. Nàng không còn bận tâm đến chiến trận, không còn nghe thấy bất cứ tiếng la hét nào, nàng chỉ nhìn thấy hắn, chỉ thấy ánh mắt lo lắng tiều tuỵ của hắn.
tp 102
Tiêu Phàm cố trấn an nàng:
- Đừng sợ, ta sẽ kéo nàng lên!
Hắn phải dùng cả hai tay để kéo sợi dây thừng, một tên thuộc hạ của Tế Khắc lao đến chém vào tay Tiêu Phàm. Vì phải giữ Tế Tuyết nên hắn không thể đánh trả, chỉ có thể tận lực né tránh. Cơ thể nàng cũng lắc lư theo.
Thanh đao sượt qua cánh tay làm Tiêu Phàm bị thương, hắn vẫn nắm chặt sợi dây, máu từ vết thương bắt đầu chảy xuống.
Tế Tuyết lo lắng dồn hết sức mà hét lên:
- Tiêu Phàm, mau buông tay!
Tiêu Phàm sững người lại, hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng. Mắt thấy kẻ địch sắp chém xuống một đao nữa nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng như hoá đá nhìn mình làm Tế Tuyết sợ đến toát mồ hôi.
Cái bóng màu lam xẹt qua, tên thuộc hạ của Tế Khắc đổ gục xuống. Tế Tuyết không biết là ai đã ra tay nhưng đoán chừng là người của Tiêu Phàm, hắn chắc sẽ không ngu ngốc đến mức một mình tới cứu nàng.
Kéo được nàng lên an toàn Tiêu Phàm vội vã cởi dây trói ở cổ tay nàng, hắn nhìn những ngón tay bị thương của nàng thì không nhịn được bốc hoả.
- Ai? Là ai tra tấn nàng, có phải Tế Khắc không?
Tế Tuyết đã quên mất đau đớn trên cơ thể, nàng nhớ đến lúc nãy hắn suýt chút nữa thì chết liền nổi giận.
- Chàng điên rồi, vì sao lại mặc hắn tấn công, chàng muốn chết phải không?
Tiêu Phàm cười thê lương. Hai tay hắn ôm lấy gương mặt nàng, cặp mắt đen chập chờn ngọn lửa nóng rực.
Đó giống như ngọn lửa của sự tuyệt vọng, ngọn lửa ấy đang trực chờ bốc cháy huỷ hoại cả hai người họ.
- Nàng muốn ta buông tay còn gì. –Giọng hắn khản đặc. –Nàng muốn chết phải không? Chúng ta cùng chết!
Tế Tuyết sững sờ không trả lời. Tiêu Phàm bây giờ đã không còn là Tiêu Phàm trước đây nữa.
Hắn cũng giống như nàng, đã bị dồn đến vực thẳm, muốn quay đầu lại chẳng nhìn thấy đường.
Trên thành lúc này có một nhóm người áo đen xuất hiện. Bọn họ chăm chú quan sát Tiêu Phàm, kẻ cầm đầu không nói không rằng ngay lập tức lao đến.
Tiêu Phàm vội vã đẩy Tế Tuyết ra sau mình, dùng cánh tay chưa bị thương chống đỡ kẻ áo đen. Một hai người thì hắn còn miễn cưỡng đánh được, nhưng cả nhóm bọn họ cùng xông lên khiến Tiêu Phàm trở tay không kịp. Hắn không thể thoải mái đánh lại vì còn phải bảo vệ nàng.
Nam Thần và một đứa bé gái chạy tới hỗ trợ Tiêu Phàm. Tế Tuyết cảm thấy đứa trẻ này có chút quen mắt, nhìn kỹ thì nó chính là đứa bé đã đem ngọc tỷ truyền quốc giao cho nàng.
Đám người áo đen không phải thủ hạ bình thường, tất cả đều là cao thủ nên ba người họ chống đỡ có phần khó khăn.
Tiêu Phàm không dám dùng Hồng huyết thuỷ, sợ trong lúc không khống chế được sẽ đả thương đến Tế Tuyết. Hắn vừa giao đấu với hai kẻ áo đen vừa nhắc nhở nàng:
- Cẩn thận, theo sát ta!
Hai thanh kiếm đồng loạt chém về phía Tiêu Phàm, hắn giơ kiếm ra đỡ lại. Hai kẻ kia dồn sức đẩy Tiêu Phàm lùi về sau. Vết thương trên vai hắn chưa lành vì cử động quá mạnh lập tức vỡ ra, máu nhiễm đỏ lớp áo ngoài.
Tế Tuyết bỗng nhiên ôm chặt lấy lưng Tiêu Phàm. Hắn hơi phân tâm nhưng nhanh chóng đẩy lui hai kẻ kia.
Không hiểu sao nàng đột nhiên hành động kì lạ như vậy, hắn gỡ tay nàng ra, lo lắng quay lại.
- Tế Tuyết, nàng sợ sao?
- Không, không sao… -Nàng mấp máy môi, giọng nói yếu ớt như sắp tan vào gió.
Gương mặt nàng tái nhợt không chút huyết sắc, cả người đều rũ xuống phải tựa vào hắn mới không ngã gục. Tiêu Phàm hoảng hốt giữ lấy nàng.
Trên ngực Tế Tuyết, ngay vị trí trái tim, vết máu đỏ tươi dần dần nở rộ. Tiêu Phàm cứng đờ người nhìn mũi tên cắm xuyên qua tim nàng từ phía sau.
Không phải nàng đột nhiên ôm hắn vì sợ hãi, nàng muốn chắn mũi tên đó cho hắn.
- Không! Không!… –Hắn gào lên đau đớn, tuyệt vọng tưởng như trời đất đều đang sụp đổ.
Nàng yên lặng nằm trong tay hắn, mệt mỏi tới mức không thể mở mắt ra được. Mọi âm thanh đều biến mất. Ngay cả đau đớn trên cơ thể cũng dần trở nên mơ hồ. Bên tai nàng vang lên tiếng gọi tuyệt vọng của Tiêu Phàm, nàng muốn đáp lại hắn nhưng không được, xung quanh nàng lúc này chỉ còn là bóng đêm vô tận.
Ở phía bên kia chiến tuyến, Phương Thiếu Lăng sững sờ đánh rơi cung tên. Ánh mắt thất thần nhìn lên tường thành sừng sững, đã không còn thấy hình bóng của nàng nữa.
Phó tướng có phần kinh hãi nhìn Phương Thiếu Lăng, ngày thường vị tướng quân trẻ tuổi này vốn nghiêm nghị vậy mà thời khắc khốc liệt mưa máu gió tanh lại bật cười. Tiếng cười ấy một chút vui vẻ cũng không nhận ra, càng nghe càng thấy điên loạn.
- Tế Tuyết, Tế Tuyết… -Hắn lặp đi lặp lại cái tên ấy.
Ở thời khắc nào cũng vậy, nàng luôn luôn không cần suy nghĩ mà lựa chọn Tiêu Phàm.